TỨ QUÁI TKKG - CHƯƠNG 25 - TẬP 02 - LÃO THẦY BÓI MÙ
TỨ QUÁI TKKG
Tác giả : Stefan Wolf
Thể loại: Phiêu lưu, trinh thám, tiểu thuyết
TẬP 02: LÃO THẦY BÓI MÙ
Lúc này Tarzan gần đến sát bàn.
Hắn phải khom người xuống để bóng hắn
khỏi trùm lên lão mù. Vì mặt trời ở đây đứng đằng sau lưng hắn, chưa lên cao lắm.
Bây giờ hắn đã có thể với tới chiếc
bàn mây. Nhưng lấy chùm chìa khóa cách chi để nó khỏi kêu lanh canh đây?
Hắn sẽ giơ cả hai tay ra. Hắn sẽ phải
nắm cả bốn cái chìa khóa và giữ thật chặt để chúng khỏi động vào nhau. Thế là mọi
việc sẽ ổn!
Lão thầy bói động đậy. Tarzan nhìn
vào mặt lão. Hai người cách nhau không đến một mét. Mi mắt lão lại rung rung, cứ
như là lão sắp sửa... mở mắt vậy.
- Đừng cuống chớ!
Tarzan tự ra lệnh cho mình.
Cứ bình tĩnh! Lão sức mấy mà nhìn thấy hắn được.
Nhưng cuống họng Tarzan khô nghét
và đầu gối hắn nhũn ra, thiệt kì lạ.
Lão thầy bói lại mở he hé mắt, hướng
vào Tarzan.
“Lão không thể trông thấy mình! Lão
bị mù! Mình sẽ lấy chùm chìa khóa ngay đây này!”
Tarzan một lần nữa trấn an
mình.
Các đầu ngón tay hắn đã chạm vào
đám chìa kim loại. Đúng vào giây phút đó, chợt có một cái gì như linh tính khiến
hắn vội nhìn lên.
Raimondo đã mở mắt. Cặp mắt từ rất
gần ngó chằm chặp vào mặt Tarzan: Một cặp mắt trong veo, soi mói, màu lơ nhạt –
không còn trắng đục và xám xỉn như tối qua. Chúng có con ngươi hẳn hoi. Chúa
ơi!
Thật là một cú trời giáng!
Mấy giây trôi qua, Tarzan cảm giác
như bị tê liệt.
Raimondo đã phóng tay ra tóm lấy
cánh tay Tarzan. Đồng thời lão bật dậy khỏi ghế.
Lão... hoàn toàn không mù! Tarzan sực
hiểu.
Hắn xoay mạnh người vùng ra. Hắn lảo
đảo, loạng choạng mất đà, cảm thấy Raimondo ở phía sau mình.
Cú ngã tưởng không thể tránh khỏi.
Nhưng Tarzan phản xạ nhanh như chớp: vung cao một cánh tay, xoay một vòng theo
thế Nhu đạo và... hắn đứng vững. Nhưng động tác đó cũng làm trễ 1/10 giây của
Tarzan. Hắn bị tóm từ phía sau, một cánh tay rắn như thép thít chặt cổ. Tarzan
bị lôi xềnh xệch. Nhưng rồi hắn đã trụ được hai chân, lấy đà, dùng hết sức thúc
khuỷu tay ra phía sau.
Lão thầy bói lãnh đòn “tử” đúng phần
dưới xương sườn, chỗ lá gan. Lão rú lên một tiếng như thể hụt hơi, lập tức
buông Tarzan ra, gập người xuống đau đớn.
Tarzan nhảy lùi một bước, xoa cổ,
và nhìn thằng cha giả mù.
Lão đã thấm đòn. Mặt lão không còn
là màu đồng hun, mà vàng ệch. Lão há miệng hớp không khí và gắng không ngã quỵ
xuống.
Raimondo thở hổn hển:
- Thằng nhãi con khốn kiếp. Mày sẽ
qua đời, tao...
- Chấm dứt trò hề đi ông Biersack.
Ông sẽ chẳng làm gì được đâu. Tôi sẽ báo cho bà Krause biết hết sự thực về chuyện
ông giả bộ đui mù. Té ra “cặp mắt bên trong” của ông chính là sự lừa đảo. Ông
đã dùng loại mắt kính trắng đục đeo sát tròng để đánh lừa thị giác mọi người.
Ai mà ngờ ông lại đồi bại đến mức sử dụng thành tựu của y khoa để lừa bịp mọi
người. Và...
Từ bìa rừng bỗng cất lên tiếng huýt
sáo lảnh lót. Tín hiệu của Máy Tính Điện Tử báo tin Amanda đã trở về.
Tarzan lẳng lặng đẩy Raimondo vào
chiếc ghế dựa của lão như đang dồn vào chân tường một con tin và bảo:
- Bà đồng của ông đã về đó. Để xem
mụ và ông ai quỷ quyệt hơn.
Lão thầy bói lúc này đã tương đối
hoàn hồn. Lão giận dữ:
- Tao... tao... Mày muốn gì? Chẳng
lẽ mày đến đây chỉ để lấy xâu chìa khóa...
Chiếc Limousine đã chạy vào gara...
chứa cỏ. Tarzan nghe tiếng động cơ tắt và tiếng chân Amanda. Mụ đang lại gần.
- Ông mới nói gì vậy ông thầy bói?
Xâu chìa khóa à. Đúng vậy. Tôi cần nó.
- Mày định...
- Khám xét ngôi nhà. Ông giấu thằng
bạn tôi ở đâu, thằng Volker Krause? Này, ngồi yên cấm nhúc nhích, kẻo tôi ra
đòn nặng hơn thì ông sẽ “chẳng thấy đường” thực sự. Thằng Volker đâu?
Tarzan biết rất rõ Klara Bichler
đang tiến vào góc quành cùng với mớ chai lọ kêu lanh canh trong giỏ. Hắn bình
tĩnh đợi bà đồng tiến vào, đợi mụ ngạc nhiên khi thấy lão Raimondo lộ tẩy vì
không gắn cặp kính đục sát tròng vào mắt, hắn còn đợi cho mụ nghe hết câu chất
vấn của hắn trước lão thầy bói đang bị uy hiếp.
Không hổ danh một kẻ lừa đảo bẩm
sinh, mụ Amanda đã phản ứng cực kì linh hoạt:
- Ồ, anh bạn trẻ dự buổi lên đồng tối
qua ở nhà Krause đây mà. Cậu lầm rồi cậu bé. Không hề có Volker ở đây. Chúng
tôi còn muốn tìm ra bạn cậu để được nhận tiền thưởng của bà Krause nữa kìa.
Tarzan thoáng một chút bối rối:
- Vậy thì bây giờ... bà hãy dẫn tôi
đi kiểm tra các ngóc ngách của căn nhà. Đơn giản quá thưa bà Klara Bichler...
Klara Bichler, ngoại hiệu Amanda,
biến sắc mặt. Mụ nhìn qua Raimondo nửa cười nửa mếu:
- Tính sao hả ông... Otto? Chúng ta
nào biết tung tích của cậu Volker...
Lão thầy bói đột nhiên cười lên ha
hả. Lão cười hả hê như chưa bao giờ được cười. Sau đó thì lão ôm lấy cạnh sườn
bị thương và chảy nước mắt giàn giụa. Sự hóa thân của lão tuyệt vời như đang nhập
hai vai trong một vở kịch. Lão vừa ho sù sụ vừa nói:
- Sinh nghề tử nghiệp rồi Klara. Có
điều ai mà ngờ chúng ta lại bị lộ bởi một thằng nhãi chưa ráo máu đầu. Đưa nó
đi “tham quan” cùng trời cuối đất rồi bảo nó cút xéo khỏi đây. Nó cũng... sắp
điên đến nơi rồi.
Mụ Amanda nhún vai đặt cái giỏ xuống
bàn. Trong giỏ chỉ có mấy chai vang đỏ, một ổ bánh mì, một đòn xúc xích dài bằng
cánh tay. Mụ thở dài:
- Tôi sẽ chiều ý cậu, cậu... Peter ạ.
Có phải tên cậu như vậy không, đêm qua bà Krause giới thiệu với chúng tôi mà.
Nhưng cậu sẽ thất vọng...
- Tôi biết rằng ở đây có những tầng
hầm!
Lão Raimondo rít qua kẽ răng. Lúc
này mới thấy mắt lão chiếu ra những tia ác độc:
- Tao chưa từng thấy thằng nhãi nào
táo tợn như mày. Ôi chà...
Sự cố gắng quá sức nhằm nguyền rủa
đối thủ lại làm cạnh sườn lão đau nhói. Lão hất hàm về phía Amanda. Người đàn
bà “lên đồng” hiểu ý mở toang tất cả mọi cánh cửa kể cả các ô cửa sổ mà Tarzan
nghi ngờ là có thể dẫn xuống tầng hầm.
- Xin mời cậu... lục soát.
Tarzan bỗng trở nên nghiêm nghị hơn
bao giờ hết:
- Tôi không rơi vào cái bẫy của bà
đâu, bà Klara. Bà định lừa tôi vào một căn phòng bí mật rồi khóa chặt bên ngoài
chứ gì. Xin lỗi hai ông bà, tôi không đến đây một mình.
Hắn bước ra trước cửa nhà, hi vọng
các chiến hữu có thể nhìn thấy mình rồi chụm tay gào lớn:
- Karl ơi! Một mình Karl Máy Tính.
Còn ai nấy ở nguyên vị trí.
Amanda tái mặt. Mụ đã thấy một cái
bóng vừa lao ra khỏi rừng cây và chạy lại, mỗi lúc một gần.
- Chúa ơi, cậu... có tất cả bao
nhiêu người?
Quân sư Karl đã đứng cạnh Tarzan.
Nó ngó hai kẻ bị tình nghi mà sửng sốt.
Tarzan giải thích liền:
- Ngài Raimondo đây không hề bị mù.
Ông ta xài kính sát tròng màu trắng đục, về mặt khoa học kĩ thuật mày biết loại
kính đó chớ. Hiện giờ hai vợ chồng họ đồng ý giải tỏa mối nghi ngờ của chúng ta
bằng cách cho chúng ta khám xét. Tao muốn mày trở lại bìa rừng, còn Gaby và
Tròn Vo phải túc trực ở một phòng điện thoại trong làng. Sau mười lăm phút tao
không trở ra thì có quyền thông báo cho cảnh sát hình sự.
Máy Tính Điện Tử gật đầu cái rụp:
- Yên trí đi Tarzan!
Nó quay gót và biến mất nhanh như
sóc. Tarzan cảm thấy cần “uy hiếp” thêm mụ Amanda đang nghệt mặt ra vì ngạc
nhiên:
- Bà chưa biết hết đâu, thưa bà
Klara. Trong nhóm chúng tôi đến đây có cả Gaby, con gái của thanh tra hình sự
Glockner nổi tiếng. Bà nghĩ sao?
Ngược lại với sự chờ đợi của Tarzan,
bà đồng Amanda rất... thoải mái:
- Ông Glockner sẽ hoan hô cậu, cậu
Peter ạ. Cậu bố trí nhân sự sành sỏi như một tay tổ cảnh sát nhà nghề. Chỉ có
điều cậu sẽ khiến ông ấy cười một trận nôn ruột.
Ngôi nhà tiều tụy bên ngoài té ra lại
đầy đủ tiện nghi của một tổ ấm đằng sau mấy bức tường. Mụ Amanda đi trước hướng
dẫn Tarzan. Phòng khách có lò sưởi, phòng ăn, phòng tắm xinh xắn, phòng làm việc
chất đầy sách về thuyết thông linh, các trò yêu thuật và một phòng ngủ ấm cúng.
Chiếc giường đôi được phủ carô xanh đỏ như sở thích thường thấy của một địa chủ.
Tarzan nghĩ thầm:
“Mọi tiện nghi
này của nông trại Raimondo được sắm bằng sự lừa đảo người khác”.
Hắn chú ý nhất đến tầng hầm. Săm
soi từng góc phòng, liếc phía sau những thùng dầu, gõ tay vào các bức tường...
tất cả các động tác của một trinh sát đặc vụ đều trở nên thừa. Hoàn toàn không
dấu vết Volker.
Bất ngờ Tarzan hướng ánh mắt lên đầu
tủ. Ở đó có một máy cassette lòng thòng sợi dây cắm. Hắn không một giây chần chờ
chụp ngay lấy ổ cắm và ấn nút “play”. Đủ loại thanh âm phát ra làm mụ Klara chới
với. Tiếng nói của hàng chục người lần lượt mỗi người vài giây, từ ông Krause,
bà Krause, cặp vợ chồng Kleinschmidt, cặp vợ chồng Berger, cô gái Paris
Suzanne... cho đến giọng nói buồn tẻ của Volker. Trong một tích tắc, Tarzan hiểu
hết. Hắn nhìn mụ Amanda khinh bỉ:
- Thì ra bà tập luyện giọng cho giống
thiên hạ bằng cuộn băng cassette này à. Thảo nào mà những kẻ mê tín cứ tin rằng
hồn bà được người khác nhập vào.
Mụ Amanda đầy sượng sùng:
- Đừng trách trò phù thủy của chúng
tôi, Peter Carsten. Nếu không có bọn nhà giàu tin dị đoan thì chúng tôi đã...
giải nghệ. Tôi và Raimondo đủ sức kiếm nghề khác chứ, nhưng nghề... này thì mau
hái ra tiền, vì họ cần chúng tôi. Đáng lẽ phải trách những kẻ ăn no rửng mỡ...
Mà cậu thấy đó, tụi tôi đâu can hệ gì đến chuyện cậu Volker mất tích.
Tarzan cố lấy giọng nghiêm nghị:
- Hiện thời thì tôi tin ở sự thành
thật của bà, đúng là Volker không có ở đây. Có thể ông bà giấu nó ở một chỗ
khác hoặc có thể chúng tôi có lỗi vì sự hàm hồ của mình. Nhưng... xin bà từ bỏ
chiếc máy cassette này càng sớm càng tốt. Trước sau gì các... môn đồ của ông bà
cũng biết Raimondo rất... sáng mắt và bà thì... nhái giọng rất nhà nghề. Tôi
tôn trọng ông bà bằng cách không mang theo cuộn băng ghi âm luyện giọng trong
máy. Xin chào...
Hắn cúi đầu lịch sự và phóng một mạch
ra bìa rừng. Thằng Máy Tính Điện Tử vẫn ở đó. Hai hiệp sĩ đạp xe vô làng tìm
Tròn Vo và Gaby tại phòng điện thoại. Bốn quái nhìn nhau im lặng sau câu chuyện
tường thuật khá li kì của Tarzan.
Tròn Vo cuối cùng phải phá tan
không khí nặng nề:
- Dù sao thì lão thầy bói cũng bị một
vố nhớ đời đáng với tội lừa đảo. Giờ này cạnh sườn lão chắc đang được mụ Amanda
bóp muối.
Công Chúa chỉ thở dài:
- Tội nghiệp Volker. Có lẽ bạn ấy
giờ này đói lắm.
- Thôi chuyện đó hạ hồi phân giải.
Bây giờ tụi mình còn phải đưa Gaby về nhà.
Và Gaby có thể nói chuyện này cho
“ba” Glockner cũng được.
Trên đường trở về thành phố, Tứ
quái siết chặt tay nhau trong một cuộc hẹn hò mới: Tại nhà Gaby lúc năm giờ chiều
nay.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment