MỐI LƯƠNG DUYÊN TRỜI ĐÁNH - CHƯƠNG 14- TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC
MỐI LƯƠNG DUYÊN TRỜI ĐÁNH
Tác giả : Hoa Thanh Thần
Thể loại: Ngôn Tình, hài hước, hiện đại
CHƯƠNG 14: LY GIÁN 2
Viên Nhuận Chi vừa chăm chú lắng
nghe mọi người phát biểu, vừa nỗ lực nhanh chóng gõ bàn phím. Nhìn trên màn
hình đầy những chữ là chữ, đã mấy trang giấy rồi, còn cô thì vẫn đang nỗ lực
ghi lại mọi điều đang diễn ra. Cô không thể không phục mấy người làm bên Bộ phận
Thị trường, bà nhà nó, múa lưỡi như điên!
Từ trước đến này cô chưa bao giờ phải
ghi lại nội dung cuộc họp đến mức tay tê dại, nhức mỏi thế này, ngay cả khi cô
chat trên mạng cùng mười mấy người một lúc cũng chưa từng đến mức độ này. Những
người trong Bộ phận Thị trường thật sự quá dã man!
Cô lại nghiến răng nghiến lợi nỗ lực
gõ chữ.
Lý Nguyên Tường là người sau cùng
phát biểu, cũng là người nói nhiều nhất. Khi anh thốt ra chữ sau cùng, Viên Nhuận
Chi cũng nỗ lực kháng chiến, gõ đến chữ cuối cùng.
Lúc này, Kỷ Ngôn Tắc ngồi cạnh bên
lại tiếp tục truyền đạt nhiệm vụ tiếp theo của cô:
“Làm phiền trợ lý Viên mang
số tài liệu này phát theo tên cho từng người một!”
Cô lườm anh ta một cái, bàn tay phải
của anh ta không ngừng chuyển động chiếc bút, dáng vẻ thản nhiên như không có
chuyện gì, tay trái đưa một tập giấy A4 ra trước mặt cô. Không ngờ tên khốn này
lại có thể chuyển động chiếc bút trên năm ngón tay ba vòng liền và điêu luyện
như thế. Năm xưa khi còn đi học, cô đã phải bỏ ra ba tháng mới chỉ luyện đến mức
xoay chuyển hai vòng mà thôi. Cô nhìn anh ta nở nụ cười, cầm đống tài liệu,
quay người lại rồi trợn trừng mắt lên. Tên khốn này đang cố ý không để cô rảnh
rang bất cứ phút giây nào, khiến cho cô có muốn cũng chẳng thể nào ngẩng đầu
lên ngắm bầu trời xanh biếc với những đám mây trắng tuyệt đẹp.
Cô đưa mắt nhìn vào đống tài liệu
trong tay mình, đây là những mẫu điền thông tin na ná nhau, bên trên có in rõ
các cột điền thông tin địa chỉ công trình, người phụ trách, điện thoại liên lạc.
Cô phát các mẫu điền này cho từng người một theo tên ở trên.
Nhìn thấy Viên Nhuận Chi đã phát
xong, Kỷ Ngôn Tắc lại tiếp tục phát biểu:
“Thông tin của các công trình trong
tay mọi người đều là những dự án mà trước đây tôi đã làm, bây giờ giao lại cho
mọi người theo đúng phạm vi mọi người phụ trách, trong quá trình làm việc gặp
phải bất cứ khó khăn gì thì cứ tìm tới tôi. Trước tháng Mười hàng năm là thời
kì đỉnh cao tu sửa, trang trí lại nội thất, tất cả mọi người hãy cùng nỗ lực,
lôi kéo tất cả những công trình trên về cho công ty chúng ta!”
Viên Nhuận Chi đóng chiếc laptop của
mình lại, liền quay sang nhìn Kỷ Ngôn Tắc, mong mỏi miệng anh phát ra hai từ
“tan họp” quý giá.
Thế nhưng mọi thứ đều không theo ý
muốn của cô, Kỷ Ngôn Tắc lại tiếp tục:
“Còn một chuyện nữa muốn tuyên bố cùng
các vị, bây giờ đang giữa mùa hè nóng nực, lúc các vị đến công trường thi công,
nhất định phải chú ý tránh nắng, không được giống như vị đồng nghiệp nào đấy,
ngất đi vì thể lực không đủ”. Lời nói trên có bộc lộ rõ thái độ quan tâm cấp dưới
của anh.
Lời nói vừa thốt ra, mọi người lập
tức chú ý và thấu hiểu, tất cả đều đồng loạt đưa ánh mắt nhìn về phía Viên Nhuận
Chi. Viên Nhuận Chi ngại ngùng cười ngượng vài tiếng, trong lòng thì thầm lôi cả
mười tám đời nhà Kỷ Ngôn Tắc ra điểm danh một lượt.
Kỷ Ngôn Tắc lại tiếp tục phát biểu:
“Cho nên, để nâng cao thể chất, sức khỏe của mọi người, tôi đã đề nghị Tang tổng
tổ chức cho chúng ta một buổi dã ngoại tập huấn kéo dài ba ngày. Thời gian sẽ bắt
đầu từ thứ Sáu cho đến hết Chủ Nhật tuần sau, địa điểm là núi Tướng Quân. Phiền
mọi người sắp xếp ổn thỏa mọi việc trước để tham gia đầy đủ nhé!”
“Kỷ tổng, chủ ý của anh đúng là rất
hay, chúng tôi hàng ngày phải đến các công trường thi công, cho nên ít khi có
thời gian rảnh đi nghỉ ngơi thư giãn”.
“Núi Tướng Quân được đấy, non xanh
nước biếc, không khí thoáng đãng, trong lành, được mệnh danh là tiểu Cửu Trại
Câu[1]”.
[1] Địa danh có phong cảnh đẹp nổi
tiếng ở Trung Quốc.
“Tôi thật sự muốn đem con trai mình
đi theo!”
“Không biết là sẽ có những hoạt động
gì đây? Thật sự khiến người ta phải mong chờ!”
…
Viên Nhuận Chi nghe thấy các đồng
nghiệp hết thảy đều phụ họa theo Kỷ Ngôn Tắc, khóe miệng bất giác co giật liên
hồi. Trước khi bước vào phòng họp này, rõ ràng tất cả bọn họ đều kích động đập
bàn đập ghế, dáng vẻ như thể căm hận, phẫn nộ vô cùng, chỉ còn thiếu nước vác
đao đi hỏi tội tên “bạo chúa” Kỷ Ngôn Tắc kia.
Trước những lời tán thành nhiệt liệt
của mọi người, Kỷ Ngôn Tắc vô cùng hài lòng, thế nên nói thêm:
“Được rồi, cuộc
họp của chúng ta hôm nay đến đây là kết thúc, cuộc họp lần sau sẽ diễn ra đúng
như dự kiến vào tuần sau nữa”.
Kỷ Ngôn Tắc nói xong, đóng laptop lại
rồi bước ra khỏi phòng họp trước.
Bóng dáng Kỷ Ngôn Tắc vừa biến mất,
Viên Nhuận Chi liền nhăn nhó mặt mày kêu oai oái:
“Thật đúng là đáng ghét, tôi
chẳng muốn đi dã ngoại tập huấn chút nào!”
Hạ Nguyệt Cúc liền bước lại gần, vỗ
vỗ lên vai cô rồi nói:
“Tại sao lại không muốn đi? Em nhìn chị từng tuổi này rồi
mà còn muốn đi chơi nữa là. Ngày nào cũng chạy đôn chạy đáo trên công trường, đến
mức mất hết cả nhiệt huyết với cuộc đời, lần này vừa hay có thể hòa mình vào
thiên nhiên”.
Viên Nhuận Chi nhìn chị bằng ánh mắt
không thể nào tin được, đột nhiên bờ vai lại bị người nào đó vỗ lên. Là Triệu
Diệp Tường, cô nhìn thấy anh nhướng mày rồi nói:
“Anh đã nói rồi Chi Chi, em phải
ra ngoài luyện tập nhiều vào, nhìn cánh tay rồi cái đùi của em đi, gầy nhẳng gầy
nheo, làn da thì trắng như cái gì đó, vừa nhìn đã biết là ngồi trong văn phòng
quá nhiều. Người làm trong Bộ phận Thị trường sao có thể động tí là ngất được
chứ? Kỷ tổng người ta làm như vậy đều vì muốn tốt cho em mà thôi. Nhìn người ta
quan tâm, yêu chiều, bao bọc em biết mấy, có khi hôm nào đấy còn bế em về nhà
luôn ấy chứ!”
“Em…”.
Nhìn vào đôi mắt ngậm cười,
lóe sáng của mọi người, Viên Nhuận Chi muốn tranh luận nhưng nhất thời lại
không biết mình phải tranh luận điều gì.
Lưu Tiến Tiền lại nói xen vào:
“Đúng thế, Chi Chi, đừng có hưởng phúc mà không biết như thế. y da, anh chàng Kỷ
Ngôn Tắc này đúng là có bản lĩnh, nhìn dự án ở Bệnh viện phụ sản mới xây trong
thành phố này. Trước đây, anh đã tới đây không biết bao lần mà cũng chỉ biết được
người phụ trách là ai, chưa gặp mặt được lần nào, không ngờ cậu ấy lại còn có
được cả số điện thoại của người ta nữa”.
Triệu Dạ Quần nhìn số tài liệu
trong tay rồi nói:
“Hôm qua, tôi mới nghe nói đến công trình xây dựng thư viện
thành phố, thật không ngờ cậu ấy cũng đã biết trước rồi!”
Vị Tiểu Lý khác cùng ở trong đội nội
thất công trình cũng nói:
“Cậu Kỷ Ngôn Tắc này đúng là tuổi trẻ tài cao, vừa mới
tới đã phân cho chúng ta mỗi người một dự án mới. Nhìn số dự án này xem, tất cả
đều là tiền bạc đấy, nếu như một năm bốn mùa, cậu ấy không ngừng giao cho chúng
ta dự án kiểu này thì lão đây nguyện ngày ngày đi dã ngoại tập huấn”.
“Nhìn cái dáng vẻ bất tài của anh
đi!”
“Tôi bất tài vô dụng đấy, vậy thì
mau đưa thông tin dự án trong tay của anh ra đây xem nào!”
“Đừng có mơ!”
…
Viên Nhuận Chi trợn tròn mắt lên,
chú ý đến từng biểu hiện trên khuôn mặt họ, nhìn thấy người nào người nấy đều
vui mừng, hớn hở, hết lòng phấn đấu nỗ lực vì số “nhân dân tệ” trong tay.
Tất cả người trong Bộ phận Thị trường
này đều bị Kỷ Ngôn Tắc mua chuộc hết rồi, ngược lại còn quay ra nói do thể chất
của cô quá kém cỏi.
Quả nhiên có tiền mua tiên cũng được!
Viên Nhuận Chi chu miệng lên, khinh
bỉ bọn họ rồi nhanh chóng thu chiếc laptop của mình lại rồi lặng lẽ rời khỏi
phòng họp.
Cô còn lâu mới hòa thành một thể
cùng bọn họ.
Tiếng di động vang lên, Kỷ Ngôn Tắc
liếc qua số điện thoại hiển thị trên màn hình, bất giác nhíu chặt đôi mày, do dự
vài giây, sau cùng vẫn nhấc máy:
“A lô?”
Đầu dây kia liền vang lên giọng nói
đàn ông trầm trầm:
“A Tắc, là tôi đây!”
“Dạ”.
Kỷ Ngôn Tắc khẽ đáp lại một
tiếng.
“Lâu rồi cậu không về thăm ông nội,
lão nhân gia rất nhớ cậu đấy!”
Kỷ Ngôn Tắc im lặng một hồi rồi
nói:
“Khi nào làm xong hết công việc, tôi nhất định sẽ quay về thăm ông ngoại”.
“Mùng năm tháng sau chính là ngày đại
thọ tám mươi tuổi của ông nội đấy!”
“Dạ, tôi biết thế, tôi sẽ chuẩn bị
một đại lễ vật tặng cho ông ngoại!”
“Ừm. Ba tháng trước, cậu có nhắc
cùng ông nội chuyện trùng tu lại Shopping Mall, hôm qua ông nội đã nhắc chuyện
này trước Đại hội cổ đông, sau cùng quyết định sẽ trùng tu lại, dự kiến sẽ khởi
công trước Trung thu. Hôm nay cậu có rảnh không? Tôi muốn bàn bạc cùng cậu về dự
án trùng tu này!”
Từ đâu dây đằng kia truyền lại giọng nói ấm áp, khiêm tốn của
một người đàn ông.
“Không phải ông ngoại không muốn
tôi làm ngành này sao?”
Kỷ Ngôn Tắc bất giác nhíu mày.
Người đàn ông kia bật cười nói:
“Cho dù là không muốn, cũng không đến mức để cho người khác kiếm tiền của nhà
mình”.
“Hôm nay tôi không rảnh vì đã hẹn gặp
người khác rồi, chút nữa phải ra ngoài ngay”.
Kỷ Ngôn Tắc nghĩ một hồi rồi nói
thêm:
“Hay thế này đi, đợi chút nữa tôi sẽ sai người mang tài liệu sản phẩm mẫu
qua cho anh xem trước”.
“Được! Cậu cứ bảo người đó mang tài
liệu đến cạnh Bệnh viện não khoa Khang Hinh”.
Kỷ Ngôn Tắc nhìn qua lịch trình đặt
trên mặt bàn. Hôm nay là mùng mười dương lịch, giọng nói của người đàn ông này
đã ôn hòa, dịu dàng hơn trước đó khá nhiều:
“Ngôi nhà kia của anh có cần phải
tu sửa lại không? Tôi có thể cho anh giá thấp nhất trong thành phố này”.
Trong điện thoại, người đàn ông nọ
nghe xong bất giác bật cười thành tiếng:
“Cậu đúng là nói quá ba câu lại quay lại
đúng ngành của mình. Lúc nào cậu mới có thể quay về trợ giúp đây?”
“Nói như vậy nghĩa là tôi nên nhanh
chóng “cút” về đảo Barrents sao? Tôi có chút việc bận, dập máy trước đây!”
Kỷ
Ngôn Tắc không để cho người kia có đủ thời gian nói lời từ biệt, lập tức dập
máy xuống, sau đó lật giở đống tài liệu trên bàn liên tiếp cho tới khi tìm được
một phương án trùng tu mới thôi.
Anh nhìn vào tập tài liệu đó, bất
giác thất thần. Sau khoảng thời gian ba tháng, ông ngoại cuối cùng đã tiếp nhận
ý kiến của anh. Thực tình đại siêu thị Thiên Vũ như thế nào anh không nên quan
tâm đến, thế nhưng không biết tại sao, anh vẫn cứ nhúng tay vào theo một hình
thức khác.
Viên Nhuận Chi ôm chiếc laptop quay
vào phòng làm việc, nhìn thấy Kỷ Ngôn Tắc đang ngồi trước bàn làm việc, lặng
người nhìn về phía trước.
Cô im lặng bước đến trước bàn làm
việc của mình, kết nối máy tính. Đợi sau khi làm xong mọi việc, cô bất giác đưa
mắt nhìn qua, mới nhận thấy anh vẫn ngồi với dáng vẻ như trước đó, lặng lẽ, im
lìm, bần thần, ngẩn ngơ nhìn về phía trước.
Cô hiếu kì nhìn anh, vẫn là chiếc
áo sơ mi cả năm không đổi màu. Giây phút này nhìn lại, vẫn cứ thấm đẫm vị thuần
khiết, trắng tinh như anh thường nói. Mấy sợi tóc khẽ lòa xòa ra trước trán của
anh, đôi lông mày đen rậm, cương nghị tựa kiếm, đôi mắt màu hổ phách dường như
đang phủ lên một lớp sương mù, khiến cho người khác chẳng thể nào đoán biết được
tâm trạng, cảm xúc của anh. Chiếc mũi thanh, cao, đôi môi mỏng quyến rũ… Ngũ
quan sao lại hài hòa, tuấn tú như thế, cương nghị mà vẫn không đánh mất nét
thanh tú.
Cô bất giác nhếch mày lên, nếu như
anh ta không độc mồm độc miệng như thế, không nhỏ nhen, hẹp hòi như vậy, hàng
ngày làm việc trong này, thưởng thức vẻ đẹp của anh ta cũng có thể coi là một
chuyện tuyệt diệu, hạnh phúc.
Bỗng nhiên, đôi mắt màu hổ phách
tuyệt đẹp kia chuyển sang, nhìn thẳng vào mắt cô không chút do dự.
“Liệu có cần tôi cho cô một tấm ảnh
chân dung để đặt trước bàn không? Để phòng khi tôi không có ở đây cô vẫn có thể
thưởng thức được?”
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment