BIỂN QUÁI VẬT - CHƯƠNG 22 - Percy Jackson và các vị thần trên đỉnh Olympus - Rick Riordan
BIỂN QUÁI VẬT
Tác giả : Rick Riordan
Thuộc series Percy Jackson và các vị thần trên đỉnh Olympus (tập 02)
PHẦN 8. TÔI CÓ CUỘC ĐOÀN TỤ GIA ĐÌNH TỒI TỆ NHẤT
CHƯƠNG 22:
“Anh đã đầu độc cây của Thalia”
Luke thở dài.
“Ờ, đi thẳng vào vấn đề à? Được rồi, đúng là ta đã đầu độc
cái cây đó. Vậy sao nào?”
“Sao anh lại?”
Giọng Annabeth đầy giận giữ tới mức tôi cũng nghĩ rằng
cô ấy sẽ nổ tung mất.
“Thalia đã cứu sống anh! Cứu sống chúng ta. Sao anh lại
có thể làm ô danh cô ấy…”
“Anh không làm ô danh cô ấy!”
Luke ngắt lời cô ấy.
“Chính các vị thần mới
làm điều đó, Annabeth à! Nếu Thalia còn sống, cô ấy sẽ đứng về phía anh.”
“Nói láo.”
“Nếu em biết điều gì sắp xảy ra, em sẽ hiểu…”
“Em hiểu là anh muốn phá hoại trại!”
Cô ấy hét lên.
“Anh là một con quái vật”
Luke lắc đầu.
“Các vị thần đã làm em mù quáng rồi.
Em không thể tưởng tượng ra một thế giới mà không có họ sao, Annabeth? Điều gì
hay ho từ những câu chuyện lịch sử cổ xưa mà em học? Ba ngàn năm vô tích sự.
Phương Tây đã thối nát tới tận xương tủy. Nó cần bị phá hủy. Hãy theo anh!
Chúng ta có thể bắt đầu một thế giới mới. Chúng ta có thể sử dụng trí thông
minh của em, Annabeth.”
“Chính vì anh không có một chút thông minh nào cả!”
Mắt anh ta nheo hết lại.
“Anh biết em mà,
Annabeth. Em xứng đáng được hưởng những thứ tốt hơn chuyện rong ruổi trong một
vài cuộc tìm kiếm vô vọng để cứu trại. Trong vòng một tháng, Trại Con Lai sẽ bị
lũ quái vật tàn phá. Những anh hùng còn sống sót sẽ không có lựa chọn mà phải
gia nhập cùng bọn anh, hoặc sẽ bị săn lùng tiêu diệt bằng sạch… với người bạn đồng
hành này sao?”
Luke chỉ vào Tyson.
“Này!”
Tôi quát lên.
“Đi cùng với một Cyclops cơ đấy,”
Luke khiển
trách.
“Lại còn nói về chuyện làm ô danh kí ức về Thalia nữa cơ đấy. Anh lấy
làm kinh ngạc về em đấy, Annabeth à. So với tất cả mọi người, em…”
“Im ngay!”
Cô ấy hét lên.
Tôi không biết Luke đang nói về chuyện gì nhưng
Annabeth đã ôm chặt đầu như sắp khóc.
“Để cô ấy được yên,”
Tôi nói.
“Và để Tyson ra
ngoài chuyện này.”
Luke phá lên cười.
“Ồ, đúng rồi. Ta nghe nói. Cha
cậu đã thừa nhận hắn”
Trông tôi hẳn kinh ngạc lắm vì Luke vẫn mỉm cười.
“Đúng thế, Percy. Ta biết tất cả mọi chuyện. Cả kế hoạch đi tìm Bộ Lông Cừu
Vàng của cậu nữa. Các tọa độ đó là gì nhỉ… 30-31-75-12 phải không? Cậu thấy
chưa, ta vẫn còn bạn bè ở trại thông tin cho ta.”
“Ý anh là gián điệp”
Anh ấy nhún vai.
“Có bao nhiêu lời sỉ nhục từ cha
cậu mà cậu có thể chịu đựng được, hả Percy? Cậu nghĩ rằng ông ấy biết ơn cậu
sao? Cậu nghĩ rằng thần Poseidon quan tâm tới cậu nhiều hơn sự quan tâm của ông
ta dành cho con quái vật này không?”
Tyson siết chặt nắm đấm và bắt đầu gầm gừ trong họng.
Luke chỉ cười khúc khích.
“Lũ thần đó đang quá lợi
dụng cậu thôi, Percy à. Cậu có ý tưởng gì về điều dành cho cậu trong tương lai
vào thời điểm sinh nhật mười sáu tuổi của mình không? Chiron vẫn chưa nói cho cậu
về lời Sấm Truyền sao?”
Tôi như muốn đấm vào mặt Luke và bắt anh ấy câm
đi. Nhưng như thường lệ, anh ấy biết cách làm cho tôi bối rối.
Sinh nhật mười sáu tuổi sao?
Ý tôi là, tôi biết bác Chiron đã nhận được Lời Sấm
Truyền từ Nhà Tiên Tri đã nhiều năm rồi. Tôi biết một phần của Lời Sấm Truyền
là về tôi. Nhưng nếu tôi tới sinh nhật mười sáu tuổi thì sao? Tôi không thích
cái giọng như vậy.
“Tôi biết điều mà tôi cần biết”
Tôi kìm chế.
“Như
kẻ thù của tôi vậy.”
“Thế thì cậu là một thằng ngốc.”
Tyson đập mạnh cái ghế gần nhất thành nhiều mảnh.
“Percy không phải là thằng ngốc!”
Trước khi tôi có thể ngăn cậu ấy lại, cậu ấy đã tấn
công Luke. Nắm đấm của cậu ấy giáng xuống đầu của Luke – hai cú đấm từ trên cao
hạ xuống như thế có thể sẽ làm thủng một lỗ trên một tấm titan – nhưng hai gã
song sinh đã chặn đứng. Mỗi một đứa giữ một tay của Tyson và ngăn cậu ấy lại một
cách dễ dàng. Chúng đẩy cậu ấy lùi lại và Tyson loạng choạng. Cậu ấy té xuống tấm
thảm mạnh đến nỗi cả sàn tàu rung rinh theo một cú ngã của cậu ấy.
“Tệ quá. Cyclops à,”
Luke châm chọc.
“Có vẻ những
người bạn hay khóc nhè của ta cùng bên nhau sẽ mạnh hơn sức mạnh của mày. Có lẽ
ta nên để chúng đi…”
“Luke,”
Tôi cắt ngang.
“Hãy nghe tôi. Cha anh gửi
chúng tôi tới”
Gương mặt của anh ấy chuyển sang màu đỏ ửng.
“Đừng-bao
giờ-nhắc đến ông ta.”
“Ông ấy bảo chúng tôi lên con tàu này. Tôi nghĩ rằng
đó chỉ là một chuyến đi, nhưng ông ấy gửi chúng tôi tới đây để tìm anh. Ông ấy
nói rằng sẽ không bỏ rơi anh, cho dù anh có giận giữ thế nào đi chăng nữa”
“Giận giữ ư?”
Luke gầm lên.
“Bỏ rơi ta ư? Ông ta
đã ruồng bỏ ta, Percy! Ta muốn Olympus bị phá hủy! Từng cái ngai phải bị đập vụn.
Cậu hãy nói cho thần Hermes biết điều đó sắp diễn ra, các vị thần ở định
Olympus càng yếu hơn và chúng ta càng mạnh hơn. Ông ta càng mạnh hơn.”
Luke chỉ
vào chiếc quách vàng.
Chiếc hộp khiến tôi sợ hãi, nhưng tôi kiên quyết
không để lộ điều này ra.
“Thế thì sao?”
Tôi hỏi gặng.
“Cái gì quá đặc biệt…”
Rồi tôi như chợt bừng tỉnh, bên trong chiếc quách
này có thể là cái gì. Nhiệt độ trong phòng dường như sụt xuống hai mươi độ.
“Woa, ý anh không phải là…?”
“Ông ấy đang tái tạo lại”
Luke nói.
“Từng chút một.
Bọn ta đang triệu hồi năng lượng cuộc sống của ông ấy ra khỏi miệng hố. Cứ mỗi
một người mới cam kết về theo phe bọn ta, mảnh nhỏ khác sẽ xuất hiện…”
“Thật ghê tởm!”
Annabeth khinh bỉ.
Luke chế nhạo cô ấy.
“Mẹ em chẳng phải được sinh
ra từ vết nứt trên sọ của Zeus sao, Annabeth. Anh sẽ không nói. Ngay khi có đủ
các thần titan để chúng ta có thể tạo nên toàn bộ con người ông ta. Chúng ta sẽ
ghép chúng vào nhau để có một cơ thể mới cho ông ta, một công việc thích hợp
cho các lò rèn của Hephaestus”
“Anh điên mất rồi.”
Annabeth nói.
“Hãy gia nhập với bọn anh và em sẽ được thưởng
công. Bọn anh có những người bạn quyền lực, những nhà tài trợ đủ giàu để mua
con tàu du lịch này và nhiều thức khác nữa. Percy, mẹ em sẽ không bao giờ phải
làm việc. Em có thể mua cho bà một căn biệt thự. Em có thể có quyền lực, danh
tiếng – bất cứ điều gì em muốn. Còn Annabeth, em có thể thực hiện được ước mơ
trở thành một kiến trúc sư. Em có thể xây một đài tưởng niệm tồn tại đến một
ngàn năm sau. Một ngôi đền cho các vị thần của kỷ nguyên sắp đến!”
“Hãy cút xuống địa ngục đi!”
Annabeth nguyền rủa.
Luke thở dài.
“Thật đáng tiếc.”
Anh ấy cầm lên một vật gì đó nom rất giống một chiếc
điều khiển ti vi lên và nhấn nút đó. Chỉ vài giây, chiếc cửa phòng khách tiết
được mở ra và hai thủy thủ mặc đồng phục tiến vào, được trang bị những chiếc gậy
tuần đêm. Họ cũng có những con mắt đờ đẫn vô hồn giống như những người thường
khác mà tôi đã gặp. Nhưng tôi có cảm giác điều đó không hề khiến chúng ít nguy
hiểm hơn trong chiến đấu.
“A, tốt lắm, đội bảo vệ”
Luke tán dương.
“Ta e ngại
rằng chúng ta có vài kẻ đi lậu vé.”
“Vâng, thưa ngài.”
Họ mơ màng đáp.
Luke quay về phía Oreius.
“Đã đến lúc cho rồng Aethiopian ăn rồi. Hãy
mang lũ ngu này xuống dưới và cho chúng thấy kết thúc ra sao.”
Oreius cười ngớ ngẩn
“Hehe! Hehe!”
“Để cả ta đi cùng”
Agrius cằn nhằn.
“Thằng em ta vô tích sự lắm. Cái thằng
Cyclops đó…”
“Không nguy hiểm lắm đâu”
Luke nói. Anh ta liếc nhanh về phía các quách
vàng như thể có chứa thứ gì đó đang khiến anh ta cảm thấy lo lắng.
“Agrius, cứ ở
lại đây. Chúng ta còn các vấn đề quan trọng cần bàn.”
“Nhưng…”
“Oreius, đừng làm ta thất vọng. Phải ở trong hầm để bảo con rồng đã được
ăn no đấy!”
Oreius dung mũi ngọn lao thúc chúng tôi đi và dồn chúng tôi ra khỏi
phòng khánh tiết, theo sau là hai người bảo vệ con người.
***
Khi đi về phía cuối hành lang với ngọn lao của Orieus đang chọc chọc
sau lưng, tôi nghĩ về điều mà Luke đã nói – hai con gấu sinh đôi ở cùng nhau sẽ
đối chọi được với sức mạnh của Tyson. Nhưng có thể khi bị tách ra thì…
Chúng tôi đi ra từ hành lang ở phần giữa của con tàu và đi băng qua một
boong tàu mở với những chiếc thuyền cứu sinh. Tôi biết đủ rõ con tàu này để nhận
ra rằng đây có thể là lần cuối cùng chúng tôi nhìn thấy anh sáng mặt trời. Khi
chúng tôi bước sang phía bên kia, chúng tôi dùng thang máy để đi xuống hầm và
điều gì đó sẽ xảy ra.
Tôi nhìn Tyson và giục,
“Ngay bây giờ.”
Cám ơn trời, cậu ấy hiểu ý tôi muốn nói. Cậu ấy quay ngoắt lại và tống
vào tên Oreius một phát bắn ngược lại phải tới mười mét, rơi tõm xuống bể bơi,
vào giữa một gia đình du khách thây ma.
“Ah!”
Bọn trẻ cùng nhau hét vang lên.
“Chúng ta không có thuốc nổ trong
hồ chứ.”
Một gã bảo vệ rút gậy ra nhưng Annabeth đã nhanh như gió tung cho hắn một
cú đá tuyệt đẹp. Gã còn lại cuống cuồng chạy tới chỗ chuông báo động gần nhất.
“Ngăn hắn lại!”
Annabeth kêu lên nhưng đã quá muộn.
Trước khi tôi kịp đập cả cái ghế vào đầu hắn, hắn đã nhấn chuông.
Đèn đỏ bật sáng. Còi báo động rú vang.
“Thuyền cứu sinh!”
Tôi hét lên.
Chúng tôi chạy tới chiếc thuyền gần nhất.
Khi chúng tôi vừa lật được chiếc bạt phủ lên, lũ quái vật và rất đông bảo
vệ đang chạy lên boong, đẩy ngã đám du khách và những người phục vụ với các
khay đầy các loại thức uống nhiệt đới. Cái gã mặc áo giáo Hy Lạp rút gươm ra và
tấn công, nhưng hắn lại bị trượt chân vào vũng nước cocktail pina colada nhỏ.
Đám xạ thủ Laistrygonian đã tụ tập trên boong phía trên chúng tôi, tên đã lắp sẵn
trong cung.
“Làm thế nào để hạ cái thuyền này xuống?”
Annabeth kêu thất thanh.
Một con chó ngao nhảy chồm về phía tôi, nhưng Tyson đã kịp thời quất nó
văng sang một bên bằng bình cứu hỏa.
“Vào thuyền!”
Tôi hét lên. Tôi mở nắp cây Thủy Triều và chém một loạt
mũi tên được bắn ra đầu tiên trong không trung. Chúng tôi có thể bị chôn vùi bằng
các mũi tên bất cứ khi nào.
Chiếc thuyền cứu sinh đang được treo ngoài mạn tàu, phía trên mặt nước.
Annabeth và Tyson không kịp thả ròng rọc.
“Giữ chắc nhé!”
Tôi hét lên và cắt đứt dây thừng.
Một trận mưa tên bay vèo vèo phía trên đầu chúng tôi khi chúng tôi rơi
tự do xuống biển.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment