NHẬT KÍ SON MÔI - CHƯƠNG 12 - GÀO - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM
NHẬT KÍ SON MÔI
Tác giả : Gào
Thể loại: Ngôn tình, Tự sự.
CHƯƠNG 12: CÂU CHUYỆN THỨ BẢY : GHEN
Những buổi tập Yoga sau là những
chiều nhạt nhòa. Chẳng ai nói với ai câu nào, cả ba chúng tôi đều có tâm sự
riêng. An Nhiên thu mình lại. Cali như đang lo lắng điều gì. Còn tôi, tôi chẳng
để tâm tới chuyện giữa Elis – em gái của Cali và An Nhiên nữa. Mối tình tay ba
của họ, tôi chẳng biết phải giải quyết thế nào. Nhất là trong những mối quan hệ
bạn bè này nữa chứ, nhì nhằng, khó nói.
Tôi buồn nỗi buồn của riêng tôi. Tôi khóc tiếng
khóc của riêng mình. Tôi gọi điện thoại cho người yêu cũ trong một chiều mưa rấm
rứt. Nước mắt trơ trọi và bơ vơ nơi quán café trên đường Đồng Khởi. Tôi nhìn những
giọt mưa của Sài Gòn đầu mùa nước đổ, lòng không khỏi se sắt lại:
- Hôm qua em gọi điện thoại cho người yêu em.
Anh ấy nói em đừng gọi cho anh ấy nữa. Anh ấy thấy rất phiền.
Tâm sự với người yêu cũ, giọng tôi như nghẹn lại,
hai hàm răng cứng đơ cứ nghiến chặt vào nhau trong những suy tư rất vội.
Rồi tôi thở dài:
- Anh thấy không? Cuộc đời này, tình yêu chẳng
dành riêng cho ai…Em có hai cô bạn, ở lớp tập Yoga. Một người có người yêu đã sống
chung vài năm nhưng lại bị cắm sừng. Bạn trai cô ấy yêu một cô gái khác. Cô gái
này không biết bạn trai của bạn em đã có người yêu. Rồi tình cờ, em và bạn em
phát hiện ra, cô bồ của người yêu bạn em lại là em gái của chị bạn còn lại ở lớp
tập Yoga. Vậy là, mọi thứ rối tung lên trong im lặng. Em cũng chẳng biết giúp
gì họ. Bởi vì em đang có cái khó của em. Cái khó của một con điên, thèm yêu
không chịu nổi.
Người yêu cũ im lặng nghe tôi nói. Anh chăm
chú nghe và chăm chú vào đĩa spaghetti của mình. Mội lúc sau, anh ngước lên,
nhìn vào đôi mắt tôi đẫm nước:
- Em buồn nỗi buồn của riêng em, đã quá đủ cho
em rồi. Đừng nghĩ lan man sang chuyện khác. Trong khi, thực ra, em đã biết phải
làm gì với chuyện tình cảm của mình đâu?
- Vậy em phải làm gì mới được đây?
- Yêu ít đi.
- Nói thì dễ lắm.
- Lăng nhăng vào .
- Sao làm thế được?
- Đừng buồn nữa
- Em cũng muốn thế
- Cưới anh nhé!
Im Lặng !
Mắt tôi mở to ngước nhìn về phía anh. Giọng
nói nào vừa đập vào tai tôi như chắc nịch. Không phải tôi ngạc nhiên bởi lời
nói đó. Tôi chỉ cảm giác như một ký ức vừa được ném vào mặt mình.
Khi bạn quá yêu một ai đó, mọi suy nghĩ người
khác dù có cố áp đặt lên bạn bao nhiêu, bạn sẽ vẫn cứ hướng về người đó, chỉ
mình người đó. Tôi sau khi nghe câu nói của người yêu cũ…bỗng dưng thổn thức nhớ
tới…người yêu mình bây giờ.
Dù rằng, mối quan hệ của chúng tôi (tôi và người
yêu tôi bây giờ) là một mớ hổ lốn của những cách xa đầy phức tạp. Song, tình cảm
của tôi dành cho anh ấy là một khoảng không gian chứa đầy những thứ không hữu hạn
tí nào.
Tôi chợt nhớ lần đầu tiên chúng tôi đi du lịch
với nhau ở Singapore. 10 giờ tối, anh và tôi chạy thật nhanh đến chiếc đu quay
khổng lồ. Anh năn nỉ được lên chuyến cuối cùng, trong khi những nhân viên ở đây
đã trực chờ đóng cửa.
Chúng tôi đã lên được chiếc đu quay đó, không
gian thành phố hiện lên rất rõ bởi những ánh đèn màu đỏ. Cảnh tượng bên dưới
như những ngôi sao lung linh sáng tỏ dưới chân chúng tôi.
Khi chiếc đu quay khổng lồ đưa chúng tôi lên
điểm cao nhất, anh quỳ xuống chân tôi và đưa cho tôi một vật tròn nho nhỏ :
“Em
yêu, em sẽ lấy anh chứ?”
Khi đó tôi đã lặng người đi, có gì đó trong tôi đang
reo vui mừng rỡ, có gì đó trong tôi như nức nở tuôn trào. Rồi anh ấy nhắc lại :
“Em đồng ý đi!”
“Ừ em đồng ý”.
Chúng tôi hôn nhau và anh ấy hét lên :
“Anh
yêu em nhất thế giới!”
Vậy bây giờ đây, chúng tôi mỗi người ở một
nơi, cái vật be bé tròn tròn anh trao tôi hôm đó đã bay theo gió cùng tên trộm
nhẫn tâm.
Vậy mà giờ đây, tôi ngồi quán café này, với
người yêu cũ để nghe một câu tương tự. Để rồi thèm nghe giọng của anh mà thậm
chí còn không có cơ hội hay được phép làm chuyện đó.
Ước mơ bé nhỏ cũng khó có thể được hoàn thành.
Tôi bỗng nhiên cảm thấy chóng vánh, muốn buông xuôi mọi thứ và kiệt quệ với bản
thân mình. Tôi buột miệng:
- Em đã yêu anh ấy biết bao…
Người yêu cũ cười rồi nhìn vào khuôn mặt tôi
dường như đang mếu máo…
- Vậy thì, em hãy cứ yêu cậu ta như thế. Nhưng
hãy để cho cậu ta chút khoảng trống để yêu em. Em chẳng phải đã từng nói với
anh, sẽ khó có thể kiếm được một người đàn bà yêu mình nhiều được. Em yêu cậu
ta nhiều như thế. Khó có thể nào, cậu ta có một người phụ nữ thứ hai được như
em? Đau một chút, lâu một chút, kiềm chế và kìm nén một chút em ạ.
Hiếm khi nào, người yêu cũ của tôi có thể đóng
vai một người đàn ông chân thành và tận tụy. Nhưng những lúc chân thành, anh ta
thực sự đã hoàn thành rất tốt điều đó.
Chúng tôi tạm biệt nhau khi đôi mắt tôi vẫn
còn đang ướt nước. Khi tôi chuẩn bị quay lưng đi, người yêu cũ kéo tay tôi lại,
một tay đặt lên vai, còn tay kia nhẹ nhàng lau nước mắt đang chảy lênh láng
trên má tôi:
- Đừng khóc nữa nhé!
Tôi khẽ gật đầu :
“Ừ”
- Anh ôm em một cái được không?
- Không!
Nói rồi, tôi quay lưng đi thẳng.
Những ngày nắng cũng như những ngày mưa. Dù là
buổi trưa nắng gắt, hay tối muộn buồn rầu, tôi đều nhớ về người yêu mình ở nơi
xa xôi ấy. Càng nhớ tới anh ấy, tôi càng không muốn cho một người đàn ông nào
khác chạm nhẹ vào cuộc đời mình. Đó có lẽ là một kiểu sống quá hà khắc và ép
mình. Nhưng tôi có nguyên tắc và tôi sẽ không phá vỡ nó.
Lại những ngày tháng nặng nề tiếp tục trôi
qua. An Nhiên đã đánh mất nụ cười tươi như hoa của ngày đầu tôi gặp cô ấy ở
phòng Yoga. Còn Cali, mấy ngày nay, tựa hồ, chị không còn là chị, lặng lẽ hơn
và ít nói hơn, âu sầu hơn và tưởng như sự tự do đã không còn làm cho chị cảm thấy
nhiều thoải mái đến mức phải nhắc mãi về nó như trước nữa. Tôi không hiểu chuyện
gì đang diễn ra với Cali. Có đôi lần tôi hỏi, chị chỉ cười xuề xòa, nói không
sao cả, chẳng qua, tôi nhạy cảm quá đó mà.
Nhưng hóa ra không phải là tôi đã nhạy cảm quá
mà thực sự đã có chuyện xảy ra với Cali.
Một ngày mưa phùn dầm dề, nước ướt nhẹp lối đi
vào phòng tập của chúng tôi. Những chiếc lá rủ xuống như là đang khóc. Đó cũng
chính là ngày, có chuyện đến với Cali.
Khi chúng tôi đang ngồi ở phòng thay đồ. Một
đám đàn bà cầm gậy gộc xông xồng vào và lục lọi khắp nơi. Những nhân viên trông
xe spa thì tỏ ra hoảng hốt. Một vài người trông xe, bảo vệ và nam giới thì lúng
túng không biết phải làm gì. Những người trong phòng thay đồ bất ngờ đến hoảng
hốt. Tôi ngước mắt lên vội lấy chiếc khăn tắm quấn chặt lấy thân mình. An Nhiên
sợ hãi nhìn tôi với ánh mắt khiếp đảm.
Cali từ phòng xông hơi bước ra.
Vừa nhìn thấy chị, đàn bà kia đã xông đến.Họ
kéo chiếc khăn đang quấn trên người Cali ra rồi chụp ảnh túi bụi. Khi tôi hốt
hoảng chạy vào nói họ dừng tay lại và ôm lấy Cali thì bị một mụ đàn bà nhìn rất
hung dữ tát đỏ cả mặt. Mọi người xông vào can ngăn nhưng cũng chẳng ăn thua. Cuộc
ẩu đả diễn ra ngày càng thêm to tát…Cho tới khi, một trong số những người đàn
bà đó, nghe “bắn tin” từ bên ngoài rằng cảnh sát tới thì vội vã bỏ chạy.
Sự hoảng hốt vẫn còn hiện rõ trên khuôn mặt tất
cả mọi người. Cali xấu hổ, nở một nụ cười mong tha thứ và nói xin lỗi với từng
người. Mọi người nhìn chị xót xa, và trách đám đàn bà kia thô lỗ.
Tất cả đi về hết. Chỉ còn lại tôi và An Nhiên
nán lại phòng thay đồ chờ Cali. Chị lặng lẽ đi vào phòng tắm và ngồi chết dí
trong đó suốt ba tiếng đồng hồ. Chúng tôi lo lắng, mỗi lần gõ cửa, chị đều nói:
“Để chị một mình thêm một chút”.
Đôi khi, con người ta không nên giấu nỗi đau
vào trong để tỏ ra mạnh mẽ quá. Nhưng Cali lại luôn như vậy.
Chị ấy lái xe đưa chúng tôi về. Quay sang cười
với tôi và nói.
- Đánh ghen ấy mà. Đúng là đồ đàn bà, không giữ
được chồng rồi lại lồng lộn lên. Mà hai đứa có đau lắm không? Sao phải nhảy vào
đỡ hộ chị chứ. Chị quen rồi.
- Quen rồi? Như thế mà chị quen được hay
sao?Chị bị như thế này bao nhiêu lần rồi?
- Nhiều. Không nhớ hết nữa.
- Em không biết nên thương hay nên giận chị
bây giờ. Nhiều lần rồi sao chị không thôi đi. Đàn ông bây giờ nào có thiếu gì ?
Chị xinh đẹp trẻ, chưa chồng có tiền, sao lại cứ phải liên quan đến những thằng
đàn ông đã có vợ.
- Vì có vợ thì nó sẽ không đòi cưới chị?
- Hôn nhân thì có gì sai?
- Em tìm được ai có vợ mà không đi ngoại tình
chưa? Em chưa kết hôn, em không thể biết được.
- Chị cũng đã kết hôn bao giờ đâu? Sao chị dám
chắc?
- Chẳng phải những thằng đàn ông chị quen đều
đã có vợ đấy sao?
- Chị nói thật cùn.
Tôi bực bội quay đi, không muốn tranh cãi với
Cali thêm để làm gì nữa. Những người phụ nữ chưa kết hôn, cãi nhau một cách cứng
nhắc về những thứ mình chưa từng trải qua ư? Thật nhảm nhí!
Bỗng từ ghế phía sau. An Nhiên lí nhí:
- Chị có bị đau ở đâu không?
- Em cứ hiền lành như thế mãi hả An Nhiên ? Cứ
giấu tịt nỗi buồn riêng và viển vông lo chuyện bao đồng hả?
Cả tôi và An Nhiên đều ngạc nhiên trước câu
nói của Cali. Hai chúng tôi nhìn chị với ánh mắt của những đửa trẻ như thể đang
chẳng hiểu chuyện gì diễn ra.
- Em bây giờ còn thời gian để hỏi chị có đau
không? Trong khi, em không muốn nói cho chị biết, em đang đau như thế nào vì
Elis – em gái chị sao?
- Chị biết rồi hả?
Tôi quay phắt sang, giọng
hốt hoảng.
- Chị chơi với hai đứa chưa được bao lâu,
nhưng đủ nhiều để hiểu trong đầu hai đứa đang nghĩ gì qua ánh nhìn của hai đứa.
Hôm ở club về là chị đủ biết rồi. Đoán già đoán non không bằng đoán bừa. Nhưng
xâu chuỗi lại, cái thái độ của thằng mà Elis gọi là bạn trai, và những chuyện xảy
ra khi hai đứa gặp Elis , chị có thể hình dung ra được câu chuyện này là như thế
nào.
An Nhiên im lặng, thở dài, rồi ngước đôi mắt
tròn vo tội nghiệp, nhìn về phía cửa kính xe.
- Elis biết chưa chị?
- Biết gì ? Biết người yêu nó có người yêu từ
lâu ? Hay biết em đang đau vì người yêu nó?
Cali nhếch mép cười
– Con bé chẳng
biết gì cả, chị cũng không nói gì hết. Cái gì đến sẽ đến, hãy để nó tự nhận ra.
Dao đâm không sâu thì làm sao mà chết được? Phải để nó tự nhận ra, để mà tự tay
giết chết cái tình yêu ngu xuẩn đó.
- Còn An Nhiên sẽ ra sao?
Tôi buột miệng.
- Ai cũng phải tự giải quyết việc của mình. Nếu
như Elis không phải em gái chị , thì chẳng phải An Nhiên vẫn sẽ bị cắm sừng
sao? Vấn đề Elis là em gái chị, không có nghĩa là chị sẽ có thể tác động được
gì vào mối quan hệ tay ba này.
An Nhiên không nói gì, tôi thì càng chẳng có
tư cách gì để nói. Một bầu không khí im lặng bao trùm lên cả ba chúng tôi. Những
gì đang xảy ra thực sự không biết nên cười hay nên khóc?
Xe dừng lại trước cửa nhà An Nhiên, cô ấy lầm
lũi bước xuống bấm chuông rồi đứng thừ người ra đó chờ người mở cửa. Cali chiếu
đèn về phía An Nhiên. Tôi nhìn bóng dáng cô ấy mập mờ trong ánh đèn đó mà lòng
không khỏi buồn rầu. Bỗng nhiên, An Nhiên quay lại, nhìn thẳng vào ánh đèn và
phía chúng tôi, cô ấy nói :
“Em hiểu rồi, mọi người cứ yên tâm!”
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment