TỨ QUÁI TKKG - CHƯƠNG 18 - TẬP 02 - LÃO THẦY BÓI MÙ
TỨ QUÁI TKKG
Tác giả : Stefan Wolf
Thể loại: Phiêu lưu, trinh thám, tiểu thuyết
TẬP 02: LÃO THẦY BÓI MÙ
Mụ Italia lại gầm lên như sắp cháy nhà:
- Đồ súc vật. Bà... giết mày.
Tarzan chưa kịp can thiệp thì cánh cửa hậu nhà bếp bật mở.
Mario Frasketti chường khuôn mặt đầy xương xẩu ra với cái miệng méo xệch:
- Đi vào Maria, ai cho phép mụ ra đây?
- Thưa ông chủ Mario, cái con chó...
chết...
Ông chủ Frasketti gằn giọng giận dữ:
- Mụ là người làm công hay bà chủ hả? Con
chó một mắt này để tôi giải quyết. Công chuyện tôi giao mụ làm đến đâu rồi? Hả?
Món hàng đặc biệt đã được cất đúng chỗ chưa? Tôi...
- Dạ thưa ông Mario, đâu đã vào đó hết.
Tôi thề không bao giờ rời món hàng.
- Tốt! Không đi vô, còn chần chờ gì
nữa.
Tarzan từ trong chỗ nấp muốn bật cười
khi thấy mụ đàn bà run cầm cập, nhưng hắn bịt miệng kịp, vì... Chúa ơi, hãy
nghe những lời mụ đang lắp bắp:
- Thưa ông chủ, người khách... hai tuần
trước đã tới. Ông ấy... chờ ông chủ ở phòng khách...
- Sao?
Mụ Maria chuồn một mạch. Tiếng “Sao?”
của Mario Frasketti mụ đã quá rành.
Gã luôn luôn sử dụng tiếng đó đi kèm
với hành động bạo lực.
Kẻ thù của Mario lúc này chỉ còn con
Oskar đang vẫy đuôi rối rít vì... vô số xí quách. Mặt gã chủ quán xám lại, gã
xông đến con chó tung một cú đá như trời giáng thay cho mụ làm công vừa trốn
mất tiêu. Tội nghiệp con Oskar đang gặm xương hí hửng không kịp đề phòng. Nó
văng tới bên chân Tarzan trong bóng tối với cái mõm tức tưởi.
Không thể kiên nhẫn được, Tarzan nhào
tới trước mặt gã. Hắn chụp cổ áo sơ mi lụa của Mario ngay tức thì:
- Ông chỉ là thứ người lớn bẩn thỉu!
Gã chủ quán trợn mắt. Hắn dùng hết sức
lực cố gỡ cánh tay thép của Tarzan:
- Mày, mày... nói gì, thằng nhãi...
- Tôi xin lặp lại:
“Ông chỉ là thứ người lớn bẩn thỉu”,
khi ăn hiếp một con chó.
Mặt gã Mario từ xám xịt trở nên tái
nhợt:
- À, mày... cái bọn nhãi uống côla hồi
nãy... chúng mày theo dõi tao à? Con chó một mắt này liên can gì đến mày hở
thằng nhãi?
Tarzan lạnh như tiền. Hắn nói từng
tiếng một:
- Chúng tôi là chủ của con chó, ông
hiểu không? Thật đáng tiếc bởi ông là “người lớn” thưa ông Mario. Chỉ cần ông
bằng tuổi tôi là ông sẽ đo ván ngay lập tức.
- Mày định... hành hung tao ư? Đồ... chó chết, đồ lang thang
đầu đường xó chợ, đồ... thả chó chạy rông trộm xương xẩu kẻ khác, đồ...
Tarzan buông cổ áo lão chủ quán. Một bóng người đội mũ dạ
khoác măng-tô vừa xuất hiện ngay trước cửa hậu.
Tarzan thoáng rùng mình. Coi, bóng người cao lớn đội mũ dạ chẳng
phải ai xa lạ mà chính là “gã Italia đồng hương” hắn đã từng gặp. Sau hai tuần
tái ngộ, gã lạ mặt vẫn không giảm bớt nét... cô hồn chút nào. Gã nói lớn như ra
lệnh:
- Mario Frasketti, công chuyện đến đâu rồi. “Ông chủ lớn”
cần gặp trưa mai.
Mario liếc nhìn Tarzan hậm hực và quay phắt 180 độ. Gã cố
gắng nói với vị khách lạ có cung cách bề trên thật nhỏ nhẹ:
- Thưa đại ca, đã xong.
Hai bóng người mất hút sau cánh cửa để lại Tarzan đứng sững
sờ. Trời ơi, có lẽ chúng lên phòng khách để đàm đạo sau khi đã quan sát “món
hàng đặc biệt” do mụ Maria cai quản. “Món hàng đặc biệt” là gì vậy? Thằng bạn
học Volker đang bị trói gô chăng?
Tarzan đổ mồ hôi hột khi nhớ đến lời năn nỉ của Mario cách
đây hai tuần trước gã đội mũ dạ.
Hắn thở ra thật nặng nề. Con Oskar cũng thở mạnh không kém
vì vết thương từ cú đá bất ngờ ở mõm. Buổi trinh sát tối nay như vậy là quá đủ
cho thầy trò hắn rồi, dẫu gì thì Tarzan cũng đã bị lộ tung tích. Mọi thứ đều
hướng về trưa mai, chắc chắn là rối rắm đến nghẹt thở.
*********
Trưa hôm sau, cả đám đồng loạt lên đường đến phố Sedan, lưng
áo chúng đẫm mồ hôi vì trời buổi trưa nắng như đổ lửa nhưng không hiệp sĩ nào
mở miệng than thở.
Trước lối vào sân của nhà hàng đậu chình ình một chiếc xe
mang nhãn hiệu Italia nhưng đeo bảng số thành phố. Hai bánh trái của chiếc xe
ngang ngược nằm trên khu vực cấm đậu, hai bánh phải an tọa trên lề đường dành
cho khách bộ hành. Chủ nhân của chiếc xe quả coi trời bằng vung, y hiểu rằng cảnh
sát hiếm khi lai vãng tới nơi an ninh không được bảo đảm này, và nếu họ có tới
thì y cũng thừa máu anh chị để xử lý biên lại nộp phạt.
Bốn hiệp sĩ đi vô cổng, nơi chiếc xe hơi sang trọng nằm
thách thức. Loáng thoáng vài người lớn qua lại đăm chiêu. Gió tung bụi mù mịt,
thổi dựng một tờ báo vất trong sọt rác bay lên cột đèn. Bên kia đường, hai kẻ
lưu linh rượu vào lời ra đang ngồi bệt xuống đất, làm như chỉ có mình họ tồn
tại giữa trần gian khốn khổ này.
Tarzan đưa tay lên ngó đồng hồ. Đã mười hai giờ mười lăm
phút. Nhà hàng TRATTORIA còn lâu mới đóng cửa. Giờ này là giờ ăn trưa, chắc
chắn số lượng thực khách trong quán sẽ đông đảo.
Bốn quái đã tiến vào nhà hàng. Coi, khác với dự kiến của
Tarzan, trong quán không có lấy một bóng người. Chỉ có một nhân sự độc nhất: Mụ
quản gia người Italia. Mụ khệnh khạng đi về phía bàn của chúng. Giọng mụ the
thé. Rõ ràng Maria không hề biết chúng là ai.
- Trưa nay nghỉ. Không bán.
Tiếng Gaby cự nự:
- Sao chúng tôi không thấy bảng treo?
- Nghỉ bất tử, nghe chưa đám nhãi ranh. Ai vô đây cũng phải
về như vậy hết.
Tròn Vo chợt nghĩ ra một kế. Nó đưa hai tay bưng lấy cái
bụng nặng nề rên rỉ:
- Ôi, đau bụng quá. Chắc tôi chết mất, bao tử tôi đang cào
cấu tung lên... ôi!
Mụ làm công chưa có một phản ứng gì thì... Máy Tính Điện Tử
đã kịp nhận ngay tín hiệu của Tròn Vo. Nó bật dậy kéo tay Tarzan nhanh như
chớp:
- Chết mẹ, thằng Kloesen sắp ngất xỉu rồi. Tao với mày đi
mua thuốc uống cho nó mau lên.
Thằng Tròn Vo lúc này có vẻ như sắp... sùi bọt mép trên ghế thật.
Mụ Maria chỉ biết kêu “Trời đất!” và thở dài ngao ngán. Hai thằng mặt mày láo
liên vừa bật dậy đã phóng mất. Cho đến lúc nhắm mắt, cái đầu trì độn của mụ
cũng không làm sao biết được cơn bệnh... khổ nhục kế của Tròn Vo. Mụ chỉ biết
xách một cái ghế cao đặt gần chỗ hai đứa nhãi ranh còn lại và ngồi xuống theo
dõi động tĩnh của chúng.
Tarzan lôi quân sư Karl núp vào một góc hẹp giữa hai bức
tường giao nhau, ở đây đã có sẵn một khe nứt do ai đó đập phá, từ khe nứt này
có thể quan sát mồn một cánh cửa hậu nhà bếp. Hắn khẳng định với Máy Tính Điện
Tử:
- Tụi tội phạm sẽ từ cánh cửa hậu này chui ra, rồi mày coi.
Chúng ta không cần thiết phải đột nhập vào nhà kho và tầng hầm để sa vào bẫy
chúng.
- Ờ, ờ... tao chỉ thấy mọi thứ có vẻ như “đưa người cửa
trước, rước người cửa sau” quá. Đầy mờ ám...
Và ngay lúc vừa dứt câu nói, Máy Tính Điện Tử đã... nổi da
gà.
Kia kìa, cánh cửa hậu nhà bếp bật tung như tính toán của
Tarzan. Ba người đàn ông đồng loạt đi ra. Gã Mario Frasketti mặc áo lụa màu
hồng như thường lệ, gã đội mũ dạ có nét mặt cô hồn vừa nhét vào áo măng-tô khẩu
súng ngắn đen ngòm, một lão già khác mà hai đứa chưa từng gặp thì đầy vẻ oai
vệ. Lão khoác áo da thú màu sáng hai tay chắp sau lưng như một... ông chủ lớn.
Tarzan thì thầm:
- Lão là “ông chủ lớn” đó Karl. Ông trùm băng bắt cóc. Bố
già Mafia.
Thái độ Mario Frasketti hình như hơi khó hiểu. Gã tiễn “ông
chủ lớn” và gã đội mũ dạ ra xe hơi mà không hề vui vẻ chút nào. Cũng có thể gã
vừa bị thằng đội mũ gí vào trán một họng súng. Cũng có thể gã chưa được hài
lòng về món tiền thưởng do “ông chủ lớn” ban phát. Cũng có thể “món hàng đặc
biệt” của gã chưa vừa ý lão ta.
Đích thân Mario mở cửa chiếc xe sang trọng cho “ông chủ lớn”
ngồi vào. Gã đội mũ dạ mặt lầm lì có lẽ là cận vệ trưởng, ngồi ngay tay lái. Gã
đại ca đóng cửa cái rầm khiến Mario chưng hửng. Chiếc xe hơi phóng vụt đi.
Khi gã chủ quán Mario thất thểu biến dạng trong căn nhà bếp
đóng kín cửa thì quân sư Karl mới bắt đầu thắc mắc:
- Đây là tụi “xã hội đen”. Điều ấy hiển nhiên rồi. Nhưng còn
thằng... Volker đâu? Nó là “món hàng đặc biệt” của Mario mà?
- Tao cũng đang nhức đầu về chuyện đó. Tại sao gã không giao
thằng Volker cho các ông trùm? Như vậy là nó vẫn bị giam giữ đâu đó trong nhà
này. Tao nghĩ rằng có thể “ông bà già” thằng Volker chưa giao cho bọn mafia đủ
số tiền nộp mạng, nên gã Mario đã bị “ông chủ lớn” khiển trách và bị gã cận vệ
trưởng gí súng. Hồi nãy tao thấy mặt gã Mario nhăn như khỉ...
Bộ óc robort đầy sáng tạo của Máy Tính Điện Tử bắt đầu hoạt
động. Nó chỉ dùng răng cắn ngón tay cái chừng ba mươi giây là Tarzan đã hết
hồn. Và nó “phán” một câu khiến hắn hết hồn thật:
- Tao không tin “món hàng đặc biệt” đó là thằng... Volker.
Nhưng khi màn sương mù chưa vén lên thì mọi bí mật đều ở phía trước. Nào, bây
giờ thì chần chờ gì nữa. Mày sẽ dẫn đường cho chúng tao đến hầm ngầm chứ?
Sau giây phút bối rối, Tarzan lại trở về sự sáng suốt bản
năng. Hắn cản nhị quái Karl tức thì:
- Không được. Chúng ta phải trở lại nhà hàng TRATTORIA. Công
Chúa và Tròn Vo đang bị mụ Maria quản thúc ở đó. Mụ mà nghi ngờ thì cô bé và
thằng mập chỉ có nước... nhẹp ruột. Tụi nó cũng đang cần thông tin mới của
chúng ta.
- Còn vụ thanh tra nhà kho và hầm ngầm?
Đôi lông mày Tarzan nhíu lại:
- Nghe tao đi Máy Tính Điện Tử. Chuyện đó để một mình tao
làm. Vậy nhanh gọn hơn. Ngay đêm nay thôi. Tao sẽ trèo tường trốn khỏi trường
nội trú. Mày tin tao chứ, hả quân sư?
Máy Tính Điện Tử miễn cưỡng đưa bàn tay ra. Tarzan đập mạnh
bàn tay phải hắn vào lòng bàn tay nó. Coi như đã xong giao ước giữa hai người
hùng.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment