BƠ ĐI MÀ SỐNG - CHƯƠNG 03 - MÈO XÙ - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM

BƠ ĐI MÀ SỐNG

Tác giả : Mèo xu
Thể loại: Ngôn tình, teen, cuộc sống

CHƯƠNG 03 : NẾU KHÔNG ĐẸP THÌ HÃY THƠM


Hoặc khi một người đàn ông nói chẳng thích mình vì mình quá xấu thì cũng kệ anh ta đi, bởi anh ra chẳng là lựa chọn của cuộc đời mình đâu. Đàn ông như thế vốn dĩ không dành cho chúng mình. Cứ cho là mình chẳng xứng với anh ra thì cũng không làm sao hết, chẳng có gì phải xấu hổ. Bởi lẽ yêu đương mà mặc cả ngã giá, cân đong xem có xứng hay không xứng thì đã là một tình yêu thất bại rồi.

Chúng mình cũng đừng cố gắng thay đổi nhan sắc của mình chỉ để quyến rũ một người đàn ông. Nếu có thay đổi thì hãy chắc chắn rằng đó là vì mình trước tiên, vì mình đẹp thì chính mình sẽ thấy hạnh phúc. Còn đem chuyện nhan sắc để giữ chân một người đàn ông, chẳng khác nào mang cát đổ xuống biển, không biết bao nhiêu cho đủ, bao nhiêu cho vừa.

Suy cho cùng chúng mình không cần phải cố gắng làm công chúa ở trong lòng ai hết, mà hãy trở thành nữ hoàng trong chính cuộc đời của mình.

Tôi đã trải qua một thời gian dài đầy hoang mang, đầy dằn vặt về ngoại hình của mình. Trải qua vài lần cảm nắng cảm gió một chằng trai, cũng trải qua một vài mối tình chóng vánh. Rồi dần dần cùng với công việc, cùng với sự trải nghiệm của tôi với cuộc đời, cùng với những người mà tôi tiếp xúc hàng ngày, tôi bắt đầu học cách để tạo dựng niềm tin cho chính mình.

Cho đến một ngày tôi thấy mừng, khi tôi bắt đầu tự cho phép bản thân được tin rằng mình cũng có những thứ thuộc về riêng mình, mà không phải người nào cũng có được.

Tôi bắt đầu tin mình có vài đặc điểm đặc biệt hấp dẫn. Sau cùng, khi tôi thấy rằng bản thân mình là thật sự trân quý, thì tôi tin mình sẽ được yêu thương, được hạnh phúc như bao nhiêu người con gái khác.

Cho đến bây giờ tôi cũng có đôi ba lần đổ vỡ trong tình yêu, nhưng tôi không bao giờ lấy chuyện nhan sắc ra để đổ lỗi cho những đổ vỡ đó.

Tôi cũng không còn ghen tuông lo sợ người đàn ông của mình một ngày nào đó sẽ bỏ đi yêu một cô gái khác, chỉ vì cô ấy đẹp hơn tôi. Vì tôi tin rằng, tình yêu nếu chỉ phụ thuộc vào nhan sắc để duy trì, thì nó cũng sẽ dần hư hao đi mỗi ngày mà thôi, bởi làm gì có ai đẹp mãi được đâu.

Nếu không thể là một bông hoa đẹp thì hãy là một bông hoa thơm

Nhiều người nói, phụ nữ xấu như tôi có ít cơ hội để được đàn ông yêu. Tôi không phủ nhận, nhưng trong cái rủi cũng có cái may, nhờ thế mà đàn ông tới với tôi đã được qua nhiều lần chọn lọc. Đàn ông xem nhan sắc là tất cả sẽ không bao giờ thèm thích tôi, (ờ, chắc chắn không rồi vì tôi không hề đẹp). Đàn ông hám tiền lại càng không bao giờ thèm đếm xỉa đến tôi (ờ, vì tôi rất nghèo).

Người đàn ông của tôi từng thiệt thòi hơn nhiều người khác, vì lúc nắm tay tôi đi ngoài đường họ không có cái hãnh tiến là đang được sở hữu một bông hoa đẹp. Vậy nhưng họ tuyệt đối chưa bao giờ phải mất mặt vì tôi.

Còn nhớ lần tôi cùng bạn trai đi ăn ở một nhà hàng sang trọng, cùng đối tác của anh ấy. Đối tác của anh ấy là một doanh nhân trung tuổi, sống ở nước ngoài nhiều năm. Doanh nhân kia, có vẻ rất ngạc nhiên khi bạn tôi giới thiệu tôi là bạn gái của anh ấy. Lúc phục vụ bê món lên, tôi thấy ánh mắt của doanh nhân kia như đang tìm kiếm thêm đồ, tôi ngoắc phụ vụ lại, gọi đúng thứ anh ấy đang cần, anh ấy rất ngạc nhiên hỏi:

 "Sao em biết hay vậy?"

Tôi chỉ cười.

Anh ấy liền quay ra nói với bạn tôi, rằng tôi là một cô gái rất tinh tế khác hẳn với vẻ bề ngoài.

Người yêu tôi lúc đó nghe nói vậy thì cũng chỉ cười xòa, có lẽ vì anh ấy hiểu ý của người bạn mình.

Tôi là người hay nói, tôi vụng về trong nhiều chuyện, nhưng tôi biết lúc nào mình nên im lặng, chuyện gì mình cần phải để tâm.

Và nghe tới đây, có lẽ bạn cũng không còn thắc mắc, vì sao một cô gái xấu xí nhưng tôi lại vẫn có thể được yêu thương, được trân trọng.

Tôi nghĩ nếu mình không thể là một bông hoa đẹp thì hãy làm một bông hoa thơm. Và tôi luôn cho phép mình cái quyền được hãnh tiến vì bản thân, bởi tôi biết thứ mà tôi đang thực sự sở hữu là gì.

"Trong cuốn sách "Sống như người Paris", các cô gái Paris được dạy rằng hãy tôn trọng những gì mẹ thiên nhiên ban tặng cho chúng ta.

Rằng không phải ngón tay nào của nàng cũng đeo nhẫn, không phải chiếc nhẫn nào của nàng cũng gắn kim cương.

Rằng nàng không dùng chiếc túi hàng hiệu trứ danh nào.

Nhưng nàng vẫn thật nổi bật chỉ đơn giản bằng lời nói và phong thái của nàng mà thôi!"

**********

Chuyện cô bé mù may mắn

Tôi đang ngồi uống cafe với bạn thì một cô bé mù bước vào mời chúng tôi mua kẹo cao su. Bình thường chúng tôi sẽ từ chối, bởi lẽ ngồi đây một lúc thì có biết bao nhiêu đứa chạy lại mời mua, nhìn đứa nào cũng lấm lem đáng thương cả. Thế nhưng với cô bé này thì khác, nhìn kĩ gương mặt cô bé, mũi miệng rất xinh, nhưng toàn bộ phần da ở mắt bị kéo tịt vào, che hết toàn bộ đôi mắt của cô bé. Tôi quyết định mua cho co bé hai vỉ kẹo cao su, cô bé cảm ơn tôi rối rít. Tôi thực sự động lòng trước gương mặt của cô bé.

Tôi hỏi:

- Quê em ở đâu?

- Em ở Thái Bình.

- Em có bố mẹ không, sao lại phải đi bán kẹo cao su thế này?

- Em và bố em lên Hà Nội đi làm kiếm tiền nuôi mẹ với hai đứa nhỏ ở quê.

- Hai em của em năm nay mấy tuổi rồi?

- Một đứa năm tuổi một đứa bảy tuổi, mà đứa nào cũng què chân, chúng nó không biết đi.

- Sao lại thế? 

 Tôi hỏi cô bé.

- Lúc mẹ em đẻ ra chúng nó đã bị thế rồi, nhà em có mỗi em may hơn là vẫn còn đi được. 

 Cô bé cúi xuống lần lần sờ sờ, vừa xếp lại những vỉ kẹo trong cái rổ nhựa, vừa hồn nhiên trả lời tôi.

Nhìn đôi mắt bị phần da kéo che lấp hết con ngươi không thể nhìn thấy gì của cô bé, rồi nghe cô bé nói: 

"Em may hơn vì em vẫn còn đi được",

Tôi sững người thầm nghĩ: 

"May mắn ư?" 

Cô bé có hiểu thế nào là may mắn không? Cô bé bị mù không nhìn thấy gì, lại còn phải bỏ học để đi mưu sinh như thế này, mà cô bé vẫn cho rằng mình may mắn sao? Phải rồi! Nếu so sánh cô bé với hai đứa em đang nằm liệt một chỗ ở nhà thì cô bé đúng là may mắn thật.

Sau này tôi kể câu chuyện với bạn bè tôi, mọi người bảo có thể cô bé cố tình nói như thế để lấy được sự thương hại của người khác, đây là chiêu bán hàng của bọn trẻ đầu đường xó chợ. Thế nhưng tôi vẫn cứ cho phép mình tin vào câu chuyện đó, và ít nhất tôi cũng luôn biết ơn câu chuyện mà cô bé nói, bởi cô bé giúp tôi nhận ra một điều hiện hữu rõ ràng mà tôi và rất nhiều người đều không ý thức được. Đó là thực ra chúng ta đang may mắn như thế nào. Tôi từng oán trách cuộc đời là tôi thật kém may mắn vì sinh ra đã xấu xí, rất nhiều cô gái khác có lẽ cũng giống như tôi, luôn oán trách cuộc đời bất công. Vậy nhưng chúng mình không tự nhìn ra xung quanh để thấy, thậm chí có rất nhiều người luôn ước được khỏe mạnh như mình mà còn không được. Thế mà họ vẫn không hề chán nản với cuộc đời, họ vẫn vui vẻ sống.

Còn chúng mình, chúng mình có sức khỏe, chúng mình được lành lặn, mặt mũi chân tay đủ cả, chúng mình còn mong ước gì hơn nữa? Chỉ vì chúng mình không đẹp mà chúng mình bất mãn, oán hận cuộc đời ư? Chúng mình có tham lam và ích kỉ quá không?

********

Được sống trên đời này đã là một đặc ân

Tôi đã từng chứng kiến một người bạn rất tài giỏi, bạn là niềm tin, là hi vọng của cả một dòng tộc. Tương lai đang sáng ngời, thế rồi bạn nhận được tin dữ, bạn bị ung thư máu, dù bạn có lạc quan, mạnh mẽ cỡ nào thì cũng không chống lại được với bệnh tật, bạn ra đi khi còn chưa bước qua tuổi 25.

Tôi từng chứng kiến một "tình địch" của mình, cô ấy bằng tuổi tôi, yêu đơn phương người yêu của tôi ở thời điểm đó suốt ba năm trời. Cô ấy ra đi vào đúng ngày sinh nhật của mình trong một tai nạn, khi đó cô ấy còn chưa bước sang tuổi 30.

Tôi từng chứng kiến mợ của tôi, mợ rất khỏe mạnh, hôm trước vẫn còn đi ra đồng làm ruộng, chỉ một cơn đau đầu ập đến, đi khám bác sĩ bảo u não giai đoạn cuối. Gia đình còn chưa kịp làm gì thì mợ đã ra đi, bỏ lại cậu và hai đứa con, gia đình vốn dĩ đang rất hạnh phúc.

Thế nên bây giờ, thỉnh thoảng tôi buồn vì vài chuyện không diễn ra như ý nguyện.

Thỉnh thoảng tôi buồn vì tôi không có đủ tiền để mua một cái túi xách mà tôi mơ ước.

Thỉnh thoảng tôi sẽ buồn vì bị ai đó bỏ rơi.

Nhưng tôi không bao giờ chán nản với cuộc đời này. Vì tôi càng ngày càng hiểu, được sống đã là một đặc ân, được sống khỏe mạnh chẳng bệnh tật gì chính là một điều vô cùng quý giá.

********

Chúng ta thất bại vì chúng ta chưa cố gắng, chứ không phải vì chúng ta xấu xí

Có nhiều cô gái gửi thư, tâm sự với tôi. Rằng họ cảm thấy tự ti, mặc cảm bất hạnh vì bản thân quá xấu xí, cũng bởi vì ngoại hình quá xấu xí nên để thành công thật chẳng dễ dàng. Có người ra trường lâu rồi mà chẳng thể nào xin được việc làm, mặc dù cũng có trình độ. Họ cho rằng sự thất bại của mình là do nhan sắc quá xấu xí.

Dù hơi nhẫn tâm, nhưng tôi vẫn phải nói. Nhiều cô gái xấu ngày nay, đang bị mắc phải chứng bệnh tự ti thái quá, đồng thời cũng lại bị ảo tưởng và huyễn hoặc bản thân mình quá mức.

Khi không được trọng dụng yêu thương, thay vì nghĩ cách làm sao để thay đổi, thì các bạn ngồi đổ lỗi ngay cho chuyện nhan sắc, vì tôi xấu nên tôi bị người ta đối xử như vậy. Các bạn cho rằng các bạn giỏi hơn phụ nữ đẹp nhưng chỉ vì các bạn xấu nên các bạn mới không được công nhận.

Các bạn đâu biết rằng:

Chính vì các bạn chỉ ngồi một chỗ đổ thừa cho hoàn cảnh như vậy nên các bạn mới thất bại.

Chính vì các bạn như vậy mới càng khiến người ta ghét và coi thường các bạn.

Chính vì các bạn như vậy nên cả đời này các bạn sẽ luôn hậm hực, luôn thấy cuộc đời bất công với mình.

Hơn ai hết, tôi hiểu rõ những thiệt thòi của gái xấu, nhưng tôi không thích các bạn bày nó ra để cầu cứu sự thương hại từ những người khác.

Có lẽ chúng mình đang nhầm lẫn giữa sự đồng cảm và sự thương hại. Đồng cảm xuất phát từ tâm, thương hại giống như sự ban ơn bố thí vậy.

Không thể phủ nhận một điều, phụ nữ xấu luôn khó khăn trong việc khẳng định mình hơn. Có thể xuất phát điểm về trình độ của những cô gái đẹp và cô gái xấu là như nhau, nhưng những cô gái đẹp vẫn sẽ có những lợi thế nhất định. Dù vậy tôi vẫn muốn nói với những cô gái có ngoại hình vốn dĩ không đẹp rằng: 

"Chúng mình đừng bao giờ than vãn và oán trách cuộc đời, bởi nếu chúng mình mải miết đau khổ với điều đó thì chúng mình không bao giờ có cơ hội thay đổi bản thân để chui ra khỏi vỏ ốc của chính mình. Đừng đổ lỗi, đừng quy trách nhiệm mọi sự thất bại của bản thân cho sự xấu xí. Xấu xí không có tôi, cũng không phải là nguyên nhân của thất bại. Chúng mình thất bại vì chúng mình chưa nỗ lực hết mình, chỉ đơn giản vậy thôi. Thay vì ngồi oán trách, thì mình hãy đi tìm cách, để bù lấp cho những khuyết điểm của mình".
truyenhoangdung.blogspot.com



No comments

Powered by Blogger.