LAU LÁCH VEN SÔNG - CHƯƠNG 14 - ĐINH NGỌC HÙNG - TRUYỆN THIẾU NHI
LAU LÁCH VEN SÔNG
Tác giả: Đinh Ngọc Hùng
Thể loại: Truyện ngắn, truyện teen
CHƯƠNG 14: KẺ LẠ MẶT
Sáng hôm sau, thằng Ca xách chiếc lồng
đèn đến rủ Mín dong trâu đi sớm.
- Sao không mang con bìm bịp hôm
qua bắt được đi?
Mín hỏi nó. Thằng Ca cười:
- Mày không biết rồi. Bắt được chim
thì phải nhốt riêng, nếu nhốt chung con cái với con đực thì không sao chứ nhốt
hai con đực với nhau, chúng sẽ đánh nhau cho đến chết. Với lại mang theo con
hôm qua, con khác bay tới, nếu phát hiện ra thì nó sợ không dám đến nữa.
- Đêm qua, tao thấy chim bìm bịp
kêu suốt đêm. Chắc chúng về đông lắm, Ca nhỉ?
- Cũng chỉ vài con thôi. Đêm hôm
qua, ngày nước ròng nên chim bìm bịp mới kêu nhiều thế. Khi nước xuống là lũ
bìm bịp lại kéo nhau đi ngay.
Ra đến dốc đê, thằng Kình và con Vện
đã đứng ở đó từ bao giờ. Thấy bầy trâu, con Vện nhảy lên sủa ăng ẳng.
- Tưởng mày vào một mình, sao lại dẫn
cả con Vện đi?
Thằng Ca trách thằng Kình. Thằng Kình cãi vớt:
- Con Vện đi thì làm sao chứ?
- Mồm nó ong ỏng thế, chim nào dám
đến?
Thằng Kình cười:
- Cái đó thì mày khỏi lo. Nom thế
nhưng con Vện khôn lắm. Bảo nó im thì trời mới cạy miệng nó ra được. Lũ chim
gáy, nó đến sát sau lưng còn không biết nữa là.
- Nhưng đây là đi bẫy chim bìm bịp.
Chẳng loại chim nào kỵ bóng người như bìm bịp đâu.
- Mày không nhớ chính con Vện đã
phát hiện ra con rắn hôm tao với mày ở miếu thổ thần à? Có nó đi không chừng lại
được việc.
- Thôi, cũng được. Xem ra con Vện
này cũng khôn đáo để!
Mín góp ý.
Ngẫm nghĩ một hồi, thằng Ca cũng
nhượng bộ:
- Thì cho nó đi, nhưng phải bảo nó
ngậm miệng đấy!
Dường như cũng hiểu lũ trẻ đang quyết
định mình có được đi cùng hay không nên con Vện ngồi chồm hổm chau mày, hết
nhìn thằng Ca lại nhìn thằng Kình. Lúc được thằng Ca đồng ý, nó quẫy đuôi tíu
tít phóng vọt đi trước dẫn đường.
Buổi sớm, bãi sậy ướt đầm sương
đêm. Mặt trời lên, những giọt sương mắc trên lá, trên tơ nhện long lanh như những
viên kim cương. Từ đâu đó trong bãi sậy, tiếng bìm bịp như vọng ra từ lòng đất
giục giã. Bên kia sông, lũ chim cu cũng không chịu kém, thi nhau gù.
Lũ trâu trong làng đã kéo nhau ra
bãi đê. Người trong làng cũng đã ra đồng làm việc. Trong làng giờ đây chỉ còn
những người già ở trông nhà. Ngoài đầm năn ánh ỏi tiếng chim và những cái chấm
bay lên đáp xuống.
Len lỏi một hồi, cả bọn cũng tới được
bụi sậy hôm trước. Thằng Ca vạch mấy cây sậy ở cửa ngó vào trong. Vút! Từ bên
trong, một con vật mình vằn vèo những sọc như sọc hổ phóng vọt ra. Bị bất ngờ,
cả bọn đều giật mình lùi lại. Thằng Ca thốt lên:
- Rái cá đi ăn đêm, chúng mày ạ!
Con Vện đang sục mấy bụi cây bên cạnh
thấy bóng con rái cá phóng vụt đuổi theo. Bị đuổi, con rái cá luồn lách vào mấy
bụi sậy rậm rạp rồi tũm xuống nước biến mất. Con Vện sủa vu vơ vài tiếng rồi
quay trở lại. Ở giữa búi sậy, chỗ con rái cá vừa chạy ra vẫn còn ướt nhèm, xung
quanh vung vãi mấy cái đầu cá chưa ăn hết.
- Chắc đêm hôm qua nó bắt cá rồi
tha vào đây ăn!
Thằng Kình khẳng định.
Mín chậc lưỡi:
- Thảo nào thỉnh thoảng qua bãi sậy,
cứ nghe tiếng quẫy ủng oẳng. Người không biết cứ tưởng là ma.
Từ phía cuối bãi sậy chợt vang lên
tiếng chim vịt.
- Vào đi!
Thằng Ca chống lại tấm
lưới cửa giục.
Con Vện chui tọt vào trước, nằm gọn
lỏn phía trong. Cu cậu thế mà khôn. Cái bụi sậy tuy lớn nhưng ba thằng cùng một
con chó đâm ra chật ních, cựa mình là lưng thằng nọ chạm lưng thằng kia.
- Ú... ú... ú... ú...!
Thằng Ca
khum tay lên gọi.
Một lần, hai lần... Đến lần thứ ba
thì trong bãi sậy có tiếng "ú... ú..." đáp lại, nghe có vẻ gần nhưng
còn rụt rè, lẩn khuất ở một bụi sậy kín đáo. Thằng Ca quay sang nói với Mín và
thằng Kình.
- Con này khôn thật nhưng trước sau
gì cũng sập bẫy thôi.
Con Vện tưởng thằng Ca nói với
mình, sủa ẳng một tiếng. Thằng Kình giật mình đưa tay bịt miệng con Vện lại.
Như biết lỗi, con Vện ngoe nguẩy đuôi, chúi đầu xuống đất. Thằng Ca lại khum
tay gọi. Lần này, tiếng đáp lại đã không còn rụt rè mà tiến gần lại bụi sậy,
nơi cả bọn đang chờ. Đang hồi hộp đợi sự xuất hiện của con bìm bịp thì có tiếng
"pằng" vọng lại từ phía đầm năn. Sau tiếng nổ, con bìm bịp đang kêu
im bặt. Tiếng dáo dác của lũ chim ngoài đầm năn. Khắp một dải ven làng nháo
nhác cánh chim bay loạn lên không trung. Cả bọn từ trong bụi sậy túa ra nghển cổ
nhìn:
- Có chuyện gì thế nhỉ? Mà sao lũ
chim ngoài đầm năn lại bay loạn lên thế kia?
- Vừa rồi có tiếng súng. Chắc kẻ
nào đã bắn.
Thấy Mín thắc mắc, thằng Ca cũng
đoán già đoán non. Thằng Kình thốt lên:
- Thôi đúng rồi. Thảo nào hồi sáng
ra đê, tao thấy một gã đi xe mô-kích, mặc quần áo rằn ri, đầu đội mũ phớt xanh,
vai đeo khẩu súng săn hai nòng, còn thắt lưng thì giắt theo cả một dây toàn đạn...
rẽ vào làng. Nếu không nhầm thì tiếng nổ vừa rồi chính là gã gây ra.
- Vậy thì đi thôi. Phải ra đó xem
sao chứ.
Thằng Ca giục. Cả bọn rẽ qua bãi sậy
chạy về phía đầm năn. Thằng Ca định lẳng chiếc lồng chim ở lại, song nghĩ thế
nào, nó lại cầm đi. Con Vện lúc này xông xáo hơn bao giờ hết. Nó phóng vọt đi
trước dẫn đường. Lắm lúc đang chạy, thấy cả bọn rẽ sang hướng khác thế là nó hậm
hực sủa váng lên. Cảnh tượng ngoài đầm năn lúc này đã trở lại bình thường. Lũ
chim sau một hồi hoảng loạn, bây giờ lại sà đáp xuống mặt đầm. Đàn sâm cầm vừa
bơi vừa mổ nhau keng kéc. Lũ sếu cao kều vừa quay trở lại sải những bước chân
trên mặt nước. Bầy vịt le thì thi nhau ngụp lặn...
- Có ai đâu?
Thằng Ca hỏi. Thằng
Kình giơ tay chỉ vào chiếc xe mô kích đỏ đậu ở bờ tre:
- Nhìn kìa! Đúng là chiếc xe ban
sáng!
"Pằng! Pằng!".
Từ phía bờ
tre, hai tiếng nổ vang lên. Ở chỗ đó, khói còn bốc ra thành đám. Đàn chim lại một
lần nữa đập cánh bay loạn xạ. Mấy con sếu vỗ cánh bay nhưng không thể cất nổi,
chao đảo rồi ngã dúi xuống bờ đầm. Chúng đã bị trúng đạn. Những con khác may mắn
thoát được thì lượn vài vòng trên cao kêu hốt hoảng rồi vỗ cánh bay đi thẳng. Từ
sau chỗ tiếng nổ vừa phát ra, một cái đầu húi cua thò ra, tay nhăm nhăm khẩu
súng săn. Thằng Kình vỗ vai Mín:
- Gã kìa. Chính là gã đấy.
Kẻ săn chim bỏ cây súng xuống chỗ
xe máy rồi chạy lại vồ mấy con sếu trúng đạn đang cố lê lết vô vọng. Chỉ sau có
hai phát đạn mà gã đã hạ gục bốn con sếu khổng lồ. Không thể xách chúng trên
tay, gã lôi chúng lên bờ cỏ. Đến chỗ chiếc xe máy, gã vứt huỵch lũ sếu nằm chỏng
chơ vào chỗ mấy con chim bị bắn trước. Cả bọn nhìn thấy ngoài mấy con sếu còn
có hai con sâm cầm và ba con le le cùng chung số phận. Tất cả đều đã chết ngoẹo
cổ.
Gã săn chim chẳng cần quan tâm đến
tiếng kêu thảm thiết của mấy con sếu bị thương đang giãy giụa. Gã dùng dây dù
trói cả lại thành một xâu, vắt lên tay lái xe. Buộc xong, gã đeo cây súng vào
vai rồi rồ ga, phóng vọt đi, bỏ lại sau một đám khói nhạt nhòa với tiếng kêu sợ
hãi của bầy chim trời.
Cả bọn lúc này mới rời chỗ nấp, ngó
ra đầm năn. Cả mặt đầm không còn một bóng chim, ngoài mấy con trả tép. Con Vện
vừa tha đâu đó về một con chim dẽ giun đã chết, thả xuống đất. Thằng Kình cầm
con chim dẽ giun lên xem. Trên đám lông xù của nó, có một đám trụi lủi, rách
toác. Ở đó, máu vẫn còn ướt. Có lẽ con dẽ giun này chỉ vừa mới chết. Chắc nó bị
dính những phát đạn vừa rồi của kẻ săn chim.
Cả bọn thẫn thờ trở lại bãi sậy.
Trong lòng chúng giờ chẳng còn sự háo hức để bẫy lũ chim bìm bịp.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment