NHẬT KÍ SON MÔI - CHƯƠNG 15 - GÀO - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM
NHẬT KÍ SON MÔI
Tác giả : Gào
Thể loại: Ngôn tình, Tự sự.
CHƯƠNG 15: CÂU CHUYỆN THỨ MƯỜI : NGẬP TRONG RƯỢU
Những ngày sau đó không thể tệ hơn,
tôi bỗng dưng bị yêu cầu thuyên chuyển sang bộ phận khác ở mãi tít tận Hà Nội
vì một lý do rất lố bịch. Hãy chỉ cần biết đó là một lý do lố bịch, thực sự nhảm
nhí ở một môi trường làm việc tự kỷ đầy châm chích và nanh nọc. Còn về sâu xa
hơn, hãy để khi tôi có thời gian nhiều hơn để hồi tưởng về công việc, tôi sẽ kể
cho bạn nghe ở những cuốn sách sau này.
Nếu khi bắt đầu viết câu chuyện này, tôi chỉ
có ý định ghi chép những gì mình thấy trong quá trình vượt lên đầy mệt mỏi. Và
tôi nghiễm nhiên tưởng rằng mình đã đi được quá nửa chặng đường để vượt qua khủng
hoảng tuổi hai mươi. Thì đến bây giờ, tôi phải thành thật nhìn nhận vào một sự
thật đáng buồn rằng, tôi thậm chí vẫn chưa thể nhấc mông ra khỏi cái mầm mống
khủng hoảng cứ ngày một lớn dần. Hay, tôi đã đi qua, rồi lại bị giật lại một
cách nhanh chóng? Khủng hoảng gối đầu khủng hoảng? Và câu chuyện này, đã chẳng
còn đơn giản là một câu chuyện tình?
Mới đi làm được một thời gian rất ngắn, chưa kịp
chứng minh bất cứ một thứ gì, mới từ chối hàng chục lời mời thiết tha cùng những
đề nghị hấp dẫn, với quyết tâm gắn bó xương máu với công việc mới mẻ này, bỗng
dưng, tôi bị dội một gáo nước lạnh. Lạnh buốt!
Tất nhiên, tôi đã không chấp nhận việc phải
chuyển công tác ra ngoài Hà Nội. Mặc cho những lời giải thích dài dòng rằng, Hà
Nội gần gia đình tôi, hẳn hợp với tôi hơn. Rằng, tôi là người Hà Nội, tôi phải
trở về với nơi tôi thuộc về.
Nhưng đối với tôi lúc này. Sài Gòn có một cái
gì đó vẫn chưa thể buông tay. Ngày tôi khăn gói vào thành phố này, đó là ngày
tôi hạ quyết tâm cho mình, không bao giờ về nếu vẫn còn đang tay trắng. Tôi có
thể yêu Hà Nội nồng nàn, nhưng tôi không thể đàng hoàng quay về Hà Nội sống ở
cái thời điểm loạn trí và rối óc này được.
Vậy là, trong khi chờ quyết định chính thức từ
công ty mình, tôi tạm thời nghỉ làm một thời gian…không biết đến bao giờ.
Cuộc đời đúng là không thể biết trước được chữ
“ngờ”. Ai mà ngờ được tôi lại rơi thõm vào cái hố sâu ơi là sâu thêm một lần nữa!
Không việc làm, hoang mang với những mối quan
hệ, tôi trở nên đờ đẫn với mọi thứ. Gần như mù mịt với tương lai của mình, chao
đảo với hiện tại mà tôi khó lòng kiểm soát nổi và thực sự sợ hãi với nó. Vòng
luẩn quẩn lại bắt đầu. Những cô gái ở tuổi hai mươi, đâm đầu vào khủng hoảng,
đâm đầu vào những hoang mang như tôi, liệu cần một người lôi ra hay là phải tự
thân đứng dậy?
Tôi không liên lạc với người yêu cũ nữa. Dù
anh ấy đã nhắn tin và gọi điện thoại rất nhiều, tôi đều lẳng lặng xếp tất cả những
cuộc gọi nhỡ và những tin nhắn ấy sang một bên, phía của những lãng quên và coi
như không hề biết.
Trong suốt những ngày đó, tôi đã đi vũ trường
rất nhiều. Bảy ngày, tôi say cả bảy đêm. Không đi với nhóm này thì lay lắt với
nhóm khác. Tôi ngập chìm trong rượu và thuốc lá. May mắn là tôi vẫn tỉnh táo với
cuộc đời mình để không nhúng sâu thêm vào thuốc lắc, tài mà hay lao vào đập đá.
Nhưng, chỉ mỗi rượu thôi đã quá đủ tàn phá tôi rồi.
Sức khỏe tôi vốn dĩ không được tốt. Cơ thể rất
yếu để có thể chấp nhận quá nhiều độc dược. Sau một tuần ngập trong rượu và đêm
nào cũng say lướt khướt, bước không nổi, tôi bắt đầu thấy cơ thể mình không ổn.
Các bộ phận trong người tôi bắt đầu biểu tình dữ dội. Mà khiếp đảm nhất phải kể
đến dạ dày.
Những đêm đau quặn ruột mà không tài nào chịu
nổi. Không hiểu mình đang ngất đi hay vẫn đang tỉnh táo. Khiến tôi điên đảo vô
cùng.
Kéo theo sau đó là triệu chứng của bệnh biếng
ăn, tôi không thể nào ăn nổi, cho dù cảm giác đói cứ ngày đêm dày vò. Mỗi khi
ăn, chưa đủ no, nhưng tôi đã muốn ói. Cứ ăn một chút lại chạy vào toilet nôn ói
hết ra.
Lúc đó, tôi mới thực sự cảm thấy mình đang sống
trong tuyệt vọng, đứng bên vực thẳm. Bỗng dưng, tôi dừng lại.
Dừng lại là hành động của một người vẫn đang
còn muốn sống. Vẫn đang nóng lòng chờ đợi một tín hiệu tích cực trong cuộc đời
mình. Tôi còn quá trẻ để vùi dập bản thân. Nhưng bạn biết đấy, khi tuyệt vọng
và buồn bã nhất là lại vào lúc đang cô đơn, người ta thường có rất nhiều suy
nghĩ dại dột, muốn buông xuôi và tôi cũng vậy.
Bỗng một ngày, An Nhiên tìm đến tôi. Suốt một
tuần vừa rồi, tôi đã cố gắng không nghĩ tới chuyện giữa An Nhiên, Elis và người
yêu cũ của mình. Thậm chí, tôi lảng tránh cả Cali nữa. Khi An Nhiên tìm đến tôi
như thế này, bản thân tôi cảm thấm tràn đầy lúng túng.
Cô ấy điện thoại cho tôi sau khi nhắn một tin
đầy tha thiết, rằng cô ấy rất cần tôi lúc này. Có một chuyện gì đó rất nghiêm
trọng đã xảy đến với cô ấy. Tôi nặng nề nhấc người ra khỏi căn phòng trọ bí
bách, uể oải bước xuống đường mà thấy đôi chân mình choạng vạng.
Chúng tôi gặp nhau vào một buổi chiều Sài Gòn
mưa đầu mùa. Mưa gió làm người ta buồn thêm. Cơn mưa to không chỉ khiến đường
trơn mà mùi mưa còn nồng lên làm người đi đường bỗng dưng thấy lạnh.
Inn Café.
An Nhiên đã đến đó tự khi nào.
Nhìn thấy tôi, cô ấy khóc ngay lập tức.
- Chuyện gì thế chị? Có gì từ từ nói, sao lại
cứ khóc như thế?
An Nhiên vẫn cứ rưng rức, khóc không thành tiếng,
chỉ thấy nước mắt cứ tuôn đều trên khóe mi rưng rưng rên rỉ. Tôi cảm thấy chán,
thực sự chán ! Tôi đã nhìn thấy quá nhiều giọt nước mắt yếu đuối của An Nhiên.
Bỗng dưng tôi muốn quát lên, rằng tại sao cô ấy lại trở nên vô dụng đến vậy. Chỉ
biết khóc và dùng nước mắt để giải quyết bằng nước mắt.
- Chuyện gì nào? Người yêu chị lại làm chị buồn
sao?
Tôi nói chữ “người yêu chị” mà sao cảm thấy nặng
nề đến thế! Từng chữ từng chữ như tạc đá vào tim tôi. “Người yêu chị” hay là
“người yêu cũ của em” thì cũng vậy thôi. Hai từ đó chỉ chung một con người, chỉ
vậy thôi đã đủ làm tôi thấy rối.
- Không, không phải …
An Nhiên bắt đầu thều
thào.
- Thế chuyện gì nào?
Tôi chau mày nhìn An
Nhiên.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment