MỐI LƯƠNG DUYÊN TRỜI ĐÁNH - CHƯƠNG 16 - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC
MỐI LƯƠNG DUYÊN TRỜI ĐÁNH
Tác giả : Hoa Thanh Thần
Thể loại: Ngôn Tình, hài hước, hiện đại
CHƯƠNG 16: LÒNG XUÂN 1
Lái chiếc QQ màu xanh lá cây, Viên
Nhuận Chi từ từ tiến về đường Quảng Châu, tìm tòa nhà NB cạnh số nhà 264 được
nhắc đến trước đó. Càng lái xe cô lại càng cảm thấy có gì đó bất ổn, phương hướng
này không phải tiến về nhà “Tùy gì đó” hay sao? Chỉ cần là người đều sẽ biết
nhà “Tùy gì đó” đã trở thành từ thay thế cho nguồn tư bản thần thánh của thành
phố này. Đừng nói là tên Kỷ biến thái kia thật sự bắt cô phải mang số đồ này đến
chỗ đó chứ?
Dưới sự chỉ đường của những người hảo
tâm, cuối cùng cô cũng tìm đến được số nhà 264, thế nhưng hỏi rất nhiều người rồi,
ai cũng nói là không biết xung quanh đây có tòa lầu nào như thế. Mãi cho tới
khi gặp được một ông lão lớn tuổi, dưới lời chỉ dẫn của ông, cô đi vào một con
ngõ nhỏ, vòng vèo rất lâu, cuối cùng cũng tìm ra tòa nhà NB.
Viên Nhuận Chi ngồi trong xe, ngước
đầu lên nhìn tòa nhà trước mặt. Cả tòa lầu nhìn ra từ ngoài vào cũ nát, người
không đểý sẽ tưởng nhầm đây là tòa nhà nằm trong khuôn viên Bệnh viện não khoa
bên cạnh.
Viên Nhuận Chi vô cùng khâm phục Kỷ
Ngôn Tắc. Một nơi khó tìm như thế này mà anh ta cũng có thể biết đượ cở đây
đang cần trùng tu, sửa chữa lại. Cô đỗ xe xong, đang định bê viên gạch kia từ
trong xe ra, đột nhiên cảm thấy bụng đau ê ẩm, tiếp đó nỗi đau như dòng điện
lưu truyền đi khắp các tế bào trên cơ thể. Cả người cô ớn lạnh run run, khẽ rủa
một câu:
“Đúng là tạo nghiệt!”
Người ta thường nói con người có ba
điều gấp gáp, vậy mà vào đúng lúc này lại bắt cô gặp phải một trong những “điều
gấp gáp” đó. May mà đã tới được đúng chỗ, cứ vào trong tòa nhà này rồi tính
sau.
Cô nghiến răng nghiến lợi, dồn nén
cảm xúc lại, còn chưa kịp đứng thẳng người lên đã đưa tay ra ấn vào nút cầu
thang máy. Bây giờ không cần biết lên tầng mấy, trước tiên phải đi vào nhà vệ
sinh rồi tính sau. Rất nhanh, “Tinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra với tốc độ
cực kì chậm chạp.
Ra khỏi thang máy, cô ôm theo viên
gạch chạy từ đầu này đến đầu kia của tòa nhà, sau đó lại chạy từ đầu kia lại đầu
này. Điều bất hạnh chính là, bi kịch đã xảy ra… tại sao tòa nhà này lại quỷ
quái, dị thường đến thế, ngay một nhà vệ sinh công cộng cũng không có. Tất cả đều
là những căn phòng nối tiếp căn phòng chẳng khác nào trong khách sạn, mà cửa
căn phòng nào cũng được đóng chặt kín.
Lại một dòng điện lưu truyền từ bụng
đi khắp thân thể cô, nỗi đau đớn có thể hủy diệt cả nhân gian này khiến cho
Viên Nhuận Chi có mong muốn đâm đầu vào tường.Trong nỗi thất vọng nặng nề, cô
đành phải ôm viên gạch về cửa thang máy, tức tối ấn loạn nút cầu thang máy.
“Ting” một tiếng, cuối cùng thang máy cũng dừng lại. Khi hai cánh cửa của thang
máy đủ để một người đi vào, cô liền tức tối bê viên gạch xông vào bên trong.
“Á…”
Viên Nhuận Chi chỉ để tâm việc chen
vào thang máy, hoàn toàn phớt lờ xem trong thang máy liệu có còn người khác
không, lại cộng thêm cô xông vào đây với tốc độ vừa nhanh vừa dứt khoát, cả người
lẫn gạch đập mạnh khiến cho người kia đập cả người vào thành thang máy.
“Khụ, khụ, khụ…”.
Người đàn ông thân
hình cao lớn bị Viên Nhuận Chi ôm viên gạch nặng xông thẳng vào người, nhất thời
không nhẫn nhịn được, ho sặc sụa. Cô theo bản năng đưa tay ra chống đỡ, giữ chắc
viên gạch ở phía trước mình.
Trong kinh ngạc, phản ứng đầu tiên
của Viên Nhuận Chi chính là tự bảo vệ lấy thân mình, thế nên hai tay ôm lấy
viên gạch và sách sản phẩm mẫu buông lỏng ra. Một giây sau, khi cô ý thức được
“viên lựu đạn” mình vứt xuống, Viên Nhuận Chi liền thét lên hoảng hốt:
“Chết
tôi rồi…”
Điều may mắn là người kia thân thủ
phi phàm, đón lấy viên gạch kia một cách chuẩn xác. Nếu như cứ để mặc viên gạch
rơi xuống thì chắc chắn sẽ xảy ra một bi kịch thảm khốc.
“Cái đó… may quá, đỡ chuẩn rồi!”
Giọng
đàn ông vang lên phía trên đầu cô, giọng nói trầm ồm nghe rất lọt tai, khiến
cho người khác cảm thấy hứng thú.
Viên Nhuận Chi kinh ngạc đưa mắt
lên nhìn người đàn ông đang đứng rất gần mình. Chỉ trong giây lát, cô gần như
chết lặng người đi.
Cô trợn tròn đôi mắt, ánh mắt lại
lướt từ dưới lên trên, nhìn người đàn ông này kĩ lưỡng một lần nữa. Trên người
anh ta mặc một chiếc áo sơ mi màu ghi nhạt, chín chắn, đĩnh đạc, tuyệt đối
không phải màu trắng tinh khiết chết tiệt kia. Chiếc cằm tuyệt đẹp thể hiện rõ
cá tính của chủ nhân, đôi môi mỏng gợi cảm đang nhoẻn một nụ cười hoàn mỹ, vừa
nhìn là biết con người không bao giờ nói điều gì làm tổn thương chị em phụ nữ.
Màu da cũng là màu đồng khỏe mạnh đang thịnh hành nhất hiện nay, chứ tuyệt đối
không phải màu da trắng trẻo của tên “mặt trắng” nào đó cho dù phơi nắng bao
lâu cũng không đen được. Dưới đôi lông mày đen rậm là đôi mắt mềm mại tựa nước,
chẳng khác nào những ngôi sao ban đêm…
Cô vẫn thường không có chút đề
kháng trước những anh chàng đẹp trai thế này, bụng cũng chẳng còn đau nữa, ngay
cả “ba việc gấp gáp” nọ cũng quên sạch sẽ…
“Cô muốn lên tầng mấy?”
Giọng nói
quyếnrũ kia lại vang lên lần nữa.
Cô tham lam muốn nhìn khuôn mặt tuấn
tú kia thêm một lúc nữa, ấp a ấp úng trả lời anh bằng tiếng nói dịu dàng, nhu
mì:
“Tầng… tầng bảy…”
“Trùng hợp quá, tôi cũng lên tầng bảy”.
Anh chàng đẹp trai khẽ nhoẻn miệng cười, đôi lông mi dài rậm khép lại, đưa anh
mắt nhìn vào trước lồng ngực mình.
Viên Nhuận Chi cũng nhìn theo hướng
anh, mới nhận ra viên gạch mình ôm trong lòng giờ đã chuyển sang tay của anh
chàng đẹp trai. Cô ngại ngùng gãi đầu gãi tai, sau đó đưa tay ra phía viên gạch
nói:
“Thật ngại quá, cứ để tôi tự mình bê cho!”
“Cô để một người đàn ông như tôi đứng
không nhìn cô bê một thứ nặng thế này sao?”
Giọng nói của anh chàng đẹp trai dịu
dàng mà ấm áp.
Lời nói của anh chẳng khác nào một
luồng khí nóng truyền đi khắp thân thể, sau cùng tràn cả vào trái tim của Viên
Nhuận Chi. Vào giờ khắc này, cô cảm nhận bản thân chẳng khác nào một nàng công
chúa ngồi trên chiếc xe ngựa được hoàng tử tận tình bao bọc, chăm sóc. Cô vội
vã đứng cạnh bên anh rồi nói:
“Vậy cảm ơn anh nhiều nhiều!”
“Không cần khách khí!”
Khuôn mặt cô đỏ hồng lên.
Cùng là đàn ông, tại sao cách biệt
giữa người với người lại có thể lớn đến thế? Tên Kỷ biến thái kia suốt ngày chỉ
ỷ mình là cấp trên ăn hiếp cô, đối đãi với cô chẳng khác nào công nhân lao động.
Đừng nói là cô bé lọ lem, rõ ràng khiến cô cảm thấy mình chẳng khác nào người
đánh xe ngựa.
Không biết liệu có phải do bát tự của
cô với Kỷ Ngôn Tắc không hợp nhau?
Cô hít một hơi thật sâu, theo phản
xạ tự nhiên đưa tay xuống ôm bụng, ngại ngùng ngẩng đầu lên, hỏi thăm anh chàng
đẹp trai đứng cạnh bằng giọng nhỏ nhẹ:
“Xin hỏi… chỗ này nhà vệ sinh ở đâu thế?”
Anh chàng đẹp trai ngây người trong
giây lát rồi mỉm cười nói:
“Ở tầng nào cũng có hết!”
Cô mệt mỏi tựa người vào tay vịn ở
sau lưng rồi mím chặt môi, trong lòng than thở đầy bi phẫn: Gặp quỷ rồi, tầng
ba làm gì có…
Lúc này, khi đã lên tới tầng bảy,
cánh cửa thang máy từ từ mở ra, Viên Nhuận Chi nhìn anh chàng đẹp trai gật gật
đầu, bước ra khỏi cầu thang trước, bước sang trái mấy bước, sang phải mấy bước
rồi lại dừng lại, trong lòng bất giác dâng lên cảm giác bi phẫn tột cùng. Làm
gì có chuyện tầng nào cũng có? Kết cấu, bố trí giống hệt như nhau, tại sao trên
đời lại tồn tại một lầu nhà quỷ quái, dị thường thế này chứ?
“Này, ở bên này này!”
Viên Nhuận Chi ôm bụng quay đầu lại,
liền nhìn thấy anh chàng đẹp trai đã đặt viên gạch kia xuống, mở một trong những
cánh cửa gỗ.
Rốt cuộc nhà vệ sinh có dáng vẻ thế
nào mà lại được cất giấu kín mít như vậy? Viên Nhuận Chi nhanh bước tiến về
phía trước, mới bước đến cửa, cô đã hoàn toàn kinh hãi. Cô nhìn vào cách bài bố
trong gian phòng đó, kinh ngạc đến mức không nói được lời nào.
Đối diện cô là bục dài được làm bằng
thủy tinh có hoa văn bao bọc phần bên trong.Trên bục đài đó sắp đặt gọn gàng
các đồ dùng riêng cho đàn ông. Trên tường bên cạnh còn đặt một chiếc tủ để ti
vi, trên tủ là chiếc ti vi màn hình tinh thể lỏng. Cô run run người nhìn xéo
sang bên cạnh, đưa ánh mắt ra phía sau bục vách thủy tinh hoa văn, là một chiếc
giường đôi rộng mét tám, vị trí gần cửa sổ có một chiếc bàn viết chữ và giá
sách.
Là thế giới này đã phát triển quá
nhanh hay là do cô quá đỗi lạc hậu? Không ngờ có người bằng lòng đem nhà vệ
sinh trong căn phòng của mình làm nhà vệ sinh công cộng. Người nào không biết
chuyện lại còn tưởng rằng bọn họ đang “làm dịch vụ”.
Lương tâm trời đất chứng giám, cô
thuần khiết biết bao…
“Tại sao cô không vào đi? Phía bên
tay trái cửa thủy tinh chính là nhà vệ sinh đấy!”
Anh chàng đẹp trai ôm viên gạch
đi qua cửa gỗ.
Đôi môi của Viên Nhuận Chi mấp ma mấp
máp, sau cùng vẫn lớn tiếng hỏi:
“Xin hỏi chỗ này… có phải là nhà vệ sinh công
cộng không?”
Anh chàng đẹp trai nọ đặt viện gạch
trên bàn viết chữ, quay người lại, mỉm cười nói:
“Cô nhìn xem trông có giống với
nhà vệ sinh công cộng không?”
Đương nhiên là không giống…
“Thế nhưng không phải anh nói tầng
nào cũng có nhà vệ sinh sao?”
“Đúng thế, mỗi tầng đều có 20 gian
phòng, chỉ có điều mỗi gian phòng có một nhà vệ sinh riêng”.
Trước câu trả lời của anh chàng đẹp
trai, Viên Nhuận Chi hoàn toàn im bặt, không biết nói gì.
Anh chàng đẹp trai lại nhiệt tình
nói:
“Cô mau vào đi!”
Trái tim của Viên Nhuận Chi đập
thình thịch như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Gần đây biến thái dâm tặc càng ngày
càng nhiều, truyền hình hàng ngày đều đưa tin, nhắc nhở công dân phải chú ý an
toàn ở những nơi công cộng. Anh chàng đẹp trai này nhìn bề ngoài vô hại là thế,
nhưng liệu có phải là loại biến thái dâm tặc nhân cơ hội hiếp đáp con gái nhà
lành?
Viên Nhuận Chi lại một lần nữa nhìn
vào đôi mắt sáng trong như nước của anh chàng đẹp trai, chỉ một giây sau, liền
gạt bỏ ngay suy nghĩ này. Nếu như trong khoảnh khắc này có người biến thành “kẻ
háo sắc” thì tuyệt đối không phải là anh mà chính là cô. Dựa vào sắc đẹp thường
thường bậc trung như cô, có thể được một anh chàng đẹp trai nhìn đến, nhất định
là ông trời đang ngủ gật rồi. Cho dù nhìn từ bất cứ góc độ nào, người chiếm lợi
thế vẫn cứ là cô…
“Vậy điều đó… tôi đành thất lễ vậy…”.
Cô đã quyết định, dũng cảm tiến lên phía trước, khi tay vừa chạm lên chiếc cửa
thủy tinh nọ, cô lại do dự thêm lần nữa.
Bây giờ trang trí nột thất đều theo
đuổi phong cách đơn giản, thời thượng, phòng vệ sinh trông chẳng có chút cảm
giác an toàn gì cả, liệu người kiến trúc sư này có phải là “kẻ thích khoe hàng”
biến thái, thất đức hay không?
Người đời thường nói, thất lễ chuyện
nhỏ, “nhịn” chết chuyện lớn!
Nếu như để cho mọi người biết rằng
Viên Nhuận Chi cô chết vì không “đi nặng”, cô thà rằng để cho anh chàng đẹp
trai có cơ hội “xông lên”.
Đấu tranh trong lòng một thời gian
ngắn, cô vẫn quyết định đi vào trong.
Kỷ Vũ Ngang nhìn người phụ nữ tóc
dài đang bước vào trong nhà vệ sinh, tuy rằng phải bê viên gạch nặng mà hai má
cô đỏ hồng, trên trán mướt mát đầy mồ hôi, thế nhưng vẫn có thể nhận ra đây là
một giai nhân thanh tú. Trên khuôn mặt trái xoan kia là đôi mắt to, sáng chói,
linh hoạt, khi mỉm cười chẳng khác nào vầng trăng khuyết. Không biết tại sao lại
cảm thấy cô rất buồn cười, đặc biệt là thái độ và hành động cô kéo cửa khi nãy,
cứ như thể dũng sỹ ra đi vì nghĩa lớn vậy.
Anh cảm thấy hơi nghi hoặc, tuy rằng
Kỷ Ngôn Tắc không hề để tâm đến những người phụ nữ bên cạnh mình, khi nói chuyện
dùng từ hơi quá đáng, nhưng không đến mức bắt người ta phải làm mấy việc nặng
nhọc như mang vác gạch ngói thế này.
Cứ nghĩ tới đôi mắt cong cong như vầng
trăng đó, anh lại bật cười lắc đầu, cúi người xuống lấy cuốn sách sản phẩm mẫu
được buộc chặt vào viên gạch dưới mặt đất.
Viên Nhuận Chi ngồi trên bồn vệ
sinh, hai mắt nhìn chằm chằm vào rèm cửa cạnh bên, trong đầu vừa nghĩ đến anh
chàng đẹp trai bên ngoài liệu có biến thái đến mức kéo tấm rèm ra không, lại vừa
xem lúc này anh đang làm gì bên ngoài kia.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment