PHỤ NỮ VẠN NGƯỜI MÊ - CHƯƠNG 02 - HUYỀN TRANG BẤT HỐI - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM

PHỤ NỮ VẠN NGƯỜI MÊ

Tác giả : Huyền Trang Bất Hối (Trịnh Huyền Trang)
Thể loại: ngôn tình

CHƯƠNG 02 : YÊU NGƯỜI ĐÀN ÔNG VÔ TÂM - THỨ LƯU GIỮ CHỈ LÀ KÝ ỨC


Muốn trở thành phụ nữ vạn người mê, hãy nhớ một điều: Không bao giờ hỏi người thứ ba rằng:

"Tại sao cô yêu anh ấy?"

"Hai người quen nhau từ bao giờ?"

"Tại sao cô muốn cướp anh ấy ở tay tôi?"

Thay vì hỏi những câu thừa thãi đó, phụ nữ nên nhớ, một câu nói có thể làm giảm giá trị và khí chất của bạn nhưng lời nói cũng như một loại vũ khí, nếu biết sử dụng sẽ có lực sát thương rất lớn. Ví dụ như:

"Sai lầm lớn nhất của cô là đến sau tôi."

"Hai người quen nhau bao lâu không quan. trọng, quan trọng là cô chỉ có thể xuất hiện ở nơi tôi không đến."

"Tôi cho cô đấy, cô lấy được không?"

Phụ nữ đừng bao giờ hỏi đàn ông rằng:

"Anh yêu cô ấy không?"

"Thời gian qua anh có yêu em không?"

"Anh có thể ở lại được không?"

Sự tôn nghiêm của phụ nữ có thể không cần lúc còn yêu, nhưng nhất định phải giữ lại ở phút chia tay. Đừng hỏi những câu thừa và cũng đừng hỏi bừa. Nếu muốn nói, hãy nói đơn giản, đừng nói dài dòng. Giây phút người đàn ông ấy chán bạn, cho dù bạn có nói nhường nào, nhiều ra sao cũng là vô nghĩa.

Đừng hỏi, hãy nói:

"Anh sẽ nhận ra bước sai một bước chính là sai một đời."

"Thanh xuân tôi không tiếc, tôi tiếc công sức xây lâu đài cát."

"Đời này không mong gặp lại."

Đừng hối tiếc khi tan vỡ một cuộc tình, hãy để đối phương tiếc nuối vì đã đánh mất bạn.

Đừng buồn vì một người bước ra khỏi cuộc đời bạn. Đời người có duyên phận, cạn duyên thì ly biệt. Đó là quy luật không thể thay đổi. Trả hết nợ thì rời xa, cưỡng cầu người đàn ông là điều bi ai vô cùng.

**********

Cho dù bạn yêu họ nhiều bao nhiêu, quan tâm đến họ như thế nào nhưng nếu gặp phải người vô tâm, mọi cố gắng của bạn cũng chỉ là dư thừa.

Cách thay đổi một người đàn ông vô tâm chính là khiến anh ta yêu bạn, nếu anh ta không yêu bạn, anh ta sẽ mãi vô tâm.

Sự vô tâm không phải là bản chất, không phải là thói quen. Đừng tự lừa dối mình rằng "Tính anh ấy như thế.", bởi không có người đàn ông nào vô tâm với người phụ nữ mình yêu.

Đàn ông vô tâm, vì chưa gặp được người khiến họ để tâm. Đàn ông vô tâm, chỉ là tâm của anh ta không đặt ở nơi bạn. Đàn ông vô tâm vì bạn không phải người họ cần.

Sẽ không có ai bận rộn đến mức không gọi nổi cho bạn một cuộc điện thoại, mà bạn không phải là mối lo lắng, không phải là người mà họ cần quan tâm. Người yêu bạn sẽ không nói với bạn rằng:

 "Anh bận!",

Họ sẽ nói:

 "Chỉ cần em muốn, anh luôn có thời gian dành cho em."

Đàn ông là một loại động vật có khả năng chiếm hữu cao nhất, tính ích kỷ trong tình yêu vượt trội phụ nữ. Vì thế đừng dối lòng với một mối quan hệ vô tâm. Đừng dối lòng, hiện thực chính là, đàn ông vô tâm vì anh ta không yêu bạn.

*******

Trong quán ăn vang lên giai điệu nhẹ nhàng, du dương như muốn xua hết bao phiền muộn. Tại một góc khuất, hai người ngồi đối diện nhau, trên bàn đầy ắp những món ăn được bài trí đẹp mắt.

Anh gắp một con tôm vào bát cô. 

"Thế nào, đã quen với cuộc sống ở đây chưa?" 

Giọng anh ấm áp, thân thiết. 

Cô điềm nhiên gắp con tôm đưa lên miệng tao nhã thưởng thức, lắc đầu mệt mỏi.

 "Không quen, quen làm sao được chứ?"

Vì đây có phải là thành phố cô muốn chôn chân cả đời đâu, lý gì phải quen cơ chứ?

"Sao thế, không thích ở đây à?"

Cô lập tức gật đầu. Nếu không vì công việc, ai lại muốn rời bỏ thành phố mình yêu thương để chạy đến một thành phố xa lạ nhường này.

Anh không hề cảm thấy khó chịu trước sự thẳng thắn của cô. Chẳng phải vì cái kiểu lạnh nhạt, vô tư của cô mà hai người mới có thể thân thiết hay sao?

"Vẫn tốt chứ?" 

Anh hỏi.

Cô nhíu mày. 

"Cái gì tốt?"

"Em với người đàn ông của em chứ gì!"

Cô uống một ngụm nước, gật đầu. 

"Dĩ nhiên, vẫn tốt."

Anh không hỏi thêm, cô cũng không nói gì nữa, hai người tập trung vào bữa ăn.

Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên thông báo có tin nhắn. Cô cầm điện thoại lên. Dòng chữ ngắn ngủn mà khiến khóe môi cong lên thành nụ cười dịu dàng ít thấy.

"Em về chưa?"

"Em về đây, đừng ngủ trước nhé, đợi em."

Cất điện thoại vào túi quần, cô nói: 

"Ăn nhanh đi rồi về."

Anh bật cười, điệu cười mang theo dư vị khó diễn tả.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên anh được thấy nét mặt dịu dàng của cô khi nhìn điện thoại, cũng không phải lần đầu vì dòng tin nhắn của người kia mà cô trở nên vội vàng.

Cô uống thêm một ngụm nước cam rồi cầm khăn lau khóe miệng. Động tác tao nhã nhưng mang chút vội vàng khó giấu.

Cô ở thành phố này đã được một năm rồi, đã không gặp anh một năm, người đàn ông cô ngày đêm mong nhớ. Còn một năm nữa cô mới được trở về. Yêu xa, phải, cô và anh yêu xa đã được một năm rồi...

Anh đưa cô về đến cửa nhà. Cô xuống xe, vẫy tay với anh, trước khi quay lưng nói thêm một câu: 

"Về cẩn thận, bye bye." 

Sau đó cô không nhìn lại mà đi thẳng vào trong nhà.

Anh nhìn theo dáng người cao gầy của cô, mái tóc buộc cao trông càng thêm trẻ trung. Anh và cô quen nhau đã được nửa năm. Tình cờ trong một lần giao lưu giữa hai bên đối tác, vô tình gặp gỡ chào hỏi, vì hợp gu nói chuyện nên càng thêm thân thiết. Từ đó, với cô anh giống như bạn thân, còn với anh, anh không nên dùng ngôn từ nào để diễn tả mối quan hệ này.

Vào trong nhà, cô vứt túi xách xuống giường, nhanh chóng tắm và thay quần áo rồi nằm trên giường, trò chuyện qua Facetime với người đàn ông của cô.

Tín hiệu rất nhanh được kết nối, người đàn ông trên màn hình điện thoại nhìn cô, lông mày hơi nhíu lại.

"Em uống rượu đấy à?"

 Giọng nói có chút tức giận.

Cô bật cười.

 "Không, anh điên à? Cứ như em là con sâu rượu í."

"Thế sao má lại đỏ thế kia?"

Cô sờ lên má, khúc khích cười. 

"Chắc vì nghĩ đến anh đấy."

Anh mỉm cười, bất lực nhìn cô. 

"Quỷ lắm chuyện."

Hai người nói chuyện một hồi rồi đột ngột im lặng, im lặng nhìn nhau như thể một đời.

"Em nhớ anh!" 

Cô nghẹn ngào nói.

"Anh biết, anh cũng thế."

 Giọng nói của anh rất trầm.

"Em sẽ về sớm thôi, đợi em!, cô lí nhí nói, nhưng vẫn đủ cho anh nghe được.

Anh gật đầu, dành cho cô một nụ cười an ủi.

"Anh đợi em.

Hai người nói tạm biệt, cô đặt điện thoại xuống đầu giường, co người trong chiếc chăn dày. Điều hòa mười sáu độ cũng không lạnh bằng trái tim cô lúc này.

Đêm xuống, gió thổi nhè nhẹ. Nhưng cơn gió thổi qua tán cây cổ thụ xào xạc. Buồn tẻ.

Cô khép mi, một giọt nước mắt lăn qua khóe mắt. Bao nhiêu kỉ niệm trước đây ùa về, những ngày có thể sớm tối gặp nhau, khi nhớ có thể chạy đi tìm nhau, ôm lấy nhau để cảm nhận hơi ấm. Giờ đây, hai thành phố cách biệt, khi cần cũng chỉ có vài dòng tin nhắn, khi bất bực cũng chỉ có vài câu hỏi han. Nhưng cô tin, quãng thời gian này cũng chỉ là tạm thời. Cô và anh sẽ gặp lại, rồi mọi chuyện sẽ về với quỹ đạo cũ, có lẽ sẽ nhanh thôi.

Chuông báo thức vang lên, cô với tay tắt, nhấc người ngồi dậy mà đầu óc quay cuồng. Cô cố gắng mở mắt thì trước mặt mọi thứ như lộn nhào, đầu đau như búa bổ. Lúc này cô mới ý thức được, một năm qua đây là lần đầu tiên cô ốm và ốm khá nặng.

Vất vả thay được bộ quần áo, ra khỏi nhà mua đồ ăn nhanh cùng túi thuốc, về đến nhà cô gần như không còn chút sức lực nào ngồi bệt xuống sofa.

Cố gắng ăn một chút đồ rồi uống thuốc, lê cơ thể chao đảo trở về giường nằm. Cố gắng thiếp đi trong cơn mơ, cô mơ thấy viễn cảnh mình trở về, ở sân bay anh đang đứng đợi, anh vẫn thế, không chút thay đổi.

Giấc mơ bị phá vỡ bởi tiếng chuông điện thoại.

"A lô." 

Giọng nói khàn đặc.

"Sao thế, em ốm à?"

 Bạn cô hỏi.

"Không, đang ngủ nên thế."

"Sao lại ngủ, bây giờ là ba giờ chiều, hôm nay không đi làm à?"

"Có chút việc nên nghỉ về nhà ngủ."

Cô đáp qua loa. ngắn gọn, lúc này cơ thể đang rất mệt mỏi, ngay cả nói chuyện cũng có thể khiến cô bực mình.

Cúp điện thoại, cô lại vùi mình vào trong chăn. Cơn đau đầu lại ập đến, càng lúc cô càng cảm thấy khó chịu, người nôn nao đến mức cô bật dậy chạy vào nhà vệ sinh, gục đầu không ngừng nôn khan. Vài phút sau, cô ngồi bệt xuống sàn nhà, bật khóc.
truyenhoangdung.blogspot.com



No comments

Powered by Blogger.