TRƯỜNG SINH GIỚI - CHƯƠNG 02 - THẦN ĐÔNG - TRUYỆN HUYỀN ẢO
TRƯỜNG SINH GIỚI
Tác giả: Thần Đông
Thể loại : Huyền Ảo, Dị Giới
CHƯƠNG 02: CỔ BI THIÊN ĐỒ
Hắn dùng nguyên khí còn sót lại đập
vỡ một quả, sau đó vội vã kề miệng vào uống ừng ực từng ngụm nước dừa ngọt mát,
loại cảm giác này thật là tuyệt vời, đối với người khát khô cả cổ như Tiêu Thần
mà nói, nước dừa hiện giờ đúng là có thể so được với quỳnh tương ngọc dịch.
Tự nhiên lại bị đưa đến Trường sinh
giới!
Tiêu Thần ngàn vạn lần tự hỏi, Lan
Nặc phải chẳng cũng đã đến nơi này? Còn những nhân vật danh truyền thiên cổ nữa,
phải chăng bọn họ cũng sống tại thế giới này? Trong lòng hắn ngập tràn nghi vấn.
Đương nhiên, hắn không biết rằng Hoàng gia thiên nữ Triệu Lâm Nhi cũng tiến vào
không gian này.
Cuối cùng, hắn yên lặng quỳ trên mặt
đất, bái biệt cha mẹ vượt qua thời không, từ nay tiên phàm chia cắt!
Hắn là người hành sự quyết đoán, hiện
tại cưỡng bách bản thân quên đi những suy nghĩ thế giới cũ, bắt đầu lo lắng phải
làm thế nào để sống sót tại thế giới này.
Lặng lẽ ngồi trầm ngâm trên mặt đất,
lưng dựa vào một cây dừa xù xì, Tiêu Thần toàn thân lóe lên những những tia
sáng trong suốt, cả thân người phảng phất như được bao bọc bởi một tầng hào
quang, thiên địa tinh khí không ngừng tụ lại.
Tiếng thú hống không ngừng vang
lên, nơi này tịnh không phải là một vùng đất yên tĩnh, hiện tại nhiệm vụ chủ yếu
của hắn là làm cho thân thể nhanh chóng khôi phục lại chân nguyên. Tiên Thần vận
hành pháp quyết, dẫn đạo thiên địa tinh khí bắt đầu trị liệu thương thế.
Pháp môn mà hắn tu luyện nguyên là
được khắc trên một phiến đá thần bí.
Hắn từ nhỏ đến lớn sống bên dòng
Hoàng Hà, đoạn chảy qua trước thôn của hắn có nhô lên một tấm bia đá khổng lồ,
khi gạt hết bùn rêu thì hiện ra bốn chữ cổ lớn:
"Vĩnh Trấn Hoàng Hà".
Hai bên bờ Hoàng Hà được lưu truyền
một truyền thuyết xa xưa, lúc Đại Vũ trị thủy, trên chín tầng trời từng hạ xuống
một thần bia trấn định Hoàng Hà khiến cho thiên tai lũ lụt không xảy ra nữa.
Lúc bia đá từ dưới đáy Hoàng Hà lộ
ra, dân làng lập tức nhớ đến thần bia được tương truyền từ thời xa xưa liền gột
bỏ bùn rêu trên bia, ngày ngày thắp hương lễ bái.
Sau khi được gột sạch, mặt sau của
tấm bia hiện lên những vết khắc, đó là một đồ hình thần bí phức tạp, dân làng
không thể nào hiểu được và gọi nó là thiên thư.
"Thiên thư chi thuyết" đã
gắn bó với Tiêu Thần từ bé, với vô vàn ảo tưởng, mỗi ngày hắn đều chăm chú nhìn
thạch bia, cho đến hai tháng sau vào một đêm mưa bão, nước sông Hoàng Hà dâng
lên cuốn lấy tấm bia đá chìm vào đáy sông.
Nhưng mà bức đồ hình thần bí phức tạp
kia sớm đã được khắc sâu vào trong trí óc nhỏ bé của hắn, cho đến khi hắn bắt đầu
tiếp xúc với võ học, bước trên con đường tu luyện thì mới biết đồ hình phức tạp
được khắc trên thạch bia đó rốt cục là gì!.
Đó là một tấm luyện khí đồ vừa cổ
xưa vừa thần bí do trời ban xuống.
Tiên Thần không biết rằng tấm luyện
khí đồ được khắc trên tấm bia đó còn trên cả Thiên công bảo điển trong truyền
thuyết. Từ năm mười tuổi hắn đã bắt đầu kiên trì tu luyện, trong vòng mười năm
sau đó tuy không ngừng học tập những chiêu thức từ người khác nhưng tâm pháp tu
luyện vẫn chưa từng thay đổi.
Mười năm khổ tu luyện khí đồ được
khắc trên bia đá, Tiêu Thần đã thu được không ít lợi ích, thể chất của hắn
không ngừng được cải biến, mơ hồ có cảm giác được thoát thai hoán cốt. Bất quá,
việc khiến cho hắn sinh ra sự tin tưởng tuyệt đối vào tấm luyện khí đồ không phải
là việc đó, mà chính là trường đại chiến kịch liệt trên Côn Lôn.
Hắn vốn là muốn đến xem thần tích
Lan Nặc phá toái hư không, không ngờ trên đường lại bị hộ vệ của Hoàng gia
thiên nữ khinh thị, sau đó dẫn đến trường ác chiến thảm liệt nhất mà hắn từng
tham gia, hắn liên tục chém giết mười ba người của Hoàng gia thiết vệ đột vây
thoát ra, trong đó có cả thị tì bên cạnh của Triệu Lâm Nhi.
Có thể thấy được pháp quyết được khắc
trên tấm bia đá không phải tầm thường, mười năm khổ tu đã khiến cho tu vi của hắn
tăng tiến chóng mặt.
Ngày ngày tu luyện, Tiêu Thần đối với
tấm luyện khí đồ trời ban càng lúc càng hiểu rõ, cảm giác tấm luyện khí đồ này
còn chút thiếu sót không phải là một pháp quyết tu hành đầy đủ.
Tương truyền, thạch bia trấn định
Hoàng Hà là từ trên trời hạ xuống, khi đó đồ hình đã được khắc trên đó, muốn
thu thập được phần văn bia còn thiếu cơ hội thật quá xa vời.
Ánh nắng mặt trời, ánh trăng, cỏ
cây… ở trong tự nhiên đều chứa đựng nguyên khí vô tận, ẩn chứa các dạng năng lượng
khác nhau. Tiêu Thần ở trong rừng dừa không ngừng vận dụng pháp quyết hấp thu
thiên địa linh khí làm dịu thương thế của bản thân, xung quang hắn được bao bọc
bởi tầng hào quang sáng mờ.
Hai canh giờ trôi qua, Tiêu Thần từ
từ tỉnh lại, thương thế nghiêm trọng không thể tưởng tượng nổi giờ dự đoán chỉ
trong khoảng thời gian mười ngày nữa có thể hoàn toàn khang phục.
Mặt trời hạ dần về phía tây, ánh nắng
chiếu rọi xuống mặt biển khiến cho mặt nước ánh hồng rực rỡ.
"Oanh", "Oanh",
"Oanh"……đúng lúc này, ở trên bờ biển truyền lại từng cơn đại chấn, những
âm thanh trầm đục không ngừng truyền đến màng nhĩ của Tiêu Thần, hắn liền ngoảnh
đầu lại nhìn khuôn mặt lập tức biến sắc.
Một con vật to lớn màu bạc đang từ
dưới biển di chuyển lên bờ, thân hình của nó dài ước chừng năm mươi thước,
trông giống như một con cá sấu khổng lồ, nhưng nhìn kĩ lại thì phát hiện có
chút khác biệt.
Trên lưng của con vật to lớn này
còn có trên trăm đốt xương nhô lên lấp lánh hàn quang, mỗi đốt xương đều dài tầm
hai thước trông giống như những cây trường thương nhọn hoắt chĩa thẳng lên trời,
bảo vệ phía sau của nó.
Nó thật sự to lớn, toàn thân được
bao bọc bởi lân giáp màu bạc lấp lánh hàn quang, mỗi phiến lân giáp chiều dài một
thước, chiều rộng nửa thước. Ở phía xa nhìn lại, toàn thân nó đều lấp lánh ánh
bạc, trông rất dữ tợn.
Ngân sắc hung thú có tất cả tám
cánh tay tráng kiện, những móng vuốt sắc nhọn phát ra u quang âm trầm khiến cho
người trông thấy phải kinh khiếp. Ngoài ra, trên đỉnh đầu của nó còn có một chiếc
sừng dài bảy tám thước, lấp lánh hào quang màu bạc lạnh lẽo. Đó thực sự là một
ác thú khổng lồ vô cùng khủng bố.
Nó đưa cặp mắt to lớn phát lập lòe
u quang quét qua một vòng bờ biển, sau đó mới tiếp tục bước lên bãi cát.
Khi lên bờ nó liền quay người lại
hướng về phía mặt trời mở cái miệng khổng lồ đỏ lòm chi chít những cái răng sắc
nhọn rống lên một tiếng cực kì khủng bố, khiến cho mặt biển dao động kịch liệt,
làm đám chim biển ở trên không trung sợ hãi bay dạt ra xa. Còn có mấy con bay
không kịp bị rơi xuống mặt biển.
Uy thế đúng là kinh thiên động địa.
Tiêu Thần mặc dù đã bịt tai lại,
nhưng màng nhĩ vẫn bị ong ong, tiếng rống quá lớn khiến cho hắn có cảm tưởng
như như bị thủng màng nhĩ.
Hung thú sau khi quay về phía mặt
trời gào rống liền nằm bò lên mặt cát, nhắm chặt hai mắt lại tựa hồ muốn nằm
nghỉ ở nơi này.
Tiêu Thần trong lòng chấn động, quả
nhiên Trường Sinh Giới.
Đưa mắt nhìn con vật to lớn màu bạc
kia, hắn nhớ tới thượng cổ hung thú trong truyền thuyết của những cư dân ven biển
--- Bát tí ác long.
Hình thái cùng với sự dữ tợn khủng
bố của Bát tí ác long trong truyền thuyết quả thực cũng giống như thế này.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment