CÔNG CHÚA NHỎ - CHƯƠNG 36 - A LITTLE PRINCESS - FRANCES HODGSO BURNETT - TRUYỆN THIẾU NHI

CÔNG CHÚA NHỎ

Tác giả: Frances Hodgso Burnett
Thể loại: Truyện thiếu nhi, Tiểu thuyết thế giới 

CHƯƠNG 36: TÔI CỐ LÀM NHƯ KHÔNG PHẢI (1)


Chính bà Carmichael xinh đẹp đáng yêu đã giải thích cho Sara mọi điều. Bà được mời đến. Ngay lập tức bà ôm Sara vào vòng tay ấm áp của mình giảng giải cho em hiểu tất cả những gì đã xảy ra. Niềm vui của sự kiện không ngờ này đã ảnh hưởng đến sức khỏe của ông Carisford rất nhiều. Ông nói với giọng rất yếu. “Hãy tin tôi đi, đừng đưa con bé sang phòng khác, tôi không muốn rời nó chút nào. Tôi muốn lúc nào cũng được thấy nó.”

“Cháu sẽ chăm sóc cô bé,”

 Janet nói. 

“Và mẹ cháu cũng sắp đến rồi.”

 Nói rồi Janet dắt Sara ra ngoài. 

“Chúng tôi rất mừng vì đã tìm được em. Em không biết chúng tôi sung sướng đến thế nào khi tìm được em đâu.”

 Donald đứng cho tay vào túi nhìn Sara với vẻ như đang tự trách mình, nói: 

“Lẽ ra tôi phải hỏi tên chị khi tôi cho chị đồng sáu xu mới phải. Nếu lúc ấy chị nói tên chị là Sara Crewe thì có phải là mọi người đã tìm thấy chị từ lúc ấy rồi không.” 

Bà Carmichael cũng vừa đến. Bà rất xúc động ôm ghì lấy Sara hôn và nói: 

“Tội nghiệp, trông con thật ngơ ngác nhưng chẳng có gì là khó hiểu đâu con ạ. Con sẽ hiểu tất cả những gì đã xảy ra ngay thôi mà.”

 Sara lúc này chỉ nghĩ có một điều. 

“Có phải ông ấy,” 

Sara hỏi và nhìn vào cánh cửa thư phòng đã khép lại,

 “Có phải ông ấy là người bạn nham hiểm đó không? Ôi hãy nói cho cháu biết đi!”

 Bà Carmichael vừa khóc vừa hôn Sara lần nữa chứ như là con bé cần phải được hôn liên tục vì đã lâu lắm rồi nó chẳng được ai hôn cả.

“Ông ấy không độc ác nham hiểm đâu con yêu ạ,” 

Bà nói.

 “Thật ra ông ấy không làm mất hết số tiền của bố con mà chỉ là ông ấy nghĩ ông ấy đã làm mất, và cũng chỉ vì quá đau buồn vì ân hận và thương xót bố con nên ông ấy mới đến nông nỗi này. Lúc đó ông ấy đã suýt bị chết vì bệnh viêm màng não và khi bình phục thì bố con đã qua đời rồi.”

“Mà ông ấy cũng không biết tìm cháu ở đâu,” 

Sara thì thầm. 

“Trong khi cháu đã ở rất gần.”

Dù sao Sara cũng không thể giải thích được vì sao ông lại không tìm được em trong khi em đã ở rất gần ông.

“Ông ấy đã tìm con ở tất cả các trường tại Paris,”

Bà Carmichael tiếp tục phân giải. 

“Cho đến hôm nay ông ấy cũng vẫn bị lạc hướng vì những đầu mối không chính xác. Và ông đã tìm con khắp mọi nơi. Khi ông ấy nhìn thấy con đi ngang qua, trông khổ sở buồn rầu, ông ấy đã rất cảm thương mặc dù ông không nghĩ rằng con lại là đứa con gái của người bạn mà ông đang tìm kiếm nhưng ông vẫn muốn làm cho con sung sướng và đã bảo Ram Das trèo sang phòng áp mái của con và đã đem đến cho con tất cả những gì mà con đang có trong phòng.”

Nghe vậy nét mặt Sara vui hẳn lên.

 “Có đúng Ram Das đã mang tất cả mọi thứ lên phòng cháu không ạ?” 

Sara reo lên. 

“Và có đúng là ông ấy đã bảo Ram Das làm điều đó không ạ? Có đúng là ông đã làm cho giấc mơ của cháu thành hiện thực không?” 

“Đúng đấy con yêu ạ. Đúng vậy đấy! Ông ấy là người tốt và đôn hậu. Ông đã vô cùng xót xa cho hoàn cảnh của Sara Crewe, đứa con gái bé bỏng bị thất lạc và cố gắng tìm bằng được.” 

Cửa thư phòng mở ra, ông Carmichael ra hiệu vẫy tay gọi Sara: 

“Ông Carisford có vẻ ổn rồi, ông ấy muốn gặp cháu.”

Sara chẳng đợi thêm chút nào nữa. Người đàn ông Ấn Độ nhận thấy khuôn mặt em rạng rỡ khi em bước vào phòng. Em đến đứng trước mặt ông chắp hai tay trước ngực vui vẻ nhưng rất xúc động nói: 

“Chính bác đã cho cháu tất cả những thứ tuyệt đẹp đó. Chính là bác ạ. Ôi chúng mới đẹp làm sao. Bác đã gửi cho cháu!”

“Đúng vậy con gái ạ. Bác đã làm việc đó.”

 Tuy rất ốm yếu vì những trận ốm kéo dài và những nỗi ưu phiền triền miên, nhưng ánh mắt ông nhìn Sara làm em nhớ lại chỉ có bố mới nhìn em bằng ánh mắt trìu mến, yêu thương đến như vậy. Ông nhìn em với một tình yêu da diết như muốn ôm chặt em vào lòng làm Sara xúc động quá, em quỳ xuống bên ông như đã từng quỳ bên cạnh cha, người bạn thân thiết và cũng là người em yêu thương nhất trên đời. 

“Cũng chính bác là người bạn của cháu phải không ạ?”

 Sara lại hỏi. 

“Đúng bác là bạn của cháu rồi!”

 Sara chộp lấy bàn tay gầy guộc của ông hôn lấy hôn để.

“Chỉ vài tuần nữa là ông ấy sẽ bình phục thôi,”

Ông Carmichael rỉ tai vợ. 

“Nhìn mặt ông ấy bây giờ kìa.”

Thật vậy, sắc mặt ông đã khá rất nhiều. “Cô chủ nhỏ” đã xuất hiện và từ nay ông đã có người để chăm sóc và lo lắng cho rồi. Đầu tiên phải làm việc với cô Minchin. Cô ta sẽ phải trả lời tất cả những câu hỏi liên quan đến số phận của con bé, dù sao cũng là học sinh của cô ta. Sara không cần phải quay lại trường mà ông Carmichael sẽ sang để gặp cô Minchin.

“Cháu rất mừng là cháu không phải quay về vì thế nào cô ấy cũng tức giận cháu.” 

Sara nói.

 “Cô ấy không thích cháu, có lẽ cũng lỗi tại cháu, vì cháu cũng không yêu cô ấy.”

Thật tình cờ, ông Carmichael chưa kịp sang thì cô Minchin đã tự đến để tìm học sinh của mình. Cô đang muốn sai Sara làm một việc gì đó nhưng cô đã không thấy Sara đâu cả. Cô rất ngạc nhiên khi nghe một trong những người hầu báo là đã hình thấy Sara giấu một vật gì đó trong áo khoác và đi sang nhà bên cạnh.

“Thế là thế nào?” 

Cô Minchin hỏi cô Amelia.

“Em không biết, nhưng em chắc là đúng. Có thể con bé đã kết bạn với bên đó vì nó cũng đã từng sống ở Ấn Độ mà.”

 Cô Amelia trả lời

 “Chắc là con bé lại sà vào lòng ông ấy theo cái cách lố bịch của nó để làm ông ấy mủi lòng đấy mà,”

Cô Minchin nói. 

“Nó phải đi đến hai giờ đồng hồ rồi còn gì. Tôi không cho phép nó hỗn xược như vậy. Tôi sẽ sang bên đó xem sao và cũng để xin lỗi họ vì sự đường đột của con bé.”

Khi Ram Das thông báo là có người đến tìm, Sara đang ngồi cạnh ông Carisford lắng nghe những gì mà ông thấy cần phải giải thích kỹ cho em. Sara miễn cưỡng đứng dậy mặt lại tái nhợt. Ông Carisford thấy em lặng đi nhưng không lộ vẻ sợ sệt của một đứa trẻ chút nào cả. Cô Minchin đĩnh đạc bước vào phòng, quần áo chỉnh tề và lịch sự một cách cứng nhắc.

“Tôi rất xin lỗi vì đã làm phiền ông, ông Carisford,” 

Cô nói.

 “Nhưng tôi có mấy điều cần giải thích. Tôi xin tự giới thiệu. Tôi là Minchin, chủ của trường dòng dành cho nữ sinh ngay bên cạnh nhà ta ạ.”

Người đàn ông Ấn Độ nhìn cô lặng lẽ quan sát. Ông là người hơi nóng tính và ông không muốn cô làm mất nhiều thời giờ của mình nên cắt ngang

“Cô là cô Minchin?”

“Thưa ông đúng thế.”

“Thế thì tốt rồi,”

Người đàn ông Ấn Độ nói. 

“Cô đã đến rất đúng lúc, luật sư của tôi, ông Carmichael đang định sang tìm cô.” 

Ông Carmichael nhìn cô, cúi chào rất lịch sự, còn cô Minchin hết sức ngạc nhiên nhìn ông rồi lại nhìn ông Carisford.

“Ông là luật sư!”

Cô nói.

 “Tôi chẳng hiểu gì cả, tôi chỉ sang đây để làm bổn phận của tôi thôi, vì một học sinh của tôi, mà lại là đứa học trò tôi nuôi làm phúc đã xâm phạm nhà ông mà không được phép.”

Cô quay về phía Sara. 

“Cút về nhà ngay, mày sẽ bị trừng trị thích đáng. Cút về ngay.”

Người đàn ông Ấn Độ kéo Sara lại gần vỗ về nói:

 “Con bé sẽ không đi đâu hết.”

Cô Minchin nổi nóng gần như mất hết lý trí la lớn 

“Nó sẽ không về nhà!”

“Không, nó không về nhà nếu như cô gọi đó là nhà. Nhà của con bé từ nay trở đi sẽ là nhà của tôi.”

Cô Minchin lùi lại vừa ngạc nhiên vừa tức giận.

“Với ông! Với ông ư thưa ngài! Thế nghĩa là thế nào?”

“Carmichael làm ơn giải thích cho cô ấy hiểu giùm tôi và để cho cô ấy về càng nhanh càng tốt.”

Người đàn ông Ấn Độ nói và kéo Sara ngồi xuống trở lại, nắm chặt tay em trong bàn tay của mình - một hành động mà chỉ có cha của em mới làm như vậy với em. Ông Carmichael giải thích một cách bình tĩnh nhưng rất nghiệp vụ, kể cả những vấn đề pháp lý mà cô Minchin cần phải hiểu mặc dù chẳng thích thú gì.

“Thưa cô, ông Carisford đây là người bạn thân thiết của cố thuyền trưởng Crewe. Ông cũng là một đối tác trong vụ làm ăn lớn. Vận may mà thuyền trưởng Crewe tưởng đã bị mất, trên thực tế đã không phải như vậy. Nó đã được phục hồi và hiện đang nằm trong tay ông Carisford.”

“Vận may!” 

Cô Minchin thốt lên mất hết thần sắc. 

“Vận may của Sara!”

“Đúng, nó sẽ là vận may của Sara,”

Ông Carmichael lãnh đạm nói. 

“Tài sản đó hiện tại thuộc về Sara. Số tiền đầu tư vào mỏ kim cương tự nó đã mang lại lợi nhuận kếch sù.”

“Mỏ kim cương?”

Cô Minchin lại hổn hển hỏi. Nếu đúng như vậy thì trong đời cô chưa bao giờ thấy có điều gì đáng sợ hơn đến như vậy.

“Đúng, chính những mỏ kim cương đó đã mang lại một tài sản lớn cho Sara.” 

Ông Carmichael lạnh lùng nhắc lại và không thể không kèm theo một nụ cười có vẻ hơi ranh mãnh, không giống với nghề luật sư của ông.

 “Cũng hiếm có công chúa nào giàu có hơn cô học sinh Sara Crewe mà cô đang nuôi làm phúc đâu. Ông Carisford đã thấy con bé sau suốt hơn hai năm tìm kiếm và chắc ông ấy sẽ không rời nó nữa đâu.”

Nói rồi ông mời cô Minchin ngồi xuống và giải thích cặn kẽ tất cả những gì cần thiết để cô Minchin hiểu rằng tương lai của Sara là chắc chắn. Những gì tưởng như đã mất đã được phục hồi và còn tăng lên gấp mười lần. Ông Carisford sẽ là người bảo trợ và là người bạn của Sara. Cô Minchin cũng chẳng mấy thông minh, trong lúc bị kích động cô đã làm một cố gắng cuối cùng nhưng hết sức ngớ ngẩn để dành lại cái mà cô không thể không nhìn thấy, và có thể mất từ những việc điên rồ, dại dột của mình.

“Ông ấy đã tìm thấy con bé trong khi tôi đang chăm sóc nó,” 

Cô chống chế.

 “Tôi đã làm tất cả cho nó. Nếu không có tôi con bé đã chết đói ngoài đường rồi.”

Nghe đến đây người đàn ông Ấn Độ không kiềm chế được nữa nói: 

“Nếu như nó bị chết đói ngoài đường có lẽ còn dễ chấp nhận hơn là chết đói trên căn phòng áp mái của cô.”

“Thuyền trưởng Crewe đã trao nó cho tôi,”

Cô Minchin gặng lại.

 “Nó phải trở về đó cho đến khi nó đến tuổi trưởng thành. Nó sẽ lại có được phòng riêng như trước và nó phải được dạy dỗ đến nơi đến chốn. Luật pháp sẽ đứng về phía tôi.”

“Bình tĩnh lại đi cô Minchin,” 

Ông Carmichael quả quyết. 

“Luật pháp chẳng can dự gì ở đây cả. Nếu như Sara đồng ý quay về với cô thì tôi dám chắc rằng ông Carisford cũng không phản đối. Tất cả do Sara quyết định.”
truyenhoangdung.blogspot.com



No comments

Powered by Blogger.