CHÚ ĐẤT NUNG - CHƯƠNG 02 - NGUYỄN KIÊN - TRUYỆN THIẾU NHI

CHÚ ĐẤT NUNG

Tác giả : Nguyễn Kiên
Thể loại: Thiếu nhi, teen, 

CHƯƠNG 02: CON BƯỚM, CON ONG VÀ CON KIẾN


Ở nhà kia có một chú bé lười. Mặt trời đã nhòm qua cửa sổ, chú bé vẫn ngủ say. Gà trống đậu trên nóc đống rơm, vỗ cánh gáy:

- Ò ó o…

Chú bé nặng nhọc cựa mình.

Gà trống nhảy xuống, đậu trên hàng rào, vỗ cánh gáy:

- Ò ó o… dậy mau!

Chú bé giụi mắt, hai con mắt lờ đờ ngái ngủ.

Gà trống đậu trên thành cửa sổ, thò hẳn cổ vào trong nhà, vỗ cánh gáy:

- Ò ó o… dậy mau, dậy tưới rau!

Chú bé miễn cưỡng ngồi dậy.

*************

Ngoài sân, nắng chan hòa. Trời xanh. Vườn rau xanh. Chú bé đi qua vườn rau, tay xách thùng tưới. Chú xuống cầu ao vục thùng nước đầy. Nhưng vừa lên khỏi bậc cầu ao, chú đã uể oải đặt thùng nước xuống. Đàn ong bay qua. Ong quay vù vù quanh chú bé và hát:

Đời con ong say mê
tìm hoa thơm làm mật ngon.

Chú bé nhăn mặt, xua đàn ong.

Đàn bướm bay qua. Bướm diện bảnh, cánh vỗ lửng lơ, giọng hát cũng lửng lơ:

Đời con bướm rong chơi
Đi theo bướm, chú mình ơi!

Chú bé lười, mê thích tiếng hát của bướm hơn của đàn ong.

Chú bé: Làm cách nào đi theo bướm được?

Bướm: Dễ lắm. Nhắm mắt lại, chạy quanh thùng nước ba vòng. Nào…

Chú bé làm theo lời bướm. Bướm lượn trên đầu chú bé, đếm: 

“Một, hai, ba… mở mắt ra!” 

Chú bé mở mắt, thấy mình đã biến thành một chú bé tí hon từ bao giờ.

********

Bướm cõng chú bé tí hon đi xa, rõ xa… rong chơi thỏa thích. Đến một bụi cây ven đồi, bướm đỗ xuống…

Bướm: Đây là giang sơn của loài bướm. Bướm đẻ ra sâu. Sâu lại nở thành bướm, sắp có lứa bướm non, chú mình tha hồ nhiều bạn, tha hồ vui chơi!

Eo ôi, bao nhiêu là sâu! Sâu bò nhung nhúc trên lá non, sâu bủa vây chú bé, ngóc đầu nhìn chú, vẻ lạ lùng.

Chú bé: Tôi không chơi với sâu!

Sâu: Đời sâu thú lắm chứ, sẵn lá non, sâu chỉ việc ăn, sâu không phải làm!

Chú bé chạy quanh đám lá, không đâu thoát khỏi lũ sâu.

Chợt một chú chim sâu bay đến. Chim sâu xinh xinh, lông vàng óng, đôi mắt chỉ nhỏ như hai hạt cải mà rất tinh. Chim sâu chuyền trên cành cây, cái đầu nghiêng nghiêng, cái đuôi vẫy ngoắt; chim kêu “chách chách, chách chách…” – theo tiếng nói của loài chim, có nghĩa là “lũ sâu phải chết! phải chết!”.

Lũ sâu chạy rối loạn. Chim sâu thoăn thoắt mổ từng con, từng con… Chú bé nấp sau kẽ lá, cũng không che được mắt chim. Chim mổ “bốp!” – nguy rồi, chú bé vo tròn thành một cục, rơi tuốt xuống gốc cây.

**********

May sao, dưới gốc cây có thảm lá khô. Chú bé khốn khổ của chúng ta nằm chết ngất trên thảm lá. Đàn kiến đi tha mồi trong thảm lá trông thấy chú.

Kiến: Con sâu gì to quá, ta khiêng về tổ đi! Nào, dô ta…

Chú bé nghe tiếng hò, hồi tỉnh, hé mắt nhìn, nhưng chú sợ quá, không dám nhúc nhích. Kiến xúm lại, tha chú đi. Kiến cắn chú đau quá. Không chịu nổi, chú liền vùng dậy.

Chú bé: Tôi không phải sâu. Tôi là một chú bé.

Kiến: Sâu lười, sâu ăn hại. Còn các chú bé biết giúp cha mẹ. Này chú bé, chú biết làm gì?

Chú bé thực ra chưa biết làm gì nhưng chú sợ mình biến thành sâu bị kiến cắn, kiến tha đi, liền nói: 

“Tôi… tôi biết làm như kiến!”

Kiến: Thế thì tuyệt. Kiến bận rộn. suốt ngày kiến lam làm, đời kiến vui… Nào, hãy cùng làm với kiến xem chú thực là chú bé hay là con sâu.

Đàn kiến tản ra, tiếp tục công việc của chúng: khuân đất, nhặt lá khô, tha mồi… Kiến bé tí tẹo nhưng rất khỏe và hăng say. Kiến khuân vác, kiến lôi, kiến đẩy, kiến nhấc bổng lên được những vật nặng khổng lồ. Kiến chạy tíu tít, gặp nhau, đụng đầu chào, rồi lại vội vàng tíu tít. Kiến đụng đầu chào chú bé. Chú bé cùng kiến làm mọi việc: khuân đất, nhặt lá khô, xén cỏ dại… Lúc đầu chưa quen, đầu choáng mắt hoa, chân tay mỏi rã rời. Dần dần quen đi, càng làm càng dẻo.

Mặt trời lên cao, nắng rực rỡ lưng đồi. Bụi cây đơm hoa. Đàn ong bay đến, quay vù vù và hát:

Đời con ong say mê

tìm hoa thơm làm mật ngon.

Chú bé: Hay quá, ong đây rồi! Ong ơi!

Ong bay trên cành cao, quay vù vù mải miết, ong không nghe tiếng chú bé gọi.

 Ngọn gió thổi rạp một nhành hoa xuống trước chú bé.

Hoa: Ong yêu hoa, thế nào ong cũng đến tìm hoa làm mật. Hoa yêu chú bé biết chăm làm, hoa sẽ giúp chú…

Chú bé bíu vào nhành hoa.

Nhành hoa đưa chú bé lên cao, gặp ong.

Chú bé: Ong ơi, ong có nhận ra tôi không?

Ong: Hình như chú là chú bé lười…

Chú bé: Không. Bây giờ tôi biết mê tiếng hát của ong. Nhờ ong đưa tôi về nhà.

*********

Đầu cầu ao nhà, thùng nước tưới rau của chú bé vẫn còn đó. Ong từ trên cao hạ cánh, hệt như máy bay trực thăng hạ cánh. Chú bé nhảy xuống.

Ong: Rong chơi thế đã thỏa chí chưa chú mình? Nào, bây giờ chú mình lại nhắm mắt lại, chạy quanh thùng nước ba vòng…

Chú bé tí hon làm theo lời ong. Khi chú mở mắt ra, chú đã trở lại thành chú bé bình thường.

Gà trống đậu trên hàng rào, ngạc nhiên nhìn chú.

Gà trống: Oác, chú vừa đi đâu?

Chú bé: Chẳng đi đâu!… Đi tưới rau!

Chú bé ngượng, không dám nhìn gà trống; chú xách thùng nước, vội vã đi vào vườn.

truyenhoangdung.blogspot.com



No comments

Powered by Blogger.