MỐI LƯƠNG DUYÊN TRỜI ĐÁNH - CHƯƠNG 13 - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC
MỐI LƯƠNG DUYÊN TRỜI ĐÁNH
Tác giả : Hoa Thanh Thần
Thể loại: Ngôn Tình, hài hước, hiện đại
CHƯƠNG 13: LY GIÁN 1
Bộ phận chấm công hỗn loạn nhất
trong công ty chính là Bộ phận Thị trường.
Vốn dĩ mỗi tuần phải mở cuộc họp,
thế nhưng lần này là sếp tân nhiệm cho nên đã ra thông báo vội vã, trước mỗi
ngày thứ Sáu sẽ họp một lần nên cả Bộ phận Thị trường bỗng nhiên chật ních người.
Viên Nhuận Chi bước vào Bộ phận Thị
trường, đột nhiên nhìn thấy căn phòng chật ních người, nhất thời chưa kịp thích
ứng.
Người đối diện béo ục béo ịch chính
là Lý Nguyên Tường, chuyên phụ trách các công trình lớn trong thành phố, vừa mới
đi công tác về. Anh mỉm cười tươi tắn rồi bước lại gần cô:
“Chi Chi, bọn họ nói
em chuyển sang Bộ phận Thị trường, anh đến giờ vẫn còn chưa dám tin, không ngờ
Tang tổng lại nỡ cho em đi, sau này có gì giúp đỡ anh nhé!”
Lý Nguyên Tường kích động dùng tay
vuốt lên vuốt xuống phần lưng gầy guộc của Viên Nhuận Chi vô cùng nhiệt tình,
chỉ còn thiếu nước đẩy mạnh cô ra ngoài.
Viên Nhuận Chi khẽ ho vài tiếng rồi
nói:
“Lý tổng, anh đâu cần phải mạnh tay thế chứ? Anh cứ thế này, bà xã anh làm
sao mà nuốt trôi được anh chứ?”
Triệu Dạ Quần ngồi cạnh bên liền
nói xen vào:
“Chi Chi, em không biết bà xã của Lý tổng thích nhất chính là sức
mạnh vô biên của anh ấy hay sao?”
Anh vừa nói lại còn làm mấy động tác đánh mắt,
trao môi.
Mọi người nghe thấy bật cười hỉ hả.
Lý Nguyên Tường giơ nắm đấm chỉ về
phía Triệu Dạ Quần hét lớn:
“Triệu Dạ Quần, mẹ kiếp, anh lúc nào cũng lôi tôi
ra làm trò cười. Rồi có ngày lão tử đây sẽ bóp chết anh cho xem”.
Triệu Dạ Quần chuyên làm các công
trình của trường học, thường ngày rất thích chọc ghẹo người khác, sau khi “tiếp
vài chiêu” cùng Lý Nguyên Tường, anh liền khoác tay lên vai Lý Nguyên Tường rồi
nói:
“Nhìn cái bộ dạng to như gấu của anh đi, từng này tuổi đầu rồi còn bày đặt
ngượng ngùng. Giả vờ thuần khiết cái gì chứ? Muốn giả vờ cũng phải để cho Chi
Chi của chúng ta giả vờ chứ? Chi Chi, em nói xem có đúng không?”
Viên Nhuận Chi lập tức bật cười
nói:
“Y da, Triệu tổng, nói về giả thuần khiết, em làm sao mà bì với anh được?
Ngày nào mà anh chẳng lăn lộn trong các trường học chứ?”
“Cái gì mà Triệu tổng? Ở đây làm gì
có ai mà không sưng (từ đồng âm khác nghĩa với từ “Tổng”) chứ? Mẹ kiếp tất cả đều
là sưng mặt cả thôi”.
Triệu Dạ Quần bật cười nói.
Tất cả mọi người trong phòng làm việc
lại được trận cười hỉ hả.
Hạ Nguyệt Cúc đứng bên cạnh cửa sổ
nói xen vào:
“Triệu Dạ Quần, nếu như bọn này sưng mặt, thì anh chắc chắn là
sưng mông rồi”.
Mọi người thường nói làm nghề nội
thất công trình tất cả đều là lưu manh, câu này không sai chút nào. Bất kể là
đàn ông hay phụ nữ, cho dù là mặc đồ âu thắt cà vạt, ngồi trong một khách sạn
cao cấp, uống rượu quý ủ từ thế kỷ XVII thì vẫn cứ là một lưu manh không hơn
không kém.
Viên Nhuận Chi sớm đã miễn dịch với
hiện tượng hỗn loạn, tạp nham này ở Bộ phận Thị trường, nên cũng nhanh chóng
hòa nhập.
Triệu Dạ Quần ghé sát Viên Nhuận
Chi, ôm lấy bờ vai của cô, tiếp đó thì thầm nói cùng mọi người:
“Nhắc đến sưng
mông thì người lợi hại nhất chính là vị đang ngồi trong phòng kia, ai mà chẳng
biết tên tiểu tử đó quái dị, lạ thường. Cảnh ngộ thê thảm em gặp mấy ngày nay,
mấy anh em này đều nghe nói cả rồi. Chi Chi, anh đồng cảm với em”.
Viên Nhuận Chi cảm kích vô cùng,
đưa tay vỗ lên vai của Triệu Dạ Quần nói:
“Tiểu Dạ Ca, anh không biết là sau mấy
năm đi theo Tang tổng, em đã luyện thành tấm thân kim cương bất hoại, trường
sinh bất tử rồi sao? Chuyện xảy ra mấy ngày hôm nay đối với em chỉ là chuyện nhỏ.
Thật ra, điều mà Tiểu Dạ Ca mong đợi, chờ trông chính là mông của anh ta có thể
sưng đến lúc nào được đúng không?”
“Ồ…”
“À…”
“Uầy…”
Lời nói của Viên Nhuận Chi vừa dứt,
cả gian phòng vang lên các kiểu tiếng cười phong phú, đặc sắc.
Người trong bộ phận có sự ăn ý, hiểu
nhau mà không cần dùng lời nói. Một năm rưỡi trước, trước khi Giám đốc Dương đến,
có hai vị giám đốc đến đảm nhiệm vai trò này chưa tới một tháng liền rời khỏi
Tang thị ngay. Một người có bằng Thạc sỹ, một người là lão giang hồ từng trải,
lí do hai người này rời khỏi đương nhiên là do người trong Bộ phận Thị trường
này. Nguyên nhân là vị Thạc sỹ kia từ sáng đến tối lúc nào cũng bắt mọi người
làm việc theo đúng quy định cứng nhắc, lý thuyết suông đã ghi trong Giáo trình
quản lý MBA, còn bản thân lại không bao giờ nhúng tay vào trực tiếp làm.
Về lão
giang hồ từng trải thì bất luận là báo cáo, đề xuất gì, ông đều gật đầu đồng ý
cả, khi gặp phải điều gì không khả thi, ông liền chối bay chối biến, đẩy phăng
trách nhiệm cho người khác, hoàn toàn không nhận hết trách nhiệm mà người cấp
trên cần và nên có. Thế nên, mọi người đồng tâm hiệp lực nghĩ cách đẩy bọn họ
đi bằng được, sau đó vui vẻ hứng khởi cùng nhau tổ chức tiệc mừng công. Nếu như
Kỷ Ngôn Tắc không khiến cho người trong.
Bộ phận Thị trường cảm phục thì e
là không lâu sau đó sẽ phải chịu công kích mạnh mẽ của tập thể nhân viên trong
bộ phận này thôi.
Triệu Dạ Quần nheo mặt lại, mỉm cười
nói:
“Chi Chi, em đã không ngoan ngoãn nghe lời, lại còn nói linh tinh, đáng
đánh!”
Viên Nhuận Chi liền nhún vai nói:
“Người ta là vô tội mà”.
Lưu Tiến Tiền im lặng ngồi một bên
“xem kịch hay”, mỉm cười nói:
“Chi Chi, tối qua sau khi tan làm, anh nghe nói vị
Kỷ tổng đó vì muốn nâng cao sức khỏe thể chất cho tất cả mọi người trong Bộ phận
Thị trường nên đã quyết định tổ chức chuyến dã ngoại tập huấn ba ngày. Tang tổng
cũng đồng ý rồi, có đúng không?”
Lưu Tiến Tiền vừa đưa ra vấn đề
này, cả Bộ phận Thị trường hỗn loạn như cái chợ, tiếng chửi không dứt.
“Dã ngoại tập huấn? Dã ngoại tập huấn
cái gì?”
“Mọi người đã xem qua Chương trình
huấn luyện quân đội chiếu trên truyền hình chưa? Có lẽ cũng giống y như vậy
thôi”.
“Tôi cũng nghe nói rồi, hình như là
định tận dụng mấy ngày nghỉ cuối tuần đó!”
“Cái gì? Tận dụng ngày nghỉ cuối tuần
sao? Cuối tuần tôi còn phải đưa con trai đi dự triển lãm tranh nữa”.
“Cái tên họ Kỷ kia có phải ăn no
không có việc gì làm không? Thời tiết nóng nực thế này, định hại chết người ta
chắc? Ngày nào chúng ta chẳng phải chạy đi chạy lại trên công trường, lại còn
phải nâng cao thể chất gì nữa? Sức khỏe của lão đây rắn chắc, mạnh khỏe như
trâu mộng”.
“Đúng đấy, thật là không thể nào hiểu
nổi tại sao lại có thể nghĩ ra những chuyện như thế? Phải chăng vì đọc sách nhiều
quá nên đầu óc cũng hủ bại theo rồi?”
“Chi Chi, em nói đi, chuyện đó có
thật không?”
Đối mặt với truy vấn của các đồng
nghiệp, Viên Nhuận Chi khẽ cười ha ha vài tiếng, trong lòng thầm nghĩ: Cũng may
mà bọn họ không biết, bởi vì cô ngất xỉu ngay tại công trường nên mới phát sinh
ra việc dã ngoại tập huấn này. Nếu như không, chắc sẽ bị họ xé xác thành trăm mảnh
mất.
Cô ấp a ấp úng một hồi lâu rồi nói:
“Hôm qua em bị ngất xỉu, nào biết được những chuyện ấy…”
Mọi người vẫn tiếp tục bức cung,
lúc này một giọng nói dõng dạc ngắt quãng mọi người:
“Đã chín giờ rồi, có chuyện
gì thì nói trong cuộc họp, tất cả vào phòng họp thôi!”
Chỉ trong khoảnh khắc, tất cả mọi
người đều im bặt.
Viên Nhuận Chi quay đầu lại nhìn,
người nói chính là Kỷ Ngôn Tắc. Hôm nay, anh ta vẫn mặc chiếc sơ mi màu trắng,
trắng đến mức chói mắt.
Triệu Dạ Quần là người đầu tiên lên
tiếng:
“Đi họp thôi, vào họp thôi, đi nào, đi nào!”
Tất cả mọi người trong Bộ
phận Thị trường lần lượt kéo nhau vào trong phòng họp. Viên Nhuận Chi đang định
ngồi ở vị trí cách Kỷ Ngôn Tắc mấy người thì Kỷ Ngôn Tắc liền nhoẻn miệng cười
nói:
“Trợ lý Viên, bên này!”
Nhìn chỗ ngồi cạnh bên Kỷ Ngôn Tắc,
lại nhìn nụ cười mỉm trên mặt anh ta, khóe miệng của Viên Nhuận Chi khẽ co giật.
Trước mặt mọi người, tên khốn này sao lại nhìn cô mỉm cười dâm đãng thế không
biết! Nhất định là có âm mưu.
Quả nhiên không sai, phòng hội nghị
ngay tức thì nổi lên những tiếng cười không rõ nguyên do.
Viên Nhuận Chi đưa mắt nhìn sang tứ
phía. Tất cả mọi người đều giả vờ đang nhìn vào chiếc máy tính xách tay của
riêng mình, vẻ mặt tỏ ra như không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì lạ thường cả.
Cô âm thầm mím chặt môi, trong bụng
thầm nghĩ:
“Định cô lập tôi, đừng có hòng!”
Cô chậm rãi bước lại gần, đang định
ngồi xuống chỗ bên cạnh Kỷ Ngôn Tắc thì giọng nói dõng dạc kia lại vang lên một
lần nữa:
“Trợ lý Viên, hãy lau tấm bảng trắng phía sau lưng trước đã, còn nữa,
lát nữa cô có nhiệm vụ ghi chép lại nội dung cuộc họp ngày hôm nay!”
Cô quay người lau chiếc bảng trắng,
sau khi lau xong, vừa mới ngồi xuống lại nghe thấy Kỷ Ngôn Tắc nói:
“Trợ lý
Viên, phiền cô lấy cho mỗi vị đồng nghiệp một ly nước”.
“Ồ…”
Cô lại quay người đi lấy nước.
Cả phòng hội nghị lại vang lên vài
tiếng cười.
Viên Nhuận Chi ngồi trước máy nước
uống, vừa rót nước vừa nghiến răng nghiến lợi thầm rủa trong bụng:
“Hắn tự coi
mình là quan chắc? Tỏ vẻ tỏ dạng như thể một quan viên cao cấp vậy!”
Kỷ Ngôn Tắc quay đầu ra nhìn cô,
sau đó quay lại nhìn mọi người mỉm cười nói:
“Tin rằng mấy vị ngồi đây đều
không lạ lẫm với tôi, trước đây chúng ta cũng thường gặp nhau trên công trường,
cho nên tôi không nói mấy lời khách khí nữa. Tôi cũng giống như tất cả mọi người,
đều có cùng mục tiêu, đó chính là nâng cao thành tích doanh thu, để nhận được
càng nhiều tiền thưởng càng tốt. Người xưa có câu tục ngữ rất hay, “có tiền là
vương giả”, cho nên, hy vọng từ giờ trở đi, tất cả chúng ta hợp tác vui vẻ!”
Mấy câu nói thực tế của Kỷ Ngôn Tắc
nói đúng vào mong muốn trong lòng của các đồng nghiệp cho nên nhận được sự tán
thưởng, đồng tình của mọi người.
Lúc Viên Nhuận Chi đang lấy nước
cho mọi người, nghe thấy câu nói quen thuộc “có tiền mới là vương giả” liền bất
giác quay người lại nhìn. Tên khốn kiếp này không ngờ lại ăn cắp bản quyền câu
nói của dì cô một cách trắng trợn như vậy.
Rót nước xong, Viên Nhuận Chi quay
trở về chỗ ngồi bên cạnh. Anh ta lại nhìn cô nở nụ cười nham hiểm, sau đó quay
sang nói với tất cả các đồng nghiệp khác:
“Ừm, bây giờ, chúng ta sẽ đi vào nội
dung chính của buổi họp ngày hôm này, hãy thông tin qua, trong tay các vị đang
giữ những dự án, công trình nào, tiến độ ra sao, có gặp phải điều gì khó khăn
không?”
Bàn tay cầm chuột của Viên Nhuận
Chi bất cẩn run rẩy, hãi hùng.
Rốt cuộc người đàn ông này đang muốn
làm cái gì? Bắt đầu từ ngày hôm qua thái độ không bình thường chút nào, không
có việc gì cũng nhìn cô mỉm cười, rốt cuộc là do cô hoa mắt, hay là hắn biến
thành kẻ đại si tình?
Lúc này, cô chẳng dám ngẩng đầu lên
nữa, chỉ sợ lại nhìn thấy nụ cười gian tà, ám muội của tên khốn kia. Cô nghiến
răng, cố gắng hít một hơi thở sâu, nhìn vào màn hình chiếc laptop trước mặt,
chuyên tâm làm thư ký hội nghị. Tiếp theo đó, mọi chuyện diễn ra không khác gì
những cuộc họp khác, có điều mang đậm màu sắc và phong cách chỉ riêng có ở Bộ
phận Thị trường mà thôi, thô tục và lẳng lơ.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment