ANH CHỌN AI ? SIÊU MẪU HAY OSIN - CHƯƠNG 14 - LAN RÙA - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM
ANH CHỌN AI ?
SIÊU MẪU HAY OSIN
Tác giả: Lan Rùa
Thể loại: Ngôn tình, truyện teen, tình cảm
CHƯƠNG 14 :ÔNG CHỦ THÈM ĂN KIWI - BỆNH TỰ SƯỚNG
Ngày nào chú thỏ non xách đồ lỉnh khỉnh về nhà,
ngang qua con cáo già gian ác, khẽ lườm trộm một phát rồi mới tung tăng vào bếp.
Nhưng hôm nay, chưa để thỏ non lườm trộm, cáo già đã quát lớn.
-"Kiwi của ông chủ đâu osin?"
-"Hả, anh dặn tôi mua kiwi hả?"
-"Đầu óc em để đâu thế? Có mỗi việc nhỏ ấy mà
cũng quên à? Thủ khoa đại học cái nỗi gì?"
-"Này, đừng có mà xỉa xói nhé, rõ ràng là anh
không dặn mà..."
-"Rõ ràng là tôi có dặn mà, em nhớ lại
đi."
-"Nhớ cái gì, anh có dặn đâu mà nhớ..."
Nàng bực mình, xong vì biết thân phận hèn mọn chẳng
thể ăn nổi đại gia, đành hạ giọng.
-"Thôi không phí lời với anh nữa, mệt, thích ăn
thì tôi đi mua..."
-"Có thế chứ, ở ngay đầu phố có cửa hàng bán
hoa quả sạch đấy, đi bộ ra đấy cho gần"
-"BIẾT ROÀI, không phải dặn."
'Đồ yêu sách!!!'
Nàng ra đi với vẻ mặt buồn bực u sầu, tức tối tới lộn
ruột, đóng cửa . Ấy vậy mà lúc về nàng lại hớn hở như bắt được vàng, ba chân bốn
cẳng chạy, vừa gặp được chàng, nàng đã mừng rỡ khoe.
-"Eo ôi hôm nay may mắn thế chứ nị..."
-"Sao may mắn?"
-"Thì cửa hàng rau quả đang khuyến mại, mỗi
khách hàng tới mua đều được nhận một phần quà đặc biệt, hí hí."
-"Thế em được cái gì?"
-"Tôi không biết, chưa bóc?"
-"Cái cửa hàng ấy chắc cũng chẳng có gì giá trị
đâu..."
Minh vờ tỏ vẻ không quan tâm.
-"Kệ chứ, cứ được tặng quà là vui rồi...hehe"
Đoạn những ngón tay thon thả của nàng thoăn thoắt
bóc quà.
-"ÒA!!!"
Nàng reo lên sung sướng.
-"Đẹp quá, anh nhìn này, đẹp nhỉ...eo, đẹp thế..."
Đại gia cố nhịn nụ cười sung sướng, hằn giọng:
-"Trông cũng được...e...hèm..."
Mải mê ngắm món quà, bỗng nàng bâng quơ.
-"Ơ, cái dây chuyền này giống giống cái anh tặng
Ngọc nhỉ? Mỗi tội cái này mảnh hơn và có ba ngôi sao màu tím, anh xem
này..."
Anh giật mình, nhấp ngum nước, toan nói lấp liếm một
vài câu gì đó cho qua chuyện thì nàng đã nhanh chóng nhận ra sự thật.
-"Ừm, xem xét kĩ lại thì cũng không giống lắm,
cái của anh tặng Ngọc chắc chắn hơn, còn cái này, mỏng manh, giật cái là đứt,
nhìn qua là biết hàng mĩ kí, cùng lắm cũng chỉ 30k nhỉ..."
Vâng, cái trí 'thông minh' của nàng khiến chàng tý sặc.
Khổ thân cái người nào đặt làm cả tháng trời, cứ cách ba mắt dây lại cho đính
viên kim cương nhỏ xíu tinh xảo, tới ba ngôi sao cũng được nghệ nhân khắc cẩn
thận từ đá Musgrative.
Tất cả những thứ đó, qua mắt nàng, chỉ là mĩ kí thôi
sao? Hự hự, sợ nàng không nhận, đại gia đã phải dùng cửa hàng trái cây tặng trá
hình, tất nhiên không mong nàng biết chuyện, nhưng việc nàng đánh giá về sợi
dây khiến anh không khỏi chạnh lòng, đại gia hắng giọng.
-"Nói cho phải thì người trả tiền mua kiwi là
tôi, nên tôi là người được nhận sợi dây chuyền đó!"
-"Cái gì, anh vô lý vừa thôi, tôi là người đi
mua mà, chủ quán đích thân tặng cho tôi mà"
-"Nhưng em chả vừa chê là đồ mĩ kí sao? Mĩ kí
thì đưa tôi!"
-"Mĩ kí nhưng tôi thích là được, mà loại hàng hạ
phẩm này thì anh dùng làm gì? Tôi nhất định giữ, trừ khi..."
-"Trừ khi sao?"
-"Trừ khi anh quá muốn có nó, muốn sợi dây này
luôn ngự trên cổ mình hàng ngày...nếu vậy thì...nếu vậy thì...nếu vậy thì....MUỘI
XIN NHƯỜNG TỶ..."
Đoạn nàng cần thận nâng sợi dây đặt trước mặt anh, nở
nụ cười gian trá, ngại tím mặt, nhưng anh là ai, nàng là thỏ ranh thì anh vẫn
là cáo già cơ mà? Con cáo kéo lấy con thỏ đang cười đắc chí, vòng tay qua siết
chặt eo xinh.
-"Ê, làm gì thế, bỏ ra..."
-"TỶ MUỘI với nhau, MUỘI ngại cái gì chớ..."
-"Ê, gian thương, bỏ ra!"
-"Sao MUỘI lại cứ trốn tránh TỶ thế..."
Người nàng nhanh chóng bị kẹp chặp giữa cặp đùi rắn
rỏi của chàng. Chàng nhẹ nhàng vuốt tóc nàng sang một bên, ba ngôi sao tím nhỏ
xinh từ từ được đeo lên chiếc cổ trắng nõn nà của nàng. Tim nàng đập, người
nàng như run lên khi bờ môi chàng chạm gáy. Theo phản xạ, nàng nhúc nhích tính
thoát thân, chàng khẽ thì thầm vào tai nàng.
-"Chỉ một phút thôi...xin em đấy"
Chưa bao giờ cáo muốn 'ăn tươi nuốt sống' thỏ tới vậy,
cũng chưa bao giờ, trong một phần trái tim của thỏ, không muốn chiến đấu, không
muốn quật cường, không muốn dũng cảm nữa, một phần trái tim ấy, muốn dâng mình
cho cáo.
********
-"Muộn rồi, đi nấu cơm đây…”
Quay người nàng về phía mình, mặt chạm mặt, nhìn sâu vào đôi mắt trong veo ấy, anh thì thầm:
-"Em là không yêu tôi…hay đơn giản chỉ vì em không muốn làm người thứ ba???”
Ở trong lòng anh, gương mặt anh sao mà tuấn tú tới vậy, bàn tay anh ôm nàng- sao lại ấm áp tới thế, mùi hương nam tính từ cơ thể anh- sao lại có sức mê hoặc ma mị vậy? Trăm ngàn lần muốn nói không yêu anh mà không tài nào gian dối khi nhìn vào đôi mắt chân thành ấy…khát khao muốn thú nhận tình yêu cháy bỏng mà không sao làm được, kể cả nàng có bỏ qua mặc cảm tội lỗi thì cũng chẳng đủ tự tin…nàng là ai cơ chứ, anh là ai cơ chứ? Nàng liệu có xứng??? Cuối cùng, vẫn là bài ca lấp liếm muôn thủa:
-"Tôi chỉ đơn giản là đói rồi thôi, anh thích ăn gì…”
Biết nàng vẫn còn ngại ngùng, anh tạm thời không ép, trộm nghĩ thà để thế này còn hơn làm nàng khó xử, anh rất sợ, sợ nàng sẽ không ở bên anh nữa:
-"Gì cũng được, em nấu gì cũng ngon…”
Định ngoảnh lại trêu anh, ‘ăn c…cũng ngon hả’, nhưng thế nào, nàng lại thôi, lầm lũi đi vào bếp.
……………………………..
Nàng thỏ mắc một bệnh lạ- đó là thích tự sướng trước gương, nhất là khi thỏ ta có đồ mới. Lần này có lẽ căn bệnh càng trầm trọng, khi nàng vô cùng – vô cùng – vô cùng thích chiếc vòng cổ màu tím, rình lúc cáo già ở trên phòng ngủ, là nàng lại bỏ tạm công việc, chạy ra đứng trước chiếc gương lớn ở ngoài phòng khách, tự độc diễn với chính mình:
-"Gương nhà đại gia có khác- cũng to hơn hẳn gương nhà mềnh…”
-"Soi ở đây thích thật, chỉ có chiếc gương này mới lột tả được hết vẻ đẹp của ta…haha”
-"Cái vòng này là đồ mĩ kí mà đẹp ghê người – chẳng qua là mềnh quá xinh đẹp nên đeo cái gì cũng đẹp thoai…híhi”
-"Đẹp quá, đẹp quá…cao thêm chút nữa có khi thành hoa hậu Việt Nam cũng nên…”
-"Người đứng trước gương là ai vậy?
Có những lúc, vì quá hưng phấn, nàng còn giả giọng người dẫn chương trình:
-"Xin giới thiệu nữ diễn viên chính xuất sắc nhất đạt giải Oscar năm nay, cô Tố Uyên”
Đoạn, nàng làm bộ đi lên nhận giải với dáng vẻ yêu kiều:
-"OMG!!! Tôi rất mừng, tôi chưa bao giờ nghĩ là mình sẽ được giải này, trước tiên, xin cảm ơn cụ kị tôi đã sinh ra ông bà tôi, rồi ông bà tôi đã sinh ra bố mẹ tôi, để bố mẹ tôi đã sinh ra tôi…Thành công ngày hôm nay…”
…….
Nàng đứng trước gương, hồn nhiên, vui tươi như vậy, nàng chẳng thể nào ngờ, những phút giây giải trí ấy của nàng cũng chính là những phút giây đại gia như trúng bùa, nghiêng ngả, nắc nẻ trên phòng…
Quay người nàng về phía mình, mặt chạm mặt, nhìn sâu vào đôi mắt trong veo ấy, anh thì thầm:
-"Em là không yêu tôi…hay đơn giản chỉ vì em không muốn làm người thứ ba???”
Ở trong lòng anh, gương mặt anh sao mà tuấn tú tới vậy, bàn tay anh ôm nàng- sao lại ấm áp tới thế, mùi hương nam tính từ cơ thể anh- sao lại có sức mê hoặc ma mị vậy? Trăm ngàn lần muốn nói không yêu anh mà không tài nào gian dối khi nhìn vào đôi mắt chân thành ấy…khát khao muốn thú nhận tình yêu cháy bỏng mà không sao làm được, kể cả nàng có bỏ qua mặc cảm tội lỗi thì cũng chẳng đủ tự tin…nàng là ai cơ chứ, anh là ai cơ chứ? Nàng liệu có xứng??? Cuối cùng, vẫn là bài ca lấp liếm muôn thủa:
-"Tôi chỉ đơn giản là đói rồi thôi, anh thích ăn gì…”
Biết nàng vẫn còn ngại ngùng, anh tạm thời không ép, trộm nghĩ thà để thế này còn hơn làm nàng khó xử, anh rất sợ, sợ nàng sẽ không ở bên anh nữa:
-"Gì cũng được, em nấu gì cũng ngon…”
Định ngoảnh lại trêu anh, ‘ăn c…cũng ngon hả’, nhưng thế nào, nàng lại thôi, lầm lũi đi vào bếp.
……………………………..
Nàng thỏ mắc một bệnh lạ- đó là thích tự sướng trước gương, nhất là khi thỏ ta có đồ mới. Lần này có lẽ căn bệnh càng trầm trọng, khi nàng vô cùng – vô cùng – vô cùng thích chiếc vòng cổ màu tím, rình lúc cáo già ở trên phòng ngủ, là nàng lại bỏ tạm công việc, chạy ra đứng trước chiếc gương lớn ở ngoài phòng khách, tự độc diễn với chính mình:
-"Gương nhà đại gia có khác- cũng to hơn hẳn gương nhà mềnh…”
-"Soi ở đây thích thật, chỉ có chiếc gương này mới lột tả được hết vẻ đẹp của ta…haha”
-"Cái vòng này là đồ mĩ kí mà đẹp ghê người – chẳng qua là mềnh quá xinh đẹp nên đeo cái gì cũng đẹp thoai…híhi”
-"Đẹp quá, đẹp quá…cao thêm chút nữa có khi thành hoa hậu Việt Nam cũng nên…”
-"Người đứng trước gương là ai vậy?
Có những lúc, vì quá hưng phấn, nàng còn giả giọng người dẫn chương trình:
-"Xin giới thiệu nữ diễn viên chính xuất sắc nhất đạt giải Oscar năm nay, cô Tố Uyên”
Đoạn, nàng làm bộ đi lên nhận giải với dáng vẻ yêu kiều:
-"OMG!!! Tôi rất mừng, tôi chưa bao giờ nghĩ là mình sẽ được giải này, trước tiên, xin cảm ơn cụ kị tôi đã sinh ra ông bà tôi, rồi ông bà tôi đã sinh ra bố mẹ tôi, để bố mẹ tôi đã sinh ra tôi…Thành công ngày hôm nay…”
…….
Nàng đứng trước gương, hồn nhiên, vui tươi như vậy, nàng chẳng thể nào ngờ, những phút giây giải trí ấy của nàng cũng chính là những phút giây đại gia như trúng bùa, nghiêng ngả, nắc nẻ trên phòng…
Ai mà ngờ được cơ chứ? Ai mà ngờ con cáo già gian ác
tới mức gắn camera quanh nhà chỉ để trông chừng một chú thỏ non?
Nàng nhí nhảnh như con cá cảnh, chàng thì nhiều khi
cười chảy cả nước mắt, cáo và thỏ, bọn họ cứ như vậy yên bình mà sống.
.....
Một ngày nọ, 10h sáng.
-"Mẹ à, lúc nãy con thấy mẹ gọi nhỡ, mà con
đang đi đường?"
-"Ừ, con ạ, lúc sáng bố trèo định hái gửi cho
con mấy quả hồng xiêm, chẳng biết ông ấy loạng choạng thế nào mà lúc xuống bị
ngã..."
-"Hả, ngã như thế nào ạ? Bố có sao không mẹ?"
-"Không sao con ạ, nhưng hình như lưng bị hơi bị
đau..."
Nhớ tới khả năng bị liệt của bệnh đau lưng mà Minh
đang chịu mà nàng lo sợ luôn cả cho bố mình, giọng run run, dồn dập.
-"Ặc, thế phải xuống huyện khám luôn mẹ ạ, mà nếu
không được thì chiều bố mẹ bắt xe ra rồi con đón...ở đây hơi xa nhưng trang thiết
bị hiện đại lắm...hơi đau nhưng để lâu sợ biến chứng gì nguy hiểm "
-"Ừ, anh Hà đưa bố xuống huyện chụp rồi con ạ,
họ bảo không sao, chịu khó uống thuốc và tĩnh dưỡng là khỏi."
-"Vâng, vâng, tốt quá ạ, có gì mai con về ạ."
-"Thôi con ạ, về làm gì vất vả ra, đi mấy trăm
cây chứ ít à...mà mẹ gửi cho yến gạo mới hồng xiêm, na nữa đấy, ở đấy mai ra bến
xe nhận..."
-"Dạ, vâng ạ, mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe ạ..."
Cúp máy mà nàng rơm rớm, sáng hôm đó, nàng không tài
nào mà tập trung làm việc được, nỗi nhớ gia đình và lo cho ba cứ canh cánh.
Một lúc, nàng vội vàng mở tủ, lấy toàn bộ chỗ thuốc
trị đau lưng của anh, chạy một mạch ra hiệu thuốc gần đó. Nàng nghĩ, anh là đại
gia, chắc chắn sẽ được kê khai loại thuốc tốt nhất, sịn nhất, nàng muốn bố nàng
cũng được dùng loại thuốc đó.
-"Chị ơi lấy cho em thuốc giống hệt những phên
này, liều lượng cũng như thế luôn ạ"
Nàng thở hổn hển, nói với chị bán thuốc.
-"Ừ, okie em..."
Vừa lấy thuốc cho Uyên, chị vừa tươi cười, vừa hỏi
thăm.
-"Em mua làm gì mà lắm thuốc bổ thế, thực ra uống
nhiều thuốc bổ cũng không tốt đâu, quan trọng là phải ăn uống điều độ, đủ chất,
sinh hoạt đúng giờ".
-"Không, em mua thuốc chữa đau lưng mà, chắc
trong đống này có vài loại thuốc bổ à chị".
Chị dược sỹ giật mình, xem lại cẩn thận những loại
thuốc cô bé vừa đưa:
-"Trong đống này làm gì có thuốc đau lưng...
"
-"Thật ạ, chị xem lại hộ em xem, mà cả cái tuýp
xoa này nữa, chắc tuýp này trị đau lưng ạ?"
Kiểm tra lại một lượt, nhưng khẳng định của chị vẫn
không hề thay đổi:
-"Ừ, toàn thuốc bổ không à, còn tuýp xoa là
giúp mềm và trắng da thôi, em xem này, thành phần chính là vitamin E mà."
Mới đầu, nàng còn ngây ra không hiểu, nhưng được một
lúc, khi mà một lượng máu nhất định đã lên được tới não, nàng giận sôi máu, cố
kiềm nén, bảo chị lấy cho thuốc trị đau lưng loại tốt nhất, chạy nhanh ra bến
xe gửi về nhà.
Xong xuôi, chú thỏ non bực mình lao thẳng tới hang
cáo.
Cáo già vẫn nhởn nhơ chưa biết chuyện, thấy thỏ, cáo
ung dung nạt nộ:
-"Osin đi đâu thế? Để bản thiếu gia ở một mình
à, cần cái gì đi lại nhiều là không tốt cho bệnh tình của tôi đâu? "
Bình thường, bị người khác lừa, lợi dụng, nàng cũng
chỉ bỏ qua, không chơi nữa, vì nếu trả thù, chính nàng cũng lại làm những hành
động bẩn thỉu ấy, nàng không muốn, vậy mà, hôm nay, vận hết khí công, nàng
không sao thoát khỏi bực mình, thực sự muốn cho tên này một trận ra ngô ra
khoai.
"ĐỒ KHỐN NẠN, HÈN HẠ, LỪA TÔI HẢ, LÁO
TOÉT"
Điên hết cả tiết, nàng định xổ toẹt cả đống câu chửi
cho đỡ bực, nhưng nghĩ lại không hay, chửi xong thì thôi không tới làm nữa, con
cáo già này chẳng thiệt thòi gì, chỉ thiệt ta, đã làm mệt lại ra đi trong bực tức,
không được, trong phút cơn giận đã xì khói ra tới đỉnh đầu, chú thỏ non quyết định.
"Hắn đã mưu hèn kế bẩn thì mình cũng phải mưu bẩn
kế hèn, hãy đợi đấy cáo ạ, ta tới đây."
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment