MỐI LƯƠNG DUYÊN TRỜI ĐÁNH - CHƯƠNG 17 - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC
MỐI LƯƠNG DUYÊN TRỜI ĐÁNH
Tác giả : Hoa Thanh Thần
Thể loại: Ngôn Tình, hài hước, hiện đại
CHƯƠNG 17: LÒNG XUÂN 2
Sau khi chinh chiến mấy phút liền,
cuối cùng cô cũng đứng dậy. Cô kéo cánh cửa thủy tinh ra, liền nhìn thấy anh
chàng đẹp trai đang ngồi bên cạnh bàn không biết đang đọc thứ gì.Có lẽ anh
chàng đẹp trai nghe thấy tiếng động, liền quay đầu lại, nhìn thấy cô mỉm cười dịu
dàng. Nụ cười đó chẳng khác nào cơn gió xuân tháng Ba, khiến cho trái tim của
cô chẳng khác nào nụ hoa, gặp không khí ấm áp bật cánh nở rộ sặc sỡ.
Khuôn mặt ngại ngùng của cô lại ửng
đỏ lên, cô cũng không dám nói bằng giọng nói oang oang của mình như thường
ngày, sợ sẽ làm anh chàng đẹp trai kia sợ hãi, thế nên nhỏ nhẹ lên tiếng:
“Thật
sự ngại quá đi mất!”
“Không sao cả!”
Cô lại cười ha ha trông ngốc nghếch
vô cùng, thấy viên gạch dựng trước chiếc bàn, lập tức đưa tay vỗ trước ngực, chỉ
để tâm đến anh chàng đẹp trai, suýt chút nữa quên mất chuyện đưa gạch với sách
sản phẩm mẫu.
Cô vội vã đi về phía anh chàng đẹp
trai rồi nói:
“Xin hỏi, anh có viết Kỷ Vũ Ngang tiên sinh cũng ở tại tầng này
không?”
“Ồ, tôi có biết!”
“Woa, vậy thì tốt quá!Xin hỏi anh
có biết vị tiên sinh ấy ở phòng nào không?”
“Anh ta sống ở phòng 706”.
“À, cảm ơn anh nhiều!”
Sau khi gật
đầu cảm ơn, cô lại bê viên gạch lên, quay người bước ra ngoài cửa.
“Này, chuyện đó, tôi…”
Kỷ Vũ Ngang
hoàn toàn không thể ngờ rằng người phụ nữ vừa đáng yêu vừa buồn cười trước mắt
lại tự mình bê viên gạch kia rồi đi ra ngoài.
Viên Nhuận Chi lại hiểu nhầm anh
chàng đẹp trai muốn giúp đỡ, liền quay đầu lại nhìn anh mỉm cười nói:
“Anh
không cần phải bê giúp nữa đâu, tự tôi cũng có thể làm được. Cảm ơn anh nhiều
nhế, anh đích thực là một người tốt!”
Kỷ Vũ Ngang định mở miệng mấy lần,
cứ định nói rồi lại thôi, bởi vì cảm thấy bộ dạng cô ôm viên gạch thật quá đỗi
buồn cười. Những người phụ nữ mà anh quen biết hầu như đều đặt hình tượng của bản
thân lên hàng đầu. Đừng nói đến việc bắt bọn họ phải bê một viên gạch vừa to vừa
nặng như thế, ngay cả một vật gì cồng kềnh một chút là bọn họ sẽ kêu ca, oán
thán cả ngày trời không dứt.
Người tốt? Đây là lần đầu tiên anh
nghe thấy phụ nữ đánh giá về mình như vậy. Do dự vài giây, anh vội vã đứng dậy,
đi về phía cửa lớn.
Viên Nhuận Chi ôm lấy gạch đi từng
gian phòng tìm số 706.
Thật là kì quái, tại sao kể từ khi
bước ra khỏi căn phòng đó, những căn tiếp theo đều là 707, 708,709,710. Quay đầu
lại tìm dãy số ở đầu đằng kia, thì lại là 720, 719, 718…
Trong đầu cô dâng lên một dự cảm
không lành.
Đứng trước cửa gian phòng số 717,
cô ngước mắt nhìn về phía đối diện, cả tầng này, căn phòng duy nhất mở cửa
chính là nơi cô vừa mới bước ra, còn anh chàng đẹp trai đã nhiệt tình giúp đỡ
cô trước đó đang đứng ngoài cửa.
Cô nhìn lại anh mỉm cười tươi tắn,
tiếp tục tiến lên phía trước, khi nhìn thấy tấm biển thủy tinh có dòng chữ màu
vàng “705” ở trên cánh cửa đóng chặt kia, cô bất giác dừng chân lại.
Cô từ từ quay đầu lại, cố gắng nhìn
tấm biển bị anh chàng đẹp trai với thân hình cao to, vạm vỡ kia che mất. Ai ngờ
anh cũng phối hợp rất nhịp nhàng, dịch thân người sang một bên, dòng số 706
vàng chóe hiện lên trước mắt cô. Nhất thời, tất cả các cơ trên khuôn mặt cô đều
co giật không ngừng, khóe miệng là nơi co giật kịch liệt nhất.
Vào giây phút đó, cô vô cùng hy vọng
anh chàng đẹp trai trước mặt mình không phải là Kỷ Vũ Ngang mà cô đang tìm…
“Lúc nãy tôi đã định gọi cô lại, thế
nhưng không ngờ cô bê gạch chạy nhanh đến thế!”
Kỷ Vũ Ngang thành khẩn nhìn
Viên Nhuận Chi rồi giãi bày sự thật, sau đó tiến nhanh về phía trước, đỡ lấy
viên gạch trong tay cô.
Viên Nhuận Chi ngây thần người nhìn
anh chàng đẹp trai đón lấy viên gạch rồi ôm vào trong phòng một lần nữa. Suy
nghĩ âm thầm chỉ trích anh Kỷ đẹp trai vô nhân đạo trong lòng khi nãy hoàn toàn
biến mất. Tuy rằng cùng họ Kỷ, nhưng Kỷ đẹp trai và Kỷ biến thái khác hẳn nhau
về bản chất. Một người lịch sự, nho nhã, dịu dàng, cho dù cố ý trêu chọc, đùa
giỡn, nhưng đã thành khẩn nhận lỗi cùng cô. Còn một tên khác thì vĩnh viễn
không bao giờ biết “thương hoa tiếc ngọc”, nhân đạo, dịu dàng là thế nào!
Viên Nhuận Chi lại một lần nữa bước
vào căn phòng 706, mím môi cười rồi nói:
“Kỷ tiên sinh, Kỷ tổng bảo tôi mang đồ
này đến cho anh. Giờ đồ đã mang tới rồi, tôi về trước nhé!”
Kỷ Vũ Ngang không hề trả lời trực
tiếp mà đi đễn chỗ bình nước, rót một ly rồi đi về phía Viên Nhuận Chi, mỉm cười
nói:
“Xin lỗi nhé, tôi không ngờ Kỷ tổng của các cô lại để một cô gái yêu đuối
mang viên gạch nặng thế này sang đây. Cô vất vả rồi. Ngoài trời nóng nực là vậy,
cô uống ly nước giải khát, ngồi nghỉ một lát rồi đi sau!”
Anh đưa ly nước cho Viên Nhuận Chi,
chỉ vào chiếc sofa đơn đối diện ra hiệu cho cô ngồi xuống. Ban đầu, Viên Nhuận
Chi định từ chối, thế nhưng khi bàn tay cầm ly nước mát, trái tim cùng bàn tay
cô bất giác run run xúc động.
“Cảm ơn anh!”
Cô thận trọng hớp ngụm
nước rồi từ từ ngồi xuống chiếc sofa đơn, hai mắt ngước lên nhìn về phía Kỷ Vũ
Ngang, bất giác thần người.
Kỷ Vũ Ngang khí chất tuyệt vời, tướng
mạo tuấn tú, cái tên này thật sự vô cùng hợp với bản thân con người của anh.
Vừa tốt nghiệp cô đã bước chân ngay
vào ngành nội thất, kiến trúc, đã gặp rất nhiều lại đàn ông, có người ăn mặc
tùy tiện, có người ăn nói thô tục, có người tính khí nóng nảy, có người coi thường
phụ nữ, lại còn có người độc mồm độc miệng. Còn người đàn ông nho nhã, dịu
dàng, khiêm tốn, lịch sự như thế này, ngoại trừ Thẩm sư huynh phải lòng Tang sư
tỷ ra thì gần như đã tuyệt diệt trên địa cầu này.
Thật ra, cô đã miễn dịch với những
người đàn ông đẹp trai từ lâu, thế nhưng lại chẳng thể nào từ chối nổi người
đàn ông phong độ ngời ngời như anh. Trái tim nằm trước ngực cô ngay từ lúc đầu
đã không an phận, giờ đây lại càng đập mạnh hơn.
Cô thầm hét trong lòng:
“Viên Nhuận
Chi, mày tiêu đời rồi! Không ngờ lại phải lòng người đàn ông mới gặp chưa đến một
phút, người đàn ông này lại còn là khách hàng của công ty…”
Ngay vào khoảnh khắc
nhận được ly nước mát, cô đã tiêu đời triệt để với người đàn ông trước mặt này.
Cô đã trúng tiếng sét ái tình, hix.
Bị Viên Nhuận Chi nhìn chằm chằm, Kỷ
Vũ Ngang cảm thấy hơi nghi hoặc, đưa tay lên sờ mặt mình rồi hỏi:
“Trên mặt tôi
có thứ gì kì lạ sao?”
Viên Nhuận Chi định thần lại rồi
đáp:
“À, không có, không có!”
Cô cắn chặt răng vào chiếc ly giấy. Thật sự ngại
quá đi mất.Cô bắt đầu tự khinh bỉ chính bản thân mình.
Kỷ Vũ Ngang mỉm cười dịu dàng rồi
đáp:
“Đã nói chuyên lâu vậy rồi, tôi vẫn chưa biết cô tên là gì?”
“Hả?À, tôi tên là Viên Nhuận Chi.
“Nhuận” trong từ “Nhuận trạch[1]”, “Chi” trong từ “Chi hồ giả dã[2]””.
[1] Là óng ả, mượt mà
[2] Là trợ từ dùng trong văn chương
– thể loại văn nửa cổ điển, nửa hiện đại của Trung Quốc.
“Viên Nhuận Chi, cái tên nghe rất
hay”.
Trước lời khen của Kỷ đẹp trai,
khuôn mặt của Viên Nhuận Chi lại ửng hồng. Cô đưa tay sờ lên mái tóc, mỉm cười
ngốc nghếch nói:
“Có thật không? Ha ha, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy người
khác khen tên của tôi hay đấy. Thật ra, cái tên này là do dì tôi tùy tiện đặt
cho. Hình như hôm ấy dì vừa hay đi qua một trường học, nghe thấy đám học sinh
đang đứng đồng thanh đọc bài thơ Xuân dạ hỉ vũ của Đỗ Phủ[3]:
Tùy phong tiềm nhập dạ
Nhuận vật tế vô thanh.
(Nghĩa là:
Đưa nhẹ một cơn bừng giấc thắm
Rơi ra từng sợi thấm cành khô.)
Cho nên dì mới đặt cái tên này cho
tôi”.
[3] Ông được coi là một trong hai
nhà thơ vĩ đại nhất của Trung Quốc, cùng với Lý Bạch. Ông được các nhà phê bình
Trung Quốc đặt cho hai danh hiệu Thi sử và Thi thánh. Đỗ Phủ có sức ảnh hưởng lớn
đến văn hóa Trung Quốc và Nhật Bản.
“Dì của cô?”
Kỷ Vũ Ngang ngây người
đôi lát, một lúc sau dường như ý thức được điều gì đó, vội vàng tạ lỗi:
“Nếu
như có chỗ nào không phải tôi thành thật xin lỗi!”
Viên Nhuận Chi xua xua tay:
“À,
không có gì cả, tôi xuất thân từ gia đình đơn thân, mẹ tôi lại qua đời sớm,
cũng chẳng có ấn tượng gì sâu đậm. Từ nhỏ dì đã nuôi tôi khôn lớn. Chỉ có vậy
thôi, anh không cần phải xin lỗi gì hết!”
Cô lại nghiến chặt răng vào mép chiếc
cốc giấy, bởi vì cô có cảm tình đặc biệt với Kỷ Vũ Ngang, cho nên cũng nói với
anh nhiều hơn người khác đôi chút.
Kỷ Vũ Ngang gật gật đầu, nghĩ một hồi
rồi hỏi thêm cô làm vị trí gì trong công ty?
“Đi tìm kiếm thị trường? Hình như
không có nhiều con gái chọn công việc tìm kiếm thị trường nội thất kiến trúc
này?”
“Ồ, chức vụ hiện nay của tôi là Trợ
lí Tổng Giám thị trường cũng chính là Trợ lý của Kỷ tổng. Quả thực không có nhiều
phụ nữ làm ngành này, nhưng tôi cảm thấy cũng khá tuyệt, làm lâu cũng thành
quen”.
“Thì ra cô là Trợ lí của anh ta”.
Kỷ
Vũ Ngang tỏ ra hài lòng trước câu trả lời của Viên Nhuận Chi.
“Vào thời buổi hiện
nay mà có được người phụ nữ có khả năng chịu khổ, một người Trợ lí năng động như
cô, Kỷ tổng đúng là có phúc quá!”
“Anh quá khen rồi…”
Trước lời tán
thưởng tiếp theo của Kỷ đẹp trai, khuôn mặt Viên Nhuận Chi lúc này lại phết màu
hồng phấn, trong lòng trào dâng cảm giác ấm áp, sung sướng khó nói thành lời.
Kỷ Vũ Ngang mỉm cười, cầm bản đề án
từ mặt bàn lên, tiện tay lật giở rồi nói:
“Phiền cô trước khi quay về nói với Tổng
kỷ một câu, tôi đọc qua đề án này trước, có điều gì không rõ tôi sẽ gọi điện
thoại hỏi sau”.
“Dạ được”.
Kỷ Vũ Ngang còn định nói gì đó
nhưng di động lại vang lên.
“Thật ngại quá, tôi nghe cuộc điện
thoại đã”.
Khi anh mở điện thoại nhìn thấy số hiển thị trên màn hình, sắc mặt
nhanh chóng biến đổi, vội vã ấn nút nhận.
Viên Nhuận Chi nhìn thấy sắc mặt của
anh không ổn, trong lòng bất giác cũng thấy lo lắng, thấp thỏm. Đầu bên kia
không biết nói những gì, nhưng sắc mặt của anh càng ngày càng thêm khó coi, chỉ
nghe thấy anh trả lời lại như sau:
“Tôi đang ở ngay bên cạnh, tôi sẽ sang luôn,
tôi sẽ sang luôn!”
“Phập” một tiếng, Kỷ Vũ Ngang gập
di động lại, vội vã đi ra phía cửa.
Chợt nhận ra Viên Nhuận Chi vẫn còn
ở trong phòng anh vội vã quay người lại nói:
“Thành thật xin lỗi, bây giờ tôi
có chút việc phải ra ngoài trước!”
Nhìn thấy Kỷ Vũ Ngang bỗng nhiên
hoang mang như vậy, Viên Nhuận Chi cũng không biết phải làm thế nào, không biết
đặt tay ở đâu mới ổn. Cô tốt bụng hỏi thăm:
“Tôi có thể giúp đỡ được gì cho anh
không?”
Cô thấp thỏm lo lắng nhìn khuôn mặt đang căng thẳng của Kỷ Vũ Ngang.
Anh nhìn Viên Nhuận Chi rồi nói:
“Cô
đi theo tôi”.
Nói xong anh liền nhanh chân bước ra ngoài.
“Vâng”.
Viên Nhuận Chi đáp lại rồi
bước ra khỏi cửa, đuổi theo đến thang máy, đột nhiên nghĩ tới việc anh vẫn chưa
đóng cửa, cô liền nói:
“Anh vẫn chưa đóng cửa kìa!”
“Không cần bận tâm đâu”.
Kỷ Vũ
Ngang nhanh chóng kéo cô vào trong thang máy, ấn nút đi xuống. Viên Nhuận Chi
nhìn anh, không nói lời nào.Tại sao anh lại có thể thiếu ý thức phòng chống trộm
cắp như vậy chứ? Có điều như vậy thật sự rất là Man!
Cửa thang máy mở ra, Kỷ Vũ Ngang liền
xông ra ngoài, Viên Nhuận Chi hít hơi thật sâu rồi nhanh chóng theo sau. Khi
nhìn thấy nơi Kỷ Vũ Ngang muốn tới chính là Bệnh viện não khoa bên cạnh, Viên
Nhuận Chi bất giác dừng chân lại.
Lẽ nào một người nào đó của anh
chàng đẹp trai này đang ở trong? Nhìn bộ dạng vội vã, gấp gáp đó của anh, nhất
định đó phải là một người vô cùng, vô cùng quan trọng với anh. Cảm giác đau
xót, tiếc thương khó diễn tả bằng lời dần dần dâng trào trong lòng. Cô hít một
hơi thật sâu, nhanh chóng tiến về phía trước, đuổi theo bóng dáng to cao, vội
vã trước mặt.
Kỷ Vũ Ngang chạy thẳng tới tầng ba
khu C của bệnh viện, phía trước có một bác sỹ mặc chiếc áo khoác trắng bên
ngoài bước tới.
“Cao tiên sinh!”
Kỷ Vũ Ngang bước về
phía Cao tiên sinh, bác sỹ chủ trị rồi vội vã nói:
“Trước khi tôi đi, bà ấy vẫn
khỏe mạnh mà, mới khoảng mười phút, tại sao đột nhiên lại như vậy?”
Cao tiên sinh vừa nói vừa giải
thích:
“Hôm nay, có một y tá thực tập tới, chưa quen thuộc lắm với tình hình ở
đây. Nhìn thấy chú gấu bông nhỏ hàng ngày mẹ anh ôm hơi bẩn, nên định đưa đến
phòng giặt để làm sạch đi. Kết quả lại khiến cho mẹ anh phát bệnh, hơn nữa cô y
tá thực tập đó còn bị mẹ anh đè lên giường, dùng sức bóp cổ, suýt chút nữa là
ngộp thở mà chết”.
“Tôi thành thật xin lỗi, cô y tá thực
tập đó bây giờ thế nào rồi?”
Kỷ Vũ Ngang nghe thấy bác sỹ nói vậy, trái tim
trong lồng ngực cũng đập thình thịch mãnh liệt.
“Người phải nói xin lỗi là chúng
tôi mới đúng, đây là lỗi của chúng tôi. Cô y tá thực tập kia không sao rồi,
nhưng lúc này tinh thần của mẹ anh không ổn định lắm, chúng tôi sẽ phải tiêm
thuốc trấn tĩnh cho bà, anh vào trong trước rồi bàn thêm”.
Bác sỹ Cao mở cửa
phòng bệnh ra.
Kỷ Vũ Ngang còn chưa bước vào trong
đã nghe thấy tiếng la hét thất thanh vang lên:
“Các người cút đi! Nếu như các
người dám tới đây, tôi sẽ giết chết hết. Không ai được động đến đứa con của
tôi. Cút đi! Cút đi…”
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment