CHÚ ĐẤT NUNG - CHƯƠNG 01 - NGUYỄN KIÊN - TRUYỆN THIẾU NHI
CHÚ ĐẤT NUNG
Tác giả : Nguyễn Kiên
Thể loại: Thiếu nhi, teen,
CHƯƠNG 01: BUỔI SÁNG TRƯỚC SÂN NHÀ
Buổi sáng. Một căn nhà xinh xắn.
Trên tường, dán bức tranh một chú bé, nét vẽ nguệch ngoạc của trẻ con. Một em
bé gái ngủ trên giường. Một em bé trai đang chuẩn bị sách bút đi học, khẩu súng
cao su thò ra ngoài túi quần.
Ngoài đường, các chú bộ đội hành
quân. Em bé trai chạy ra cửa nhìn. Các chú bộ đội đã đi xa, chỉ còn lại dấu
chân hằn trên đường.
Em bé trai lần theo dấu chân các
chú bộ đội. Em đang tưởng tượng mình cũng đội mũ gắn sao, vai đeo súng, rập rờn
vòng lá ngụy trang, hệt như các chú bộ đội… Bỗng đâu đó, có tiếng con chim gì vỗ
cánh và tiếng gà con kêu. Em bé dừng lại: một con diều hâu từ trong lùm cây bay
lên, dưới chân nó cắp một chú gà con.
Em bé đuổi theo, băng qua những
quãng đường lầy, những bụi gai rậm… Con diều hâu lượn vòng lên cao, sà xuống thấp,
rồi lại vòng lên cao. Tiếng gà con vọng xuống… Em bé nấp vào một chỗ kín, khẩu
súng cao su trong tay, môi mím chặt, vẻ chờ đợi căng thẳng. Rồi em bắn… Con diều
hâu trúng đạn kêu một tiếng lớn. Chú gà con rơi xuống.
*********
Chú gà con rơi xuống ao cạnh
nhà. Đàn gà chạy ra. Gà sống “cục tác”, gà mái “cục tác”, gà con nhớn nhác.
Em bé gái đang ngủ trên giường,
nghe tiếng gà, thức dậy. Em chạy ra cửa, nhìn.
Không thấy bé Anh đâu, chỉ thấy
những dấu chân nhỏ nhắn của bé Anh hằn trên mặt sân đất nện trước nhà. Bé gái
Em lần theo dấu chân của bé Anh ra tới bờ ao thì gặp đàn gà nhớn nhác và trông
thấy chú gà sắp chìm dưới mặt nước ao.
Phải can đảm lắm em bé gái mới lần
ra được đầu cầu ao ghép bằng mấy đoạn tre mỏng mảnh. Nhưng em không với tới chỗ
chú gà con bị nạn.
Em bé gái trở lên bờ tìm một cây
sào dựng ở rặng rào. Bằng cây sào đó, em cố với ra xa, kều chú gà con lại gần bờ.
Đàn gà đứng xúm cả trên bờ, hồi hộp
theo dõi. Em bé gái cứu được chú gà con bị nạn, liền bị đàn gà quây tròn lấy
ngay trên vạt cỏ bờ ao. Em bé gái ngồi ấp chú gà con bị nạn trong lòng hai bàn
tay, hà hơi cho chú ấm lại. Đàn gà xúm quanh. Chú gà con bị nạn khẽ run rẩy đôi
cánh, vươn cổ ra, mắt hé mở. Các chú gà con khác vui tíu tít, gà mái “cục tác”,
gà sống nhảy lên cọc rào gáy một hơi dài.
********
Em bé trong tranh nghe tiếng
gà gáy, liền cử động và nhảy xuống nền nhà, như một chú bé thực. Ô, mới sáng
tinh mơ, sao cửa nhà vắng vẻ? Bố mẹ chắc đã đi làm. Nhưng còn bé Anh và bé Em,
chưa đến giờ đi học, hai bé đi đâu? Bé Anh và bé Em vốn là tác giả bức tranh
dán trên tường. Bé Em vẽ, bé Anh tô màu, thành ra bé trong tranh vừa có khuôn mặt
ngộ nghĩnh vừa có bộ áo quần màu sắc thật tươi. Bé trong tranh muốn tìm bé Anh
và bé Em, rụt rè đi ra cửa. Nhưng phía sau lưng bé, trên tường, một đàn gián từ
trong các kệ vách đã bò ra. Chúng thấy bức tranh bỏ trống, liền xúm vào nhấm hồ
ở các góc giấy. Nghe tiếng sột soạt, bé trong tranh quay lại. Bé nhảy vội vào
tranh. Đàn gián sợ, biến mất. Bé nhảy ra khỏi tranh. Đàn gián lại xuất hiện. Mắt
bé chớp chớp, rồi mở tròn xoe, nhìn lũ gián. A lũ gián khốn kiếp, tao sẽ không
tha chúng mày! Bé bóc đường kẻ mực đóng khung bức tranh, tuốt thành một cây gậy
dài. Bé đánh lũ gián. Những con gián bị vụt trúng, văng ra tận ngoài sân.
Trước sân, gà mái mổ gián, nhường
cho đàn gà con. Gà con nhường cho chú gà bị nạn… Chú gà con bị nạn được bữa no,
đã khỏe hẳn, vỗ cánh chạy vào giữa đàn.
*********
Bây giờ, bé Anh và bé Em dắt
tay nhau vào nhà. Bé Anh giơ xác con diều hâu lên, nói:
“Anh đem biếu thầy
giáo, để thầy giáo nhồi rơm, làm đồ dùng dạy học!”
Bé Em cũng nói:
“Còn em, em
sẽ kể lại với cô giáo, đàn gà biết thương nhau thế nào… Ô kìa anh xem, lạ lùng
chưa, con gà con bị diều hâu quắp, lại bị rơi xuống ao, sao nó chóng khỏe thế
nhỉ? Nó đã lẫn giữa đàn gà…”
Chỉ có bé trong tranh là không nói. Bởi vì, bé đứng
ở trong tranh, bé nói làm sao!
Đọc truyện này, các em đừng quên
nhé: khi các em vẽ một chú bé, chú bé ấy sẽ nhìn và biết bắt chước các em…
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment