XU XU ĐỪNG KHÓC - HỒNG SAKURA - CHƯƠNG 42

XU XU ĐỪNG KHÓC

truyện hoàng dung - truyện ngôn tình việt nam

Tác giả : Hồng Sakura
Thể loại : Truyện ngắn tình cảm, truyện teen

CHƯƠNG 42:
 

Cái điện thoại trở thành cục gạch để tôi chơi game, từ chiều cho tới tận khuya nó cũng ko hề chớp sóng >__< tôi ăn xong bữa tối thì chỉ biết xem ti vi, rửa chén phụ chị Oanh vợ anh Tiến con trai cả của bác hai.. chị có 1 đứa con gái 5 tuổi, bé Rơm, gọi tôi là cô Xu Xu.. ở đây mấy ngày chắc chỉ còn chơi được với nó..

“Cô Xu Xu có cái đồng hồ đẹp quá”

“Uh, của bạn cô đó”

“Của chú Đu Đu hả?”

Tự nhiên bé Rơm lại nhắc Đu Đu, năm lớp 9 tôi và Đu Đu cũng về đây 1 lần, phải rồi, Đu Đu còn làm cho Rơm 1 cái lon gắn nến, để đẩy đi tối Trung Thu nữa.

“Ko phải, của người khác.”

“Sao chú Đu Đu ko về chơi vậy..”

“Đừng hỏi chú Đu Đu nữa… T__T”

Tôi bỏ vào giường và trùm chăn ngủ, ký ức của tôi gắn liền với Đu Đu, thật khó để tẩy xóa đi.. nhưng câu nói của cậu ấy hôm đó vẫn còn văng vẳng..

“…Khỏi bám theo tớ nữa…”

Tôi phải tách Đu Đu ra khỏi cuộc sống của mình thôi. Cố lên, Xu Xu..

……………

Hai ngày sau đó, tôi phải ra vườn rau, hái rất nhiều rau vào để bác hai nấu canh, rồi cho heo ăn nữa.. mấy con heo nhà bác mập ú, có con heo con dễ thương lắm, tôi bắt đầu hết cảm giác buồn.. mỗi chiều cho nó ăn cũng vui, nó cứ kêu ót ét ót ét, đuôi ngoe nguẩy mừng nữa.

“Cô Xu Xu, có điện thoại này!!”

Bé Rơm chạy ra mang theo cái điện thoại mà tôi nghĩ, là nó đã chết vì mất sóng từ hai ngày qua.. La La is calling. Cuối cùng thì cậu ấy cũng gọi. Tôi quăng rổ rau và chụp cái điện thoại nghe..

“Alo??”

“Cho tôi địa chỉ đi, tôi đang ở trên xe này.”

“Ấp 3 , xã Thạnh Lộc, Huyện Cai Lậy. Khi nào cậu tới được?”

“1 tiếng nữa… bye nhé”

Tôi cúp máy và nhìn thấy mặt bé Rơm nhìn tôi chăm chú, cả con heo con trong chuồng cũng như đang nhìn tôi.. *__*

“Cô Xu Xu nói với ai mà vui vậy?”

“Vui hả?”

“Cô cúp máy mà còn cười mỉm chi đó.”

Thế àh.. tôi ko biết.. là mình đã cười. Vui ư… vì Lãm?? Tại sao nhỉ… tôi nhận ra mình trở nên sốt ruột, tối ngày dòm đồng hồ, liệu cậu ấy có tìm ra ko.. ông nội mắc 1 cái võng ở 2 cây xoài trong vườn, rồi nằm đung đưa, hát bài “Hòn vọng phu”…nghe buồn gần chết..

“Chờ ai vậy, Xu Xu?”

“Con…chờ Lãm ạh.”

“Lãm là cái thằng cao cao ốm ốm đó hả?”

“Dạ…”

“Hẹn hò nữa ... hèn chi mà nghỉ chơi thằng Đu Đu.”

“Hèn chi gì ông?.. Con nghỉ chơi Đu Đu đâu có liên quan gì Lãm.”

Tôi nói giọng hơi khó chịu, ông nội quay mặt ra chỗ khác tiếp tục hát, thái độ cứ như là tôi làm ông ko hài lòng vậy.. ông thích Đu Đu hơn thì sao, ông đâu có biết, là cậu ấy đã làm tôi đau lòng thế nào.. chán ông ghê. Lãm lại gọi, tôi tránh mặt ông đi ra cổng đầu ngõ nghe, chẳng thấy cậu ấy đâu cả..

“Tôi đến ấp 3 rồi nhưng tìm nhà nào đây?”

“Nhà bác Hai Chu.. ko biết có người để cậu hỏi ko nữa..giờ này họ vào nhà ăn cơm hết rồi..”

“Xuân lấy la bàn đặt trước mặt, kim chỉ hướng nào vậy?”

Tôi liền giơ tay ra, cái đồng hồ có dạ quang, trời chỉ sập tối nhưng nó cũng phát sáng.. tôi bắt đầu hiểu tại sao Lãm đưa nó cho tôi, cậu ấy biết thế nào, thì cũng sẽ dùng đến..

“Chỉ giữa chữ E với chữ N”

“Hướng Đông Bắc àh. Được rồi, Xu Xu ra cổng đón tôi nhé.”

Khoảng hơn 10 phút thì Lãm xuất hiện, mặc áo thun trắng, đeo 1 ba lô to phía sau và đội nón kết màu xanh biển.. trên tay còn cầm theo 1 cái túi ny lon.. thoáng trông thấy tôi, Lãm gỡ nón và nháy mắt, tôi bỗng thấy tim đập mạnh… một phần vui mừng, 1 phần hồi hộp, thật là lạ lùng.

Cậu ấy bước tới trao cho tôi cái túi có vài trái xòai chín và mận trắng..

“Tôi mua ở Vĩnh Long. nhưng xem ra ở đây còn có nhiều hơn..”

“Cảm ơn cậu… vào trong này đi..”

Tôi xách cái túi và kéo Lãm vào nhà, ông nội đã đi khỏi chỗ cái võng rồi… bàn cơm đang được bác gái dọn ra, Lãm quăng ba lô và đỡ phụ tô canh to, tôi thấy ông nội vờ đi..

“Cháu là…?”

“Cháu là bạn của Xuân, đi cắm trại gần đây ạh.”

“Àh, ghé gặp bữa ăn cơm luôn hen cháu.”

“Dạ, canh ngon quá sao từ chối được bác.”

Cách nói đối đáp của Lãm khéo léo làm bác gái tôi cười tủm tỉm, chị Oanh cũng mỉm cười, chỉ riêng có ông nội là mặt cứ vô cảm, dù Lãm cố tình quay sang cúi chào ông rất lễ phép..

“Ông ăn cơm luôn chứ ạ?”

“Chả lẽ nhịn đói sao. Hỏi thừa.”

Giọng ông nội khó chịu, ít khi nào tôi thấy ông như vậy, hình như là ông ko thích La La.. ngộ thiệt, nhà tôi mỗi người 1 tính ba thì ko thích Long, ba nói cậu ấy nhà giàu chơi bời mẹ ko thích Đu Đu, vì ba Đu Đu có tình nhân, còn ông nội ko thích Lãm, tại sao chứ.. Lãm có gì ko tốt đâu..T____T

…..............

Sau bữa cơm tốt, bác hai và gia đình cùng xem ti vi, ông nội vào phòng nghe đài FM.. tôi dắt Lãm ra vườn.. chỗ mấy chậu hoa kiểng của bác.. có mấy cái ghế đá.

“Ko đi chung với Đu Đu của Xuân à?”

“Ko, bọn tớ … ah, mà thôi..Đu Đu ko phải của tớ.”

“Hai người có chuyện gì à?”

“Uhm… ”

“Hắn làm Xuân buồn vậy sao?”

Tôi khẽ lắc đầu, ko nhìn Lãm, tự nhiên hai dòng nước mắt cứ chảy ra ko kìm được..

“Sao ai cũng thích nhắc Đu Đu vậy?”

“Ờ thì…”

“Tớ là tớ, Đu Đu là Đu Đu. Từ nay tớ ko dính dáng gì với Đu Đu nữa..!!”

“Chuyện gì xảy ra? Có phải vì thằng Long ko?”

“Hơ… sao lại vì Long?”

Lãm cười nhạt như cái cách cậu ấy vẫn thường như thế, rồi lặng lẽ ngước nhìn mặt trăng treo trên ngọn cây ổi.. thở dài 1 tiếng nhỏ.

“Tôi vẫn tự hỏi tại sao 2 thằng lại thích cùng 1 người con gái…”

“Uh… tớ cũng ko hiểu…”

“Nhưng .. đã vậy thì… Xuân phải chọn 1 người đi…”

“Chọn … á???”

Tôi tỏ ra lúng túng.. tôi vốn ko thích nghĩ đến chuyện bạn trai, chọn hay bỏ ai .. tôi ko muốn.. ko lẽ chọn rồi thì ko được chơi với người kia nữa?

“Sao phải chọn??..Tất cả cứ làm bạn bè đi..”

“Ko đuợc… càng gần nhau nhiều tình cảm càng sâu nặng.. nếu Xuân ko thích ai đó, Xuân phải để họ thoát  ra..”

“Nghe phức tạp quá, tớ chẳng muốn, thôi.. ugh…tớ vào ngủ đây…ughhh..”

Ôi trời, tôi lại nấc cục. Lúc căng thẳng lại như thế… mà ko có Đu Đu ở đây, ai sẽ búng tai cho tôi..? ugh…ugh..

Tôi đứng dậy định vào nhà uống nuớc, rồi ngủ luôn… dù biết uống nước cũng chẳng ích gì, nhưng có thể 1 đêm ngủ dậy sẽ hết nấc..

“Lại nấc cục àh?”

“Uh…ugh… tớ vào tìm nước uống rồi…ugh…ngủ luôn mai dậy…ughh..cậu ngủ ở đi văng nhà ngoài …ugh..nhé.”

Khó chịu dễ sợ..>_<

Có lẽ phải nhờ Lãm búng giúp cái lỗ tai thôi.. tôi đang mở miệng định bảo thì, bị La La

.........................

..................

..........

......

...

hôn ngay vào môi… 

.....OH MY GOD….

O_______________O

Một nụ hôn….

………………

..................

.............

.........

...

Khoảng vài giây……

T_____ ____T

…………….

Tim tôi đập thình thịch và mặt tôi tái mét, ko phải đỏ thẹn mà là TÁI MÉT. và……… tôi hết nấc. Lãm khẽ gãi đầu nhưng đồng thời cũng nhoẻn miệng cười.. tôi vẫn cứng đơ người ko thể phản ứng gì thêm..

“Xin lỗi… tôi ko nghĩ ra cách nào khác… mà Xuân cũng hết nấc rồi. ^ -^”

“…………………”

“Nếu việc vừa rồi là… quá đáng…thì, Xuân đánh tôi đi.”

“………………”

“Tôi… ko biết sao mình làm vậy nữa…”

Sự im lặng của tôi làm cậu ấy sợ, tôi thấy rõ nỗi bức rức của Lãm, dù cho ban đầu cậu ấy còn cười, nhưng chỉ 2 câu sau khi thấy tôi cứ trơ mắt ra nhìn, La La đâm ra bối rối… còn tôi chuyển từ nấc cục sang cà lăm..

“C…ca..cậ…u vừa…vừa… hôn… ack…tớ áh?”

“Uhm… nếu ko nói là hôn thì …Xuân cứ coi như là…biện pháp chữa nấc..”

“Hic… tớ…ko thích…cách chữa nấc này chút nào..”

“Tạ..i sa..o?”

“Nó làm …tớ tê liệt…hic hic…”

La La bật cười và nắm tay tôi, cả hai cùng vào nhà, trước khi tôi đi về phòng, cậu ấy khẽ nói nhỏ..

“Tôi cũng tê liệt đấy..”

……………………………..

Vụ án “chữa nấc kỳ quái” đêm qua làm tôi ngủ mà ko yên, cứ chốc chốc lại xoay người đánh thức bé Rơm. Chừng hơn 4 giờ sáng, tôi thấy tội nghiệp con bé, nên ngồi dậy ra ngoài luôn.. trời còn tối mịt. Tôi rón rén đi nhẹ vòng cửa sau ra ngoài sân, tránh đi ngang phòng khách chỗ đi văng có Lãm đang ngủ.. ót ét… con heo con thấy bóng tôi thì kêu liền, sao nó dậy sớm vậy nhỉ… tôi ko mở đèn sợ mấy con kia lại kêu thì ồn lắm.. mà chỉ quơ rổ rau ban chiều còn lại 1 ít, nhét vào mồm nó.. ánh sáng ngọn đèn pin bỗng tỏa ra, tôi quay lại, 1 bóng người mờ mờ đang đứng.. áo trắng… ÁH…


truyenhoangdung.blogspot.com




CHƯƠNG TRƯỚC
CHƯƠNG SAU


No comments

Powered by Blogger.