TỨ QUÁI TKKG - CHƯƠNG 19 - TẬP 02 - LÃO THẦY BÓI MÙ
TỨ QUÁI TKKG
Tác giả : Stefan Wolf
Thể loại: Phiêu lưu, trinh thám, tiểu thuyết
TẬP 02: LÃO THẦY BÓI MÙ
Tám giờ tối là giờ đi ngủ đối với học
sinh từ mười bốn đến mười sáu tuổi. Đó là nội quy của ký túc xá. Hôm nay đến
phiên thầy dạy Sử Meinert làm giám thị, ông thân mật lại từng phòng để bắt tay
những đứa trẻ và chúc chúng ngủ ngon. Lúc chạm mặt Tarzan tại “Tổ đại bàng”,
ông có vẻ hơi khựng lại:
- Thế nào Peter Carsten? Bà công tước
Editha Eleonora Phôn Brabant trốn đâu rồi, tôi đã cố tìm mà vẫn không gặp...
Tarzan chỉ biết cười ngượng nghịu:
- Thưa thầy, em đã giải thích rồi.
Hình như có người nó với em rằng năm trăm năm trước...
Thầy Meinert khẽ lắc đầu. Tiếng
chân ông ngoài hành lang xa dần.
Ngôi nhà to rộng trở nên lặng lẽ.
Tiếng rì rầm trò chuyện từ các phòng bên cạnh vọng qua tường mơ hồ. Một chiếc
xe hơi nổ rồi lại nghèn nghẹn tắt máy mấy lần dưới sân. Mưa đổ xuống thật
nhanh, quất sàn sạt vào cửa sổ.
- Mưa!
Tròn Vo vừa than thở vừa luồn tay
xuống chiếc gối. Nó tin rằng thanh kẹo sôcôla nó giấu Tarzan vẫn còn nguyên ở
đó. Nhưng đáng tiếc, Tarzan đang vung vẩy thanh kẹo “chiến lợi phẩm” và giả vờ
nằm khểnh trên giường. Tròn Vo buộc phải xuống nước:
- Mày có cần tao cầu nguyện giúp
mày không Tarzan? Lát nữa mày sẽ chẳng dễ chịu lắm đâu giữa cơn mưa đầy kẻ thù
rình rập này, chỉ cần...
- Tao biết rằng sẽ chẳng dễ chịu,
thưa công tử Kloesen. Nhưng giờ này có lẽ thằng Volker đang lạnh run trong tầng
hầm, chân tay bị trói và cái miệng tất nhiên thèm... kẹo.
- Chúa ơi, tao thề sẽ cho nó một
núi sôcôla nếu mày cứu được nó ra. Còn bây giờ... hãy trả lại tao thanh kẹo.
Tao... tao còn khổ hơn cả thằng Volker nữa. Ê, Tarzan, tao sẽ cầu bình an cho
mày mà.
Để chặn đứng sự thề thốt đến mỏi miệng
của Tròn Vo, Tarzan đành trả lại “chiến lợi phẩm” và rời khỏi giường. Mưa cũng
dần dần tạnh. Hắn bẹo cái má phính đầy mỡ của thằng mập rồi thay quần áo. Hắn
chọn đôi giầy thể thao cũ nhất, chiếc quần Jeans bạc phếch quen thuộc, khoác
thêm cái áo đi mưa và nhẹ nhàng mở cửa phòng. Phải cẩn thận tuyệt đối chứ sao,
chỉ cần một thầy giáo phát hiện, hắn có thể ra Hội đồng kỷ luật nhà trường như
chơi.
Tiếng Tròn Vo vang lên khó khăn như
muốn sặc vì thanh kẹo:
- Chúc mày đầu xuôi... đuôi lọt.
Tao khởi sự đọc... kinh đây...
Tarzan cười thầm và rón rén đi ra
hành lang. Một phút sau hắn đã ở trên phòng chứa đồ. Trên một cái giá treo ở cuối
phòng là cuộn dây có nhiều mấu thắt nút. Hắn buộc chắc sợi dây vào móc sắt trên
cùng. Bây giờ thì trèo ngay ra gờ tường bên ngoài, đóng cửa sổ lại, giật mạnh sợi
dây lần nữa để thử độ bền, rồi... bám dây tuột xuống. Hắn đã “vượt ngục” hàng
chục lần như thế này và sẽ còn một ngàn lẻ một lần nữa.
Dưới sân chẳng có ma nào. Như lộ
trình đã định sẵn, hắn rón rén sát tường nhà tối tăm, chạy sang công viên, rồi
theo những con đường mòn và trong chớp nhoáng đã biến sau bụi cây trơ trụi. Đến
khúc sau của ngôi trường, hắn trèo tường ra ngoài. Xe đạp của hắn được giấu
trong một bụi cây, dính cứng bằng khóa vòng vào một thân cây. Hắn chẳng dại dột
cất xe trong tầng hầm gara, vì tối nào ông gác-dan Mandl cũng khóa chặt hầm lại.
Tarzan đạp xe đi, sau lưng hắn là
những cánh đồng, phía trước là thành phố. Mưa lại đổ xuống tuy không lớn nhưng
vì gió ngược nên đủ làm Tarzan rát mặt. Quần hắn ướt sũng, hai bàn tay lạnh tê
dại, hắn cúi rạp người thả hết guồng chân lên pê-đan. Coi, toàn những điềm
không lành, lũ quạ nhao nhác bay lên từ thửa ruộng xơ xác. Ban đêm ngó chúng lớn
gấp đôi lúc bình thường. Chúng vốn là sứ giả của những tin xấu. Vậy mà đâu đã hết,
lúc vào đến phố Sedan thêm một con mèo đen chạy ngang xe đạp Tarzan. Loại mèo
đen này đối với những kẻ mê tín là con vật gieo tin dữ số một. A, Tarzan có phải
là thằng ưa dị đoan không? Chắc chắn là không, tuy vậy hắn cũng hơi nổi da gà,
dù hắn biết chắc một trăm phần trăm rằng trên giường ngủ thằng Tròn Vo giờ này
đang vừa nhai sôcôla vừa cầu nguyện cho hắn.
Đã đến nhà hàng TRATTORIA. Quán mở
cửa và có vẻ liêu trai dưới ánh đèn. Hắn liếc mắt nhìn vô quan sát. Khoảng hai
mươi thực khách có thể đếm được, đa số là người Italia. Một kẻ lãng du nào đó
đang vặn bài hát Palloma. Tarzan nghe lòng mình dịu lại.
Hắn dừng xe đạp ở ngay khoảng sân
sau, chỗ dẫn vào cánh cửa hậu nhà bếp đầy bí mật.
- Suỵt!
Tarzan ngó dáo dác. Chân trái hắn vẫn
đặt trên bàn đạp để có thể phóng xe đi bất cứ lúc nào.
- Suỵt!
Một lần nữa tiếng “suỵt” cất lên và
tiếp theo là một tràng cười khoái trá. Cái màn cười biểu diễn này chỉ có ở thằng
Máy Tính Điện Tử, chẳng lẽ...
Tarzan quát khẽ:
- Mày... hả Karl?
Quả y như rằng, thằng quân sư nhô
ra khỏi bóng tối. Nó đội cái mũ trượt tuyết màu trắng pha đỏ và khoác áo mưa giống
hệt Tarzan. Nó run rẩy có lẽ vì lạnh và vì... phục kích thằng bạn học quá lâu.
Nó nói liền một mạch:
- Tao đợi mày đúng nửa tiếng. Tao
đã suy nghĩ kĩ về chuyện này, mày không thể liều lĩnh một mình được.
- Gia đình mày có biết mày...
- Yên tâm đi Tarzan. “Ông bà già”
tao đến nhà người quen và sẽ không trở về nhà trước nửa đêm. Họ nghĩ rằng tao
đã lên giường ngủ.
- Thôi cũng... được, lỡ rồi. Trong
vòng nửa tiếng đợi tao, chắc mày cũng...
- Vâng, thưa đại ca. Bộ nhớ của tao
hoạt động rất tỉ mỉ: một số khách ra khỏi quán TRATTORIA đã sử dụng lối vào sân
như nhà vệ sinh ngoài trời. Toàn... đàn ông.
Hai quái băng qua đường. Tarzan dựa
xe vào tường và khóa lại. Từ đó chúng đi sâu vô khoảng sân tối om đưa bàn tay
sát mặt cũng không thấy ngón. Tiếng mưa gõ xuống các xô thiếc và nắp thùng rác
nghe buồn thúi ruột.
Tarzan quyết định:
- Mày núp dưới mái hiên này làm như
đang chờ bạn bè. Nếu có người làm ơn ho thật lớn, được chớ hả Máy Tính Điện Tử?
- Cẩn thận tối đa nghe đại ca!
- Tin tao đi quân sư.
Ngay lập tức, bóng tối đã nuốt gọn
Tarzan.
*************
Tarzan di chuyển như con mèo trên nền
lát đá. Nhờ chút ánh sáng lờ mờ từ khung kính cửa sổ bếp hắn định hướng trở lại.
Nhà bếp đã nghỉ. Giờ này những món
ăn nóng không còn được phục vụ. Trong phòng tắt đèn không có lấy một bóng người.
Chút nguồn sáng lẻ loi từ cửa bếp ra phòng ăn khiến Tarzan có thể quan sát một
phần quán. Mario Frasketti đang đứng sau quầy, đối diện gã là... thằng cha đội
mũ dạ. Trời hỡi, sao vẫn cứ là gã cận vệ cô hồn ấy, không lẽ hắn đang ngã giá với
Mario về thằng Volker bằng ly rượu mạnh trên tay sao?
Lúc chồm lên, chân Tarzan đá phải một
cái xô thiếc. Tiếng động khô khan vang lên nhưng Frasketti vẫn chẳng nghe thấy
gì. Khi máy quay đĩa bắt đầu chơi bài “Bên bờ sông thành Babylon” là Tarzan đã
lẻn ra chỗ tám bậc cầu thang dẫn xuống cửa tầng hầm.
Hắn đi xuống rất dè dặt. Các bậc
thang bằng đá trơn tuột bốc lên toàn một mùi ẩm mốc. Coi, cửa tầng hầm bọc thiếc
và được khóa kĩ lưỡng, cách gì xâm nhập được hở trời?
Trong cơn tuyệt vọng Tarzan sực nhớ
đến... cửa sổ. Đúng rồi, chiều nay hắn đã thấy tới hai khung cửa sổ tầng hầm.
Chúng nằm trong hai chỗ trũng hơn mặt sân, được che chắn bởi song sắt. Tarzan
chạy ngược lên cầu thang. Hắn kiên nhẫn nhấc khung sắt đầu tiên lên, không thể
thiếu dưỡng khí cho tầng hầm nếu gã Mario dự trữ thực phẩm trong đó.
Hắn cúi xuống cái hang sâu chừng một
mét thử dùng tay sờ soạng tìm ô cửa sổ, nhưng không tài nào mở ra được. Vẫn còn
cái cửa sổ thứ hai, lần này thì hắn gặp may mắn. Cả hai cánh cửa mở toang.
Hắn tuột xuống hang như con thằn lằn.
Để tránh bị người lạ phát giác, hắn kéo khung sắt lại như cũ. Tiếng khung sắt
rít nghe rờn rợn lúc hắn đóng sập miệng hang.
Nào, bây giờ thì hít thở thật bình
tĩnh vài giây cho đầu óc bớt căng thẳng. Bóng tối vây quanh mịt mùng. Tarzan
rút từ trong áo mưa ra một cái hộp quẹt khô queo. Que diêm đầu tiên hắn bật lên
tắt ngóm vì gió luồn vào nhưng chỉ cần chút xíu ánh lửa cũng đủ để hắn ước lượng
địa điểm. Đúng như hắn dự đoán, đây quả là kho chứa thực phẩm chất ngổn ngang
những thùng rượu vang và những két bia. Phía trong cùng là một... cánh cửa.
Chìa khóa tìm ra chỗ giam giữ Volker hi vọng từ ở cánh cửa này. Tarzan leo vào
cửa sổ và nhảy xuống đất. Hán tiếp tục quẹt một que diêm và nhìn thấy ô cửa sổ
đầu tiên. Thảo nào hồi nãy hắn không thể mở được ô cửa, bởi nó đã bị choán đầy
những hộp hoa quả lớn chồng chất tận trần hầm.
Hắn cười khẩy rồi xoay nắm đấm cánh
cửa trước mặt. Một luồng không khí lạnh thổi vào da thịt hắn, cánh cửa mở ra nồng
nặc mùi ẩm mốc. Hắn kêu thật khẽ:
- Volker ơi!
Không một tiếng hồi âm. Tarzan đành
“phóng lao theo lao” bước hắn vào căn phòng giống hệt một nhà tù. Hắn đóng sập
cửa và tìm công tắc đèn. Bàn tay hắn cứ sờ soạng cho đến khi ánh đèn điện lóe
lên.
Ánh sáng đục hắt xuống hai chiếc tủ
lạnh to tướng. Tarzan cố tìm cho được một tấm nệm để chứng minh có người bị
giam giữ ở đây nhưng vô ích. Chỉ có một con nhện đen mập ú thấy ghét bám trên
tường như cười cợt với hắn thay cho tung tích của Volker.
- Hay là thằng Karl Máy Tính đoán
đúng: thằng cha chủ quán Frasketti không dính dáng đến vụ này? Hay là gã giấu
Volker ở một chỗ nào khác, nhà đồng bọn chẳng hạn?
Một loạt câu hỏi tấn công Tarzan. Hắn
chán nản quay ra phòng ngoài sau khi tắt đèn. Lúc đóng sập cánh cửa, hắn cảm thấy...
chết điếng.
Trời đất, ánh sáng đã hắt vào cửa sổ
mở cửa tầng hầm. Có tiếng chân thình thịch của ai đó đang bước xuống cầu thang.
Tarzan nghe rõ mồn một âm thanh của chìa khóa tra vào ổ.
Không thể nào chuồn qua cửa sổ, hắn
biết như thế, chạy sang phòng bên cũng không kịp, trong tích tắc của giây phút
ngàn cân treo sợi tóc, hắn lao vào một cái thùng cao ngang hông người nằm trong
góc phòng. Chỗ đó quá hẹp nhưng cũng đủ cho Tarzan co người lại trong tư thế
Yoga của thầy phù thủy Ấn Độ.
Bước chân của kẻ thứ hai trong tầng
hầm đã gần như ở ngay sát nút. Đúng là chủ quán Frasketti. Gã đứng cách Tarzan
ba mét và hát một bài dân ca Italia lè nhè. Bóng gã in trên tường trong động
tác lấy từng chai rượu trên giá xuống. Tiếng động của chai va chạm nhau nghe sốt
ruột. Nhưng gã Mario thì không sốt ruột chút nào, gã đặt từng chai rượu vào
trong giỏ và... ợ lên một cái phát khiếp. Tarzan bịt mũi. Khứu giác của hắn ngứa
ngáy bởi một loại bụi khác không thể nào đoán ra. Hắn sắp hắt hơi đến nơi.
Đúng lúc Tarzan sắp “ách...xì” thì
Mario Frasketti bỏ đi. Gã tắt đèn cùng lúc với ngưng hát. Tiếng chân của gã
trên cầu thang mỗi lúc một xa dần và... tất cả lại rơi vào im lặng vĩnh cửu.
Tarzan hắt hơi sung sướng chưa từng
thấy. Hắn cần phải bật công tắc ngay để tìm hiểu “loại bụi” gì kinh dị và sặc sụa
đến như thế. Ánh sáng tuy đục nhưng cũng đủ nhìn. Chúa ơi, chất bột gì thế này,
phái dưới của cái giá chứa những két rượu vang vương vãi một thứ bột toàn
màu... trắng. Mắt Tarzan muốn lồi ra trước một khe hở chạy dài theo cái giá chất
rượu. Gã Mario có lẽ đã say khướt nên quên cả việc đóng tấm nẹp gỗ vào, vả lại
có lẽ gã tin tưởng tuyệt đối vào sự an toàn của tầng hầm.
Tarzan lôi từ trong khe hở ra một
loại gói nhựa nilông đựng thứ bột trắng. Lúc nãy có thể vì vội vã gã chủ quán
đã làm một gói bị rách toang và từ đó bột trắng tung tóe như một “loại bụi”
suýt làm lộ tẩy Tarzan. Giống hệt một điệp viên 007 nhà nghề, Tarzan gí ngón
tay xuống mớ bột có hạt li ti như bột giặt và... đưa lên lưỡi. Hắn nhăn mặt
phun phè phè và cảm thấy lợm giọng:
- Ma túy!
Không còn nghi ngờ gì nữa, mọi chuyện
đã trở nên thật đơn giản. Bằng một thí nghiệm giống như phim, Tarzan đã xác định
chất bột trắng trong những gói nhựa chính là... bạch phiến trăm phần trăm.
Tarzan dựng hết tóc gáy. Tội ác của
gã Mario trong hầm bí mật này đáng sợ hơn là gã chỉ bắt cóc Volker. Có nghĩa là
thằng Volker không phải mục tiêu của gã. “Số tiền cần thiết” không có gì khác
hơn là một khẩu ngữ mật mã. Nội dung nó là “đủ số lượng ma túy cần thiết để
giao”.
Tarzan lau chùi hết đám bột trắng
vương vãi trên giá và khép tấm nẹp dài thượt lại. Gã Mario suốt đời sẽ chẳng biết
việc gì xảy ra cho đến lúc gã đã ngồi trong xà lim.
Tarzan nhét vào túi áo mưa hai gói
bạch phiến. Hắn chỉ cần hai gói làm tang chứng để nói chuyện với cha Gaby. Bộ mặt
nung núc thịt của “ông chủ lớn” hiện ra bên chiếc xe hơi Italia cùng gã cận vệ
đội mũ dạ nham nhở đối với hắn như một ám ảnh.
Tarzan lẩm bẩm:
- Tụi mày sẽ tù rục xương!
Hắn trèo lên những bậc thang, đẩy
khung sắt ra và vọt nhanh như chớp. Tiếng “ken két” của khung cửa khá ầm ĩ làm
một bóng người đang lúi húi ở gian bếp giật mình quay lại.
- Chết... mẹ, Frasketti!
Tarzan đã đậy xong cái hang. Hắn
như một luồng điện xẹt đến mái hiên trước khi cánh cửa hậu nhà bếp bật mở.
- Karl!
- Tao đây, Tarzan!
- Chạy, thằng chủ quán...
Hai đứa mở ngay cuộc đua tốc độ một
trăm mét. Chúng tới chỗ để xe đạp có lẽ trong vòng... kỷ lục Ôlempich. Làm gì
có ma nào tên là Frasketti rượt theo.
Máy Tính Điện Tử thở hổn hển:
- Thằng Volker... có dưới hầm không?
- Không. Nhưng mà có...
- Sao?
- Ma túy, thưa quân sư. Trong túi
áo tao có hai gói... bột trắng.
- Chúa ơi, vậy hả...
- Đến ngay nhà Gaby. Chúng ta phải
gặp thanh tra Glockner cấp kì. Tao cũng không ngờ “một công mà được đến hai việc”,
mày đồng ý không Karl?
- Tại sao không, Tarzan, tao ủng hộ
mày hoàn toàn.
Đường đến nhà Gaby lúc này gần xịch.
Hai quái kết luận rằng: đây là một việc thiện có lợi cho toàn... thế giới.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment