TRƯỜNG SINH GIỚI - CHƯƠNG 01 - THẦN ĐÔNG - TRUYỆN HUYỀN ẢO
TRƯỜNG SINH GIỚI
Tác giả: Thần Đông
Thể loại : Huyền Ảo, Dị Giới
CHƯƠNG 01: VŨ PHÁ HƯ KHÔNG
Trên đời có ai bất tử?
Dù cho phong hoa tuyệt đại, diễm
quan thiên hạ, cuối cùng cũng thành hồng phấn khô lâu; dù cho nhất đại thiên
kiêu, nắm trong tay vạn dặm giang sơn cũng chỉ còn lại một nắm đất vàng.
Trường sinh bất lão là khát vọng của
muôn người nhưng không có bất lão hồng nhan hay đế vương bất tử, hồng nhan
thiên kiêu hay chúng sinh đều không thoát được sinh lão bệnh tử, làm gì có ai sống
mãi với đời.
Bất quá, truyền thuyết liên quan đến
trường sinh bất tử vẫn lưu truyền nhân thế.
Đạt Ma, Độc Cô Cầu Bại, Tây Môn Xuy
Tuyết, Lý Tầm Hoan, Sư Phi Huyên, Lãng Phiên Vân, Bàng Ban, Tần Mộng Dao…
Những cái tên danh truyền thiên cổ
đó như cổ lão ma chú không ngừng khích lệ hậu nhân, khiến họ tin rằng trường
sinh bất tử tịnh không phải hoang đường, có những người đạt đến lĩnh vực này.
Có điều thời gian vô tình hơn hết
thảy, năm tháng trôi đi, nhưng truyền thuyết bất hủ dần bị dòng thời gian mài
mòn.
Rồi sau vô tận tuế nguyệt trầm tịch,
kì tích lại bừng lên.
Đêm rằm, nhất đại thiên kiêu thần nữ
lan nặc cắt đứt trần duyên tại Hồng Trần phong trên đỉnh Côn Luân, phá toái hư
không thăng thiên, thiên hạ tu giả đều chấn kinh, câu chuyện về trường sinh lại
sôi lên.
Mấy ngày nay, Côn Luân chật ních mấy
chục vạn người, từ vương công quý tộc đến kẻ bần cùng, kể cả tam giáo cửu lưu
cùng chung mục đích là chứng kiến một thần tích ngàn đời khó thấy.
Cuối cùng cũng đến đêm trăng tròn,
đỉnh côn lôn dưới dưới ánh trăng phảng phất như được bao phủ bởi một màn ánh
sáng mĩ lệ thánh khiết như tiên cảnh dưới phàm trần.
-o0o-
Dưới ánh trăng, Tiêu Thần lao vút
đi như một cơn gió, toàn thân đẫm máu, cả mái tóc cũng bị máu nhuộm đỏ rực.
Nhưng khuôn mặt anh tuấn vẫn tràn đầy ngạo khí, đôi mắt vẫn lấp lánh kiên nghị.
Hắn đang tiến hành sinh tử đại đào
vong!
Hoàng gia thiên nữ Triệu Lâm Nhi dẫn
mấy chục tu giả từ bốn phương tám hướng bao vây hắn thề sẽ phải giết được hắn.
Thiên nữ mặt che sa mỏng, thân hình tuyệt mĩ, ánh mắt như nước mắt hồ thu, thân
ảnh như ánh sáng lướt qua tựa cầu vồng vắt ngang trời, đẹp như tiên tử giáng trần.
Không còn đường nào để chạy, Tiêu
Thần liền lao hướng về Hồng Trần phong.
Xung quanh ngọn núi người như nêm cối,
mười mấy vạn người tụ tập lại nhưng vẫn yên tĩnh, tất cả đều lặng lẽ ngước nhìn
bạch y nữ tử ở trên đỉnh.
Lan Nặc bạch y như tuyết, dưới ánh
trăng, tiên thể phát ra hào quang thánh khiết, váy trắng lất phất trong gió
khác nào Quảng Hàn tiên tử trên trời.
Nửa tháng này, nàng đã hai lần thử
phá toái hư không, nhưng đến phút cuối lại dừng bước.
Chỉ một bước nữa, nàng sẽ vĩnh sinh
bất diệt!
Nhưng nếu như nàng bước tới, từ đây
sẽ đoạn tuyệt trần duyên.
Rút tuệ kiếm cắt đứt hồng trần, cần
dũng khí vô cùng! Bởi vì bước thêm một bước nữa, sau này trong tuế nguyệt vô tận
nàng chỉ còn lại cô tịch.
"Thiên tâm nan trắc, tiên tình
như sương!"
Từ sáng sớm đến giờ, nhất nhất trần
duyên hiện lên trong tâm trí nàng, rốt cục đã đến lúc từ biệt trần thế. Từng đạo
thần quang sáng chói bạo phát, cả đỉnh núi được bao phủ bởi ánh sáng thánh khiết.
Lan nặc băng cơ ngọc cốt, trong vầng
ráng thánh khiết, trong sự ngưỡng mộ của chúng nhân nàng ung dung cất những bước
chân kiên định về phía hư không phá toái.
Trong giây phút cuối, nàng đưa mắt
nhìn lại hồng trần, tiên nhan như mộng như ảo vĩnh viễn lưu lại trong tâm trí của
thế nhân, mấy chục vạn người hô vang tên nàng.
Bất quá, nhưng tiếng hô gào rất
nhanh trở lên hỗn loạn, mọi người phát hiện có hai bóng người lao lên trên đỉnh
núi, đồng thời phá toái hư không với Lan Nặc.
Cửu châu sử kí ghi lại rằng, năm
7316, nhất đại thiên kiêu Thần nữ Lan Nặc vũ phá hư không, Hoàng gia thiên nữ
Triệu Lâm Nhi may mắn được kết tiên duyên cùng tiến nhập trường sinh giới.
Còn Tiêu Thần, không có duyên được
ghi vào sử sách.
Trong giây phút phá toái hư không,
hắn kinh hãi đến cực điểm.
Hắn chưa từng mình có ngày này, lại
lên trường sinh giới theo phương thức như thế. Trong khoảnh khắc, hắn nhớ đến
nhiều thứ, người thân, bằng hữu đều vĩnh biệt, mãi mãi cách xa trần thế.
Sinh tử đại đào vong dẫn đến kết quả
này. Với nhiều người, phá toái hư không tiến nhập trường sinh giới là vinh diệu
ngàn đời nhưng hắn tình nguyện vứt bỏ cơ hội đó, hắn còn quyến luyến trần thế,
không đành lòng vĩnh biệt phụ mẫu, thân nhân.
Hắn không biết rằng hoàng gia thiên
nữ Triệu Lâm Nhi cũng phá toái hư không trong tình cảnh như thế.
Mây đen vần vũ, trời đất tối đen
như mực, hắc ám vô tận giống như tấm màn tử vong bao trùm lên tất cả, từng luồng
khí tức âm u khủng bố tràn ra khắp thiên địa.
Xa xa trong những đám mây đen, thấp
thoáng một tòa cổ thành bảo nguy nga tráng lệ, từng đạo huyết quang từ bên
trong tòa cổ bảo dâng lên trùng thiên, khiến cho những đám mây đen ánh lên màu
đỏ thê lương. Khắp nơi tĩnh lặng đến đáng sợ, tất cả tạo nên một không gian trầm
tịch đầy vẻ chết chóc.
Tòa cổ bảo tràn ngập sự tang thương
của năm tháng, phảng phất như từ viễn cổ phá không mà đến, nó giống như là một
dòng suối tử vong, bao phủ lấy vô tận tử khí thập phương, những đám mây đen từ
từ bị hút về đó chầm chầm bị cổ bảo thôn phệ.
Hắc sắc vân vụ dần dần biến mất,
nhưng bầu trời lại càng tăng thêm vẻ âm u khủng bố, xong quang cổ bảo nổi lên
vô tận hài cốt tạo thành vùng biển xương trắng mênh mông, cổ bảo âm u đang lơ lủng
trên vùng biển xương trắng, không thể nào diễn tả nổi sự khủng bố và chết chóc
của nó.
Từ bên trong cổ bảo, mấy nhân hình
khô lâu trên thân có cánh màu xám bay ra, dưới sự bao phủ của vô tận khí tức tử
vong, bọn chúng hạ xuống một cô đảo nằm chơ vơ trên mặt biển lớn.
Trên hải đảo, cỏ cây rậm rạp, đâu
đâu cũng nghe thấy vượn kêu hổ gầm. Toàn đảo thì địa vực chiếm đến chín phần mười,
khắp nơi là rừng rậm nguyên thủy, những cây cổ thụ tán rợp trời, hung thú mãnh
cầm khắp nơi, cảnh tượng như ở thời đại man hoang.
Đúng lúc này, một cỗ tử vong khí tức
vô cùng âm u lạnh lẽo từ trên cao trùm xuống, khiến cho đám man thú đang gào rống
không ngừng trên cô đảo im lặng dần.
Sâu trong đảo tựa hồ còn có Hồng
hoang cổ thú sinh sống, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng gầm gừ phẫn nộ, ngoài ra
thì tĩnh mịch vô cùng.
Tiêu Thần lúc này đang nằm hôn mê
trên bờ cát ở rìa hải đảo, tựa hồ cảm nhận được sự lạnh lẽo thấu xương, thân
hình vô thức run lên.
Hồi lâu sau, tử vong khí tức âm u mới
dần dần biến mất, vùng biển xương trắng cũng dần dần biến mất cùng với tòa cổ
thành bảo tang thương ở không trung phía trên mặt biển.
Lúc này, đất trời mới bắt đầu chậm
rãi khôi phục lại sinh khí, mấy tiếng thú hống tựa như tiếng long ngâm từ sâu
trong hải đảo vang lên, cả hòn đảo dần dần khôi phục lại sinh cơ thường ngày.
Mặt trời nhô lên, cũng không biết
là đã trải qua bao nhiêu lâu, Tiêu Thần dần tỉnh lại, những tiếng sóng vỗ rì rầm
đập vào màng nhĩ khiến hắn mở bừng hai mắt, trước mặt hắn là biển rộng xanh biếc
còn bản thân hắn thì đang nằm trên một bờ cát vàng óng.
Ánh mặt trời thiêu đốt khiến hắn cảm
thấy váng đầu hoa mắt, toàn thân đau đớn vô cùng, đầu lưỡi khô rát, đôi môi nứt
nẻ. Hắn nặng nhọc cất mình dậy, đảo mắt xem xét tình cảnh xung quanh.
Những đợt gió biển mang theo hơi
nóng từ ngoài biển thổi vào, từng đàn chim biển bay lượn trên không trung, trên
mặt biển thỉnh thoảng có những con cá lớn nhảy lên khỏi mặt nước tạo lên từng đợt
sóng lớn.
Các loại man thú ở sâu trong đảo
gào rú giống như thiên lôi đập vào màng nhĩ, Tiêu Thần cảm giác bản thân mình
dường như đã quay lại thời đại hồng hoang.
Ven bờ biển là từng rặng dừa xanh
ngắt xum xuê quả tỏa bóng mát xuống mặt cát, từng cơn gió thổi qua khiến cho những
tán lá rung rinh trông rất mê người.
Cảm nhận được nước dãi trong miệng
tựa hồ nhể ra ngoài, Tiêu Thần gắng sức đứng dậy, lảo đảo đi về phía trước.
Cùng với bóng râm che khuất ánh mặt
trời, loại đau khổ như bị nướng chín cuối cùng đã biến mất.
Theo những cơn gió biển thổi tới,
tán lá xanh rung rinh nhẹ nhàng, Tiêu Thần rốt cục đã cảm giác được chút mát mẻ
sảng khoái.
Mấy quả dừa chín bất ngờ rụng xuống
tạo ra những tiếng "bịch bịch".
Yết hầu của hắn dường như có lửa đốt,
cảm giác trong miệng nóng bỏng, lúc này Tiêu Thần khát đến cực điểm, toàn thân
run rẩy đau đớn. Nhặt được hai quả dừa lập tức ngồi bệt xuống.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment