NÀY CHỚ LÀM LOẠN - CHƯƠNG 01 - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC

NÀY CHỚ LÀM LOẠN

truyenhoangdung - truyện ngôn tình trung quốc
Tác giả : Minh Nguyệt Thính Phong
Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, hài hước
CHƯƠNG 01:

“Ngữ Lam.”

Cao Ngữ Lam đi công tác về, vừa bước vào văn phòng, còn chưa kịp ngồi xuống đã nghe thấy có người gọi cô.

Cao Ngữ Lam quay đầu lại nhìn, là Ôn Sa, một người đáng tin cậy trong công ty.

Nhắc đến cô gái có tên là Ôn Sa này, cô ấy là người có nhan sắc được xếp vào loại đứng đầu trong công ty, thành tích kinh doanh hàng tháng cũng đứng đầu, có năng lực và hơi mánh khóe, khả năng quan hệ xã hội cũng thuộc loại nhất nhì nên thật sự trở thành cục cưng của công ty.

Lúc này Ôn Sa đang bước nhanh lại gần cô. Cao Ngữ Lam không biết cô ấy có việc gì, đang định mở miệng hỏi nên cô không để ý thấy thái độ kỳ lạ của người đồng nghiệp ngồi bên cạnh. Cao Ngữ Lam chưa kịp có bất kỳ phản ứng gì đã bị Ôn Sa giang tay ôm vào lòng.

“Em thân yêu, anh xin lỗi, anh đã nói ra rồi.”

Nói gì? Cao Ngữ Lam không hiểu chuyện gì, đang nghi hoặc, bỗng nhiên không gian trước mắt cô tối lại, có gì đó chạm lên môi cô, hương nước hoa nhàn nhạt và sự tiếp xúc với đôi môi mềm mại như nhung khiến cô giật thót mình.

Ôn Sa dịu dàng hôn cô, sau đó khẽ khàng nói:

 “Em thân yêu, đừng giận anh.”

Cao Ngữ Lam giống như bị ai đó điểm huyệt, người cô cứng đờ.

Có chuyện gì xảy ra thế?

Vừa rồi, cô bị người khác hôn sao?

Hơn nữa còn bị một người phụ nữ hôn?

Cao Ngữ Lam ngây ngô đờ đẫn, đầu óc trống rỗng, rõ ràng không dám tin.

Cô là một người thật thà, một phụ nữ con nhà lành có tư tưởng bảo thủ… Không, là một cô gái con nhà lành.

Ngoài mối tình toàn tâm toàn ý thời trung học, sau bảy năm bị bạn trai bỏ rơi, cô biết rõ, cô chưa bao giờ cầm tay thêm bất kỳ người đàn ông nào, sao bây giờ cô lại bị người khác hôn?

Điều này rõ ràng là quá loạn!

Dường như Ôn Sa không để ý đến phản ứng của Cao Ngữ Lam, cô ta chỉ vuốt ve mặt cô tỏ vẻ muốn an ủi rồi quay người bỏ đi.

Cao Ngữ Lam ngốc nghếch chậm chạp quay đầu lại, ngơ ngẩn nhìn theo bóng dáng của Ôn Sa, tay cô run run chỉ về hướng đó, không thốt lên được lời nào.

Phần tử phạm tội ung dung bỏ trốn, giờ phải làm sao?

Trí óc Cao Ngữ Lam từ từ ổn định trở lại, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cũng không dám nhìn ánh mắt của đồng nghiệp, trong lòng cô hiểu rõ, lúc này, cô là tâm điểm trong ánh mắt của mọi người.

Chúa ơi, cho cô một cái lỗ để chui xuống được không?

Chúa không đáp, chỉ có một giọng nói khẽ vang lên: 

“Ngữ Lam, giám đốc nói cô về thì đến gặp ông ấy.”

Cao Ngữ Lam ngạc nhiên, quay đầu nhìn người đồng nghiệp vừa thông báo và thấy thái độ cảm thông trong ánh mắt của cô ấy, một linh cảm không hay dâng lên trong lòng cô.

Giám đốc là một người đàn ông đã gần năm mươi tuổi, hói đầu.

Ông chăm chú và nghiêm túc nhìn Cao Ngữ Lam suốt mười phút, cuối cùng cũng mở miệng: 

“Nghe tôi nói, Tiểu Cao…”

Cao Ngữ Lam ngồi thẳng người, không hiểu chuyện gì, dáng vẻ lo lắng bất an. Sự yên lặng suốt một hồi lâu của giám đốc khiến cô bắt đầu lơ đãng.

Lát nữa cô phải đi tìm cô Ôn Sa đó, vì sao bỗng dưng hôn cô làm gì, đều là phụ nữ, buồn nôn quá. Nếu không giải thích rõ ràng vở kịch tai ác này, sau này cô biết phải tiếp tục làm việc ở công ty như thế nào?

“Cô vào công ty làm cũng hơn một năm rồi, thật sự cô luôn thể hiện rất tốt.”

“Cần phải như vậy, cần phải như vậy.”

Ôn Sa vừa nói cô ta đã nói ra rồi là có ý gì?

“Cô biết công ty luôn không tán thành các mối tình trong văn phòng.”

“Giám đốc yên tâm, tôi sẽ không như thế.”

Thái độ kỳ lạ của các đồng nghiệp lúc trước là như thế nào?

“Nhưng cô yêu cũng được, còn không giống bình thường…. như thế này, sẽ có ảnh hưởng không tốt trong công ty.”

“……”

Cao Ngữ Lam ngạc nhiên ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của giám đốc, cô giận mình ngốc nghếch không hiểu cái nhìn ấy.

“Giám đốc, ông nói ai yêu?”

 Cao Ngữ Lam hỏi.

“Cô!”

 Giám đốc sờ cái trán hói của mình. Cao Ngữ Lam hiểu thái độ này, rõ ràng trên mặt giám đốc hiện lên dòng chữ: Nếu tiếp tục giả vờ cũng không có nghĩa gì!

“Nhưng ai yêu tôi?” 

Lẽ nào trong công ty có một chàng trai khôi ngô tuấn tú nào đó để ý đến cô mà cô không biết.

Giám đốc nhìn liếc xéo qua người cô.

Cao Ngữ Lam ngạc nhiên, không phải có người yêu cô, lẽ nào có tin đồn nhảm cô yêu người khác nên làm phiền đến người đó sao?

“Giám đốc, tôi không yêu ai.” 

Cao Ngữ Lam nghiêm túc biện hộ cho mình, mặc dù cô cũng rất muốn yêu, bước ra khỏi vực sâu của tình cảm, bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới, nhưng chuyện này vẫn chưa xảy ra.

Giám đốc ho hai tiếng, nhìn Cao Ngữ Lam, ngón tay gõ lên mặt bàn như đang suy nghĩ nên nói như thế nào.

Linh cảm không hay trong lòng Cao Ngữ Lam ngày càng lớn. Từng cảnh diễn biến của câu chuyện kỳ lạ lần lượt hiện lên trong tâm trí cô, sau đó cô nghe thấy giám đốc nói:

 “Chuyện của cô và Ôn Sa, mọi người trong công ty đều biết rồi.”

“Ôn Sa?”

 Cao Ngữ Lam thốt lên, bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Đúng là loạn quá rồi!

“Giám đốc, tôi tuyệt đối không hề yêu Ôn Sa, người tôi thích là đàn ông!”

Giám đốc liếc nhìn cô, không nói gì.

“Giám đốc, tôi tuyệt đối không hề có bất kỳ quan hệ đó với Ôn Sa. Lẽ nào cô ấy nói với ông cô ấy yêu tôi? Nếu như vậy cũng không liên quan đến tôi. Tôi và cô ấy không quen thân, trong chuyện này chắc chắn có sự hiểu lầm, thật, nếu không hãy gọi cô ấy đến đây, chúng tôi sẽ nói chuyện trực tiếp cho rõ ràng…”

Giám đốc ho một tiếng, ngắt lời của Cao Ngữ Lam: 

“Tiểu Cao, tôi hiểu tâm trạng bây giờ của cô.”

Hiểu? Không phải là tin?

Như vậy có ích gì!

“Giám đốc, ông nhất định phải tin tôi!”

Giám đốc không nói gì, bắt đầu yên lặng làm gì đó trên máy tính.

“Giám đốc, tôi thề, người tôi yêu là đàn ông! Là đàn ông! Là đàn… ông…” 

Tiếng cuối cùng cô thốt lên suýt chút nữa bị nấc nghẹn trong cổ họng vì giám đốc đã đẩy chiếc laptop của ông về phía cô, Cao Ngữ Lam nhìn lên màn hình như nhìn thấy quỷ.

Đó là bức ảnh chụp Ôn Sa và một người phụ nữ đang ôm hôn nhau, hình như ở một nơi đại loại như quán bar. Họ ăn mặc rất gợi cảm, hôn nhau vô cùng thắm thiết. Ôn Sa để lộ nửa khuôn mặt, rất dễ nhận ra, người phụ nữ còn lại chỉ có thể nhìn thấy nửa người trên từ phía sau, nhìn thoáng qua rất giống Cao Ngữ Lam.

Cao Ngữ Lam kinh ngạc há to miệng, chỉ lên màn hình, tay bắt đầu run rẩy: 

“Người này, người này không phải tôi. Thật, đó không phải là tôi.”

Nhưng giám đốc đã không còn muốn tranh luận với cô vấn đề “phải hay không phải” nữa, ông nghiêm sắc mặt, trịnh trọng nói:

 “Tiểu Cao, tình yêu là tự do cá nhân, yêu đàn ông hay phụ nữ cũng là tự do cá nhân, nhưng công ty cũng có quy định của công ty. Tôi cũng không muốn như thế này, nhưng tôi vẫn phải lấy làm tiếc thông báo với cô, đơn xin nghỉ việc của cô, công ty đã phê chuẩn.”

“Tôi không hề xin nghỉ việc!”

 Cao Ngữ Lam giật mình.

“Nếu cô không xin nghỉ việc, công ty phải gửi thông báo cho nghỉ việc tới cô, như vậy không phù hợp. Vì thế, hay là tự cô xin nghỉ việc sẽ tốt hơn.”

Cao Ngữ Lam ngẩn người, như thế này đúng là bắt nạt người quá đáng!

Cô nắm chặt tay lại, tự nhắc mình phải trấn tĩnh, nhưng cảm giác bị bắt nạt và khó chịu đã dâng đầy trong tâm trí cô, vì sao cô luôn gặp những chuyện như thế này, vì sao cô luôn luôn đen đủi?

“Giám đốc, tôi không thể chấp nhận, tôi không làm gì sai.”

“Tiểu Cao, sáng sớm nay tất cả các nhân viên trong công ty đã nhận được rồi. Cô vừa đi công tác về, có thể vẫn chưa kịp mở hòm mail. Ảnh hưởng của chuyện này vô cùng không hay, vi phạm quy định quản lý của công ty. Ôn Sa đã nói rõ tất cả mọi việc, sự thật đã như vậy, cô không thừa nhận còn có tác dụng gì? Để giữ được uy tín và tinh thần làm việc ổn định, công ty đưa ra quyết định cho cô nghỉ việc, hợp tình hợp lý. Dù sao không khí trong công ty cũng đã không còn thích hợp để cô tiếp tục làm việc, vì thế cô nên nghe theo thì tốt hơn.”

Cao Ngữ Lam hoảng hốt nhận ra phản ứng kỳ lạ của các đồng nghiệp có nghĩa là gì, nhưng cô bị oan ức!

“Tôi bị vu oan, đó không phải là tôi!”

Giám đốc thở dài: 

“Tiểu Cao, Ôn Sa đã thừa nhận rồi, bây giờ cô nói những lời này cũng không có tác dụng, công ty đã đưa ra quyết định, hôm nay cô bàn giao hết công việc, bộ phận nhân sự sẽ gặp cô làm thủ tục.”

Cao Ngữ Lam cắn răng, không nén được cảm giác giận dữ: 

“Tôi đi tìm gặp Ôn Sa, vì sao cô ấy muốn hại tôi như thế?”

Cao Ngữ Lam giẫm mạnh chân trên nền nhà, bước vào văn phòng của Ôn Sa. Trong phòng không có ai. Trợ lý của Ôn Sa nói khẽ:

 “Sa Sa bị phê bình, công ty cho cô ấy nghỉ phép một tuần tự kiểm điểm bản thân.”

Nghỉ phép? Vì sao kẻ đầu têu được nghỉ phép, còn cô là người bị hại lại bị đuổi việc? Dựa vào đâu, dựa vào đâu?

Cô là nhân viên bình thường, cô không quan trọng nên cô bị hại và bị bắt nạt sao?

“Nói cho tôi biết số điện thoại của cô ấy.” 

Cao Ngữ Lam nổi giận khiến người trợ lý giật mình. Cô đưa một tấm danh thiếp của Ôn Sa cho Cao Ngữ Lam, Cao Ngữ Lam giật lấy, bắt đầu gọi cho số điện thoại in trên đó, quả nhiên là đã tắt máy!

Một đồng nghiệp nam ở bên cạnh nhìn Cao Ngữ Lam gọi điện thoại với ánh mắt ám muội, hình như đang cười cô giả bộ. Cao Ngữ Lam bực bội quát anh ta:

 “Tôi không quen thân cô ta!”

Cô quay đầu lại rồi hỏi người trợ lý:

 “Cô ấy sống ở đâu?”

Người trợ lý lắc đầu liên tục nói không biết, mấy nhân viên khác lại quay sang nhìn, những ánh mắt khiến Cao Ngữ Lam nóng ruột, cô đập bàn nói to với họ: 

“Thật sự tôi và cô ta không quen biết!”

Tất cả mọi người đột ngột cúi đầu xuống, giả vờ như đang bận việc.

Cao Ngữ Lam bị bao vây giữa ánh mắt của mọi người, văn phòng rộng lớn có rất nhiều người, trong máy tính của từng người đều có một bức ảnh nóng làm bằng chứng cô yêu người đồng tính. Có người bước qua, tranh thủ cơ hội nhìn trộm cô, có người ngồi vùi đầu tại chỗ của mình, khi cô nhìn sang liền cúi đầu xuống càng thấp hơn.

Trong lòng Cao Ngữ Lam run rẩy, cuối cùng cô cũng hiểu, môi trường ở đây thực sự không còn thích hợp với cô nữa.

Cô cố gắng không để rơi nước mắt, quay về chỗ ngồi bàn giao công việc và thu dọn đồ đạc. Có vài đồng nghiệp thân thuộc đến giúp, an ủi cô vài câu, nhưng Cao Ngữ Lam vẫn cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu, cô làm xong thủ tục rất nhanh và về nhà.

Tối hôm đó, Cao Ngữ Lam nằm bò trong quán rượu, cô muốn say.

Cô luôn là một đứa trẻ ngoan, không rượu chè, không thuốc lá, ngủ sớm dậy sớm, làm việc chăm chỉ, thật thà an phận. Chuyện uống rượu như thế này, thật sự là việc cô chỉ làm khi bị shock quá lớn. Những gì trải qua trong ngày thật sự quá đau thương, cô quyết định buông thả mình một lần.

Rượu quá ba tuần, càng uống càng sầu.

Gặp chuyện như thế này cần phải làm gì? Cao Ngữ Lam không biết.

Thật ra, những chuyện tương tự kiểu này không phải cô mới gặp lần đầu. Mối tình đầu ngọt ngào suốt bảy năm của cô cũng vì có người vu oan cô phản bội nên kết thúc một cách bi thảm. Cô đi làm, cũng bởi cấp trên muốn bảo vệ mình nên đẩy trách nhiệm ký sai hợp đồng lên đầu cô nên cô bị sa thải. Lần này càng bất thường hơn, bỗng nhiên bị đuổi việc với lý do có tình cảm với đồng nghiệp cùng giới.

truyenhoangdung.blogspot.com






 

No comments

Powered by Blogger.