PHỤ NỮ VẠN NGƯỜI MÊ - CHƯƠNG 01 - HUYỀN TRANG BẤT HỐI - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM
PHỤ NỮ VẠN NGƯỜI MÊ
Tác giả : Huyền Trang Bất Hối (Trịnh Huyền Trang)
Thể loại: ngôn tình
CHƯƠNG 01 : CHẤT LƯỢNG HAY RẺ TIỀN? - TIM EM CÓ PHẢI LÀ GIẤY ĐÂU ANH? - NGHIỆT DUYÊN
Đã là phụ nữ thì tuyệt đối đừng dung túng cho sự lười
biếng của bản thân. Phụ nữ - không thông minh thì phải xinh đẹp, không xinh đẹp
thì phải thông minh, chứ đã ngu lại còn xấu thì...
Đàn ông thường đến bên cạnh người phụ nữ theo hai
tiêu chí, một là dung mạo, hai là cốt cách. Phụ nữ xinh đẹp chỉ khiến đàn ông dừng
chân, phụ nữ thông minh khiến đàn ông lưu luyến.
Đừng lười biếng trau dồi trí tuệ, đừng lười biếng
chăm sóc bản thân. Bạn xinh đẹp, bước đi của bạn sẽ thêm dễ dàng. Bạn thông
minh, tin tôi đi, đường đi dù vô tình hay hữu ý đều sẽ gặp được nhiều tri kỷ.
Trên đời này nên biết hài lòng với những gì đang có,
nhưng không có nghĩa rằng chấp nhận chỉ có như vậy mà thôi. Cuộc sống là không
ngừng đòi hỏi, chứ không phải cam chịu và chấp nhận.
Nhớ nhé, xinh đẹp và thông minh là hai bánh xe đưa bạn
đến thành công nhanh nhất. Dù quá trình bạn có điều khiển thế nào, người đời có
chê bai ra sao, hãy nhớ kết quả luôn quan trọng hơn quá trình.
**********
"Chị có biết An Kỳ không?"
Cô gái mặc váy
hồng một tay chống cằm, tay kia khuấy ly nước cam, chớp mắt hỏi người đối diện.
Cô lười biếng tựa ra sau ghế, gật đầu nhẹ.
"Biết,
sao thế?"
"Chị có quen không? Dạo này nó hot lắm, mạng xã
hội của nó cả trăm nghìn lượt theo dõi, ai cũng thích nó. Bọn đàn ông thì cứ đứ
đừ đừ, ảnh nó mà up lên thì mười lượt bình luận phải có đến tám là trai, sót lại
hai đứa con gái."
Khẽ cười, cô gật đầu, tỏ ra kinh ngạc:
"Thế cơ
à, chị không để ý!"
Cô gái bĩu môi, lườm nguýt.
"Chị thì để ý gì, cả
ngày chỉ công việc và công việc, có biết trời trăng thời thế gì đâu."
Cô không đáp, nâng ly nhấp một ngụm cà phê nhỏ, vị đắng
men theo cổ họng chảy xuống khiến lòng thêm dễ chịu.
Tiếng guốc cao gõ trên mặt sàn gỗ gây sự chú ý của rất
nhiều người xung quanh, cô theo phản xạ nghiêng đầu nhìn ra. Chẳng phải là người
mà họ vừa nhắc tới sao? Đúng là thiêng thật, cô ta mà chết thì có đốt hương muỗi
cũng lên.
Cô ta không nhìn thấy hai người họ, ngồi ở một bàn
cách đó không xa. Mười phút sau, một người đàn ông chừng hơn ba mươi bước vào,
ngồi xuống bên cạnh cô ta. Bàn tay mơn trớn vòng qua chiếc eo nhỏ nhắn, không
chút tế nhị mà có những cử chỉ thân mật giữa chốn đông người.
"Chị, sao nó có thể trơ trẽn thế nhỉ? Nó không
biết ngại à?"
Cô nhún vai, tỏ ra không quan tâm. Thật ra độ trơ trẽn
của cô ta chẳng phải cô đã từng được chứng kiến rồi sao?
Hai mươi phút sau, lúc cô đang thanh toán tiền thì một
màn kịch diễn ra ngay trước mắt. Người phụ nữ khá trẻ, mang khuôn mặt đằm thắm
và mặn mà của người đã có gia đình, nét đẹp không bị năm tháng mài mòn mà càng
thêm quyến rũ.
Tiếng "bốp" vang lên. Chỉ vài phút, cô gái
kiêu kỳ khi nãy đã ngồi bệt dưới đất, trông vô cùng thê thảm. Cô thờ ơ với màn
kịch trước mắt. Ngược lại, con bé đối diện thì có vẻ rất thích thú, cười khúc
khích.
"Hóa ra là cặp kè với chồng người ta."
Cô
bé bĩu môi.
"Bình thường mà, không phải lạ lẫm gì!"
Cô
trả lời vẻ khó hiểu.
Người chồng vị người vợ kéo về. Trước khi đi, người
phụ nữ ấy còn vứt lại một câu:
"Mày còn trẻ, còn non lắm. Nhớ này, muốn
tìm ví tiền của đàn ông thì phải xem là ví ấy ai mua, chứ đừng chỉ nhìn tiền ở
trong ví. Đừng chỉ nhìn cái ví đẹp, còn phải xem trong ví để ảnh ai."
Kịch hay kết thúc, cô đứng dậy cầm túi xác.
"Đi
về thôi."
Hai người đi ngang qua bàn của cô ta, đúng lúc cô ta
đang chật vật đứng dậy, vuốt lại mái tóc như không có chuyện gì xảy ra. Nhìn thấy
cô, trong đôi mắt hiện lên đầy vẻ ghen ghét.
"Lâu không gặp, An Kỳ."
Cô dừng chân, nhẹ
giọng nói.
"Có năng lực cướp được người đàn ông của tôi mà không có năng lực
giữ lấy. Có năng lực cặp kè với chồng người ta mà lại không có bản lĩnh bảo vệ
bản thân mình. Cô ngu lắm, cô cho rằng đàn ông rời bỏ người phụ nữ của họ để đến
bên cô là họ yêu cô sao? Cô sai rồi. Chỉ là cô mới mẻ, chơi chán rồi, họ sẽ bỏ
đi, đấy là quy luật của cuộc chơi này."
Khi bước đi, cô nghiêng đầu nói với người bên cạnh,
giọng nói không lớn không nhỏ, đủ cho những người xung quanh nghe thấy:
"Những thứ được nhiều người ca tụng và yêu thích, một là chất lượng, hai
là rẻ tiền."
*****
Tim em có phải là giấy đâu anh?
Mà cứ cào, cứ xé, rồi bắt em dán lại thật đẹp, y
nguyên.
Tình mình có phải cát bụi ở bờ sông,
Anh thổi bay rồi bắt em gom góp.
Tim em vì yêu anh, mà thèm được mỏng manh,
Thèm được bên anh, mà tan ra nức nở,
Thèm lắm một lần, được gào lên vụn vỡ,
Anh ơi một lần, em yếu đuối được không?
Trái tim này, chẳng phải đá đâu anh,
Tựa như thủy tinh, nhẹ rơi là tan vỡ.
Dù gồng mình, gắng gượng không thể thở,
Nhưng cuối cùng, cũng tan nát như mưa.
Có thể một lần vuốt nhẹ gò má em,
Lần theo lệ em, nhìn xem hàng mi đen, run rẩy,
Thử một lần vuốt nhẹ lồng ngực ấy,
Thử cảm nhận xem, đâu là nhịp thở, đâu là tiếng tim
vỡ,
Đâu là tiếng thở than...
***********
Hai người gặp nhau vào một ngày mùa hè oi bức. Cái
nóng Hà Nội khiến lớp trang điểm của cô loen mồ hôi đến khó chịu. Anh đến đón
cô trong bộ đồ màu trắng. Chiếc quần đùi và chiếc áo sơ mi dài tay đồng màu khiến
anh nhìn lãng tử và phong trần. Nói thật, đây hoàn toàn không phải mẫu đàn ông
cô ưa thích.
Anh dắt cô đến một quán bánh, nói đúng ra nó là quán
bánh kem hoa quả. Có nghĩa là trên món ăn có cả bánh, cả kem lẫn hoa quả. Hương
vị tan trong miệng khiến cô muốn nhắm chặt mắt lại, vì cô không thích những món
ăn như vậy. Nhưng vì là lần đầu gặp gỡ, cô vẫn muốn giữ cho mình chút duyên
dáng nên nụ cười vẫn nở trên môi.
Cô nhận thấy anh là một người đàn ông rất giỏi nắm bắt
tâm lý phụ nữ, anh rất hiểu về phụ nữ. Lần gặp đầu tiên, anh đút cho cô từng
thìa bánh, ngay cả khi cô cầm ly nước lên uống anh cũng đặt một tờ giấy bên dưới
ly nước của cô. Cô thắc mắc:
"Anh làm gì thế?"
Anh cười, nói:
"Để nước không chảy xuống người
em."
Anh rất tâm lý và ga lăng, nhưng có lẽ việc quá am
hiểu phụ nữ của anh không phù hợp cho một cô gái đã quá trải đời và đi qua nhiều
giông tố như cô.
Hai người ăn xong, anh rất tự nhiên, nắm tay cô đi
qua đường để lấy xe.Anh cẩn thận đến mức để cô đi đằng sau, anh đi đằng trước
che chắn.
Lúc ở trên xe, anh hỏi cô:
"Em có thích xem bói
không?"
Giọng anh rất ấm, rất đàn ông.
"Cũng bình thường, vui thì cũng được.",
Cô
trả lời qua loa.
Thế là sau đấy anh dắt cô đến một quán cà phê có
phong cách bài trí khá huyền bí, rất lạ mắt. Hai người ngồi một lúc từ dưới lầu
có một người đàn ông đi lên, ban đầu anh đã giới thiệu, đây là chủ quán.
Người đàn ông ấy bước đến gần rồi ngồi xổm xuống.
Trên tay anh ta là một cái khay, có hoa hồng, nến và một quả dưa hấu bổ theo
hình thù lạ mắt.
"Anh được một người ủy thác tặng quà cho em, và
người ấy muốn bày tỏ tình cảm với em nên đã căn dặn anh rất cẩn thận để chuẩn bị
những món quà này."
Anh ta say mê giải thích từng món quà. Cô chỉ cười
chiếu lệ, vì cô biết người đàn ông bên cạnh cô đã bày ra trò này.
Chắc anh nghĩ cô sẽ cảm động. Nhưng không, cô chỉ cảm
thấy người đàn ông này quá tỏ vẻ và cho rằng người phụ nữ nào cũng sẽ say mê
trước hành động này. Đây có lẽ không phải lần đầu anh ta làm như vậy.
Không lâu sau, có một người bước đến nói rằng được
nhờ bói cho cô, cách thức bói bằng một quả cầu, rất mới lạ. Cô và cô gái ấy ra
một góc riêng nói chuyện. Cô gái ấy nhìn cô, cô nhìn lại.
"Chị biết em không cảm động sau màn vừa rồi."
Cô chỉ cười, không đáp.
"Chị cũng biết em không có cảm giác an toàn với
người đàn ông này."
Cô liếc nhìn người đàn ông phía xa, anh đang nhìn cô
cười dịu dàng.
"Chị cũng biết em đã trải qua một cuộc tình đau
khổ, dằn vặt nhiều năm mới có thể đứng dậy được, nhưng em có tin không, cuộc
tình này là cuộc tình em không thể tránh được. Em là người cố chấp, chị càng
nói cho em cái sai, em lại càng muốn tự mình kiểm nghiệm cái sai đấy."
Cô lúc này mới mở miệng, nói rất khẽ:
"Em rất
muốn thử mở lòng một lần nữa."
Cô ấy hất cằm về phía anh ta, cười nhạt.
"Em sẽ
yêu lần nữa, sẽ khổ lần nữa, nhưng em sẽ không vấp ngã nữa đâu. Vì em đã hết niềm
tin rồi, em chỉ yêu, chỉ yêu mà không tin. Tình cảm này bắt đầu là sai, nhưng
em vẫn sẽ đi tiếp dù biết là sai."
Khi ấy cô nghĩ đây chỉ là một màn bói vui, chỉ là cô
gái này đã xem qua facebook của cô và là một người giỏi nắm bắt tâm lý người
khác, nhưng cô đã nhầm.
Nhân duyên này, gặp gỡ là sai, yêu đương là sai,
ngay từ khi bắt đầu đã là sai lầm.
Gặp người không nên gặp, yêu người không nên yêu.
Duy trì một tình cảm ngay từ khi bắt đầu đã là sai lầm.
Nếu biết sai người, ngay từ đầu chúng ta đã không
nên gặp gỡ. Nếu biết em sai rồi, khi ấy nhất định sẽ không nắm lấy tay anh. Để
rồi cùng anh đi xuống vực thẳm, giết em đến chết.
Sau ngày hôm ấy, cô vẫn tiếp tục duy trì tình cảm
này. Dần dần, cô bắt đầu yêu anh, không phải vì anh đẹp trai hay phong độ, có lẽ
yêu vì anh đến đúng thời điểm, khi cô đang chênh vênh và chao đảo trong cuộc sống
này.
Thời gian thấm thoát trôi qua, hơn một tháng yêu
nhau, tình cảm ngày một sâu, tin yêu ngày một lớn. Anh là người cô cho rằng bản
thân có thể tin tưởng. Cô dành trọn những tin yêu còn sót lại sau những tháng
năm đổ vỡ cho anh, coi anh như một vị thần cứu rỗi cô ra khỏi nỗi đau quá khứ.
Và cuối cùng, chuyện phải đến cũng đến, lần đầu tiên
hai người đi quá giới hạn vào một ngày mùa đông lạnh căm.
Anh lái xe đến đón cô trong tiếng nhạc đinh tai nhức
óc trong xe. Cô mặc một chiếc váy trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo da màu
đen. Anh đưa cô đến một quán ăn bình thường, hai người ngồi ăn và nói chuyện rất
vui vẻ. Sau đó, anh và cô đến một khách sạn có lẽ anh khá quen thuộc, vì anh
nói đây là chỗ bạn anh mở. Lúc ở trong xe, anh một tay lái xe một tay nắm lấy
bàn tay cô, siết chặt khiến trái tim cô nóng rực. Anh đưa cô lên phòng, căn
phòng này được bài trí ấm áp vô cùng. Vì đây là lần đầu của cô và anh nên mãi
sau này, cô không thể nào quên được giây phút đó, không thể nào quên được nỗi
đau sau đó anh gây ra cho cô.
Anh từ từ kéo chiếc khóa phía sau lưng cô, để lộ tấm
lưng trần gợi cảm rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, nụ hôn nhẹ men theo bờ môi
xuống đến cổ. Chiếc váy trắng được cởi bỏ nhanh chóng, để lộ bộ nội y màu đỏ rực
như máu, anh chậm rãi lột từng thứ trên người cô một cách thuần thục.
Từ nhẹ nhàng đến mãnh liệt, từ dịu dàng đến khát
khao, anh nuốt trọn bờ môi cô, xâm nhập vào cơ thể cô mạnh mẽ khiến cô run lên
từng nhịp.
"Em yêu anh chứ?"
Trong cơn mê loạn giọng
anh khàn khàn cất lên.
Cô mở mắt nhìn anh, cắn chặt môi, bật ra tiếng:
"Yêu" đầy gợi tình.
Từng có người nói với cô, đừng trả lời câu hỏi của
người đàn ông khi ở trên giường. Vì tất cả những thứ ở trên giường đều chỉ là
trò tiêu khiển, làm nền cho trận hoan ái chứ không phải là thật. Ở trên giường,
đàn ông nói yêu một trăm lần, không tin được một lần. Nhưng cô lại vô tình tin
anh, tin người đàn ông bề ngoài phong lưu và xung quanh đầy những ong bướm mật
ngọt này.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment