LAU LÁCH VEN SÔNG - CHƯƠNG 11 - ĐINH NGỌC HÙNG - TRUYỆN THIẾU NHI

LAU LÁCH VEN SÔNG

Tác giả: Đinh Ngọc Hùng
Thể loại: Truyện ngắn, truyện teen

CHƯƠNG 11: CHIẾC THUYỀN LẠ NGOÀI BỜ LAU


Mấy trưa nay, lũ trẻ không chịu ở nhà. Buông bát cơm xuống mâm là chúng đã í ới gọi nhau tụ tập ngoài ngã ba chơi đánh bàm bàm. Mùa này, những quả bàm bàm đã khô vỏ lác, kêu lóc cóc. Bóc ra, hạt bàm bàm nâu bóng, to như con bọ măng, chắc nịch. Những hạt bàm bàm đó đánh vào tường kêu đánh đét, nảy ra xa hàng chục mét. Hạt bàm bàm nào nảy xa nhất là thắng. Độp chát vào tường nhưng vỏ quả không bao giờ bị vỡ mà chỉ làm cho lớp vỏ nâu bên ngoài bóng thêm lên, nảy xa nữa. Trò chơi chỉ có thế nhưng suốt ngày, lũ trẻ tụm năm tụm ba ngoài ngã ba, không biết chán. Đi chăn trâu hay đi học, trong túi đứa nào cũng lách cách hạt bàm bàm. Những lúc có thời gian, cứ ra chỗ ngã ba điểm mặt sẽ thấy không thiếu môt đứa trẻ nào trong làng. Ngay cả thằng Kình là đứa ở làng chài cũng tìm vào nhập bọn.

Thường thì có thằng thắng, thằng thua. Trò chơi chỉ kết thúc khi số hạt bàm bàm lọt hết vào tay một thằng. Trong các cuộc chơi, Mín vẫn là đứa luôn giành phần thắng. Thằng Ca từ hôm bị sành kẹp tai, vết xước vẫn chưa tróc vẩy, tai lúc nào cũng đỏ au như vừa chơi thua bị ăn búng. Mỗi lần nhắc đến chuyện ấy, nó hậm hực lắm.

- Lão Đề tham thật. Có cây vối chín, răng thì móm không ăn được, để cho lũ chim nó mổ rồi nó bậy đầy ra cho. Cái cổng ấy, giờ tao chẳng bao giờ thèm ló mặt tới.

Trưa nay, thằng Ca ra nhập bọn muộn hơn mọi khi. Lúc nó đến, trò chơi đã gần tàn cuộc.

- Mày không chơi à? 

 Mín hỏi nó.

- Tao còn phải đi bắt châu chấu cho chim của tao.

Thằng Ca lôi từ trong túi ra một con sẻ non, lưng nó còn một mảng hơ hớ thịt. Thấy ngón tay của thằng Ca ngoe nguẩy trước mặt cùng tiếng huýt sáo, con sẻ tưởng được cho ăn, há hốc mỏ chờ đợi. Thằng Ca lấy từ trong túi ni lông ra mấy con châu chấu, bẻ hết cẳng rồi đút vào mồm nó. Con chim tớp lấy vươn cổ nuốt lấy nuốt để.

Trò chơi bàm bàm tức thì giải tán. Giờ đây, cả bọn lại xúm quanh con chim sẻ của thằng Ca.

- Mày bắt nó ở đâu đấy Ca?

 Thằng Đoài hỏi.

- Ở nhà kho của làng. Hôm tao chơi bi với bọn thằng Tuynh, thằng Côn, tao thấy có tiếng chim non kêu, thế là tao trèo xem thử. Có ba con nhưng chưa mọc hết lông ống. Tao định để thêm vài ngày cho nó tập bay nhưng hôm ra thăm, thấy hai con chim lớn đã biết bay nên chỉ bắt được con này. Chúng mày biết không, chim sẻ út đàn, khôn phải biết. Con này đang tập bay rồi đấy.

Rồi thằng Ca thả con chim non xuống đất, đi giật lùi một đoạn, huýt sáo gọi. Thấy tiếng gọi, con chim sẻ đập cánh xuống đất, nhảy theo.

Lũ trâu làng lại tụ tập đầy ngoài bãi. Trời nắng nhưng có bờ tre chắn nắng nên chúng vẫn ung dung gặm cỏ. Lũ trẻ trâu đã tản đi mỗi đứa một nơi với đủ thứ trò chơi. Mín cùng thằng Ca và thằng Kình lội sông mò trai. Mò chán, cả bọn lại bò lên bờ ngồi nghỉ. Vừa đặt đít xuống cỏ, thằng Ca lại lôi con chim sẻ trong túi áo ra lấy châu chấu đút cho ăn. Mín hỏi thằng Ca:

- Đầm năn chim sắp về rồi, nhỉ?

- Ừ. Lúa đỏ đuôi rồi. Lúa chín là mùa chim về.

- Năm nay không biết chúng về có đông không?

- Năm nào chúng chẳng về đậu kín đặc mặt đầm. Lũ cuốc cũng đã thập thò bụi rậm rồi đấy. Mấy hôm nay, chúng nó bắt đầu kêu ra rả suốt đêm.

Thằng Kình nãy tới giờ ngồi im, giờ mới lên tiếng:

- Hôm tao thả lưới ngoài sông có gặp một người đặt bẫy chim ngói. Chỉ một lúc mà ông ta bẫy được gần cả đàn. Khu bãi Gốm lắm chim ngói thật.

Nhắc đến bãi Gốm, Mín lại nhớ đến cái bốt Tây đen.

- Mày vào bốt bao giờ chưa? 

 Mín hỏi thằng Ca.

- Chưa. Nghe đồn trong ấy có cả xương của Tây đen.

- Tao cũng nghe nói. Còn có cả người sống nữa đấy!

- Ai mà dám sống ở đó? 

 Thằng Ca trố mắt.

- Mày có muốn đi xem không?

- Ừ thì đi.

Cả ba cùng đứng dậy. Trời nắng, cả bọn chẳng thằng nào đem theo mũ nón, chỉ ngắt cái lá sen che đầu. Mùa này, những sợi dây bìm bìm mọc dại đã nở hoa tím ngắt. Đi một đoạn dài vẫn thấy hoa bìm nở dày đặc.

- Mày bảo ai sống ở đó hả? 

 Thằng Ca lại hỏi.

Thấy nó sốt ruột, Mín cũng không muốn giấu nữa:

- Tí Mậu ăn mày.

Thằng Ca không nói nữa. Nhìn ánh mắt nó, Mín biết nó còn bán tín bán nghi. Thằng Kình xen vào:

- Đúng đấy. Chính tao với thằng Mín đã gặp hôm đi tìm trâu cho nó mà.

Thằng Ca thần người ra.

- Chúng mày không đùa đấy chứ?

Chẳng mấy chốc, bốt Tây đen đã lù lù trước mặt. Cái nắng oi nồng đổ xuống tường bê tông bốc lên giần giật.

Chợt thằng Kình ra hiệu cho Mín và Ca dừng lại:

- Người đang nhổ cỏ may kia chính là Tí Mậu còn gì?

- Đúng rồi. Tí Mậu nhổ cỏ may làm gì nhỉ? 

Mín cũng thốt ra.

- Chắc là để về đun. Mùa này cỏ may khô đen, cháy phải biết!

- Không biết bên trong cái bốt kia có gì nhỉ? 

 Thằng Ca hỏi.

- Chắc chẳng khác tổ chuột! 

 Thằng Kình nhận xét.

- Vậy Tí Mậu là con chuột. Khổ thật đấy. Hôm rồi tao trót... 

 Thằng Ca tỏ vẻ hối hận. Thằng Kình giục:

- Nào, về thôi chứ. Còn đứng mãi ở đây làm cái gì? Chúng mày nhớ tối hôm nay ra sông cùng tao đấy.

Buổi tối, dòng Kinh Thầy quạnh lại màu chì. Hôm nay, trời không trăng nhưng đầy sao. Phía tây, ngôi sao hôm trong vắt như ngọn đèn pha lê. Vắt ngang trời, sông Ngân bồng bềnh trôi. Đôi bờ sông, chòm Ngưu Lang - Chức Nữ lấp lánh như kim cương. Giữa dòng, bầy vịt tung tăng bơi lội. Phía tây nam, ông Thần Nông đang ngồi ngửa mặt nhìn trời. Chếch đằng bắc, cái gàu sòng ghếch lên như đang vục nước. Trời sao như hàng ngàn hàng vạn viên dạ minh châu in xuống đáy sông...

Thằng Kình cắm thuyền đợi ở bờ sông. Mín và thằng Ca ra là thuyền lập tức nhổ sào. Con Vện cũng được đi, quẫy đuôi rối rít.

- Ông mày không đi à? 

 Mín hỏi thằng Kình.

- Không! Thả rọ chỉ mình tao đi thôi.

- Đi một mình mày không sợ à? Với lại, ai chèo thuyền cho mà thả rọ?

- Ở trên sông mãi quen rồi. Còn thuyền, chèo dễ ợt.

Thằng Kình dùng hai chân đạp bơi chèo, tay thì cầm rọ. Cứ một đoạn, nó lại thả một chiếc xuống sông. Thằng Ca nhấc một chiếc rọ lên ngửi ngửi:

- Có cái gì bên trong mà thơm nức thế, mày?

- Thính nhử tôm chứ cái gì. Làm bằng hoa hồi, cám rang và mấy thứ khác nữa.

- Không sợ nước nó trôi đi hết à?

- Trôi sao được. Phải hòa cả đất sét vào đấy nữa.

- Mày để tao thả thử xem sao?

Thằng Ca cầm chiếc rọ, khi nào thằng Kình bảo thả thì nó ném xuống sông. Con Vện đứng đầu mũi thuyền nhìn thằng Ca làm. Tự nhiên, nó cũng thích đùa nên cứ cắn sợi dây buộc rọ lôi, giật lấy khiến thằng Ca phải lừa mãi nó mới chịu buông.

- Thả đến đâu hả Kình? 

 Mín hỏi.

- Về hạ lưu. Cứ theo dải bờ sông này.

Về đêm, thuyền trôi nhẹ như chiếc lá. Âm thanh đọng lại là tiếng róc rách của mái chèo. Mùa này, lau trổ hoa trắng toát. Trong đêm, bông lau phất phơ như lụa.

- Sắp đến miếu thổ thần chưa?

 Thằng Ca hỏi.

- Sắp rồi. Qua bãi lau rậm kia là đến.

- Không biết nhìn từ ngoài sông, miếu thổ thần thế nào nhỉ? Đến miếu, mày dừng lại một lát nhé.

- Được. Ngay trước mặt đây rồi!

Thằng Kình cho thuyền dạt vào sát bờ lau. Sắp được lên bờ, con Vện cứ lồng lên.

- Hình như có chiếc thuyền trong bờ lau, Kình ạ. Thuyền ai vậy?

Thằng Ca nhanh mắt nhận ra trước. Cả Mín và thằng Kình cũng đã nhận ra.

- Nhìn thì không phải là thuyền của người làng chài. Không biết là thuyền nào vậy... 

 Thằng Kình phân vân.

- Cứ lại gần chút nữa xem sao! 

 Thằng Ca giục. Mín ra hiệu cho chúng nó yên lặng 

- Này! Có bóng người ở trên miếu kìa!

Thằng Kình nép thuyền vào bờ, vít vài cành lau phủ lên. Đúng là có bóng người đang mon men lại gần miếu thật. Không phải là một mà là hai bóng người. Nom họ có vẻ không được đàng hoàng cho lắm.

- Liệu có phải kẻ gian định trộm đồ trong miếu không nhỉ? 

 Thằng Ca thắc mắc.

- Có ông từ mọi hôm vẫn coi miếu cơ mà? 

 Thằng Kình hỏi. Thằng Ca giải thích:

- Ông già ốm hai hôm nay rồi.

- Vậy thì chắc chắn là kẻ gian rồi.

Cả bọn lách lau men theo mép nước lên bờ. Con Vện cũng nhảy ùm xuống nước, lóp ngóp bơi theo.

Núp sau tảng đá, cả bọn nhìn rõ hai bóng người đang thập thò ở cửa miếu. Con Vện cứ chực phóng lên phía trước, thằng Kình phải đè đầu nó xuống, nó mới chịu nằm yên. Một trong hai bóng đen luồn ngón tay qua kẽ cửa, đẩy thanh cài. Cánh cửa mất then mở toang ra. Quan sát xung quanh một lát, cả hai bóng đen từ sau gốc cây lẻn ra, mất hút vào trong miếu. Thằng Ca định bò lại gần nhưng Mín đưa tay ngăn lại:

- Thêm chút nữa là lộ ngay. Nấp ở đây thôi.

- Phải lại gần mới biết họ đang làm gì chứ.

- Họ đang ra kia kìa! 

 Thằng Kình chỉ tay.

- Chúng lấy trộm chiếc chuông, chúng mày ạ!

- Phải báo ngay cho ông già coi miếu không chúng xuống thuyền mất. Hai thằng ở lại theo dõi, để tao về.

Thằng Ca vít vai Mín xuống:

- Để tao. Đường này tao thạo hơn mày.

Nói rồi, nó vùng dậy phóng vọt đi, mất dạng sau những phiến đá mấp mô. Con Vện lại định phóng vọt theo nhưng nó không thoát khỏi được cái vòng tay xiết quanh cổ của thằng Kình.

- Im nào! Mày muốn chết hả Vện?

Thằng Kình thủ thỉ nói vào tai con Vện. Hai bóng đen đã lôi được chiếc chuông đến gốc cây máu chó. Có lẽ vì chiếc chuông khá nặng nên chúng dừng lại để thở. Vì trời tối, không thể nhìn được rõ mặt người. Chiếc chuông này được đúc từ hồi lập miếu. Nghe bảo lúc đúc chuông, người ta còn bỏ cả vàng vào đó cho tiếng kêu ngân hơn.

Chợt thằng Kình nhỡ tay làm gãy một cành khô. Tức thì hai bóng đen ngồi thụp xuống, ngó nghiêng quan sát. Từ trong bụi rậm, một đôi thằn lằn đuổi nhau loạch xoạch chạy ra. Đã yên tâm, hai bóng đen lại khệ nệ khiêng chiếc chuông xuống bờ sông, nơi có chiếc thuyền đã buộc sẵn.

Sao thằng Ca lâu thế không biết! Mín sốt ruột quá. Chậm thế này, bọn chúng mang chuông xuống thuyền mất thôi. Chỉ vài bước nữa là chúng xuống được thuyền. Không thể chờ được, con Vện vùng khỏi tay thằng Kình phóng vọt ra sủa váng lên.

- Đứng im! 

 Cùng với tiếng hô đanh gọn, ánh đèn pin loa lóa rọi vào hai bóng đen.

Mín thở phào. Vậy là mọi người đã ra kịp. Năm sáu người đàn ông vác gậy xông tới túm lấy hai tên trộm.

- A! Lão Đề! Lão Đề các bác ạ!

Tiếng một người tức tối cất lên. Tên kia thấy thế liền quay lưng, nhảy ào xuống bờ lau.

- Bắt lấy nó! Đừng để cho nó thoát!

Cùng với tiếng hô, hai người đàn ông nhảy theo tóm gọn tên định chạy lôi lên bờ.

- Xem là đứa nào nào! 

 Một người vít tóc kẻ đó xuống rọi đèn thẳng vào mặt.

- Là thằng cháu vợ lão Đề các bác ạ! Giải chúng về nhà kho của làng đã.

Mín không thể ngờ. Thằng Ca cũng sướng rơn.

- Phen này, lão Đề còn mặt mũi nào mà ngẩng nhìn ai nữa. Cho chết! Ai bảo ác lắm vào!
truyenhoangdung.blogspot.com




No comments

Powered by Blogger.