BƠ ĐI MÀ SỐNG - CHƯƠNG 04 - MÈO XÙ - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM

BƠ ĐI MÀ SỐNG

Tác giả : Mèo xu
Thể loại: Ngôn tình, teen, cuộc sống

CHƯƠNG 04 : NẾU KHÔNG ĐẸP THÌ HÃY THƠM


Thay vì chờ đợi, hãy tự tìm may mắn cho mình

Nếu thẳng thắn nhìn nhận thì xuất phát điểm của tôi rất thấp. "Xấu - Nghèo" vốn dĩ không phải là lợi thế của bất kì ai. Thế nhưng tôi lại cho rằng đó là lợi thế của bản thân mình. Bởi chúng chính là động lực để thúc đẩy tôi cố gắng, không có thói quen ỷ lại, dựa dẫm vào người khác.

Tôi nghĩ một cô gái đẹp khi gặp khó khăn sẽ có nhiều người sẵn lòng giúp đỡ, ngược lại gái xấu khi gặp khó khăn thì thật khó trông mong vào sự giúp đỡ của người khác. Bởi vậy mang thân là gái xấu, chúng mình nên học thói quen tự thân vận động, luôn tự nghĩ cách cứu lấy mình.

Còn nhớ kì cuối đại học, tôi cùng các bạn trong lớp được nhà trường phân đi thực tập trong các cơ quan hành chính nhà nước. Gọi là thực tập, nhưng họ không cho chúng tôi được làm gì, bạn bè tôi ngày nào cũng mon men tới chỗ thực tập hi vọng học hỏi được thêm gì ở đó, để bổ sung vào báo cáo thực tập, mong sao có bảng điểm tốt nghiệp cao nhất, Tôi thì nghĩ khác, tôi nghĩ một tấm bằng tốt nghiệp với số điểm cao chót vót, nhưng kinh nghiệm làm việc thực tế chỉ là con số 0 thì cũng chẳng có nhiều giá trị cho lắm. Hơn nữa bản thân tôi lại không có nhan sắc, nên sẽ rất khó để kiếm việc làm khi ra trường. Thế nên tôi bắt đầu kiếm việc đi làm thêm ở bên ngoài, vì dù sao ba tháng thực tập chúng tôi cũng không phải đi học.

Tôi xin vào làm nhân viên tạp vụ văn phòng cho một công ty tư nhân quy mô nhỏ với mức lương rất bèo bọt, nhưng công việc thì rất nhiều, chủ yếu là mấy việc tay chân. Dù vậy tôi vẫn vui vẻ đồng ý, coi đây là một cơ hội may mắn của mình. Thời gian đầu, tôi làm tất tần tật những công việc của một tạp vụ như pha trà, quét dọn phòng, phô tô tài liệu, đi giao hàng, trực điện thoại. Một thời gian sau, giám đốc thấy tôi nhanh nhẹn, có tài ăn nói, lễ phép khéo léo, nên cho tôi phụ trách mảng chăm sóc khách hàng, cũng nhờ đó mà tôi tích lũy được cho mình rất nhiều kinh nghiệm làm việc, đặc biệt là các kĩ năng trong giao tiếp, đàm phán.

Tôi làm việc tại đó ba tháng thì xin nghỉ vì cũng đã hết thời gian thực tập, tôi phải quay lại trường để tập trung ôn luyện cho kì thi tốt nghiệp. Lúc thi xong, cầm bằng tốt nghiệp trên tay, cộng với kinh nghiệm làm việc mà tôi có, tôi dễ dàng kiếm được cho mình một công việc vừa phải, mức lương đủ sống, tôi không mất một ngày nào phải nằm ở nhà chờ việc.

Tuy nhiên mục tiêu của tôi không dừng lại ở đó, bởi tôi tự ý thức bản thân còn cả một gia định phải gánh vác, bố mẹ tôi đã già không thể cứ đi làm thuê mãi được, đã đến lúc tôi cần phải chăm sóc, báo đáp cha mẹ. Nên tôi xác định công việc hiện tại chỉ là tạm thời để lấp chỗ trống trong thời gian tôi chờ kiếm được công việc ưng ý, với mức thu nhập tốt hơn. Ngày ngày tôi vẫn kiên trì đăng tuyển hồ sơ của mình lên mạng, đồng thời đi học thêm tiếng Anh vào buổi tối. Nhờ sự nhẫn nại không thỏa hiệp cũng không bỏ cuộc như vậy, mà tôi đã tìm được cho mình một cơ hội thực sự lớn.

Buổi chiều hôm ấy, khi chuẩn bị hết giờ làm việc, tôi nhận được điện thoại từ một số lạ, anh giới thiệu, anh làm ở bên kênh truyền hình thực tế, anh đang cần tuyển vị trí trợ lý nhân sự. Anh đọc được hồ sơ của tôi trên mạng, thấy khá thú vị, nên anh muốn mời tôi tới phỏng vấn. Lúc đó với tôi khái niệm truyền hình còn cực kì xa vời, hơn nữa trong đầu tôi mặc định ai làm truyền hình cũng phải rất xinh đẹp, thế nên tôi đã thẳng thắn trả lời:

- Anh ơi, em cảm ơn anh, thực sự thì em cũng thích công việc đó, nhưng em nghĩ làm truyền hình thì cần phải có ngoại hình đẹp, mà em thì không đẹp, thậm chí là xấu, vậy nên để đỡ mất thời gian của em và của anh thì em xinh phép không đến phỏng vấn ạ.

Người đàn ông tỏ vẻ khá ngạc nhiên, anh hỏi lại tôi:

- Sao em lại nghĩ mình xấu?

- Không phải em nghĩ mà là em xấu thật anh ạ.

- Em cứ qua đi, anh thích người thật thà như em.

Lúc người đàn ông đó nói, tôi còn nghe thấy cả tiếng cười. Có lẽ đúng là sự thật thà đã giúp tôi ghi điểm.

Tôi tới phỏng vấn theo lịch hẹn, lần đầu tiên tôi đặt chân vào một tòa nhà rất to, rất sang trọng. Mọi người ăn vận đẹp đẽ, nước hoa rất thơm, ai cũng tự tin năng động. Tôi nhìn họ, rồi bất giác tự hỏi trong lòng:

 "Một lúc nào đó mình cũng sẽ được như thế này phải không?" 

 Câu hỏi năm đó, giờ tôi đã có câu trả lời, tôi đã có thể trở thành đúng con người mà năm xưa tôi mong ước.

Cuộc phỏng vấn với vị giám đốc diễn ra trong khoảng một tiếng. Tôi không cố gắng thể hiện bất cứ điều gì, tôi chỉ nghĩ đơn giản, hãy để cho họ thấy con người thực sự của mình. Anh ấy lắng nghe tôi nói bằng sự chân thành, sau cùng anh ấy nói với tôi những lời mà tôi không bao giờ quên được, anh ấy đã khích lệ tôi rằng tôi là một người thông minh, có năng lực. Hơn hết tôi có sự chân thành, thế nên anh ấy sẽ nhận tôi vào làm việc, cho tôi một cơ hội để tìm được con người thực sự của mình.

Sau này tôi mới biết, tôi đã vượt qua rất nhiều ứng viên xinh đẹp khác để được ngồi vào vị trí công việc ấy. Bạn thấy đây, không phải lúc nào sắc đẹp cũng là thứ được lựa chọn, được ưu tiên hàng đầu. Một cô gái xấu nhưng có trí tuệ sẽ không bao giờ lo bị trở thành vô dụng.

Tôi gắn bó với công việc truyền hình từ đó cho tới nay, thời gian làm công việc này cũng là thời gian tôi dần dần tìm thấy sự tự tin, tìm thấy con người, bản lĩnh thật sự của mình như anh giám đốc nói.

Tôi làm việc bằng sự say mê, làm việc nhưng cũng là được học hỏi, được thử thách để trưởng thành.

Tôi luôn thẳng thắn nhìn nhận vào những thiếu sót của bản thân để tìm cách khắc phục nó, tôi biết đâu là điểm yếu, đâu là điểm mạnh của mình.

Tôi cứ kiên trì như vậy trong rất nhiều năm tháng, hành trình tôi đi có thể không nhanh như bạn bè bằng trang lứa, nhưng từng bước đi của tôi đều rất chắc chắn. Vì tôi luôn tự biết, tự hiểu bản thân mình đang đứng ở đâu, và tôi cần phải tiếp tục đi tới đâu.

"Làm điều mình thích là tự do, thích điều mình làm là hạnh phúc", tôi đã có cả hai điều đó.

Bạn sẽ nói, tôi may mắn khi tôi kiếm được một công việc tốt như vậy. Đúng, tôi may mắn, nhưng tôi nghĩ may mắn chẳng tự nhiên tìm đến, muốn có may mắn, mình sẽ phải là người đi tìm kiếm nó.

Một người anh, cũng là một người thầy của tôi từng nói: 

"May mắn chỉ đến với những người xứng đáng được may mắn. Nếu như khi bế tắc, chúng ta vẫn không ngừng đau đáu suy nghĩ về cách giải quyết sự bế tắc thì tự nhiên trong một khoảnh khắc cuộc sống nào đó, may mắn sẽ cho ta lời giải".

Tôi luôn đau đáu để tìm kiếm lời giải cho những bế tắc của mình, làm thế nào để gái xấu vẫn kiếm được một việc làm tử tế, gái xấu vẫn có thể thành công như bất kì ai, và sau cùng sự cố gắng đã cho tôi lời giải.

***********

Ngưng miệt thị một cô gái chỉ vì nhan sắc

Là đàn ông, anh có quyền chỉ chọn gái đẹp để yêu, nhưng không có nghĩ là anh có quyền lấy nhan sắc của một cô gái ra để tấn công và làm tổn thương cô ấy.

Là phụ nữ, bạn có quyền làm đẹp cho mình nhưng điều đó không có nghĩa là bạn có quyền miệt thị những cô gài mà bạn tự cho rằng không đẹp bằng bạn.

Không phải ai sinh ra cũng đều có may mắn được xinh đẹp. Nếu bạn nghĩ bạn là một cô gái đẹp, thì bạn phải cảm ơn chúng tôi - những cô gái không xinh đẹp, vì nhờ những người không xinh đẹp như chúng tôi, người khác mới nhìn ra bạn đẹp. Nếu trên thế giới này tất cả mọi người sinh ra đều được xinh đẹp mĩ miều như nhau, thì hẳn là cái đẹp cũng chẳng còn giá trị gì hết.

Giữa con người với con người, cần nhất là sự tôn trọng lẫn nhau, dù xấu hay đẹp. Hãy ngưng miệt thị lẫn nhau chỉ vì vẻ bề ngoài. Bởi chúng ta là loài Người, bởi đã là loài Người thì ai cũng có lòng tự trọng và cảm xúc.

************

Những cô gái xấu thân mến! Chúng mình cứ bơ đi mà sống

Đừng giận khi tôi cứ liên tục dùng từ "gái xấu" giống như một danh từ để chỉ về chúng mình. Các bạn cứ tin tôi, khi cứ nói nhiều, cứ nghe nhiều về điều ấy mãi rồi chúng mình sẽ thành quen, sẽ coi nó như một lẽ tự nhiên.

Tôi nghĩ phụ nữ xấu chẳng có gì đáng phải xấu hổ cả, cũng không có gì phải đau khổ. Mặc dù tôi không phủ nhận phụ nữ xấu có nhiều thiệt thòi, thiệt thòi như thế nào chắc hẳn mỗi người trong số chúng mình đều đã trải qua.

Ngày nay nhiều người hoài nghi và đặt câu hỏi: 

"Liệu rằng tốt gỗ có còn thật sự tốt hơn, quan trọng hơn nước sơn". 

Nếu bảo "có" thì sách vở quá, rõ ràng ở xã hội này "nước sơn" vẫn là thứ dễ bắt mắt nhất, còn "gỗ" ư, mấy ai bỏ thời gian để tìm hiểu một miếng gỗ xấu xí xù xì tốt như thế nào. Nhưng nếu trả lời là "không" thì có lẽ phũ phàng quá, người ta vẫn nói nhan sắc rồi sẽ tàn phai nhưng trí tuệ và cốt cách thì vẫn còn mãi.

Bởi vậy, tôi chẳng nghĩ cái nào quan trọng hơn cái nào, nhưng tôi quan niệm, 

" Người phụ nữ thông minh thì dù có xấu cô ta cũng biết cách làm cho mình đỡ xấu, hoặc bằng cách này hay cách khác, vậy nên đừng lo mình xấu, cứ lo trùng tu não trước là được. Phụ nữ kém cỏi về nhan sắc, hãy miệt mài cố gắng nhiều hơn".

Nhiều người sẽ hỏi tôi bí quyết nào có thể giúp phụ nữ xấu tự tin lên được?

Bí quyết ư? Chẳng có bí quyết nào cả, chỉ đơn giản là bơ nó đi.

Bơ đi không có nghĩ là sợ sệt, hay né tránh hay tiêu cực. Mà bơ đi bằng cách thản nhiên chấp nhận nó, mình cứ coi nó là thứ hiển nhiên đi.

Tuyệt đối đừng có những suy nghĩ tiêu cực kiểu như tại sao mình lại xấu xí đáng thương như thế này? Xấu không có gì đáng thương cả, xấu chỉ là một khuyết điểm, đã là khuyết điểm thì chắc chắn sẽ có cách che đậy và khắc phục. Nếu cứ ngồi đó than vãn, mặc cảm thì chính là chúng ta tự biến mình trở thành kẻ đáng thương.

Trên đời này không chỉ có một mình tôi xấu, hay bạn xấu, mà có rất nhiều người cũng không hề xinh đẹp. Nhưng rõ ràng không phải cứ xấu là bất hạnh. Hạnh phúc vẫn tới, chúng ta vẫn có thể tìm cho mình một vị trí xứng đáng trong xã hội.

Chỉ có điều không bà tiên hay ông bụt nào hiện lên cứu giúp chúng ta hết. Mà chính chúng ta sẽ tự tạo ra điều kì diệu cho riêng mình.

Chúng ta có nhiều cách để bản thân trở nên xinh đẹp.

Tôi nghĩ không nhất thiết cứ phải có một body hoàn hảo, một gương mặt đúng chuẩn mới là xinh đẹp.

Có khi chúng mình trở nên xinh đẹp vì chúng mình biết dắt tay giúp đỡ một cụ bà sang đường.

Có khi chúng mình trở nên xinh đẹp vì chúng mình vừa giúp công ty kí được một hợp đồng nào đó.

Có khi chúng mình trở nên xinh đẹp khi chúng mình mua tặng mẹ một cái áo mới, chúng mình xinh đẹp khi chúng mình biết nói lời chào, lời cảm ơn, lời xin lỗi.

Chúng mình không thể xinh đẹp theo một cách chung chung như bao nhiêu cô gái khác, nhưng chúng mình vẫn có thể xinh đẹp theo cách riêng của mình, có phải không?

Đến đây tôi sẽ dừng nói về chuyện nhan sắc xấu đẹp. Vì đó đã không còn là thứ khiến tôi phải bận lòng nữa. Tôi đã bình thản chấp nhận nó như một phần cuộc đời của mình. Tôi bơ đi và phớt lờ những tổn thương mà người đời cố tạo ra để chọc ghẹo tôi. Tôi chứng minh bản thân mình bằng sự nỗ lực trong cuộc sống.

Những gì tôi đạt được, là câu trả lời rõ nhất cho việc phụ nữ xấu có phải là bất hạnh hay không.

**********

Đừng vội, đường tuy dài cứ đi là sẽ tới

Thời gian này, rất nhiều bạn trẻ tìm đến tôi để chia sẻ, họ kém tôi dăm sáu tuổi. Hầu hết họ là những người mới rời khỏi cánh cửa trường đại học bước chân vào đời. Chính thức bắt đầu ra đời, và đang loay hoay với một cuộc sống mới, tất cả những người trẻ ấy đều ước mơ tìm kiếm cho mình một chỗ đứng trong xã hội. Nhưng họ lại vấp phải rất nhiều khó khăn, thậm chí cả thất bại, và họ cảm thấy mất phương hướng với cuộc sống. Họ nói, so với tôi họ cảm thấy bản thân mình thật kém cỏi, thật "bất tài", họ nói họ "ao ước có được cuộc đời như tôi bây giờ".
truyenhoangdung.blogspot.com



No comments

Powered by Blogger.