CHUYỆN CON MÈO DẠY HẢI ÂU BAY - CHƯƠNG 09 - LUIS SEP ÚLVEDA
CHUYỆN CON MÈO DẠY HẢI ÂU BAY
Tác giả: Luis Sepúlvada
Thể loại: truyện thiếu nhi, teen
CHƯƠNG 09:BỌN MÈO QUYẾT ĐỊNH PHÁ VỠ ĐIỀU CẤM KỊ - CHỌN LỰA CON NGƯỜI
Mười bảy lần Lucky cố gắng bay lên
là mười bảy lần nó rơi ọach xuống nền nhà sau khi rướn cao được vài phân.
Einstein, thậm chí gầy gò hơn cả thường lệ, giật râu ria của nó phừn phựt khi con hải âu thất bại ở lần thứ mười hai, và với giọng run rẩy, nó cố nói lời xin lỗi.
"Tôi không hiểu. Tôi đã xem xét phần lý thuyết bay kỹ lắm rồi mà. Tôi đã đối chiếu hệ thống máy của Leonardo với tất cả mọi điều ghi trong mục khí động lực học, tập mười một, vần K của bộ từ điển bách khoa mà vẫn không thể tìm ra vấn đề là ở đâu. Thật là khủng khiếp. Khủng khiếp!"
Bọn mèo chấp nhận lời giải thích của nó và dồn mọi sự chú ý vào Lucky, cô bé sau những nỗ lực thất bại thảm hại càng trở nên buồn bã và ủ ê hơn.
Theo dõi những lần thất bại cuối cùng, Đại Tá quyết định tạm thời hoãn việc tập luyện, kinh nghiệm bản thân nói cho nó biết rằng con hải âu bắt đầu cảm thấy mất lòng tin ở chính mình, và điều đó rất nguy hiểm nếu nó tha thiết hy vọng được bay.
"Có thể nó chã bay được đâu,"
Secretario nêu ý kiến.
"Có thể tại
nó sống vứi chúng ta lâu quá nên nó quên béng mất cách bay rồi."
"Nếu ai đó tuân theo những chỉ dẫn kỹ thuật và chấp hành luật khí động lực học thì kẻ đó có thể bay. Đừng bao giờ quên rằng tất cả đều đã được nêu trong bộ bách khoa toàn thư này,"
Einstein nhấn mạnh.
"Ôi con cá đuối gai độc khốn khổ!"
Bốn Biển thốt lên.
"Nó là một
con hải âu, mà hải âu thì bay!"
"Nó phải bay. Tôi đã hứa với mẹ nó và cả nó nữa. Nhất định phải biết bay,"
Zorba nhắc đi nhắc lại.
"Và mỗi chúng ta phải có trách nhiệm thực hiện cho được lời hứa đó,"
Đại Tá nhắc nhở cả bọn.
"Phải thừa nhận là chúng ta không biết cách dạy bay cho con bé, phải tìm kiếm sự giúp đỡ bên ngoài thế giới loài mèo thôi,"
Zorba tuyên bố.
"Anh thật là người thẳng thắn, caro amico. Vậy anh muốn đi đâu nào?"
Đại Tá hỏi rất nghiêm túc.
"Tôi chờ đợi sự cho phép của ngài để phá bỏ cấm kỵ linh thiêng của chúng ta, lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng trong đời tôi,"
Zorba yêu cầu,
nhìn sâu vào mắt từng chiến hữu.
"Phá bỏ cấm kỵ!"
Bọn mèo đồng thanh ngoao lên, móng vuốt bật ra và
lông lá trên lưng dựng đứng hết cả.
"Nói ngôn ngữ loài người là điều cấm kỵ" đã trở thành một điều luật đối với mèo, lý do không phải vì loài mèo không khoái giao tiếp với người. Sự nguy hiểm nằm ở chỗ liệu con người sẽ phản ứng ra sao. Họ sẽ làm gì với một con mèo biết nói? Gần như chắc chắn là họ sẽ nhốt nó vào lồng, bắt nó phải chịu qua hàng đống những thí nghiệm ngu ngốc, bởi vì nói chung, con người không thể chấp nhận việc một sinh vật khôn giống họ lại có thể hiểu họ và cố gắng làm cho họ hiểu nó.
Loài mèo tất nhiên đã nhận thức rất rõ từ số phận đáng buồn của cá
heo, chỉ vì chúng đã phô diễn trí thông minh cho loài người - những kẻ đã kết
án chúng phải diễn trò như thể bọn hề trong những khu biểu diễn dưới nước. Và
mèo cũng biết rõ những hành động sỉ nhục khác của con người với bất cứ loài động
vật nào phô trương trước họ trí thông minh và khả năng lĩnh hội. Sư tử là một
ví dụ, bọn mèo lớn đùng đó đã bị bắt sống sau song sắt. Chúng phải chịu nỗi xấu
hổ khi để cho mấy kẻ ngu ngốc kê đầu giữa hai hàm răng. Và bọn vẹt nữa chứ,
chúng phải sống trong lồng, nhại đi nhại lại mấy câu nói nhảm nhí của con người
quanh năm suốt tháng. Vì vậy, nói tiếng người thực sự là một hành động liều chết
của loài mèo.
"Anh ở đây với Lucky. Chúng tôi sẽ ra một chỗ yên tĩnh để họp bàn về yêu cầu của anh,"
Đại Tá ra lệnh.
Cuộc họp của bọn mèo diễn ra phía sau những cánh cửa đóng chặt, kéo dài rất lâu. Hàng giờ liền Zorba phải nằm bò ra sát cạnh con hải âu đang thất vọng vì không thể bay.
Khi bọn mèo họp xong, đêm đã xuống. Zorba nhón gót về phía chúng để nghe quyết định.
"Hội đồng mèo ở cảng cho phép anh phá vỡ điều cấm kỵ - chỉ một lần duy nhất. Anh chỉ được nói với riêng một con người, nhưng trước hết chúng ta phải quyết định kẻ nào trong số họ được lựa chọn,"
Đại Tá trịnh trọng công bố.
Quyết định ai sẽ là người để Zorba
hỏi ý kiến thật không dễ dàng gì. Bọn mèo lập ra một danh sách những con người
mà chúng biết, rồi bắt đầu loại dần từng người một.
"Réne, bếp trưởng tại nhà hàng là một con người tử tế, hào hiệp, không nghi ngờ gì nữa. Ông ấy luôn để dành một phần các món đặc sản cho chúng tôi, Secretario và tôi được ăn uống với niềm hạnh phúc. Nhưng những gì Réne tốt bụng của chúng tôi biết chỉ là gia vị và chảo nấu, ông ấy không thể giúp ích gì nhiều trong trường hợp này,"
Đại Tá quả quyết.
"Harry cũng vậy, thực là một người tốt. Ông ấy biết cảm thông và thân thiện với tất cả, thậm chí cả cái thằng Matthew kia. Nó được ông ấy bỏ qua cho nhiều hành động khủng khiếp, khủng khiếp! Ví dụ như việc nhúng cả người vào dầu hoắc hương, thứ bốc mùi khủng khiếp. Khủng khiếp lắm! Tuy nhiên, cho dù Harry có thể biết rất nhiều về biển và tàu bè, nhưng khi chuyển sang mục bay lượn thì ông ấy chẳng biết gì cả,"
Einstein góp lời.
"Carlo, người phục vộ tại il ristorante*, nói rằng tôi thộc về anh ấy và tôi để cho anh ấy tin thế vì đó quả thực là một gã bạn tốt. Tôi phải lấy làm buồn khi nói rằng, dù anh ấy rành rẽ về bóng đá, bóng rổ, bóng chuyền, đua ngựa, hộp đêm, và nhiều thứ khác, nhưng anh ấy chưa từng đả động lần nào về chuyện bay cả,"
Secretario nói.
* Il ristorante: Tiếng Ý, nghĩa là
"nhà hàng"
"Thuyền trưởng của tôi là một người tốt, tấm lòng thực là nhân ái, như trong lần ẩu đả gần đây nhất tại quán bar ở Antwerp, ông ấy đã đánh lại mười hai gã dám xúc phạm mình và chỉ để cho một nửa trong số chúng bay khỏi vòng chiến đấu. Nhưng ôi cái vỏ trai chứa âm thanh của biển, ông ấy chỉ cần leo lên ghế thôi đã hoa mắt chóng mặt. Tôi không thấy ông ấy giúp được gì mình đâu," Bốn Biển thêm vào giọng chắc nịch.
"Thuyền trưởng của tôi là một người tốt, tấm lòng thực là nhân ái, như trong lần ẩu đả gần đây nhất tại quán bar ở Antwerp, ông ấy đã đánh lại mười hai gã dám xúc phạm mình và chỉ để cho một nửa trong số chúng bay khỏi vòng chiến đấu. Nhưng ôi cái vỏ trai chứa âm thanh của biển, ông ấy chỉ cần leo lên ghế thôi đã hoa mắt chóng mặt. Tôi không thấy ông ấy giúp được gì mình đâu," Bốn Biển thêm vào giọng chắc nịch.
"Cậu chủ nhà tôi có thể thông cảm,"
Zorba nói.
"Nhưng giờ cậu ấy
đang đi nghỉ, và, dù sao đi nữa, một cậu bé thì có thể biết gì về bay lượn cơ
chứ?"
"Porca miseria*! Thế là danh sách của chúng ta đã hết sạch rồi,"
Đại
Tá gừ lên.
* Porca miseria: Tiếng Ý, nghĩa là
"Thật là khốn khổ!"
"Không. Vẫn còn một con người chưa được đưa vào danh sách của chúng ta,"
Zorba phản đối.
"Người sống cùng Angelina."
Angelina là một con mèo khoang đen trắng xinh đẹp, thường tận hưởng sự thư thái giữa các chậu hoa trên sân thượng hàng giờ liền. Và tất cả đám mèo đực rựa khắp cảng diễu thành hàng từ từ qua trước mặt cô nàng, phô trương vẻ dẻo dai của thân thể, màu sáng bóng của lớp lông chải chuốt, độ dài của các hàng ria, vẻ thanh lịch của cái đuôi thẳng giương cao chỉ để gây ấn tượng với cô. Nhưng Angelina khác biệt với tất cả bọn chúng, cô nàng chỉ chấp nhập tình thương mến từ chủ, người ngồi trên sân thượng hết giờ này qua giờ khác với cái máy đánh chữ.
Ông ta là một con người lạ lùng - kẻ thỉnh thoảng lại phá lên cười sau khi đọc lại thứ mình vừa viết ra, rồi khi khác lại đóng sập những bản thảo đó mà không thèm đọc gì hết. Sân thượng nhà ông ta luôn êm ái ngập tràn thứ âm nhạc dịu dàng và sầu muộn khiến Angelina trở nên uể oải và làm những gã mèo đực đi qua phải thở dài.
"Chủ của Angelina? Sao lại là ông ta?"
Đại Tá hỏi.
"Tôi không biết. Nhưng tôi cảm thấy mình có thể tin con người đó."
Zorba thú nhận.
"Tôi đã nghe ông ấy đọc những gì chính ông ấy viết. Những ngôn từ đẹp đẽ đó có thể làm anh hạnh phúc hay u sầu, nhưng chúng luôn mê hoặc anh và khiến anh cảm thấy muốn nghe thêm nữa."
"Một thi sĩ! Thứ người đó viết được gọi là thơ ca. Tập hai mươi, vần T, trong bộ từ điển bách khoa,"
Einstein quả quyết.
"Tại sao anh nghĩ rằng người chủ của Angelina biết về chuyện bay?"
Secretario thắc mắc.
"Có thể ông ấy không biết làm thế nào để bay với đôi cánh của loài chim, nhưng mỗi khi tôi nghe ông ấy đọc, tôi luôn cảm thấy ông ấy đang bay bổng cùng với ngôn từ của mình,"
Zorba trả lời.
"Những ai đồng ý rằng Zorba nên tới gặp người chủ của Angelina, vui lòng giơ chân trước bên phải lên,"
Đại Tá cao giọng.
Và đó là cách chúng đi đến quyết định cho phép Zorba được hỏi ý kiến thi sĩ.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment