TRẠCH THIÊN KÝ - CHƯƠNG 30 - MIÊU NỊ - TRUYỆN HUYỀN ẢO

TRẠCH THIÊN KÝ

TRUYEN HOANG DUNG - TRUYỆN HUYỀN ẢO
Tác giả : Miêu nị
Thể loại: Huyền ảo

CHƯƠNG 30: MỘT LỜI KINH PHONG VŨ 2

Viên cúc áo rơi xuống mặt đất.

Sương khói bao phủ còn chưa kịp tản đi, Lạc Lạc đã xoay người, chính diện là quả đấm cực kỳ đáng sợ kia.

Ở trước thân pháp quỷ dị của Ma tộc nam tử, theo đạo lý mà nói nàng không thể xoay người, nhưng mà nàng có thể.

Bởi vì nàng lại dùng thêm một viên Thiên Lý nữu.

Thiên Lý nữu không thể trợ giúp nàng lướt qua bình chướng vô hình, nhưng ít ra có thể giúp nàng xoay người trở lại.

Nhưng xoay người lại có thể làm được gì?

Quả đấm càng sợ càng ngày càng gần, ánh sáng chân nguyên tràn khỏi kẽ tay càng ngày càng sáng ngời.

Chỉ vì tôn nghiêm, cho nên ở thời khắc sinh tử cuối cùng, nhất định phải đối diện với tử vong ư?

Không.


Vẻ mặt mười phần ngây thơ của Lạc Lạc hiện lên kiên nghị.

Nàng quát lớn một tiếng, giơ nắm đấm nho nhỏ, không chút sợ hãi đối kháng với nắm đấm kinh khủng kia.

Oanh!

Đất đai tung bay, bụi mù mãnh liệt, trên bãi cỏ xuất hiện vô số dấu vết khắc sâu tựa như mạng nhện, phiến rừng cây vừa được sửa sang đón gió mà nghiêng ngả!

Gió đêm nhẹ nhàng lướt qua.

Bụi mù dần dần tan biến, hiện ra thân ảnh của hai người.

Ma tộc nam tử đứng tại nguyên chỗ, gương mặt tái nhợt biểu lộ tâm tình dị thường phức tạp, máu đang chậm rãi chảy xuống.

Hắc bào của hắn đã bị cắt rách thành vô số mảnh nhỏ, lộ ra thân thể nhợt nhạt cường tráng.

Nắm tay phải của hắn đã trở thành huyết nhục mơ hồ, có thể thấy được xương trắng bên trong.

Thương thế kinh khủng nhất là ở đầu của hắn.

Ma giác bên trái trên đầu, đã bị gãy lìa, máu tươi trào ra.

Một cái răng nanh màu vàng, đâm sâu vào giữa trán của hắn, khẽ run lên.

Nếu cái răng nanh sắc bén này, có thể đâm sâu hơn một chút nữa, có thể đã giết chết hắn!

Ma tộc nam tử giơ tay muốn rút cái răng nanh này ra, nhưng chẳng biết tại sao, cũng không dám đụng vào.

Hắn biết, nếu như không phải quân sư cho mình món pháp khí kia để trấn áp chiến trường, như vậy hắn đã bị tiểu cô nương kia đánh lén giết chết.

Vừa nghĩ tới đây, sắc mặt hắn càng thêm tái nhợt, có chút sợ hãi.

"Đây... Chính là răng nanh của Đại Đế sao?"

Hắn quan sát ánh mắt của Lạc Lạc, thanh âm khẽ run, đau đớn tức giận : 

"Quả nhiên không hổ là Điện hạ có vô số bảo bối trong truyền thuyết, lại có pháp khí hộ thân mạnh mẽ đến thế này, ta đã đánh giá thấp ngươi rồi."

Ba viên Thiên Lý nữu, một thanh Phong Vũ tiên, còn có một cái răng nanh của Đại Đế.

Vô luận là loại nào, đặt trên thế gian cũng là bảo vật làm cho người ta táng gia bại sản mới có được... Không, là bảo vật mà các cường giả thà rằng cửa nát nhà tan cũng muốn có được .

Mà những thứ này đều ở trên người của nàng, đã bị nàng không thèm tiếc nuối mà dùng hết.

Nếu để cho các cường giả trên thế gian nhìn thấy hình ảnh tối nay, tuyệt đối sẽ đấm ngực dậm chân, thương tiếc vô cùng.

Nhưng nàng không như thế, bởi vì nàng là Lạc Lạc, nàng rất hào phóng, như vậy, nàng đầu tiên phải hào phóng đối với chính mình, hơn nữa những đồ vật này đều là thuộc về nàng.

"Ta phải thừa nhận, Điện hạ ngài ứng đối thật xuất sắc,năng lực tiên thiên huyết mạch quả nhiên cường đại, nhưng vô cùng đáng tiếc... Đây là kế hoạch do quân sư đại nhân bố trí, hắn khẳng định đã tính được ngươi mang theo những thứ gì, xác nhận không đủ để giết chết ta."

Ma tộc nam tử đưa tay đem máu bôi ra trên gương mặt tái nhợt, dưới ánh sao chiết xạ, nhìn kinh khủng dị thường.

Hắn cuối cùng nói ra: 

"Ta vẫn còn sống, vậy ngài sẽ chết sao."

Lạc Lạc tình huống cũng không quá tốt, khóe môi lúc trước đã dùng tay áo lau khô sạch sẽ, lại tràn ra một đạo máu tươi.

Nàng nhìn Ma tộc nam tử, nhẹ nhàng rung roi, trường tiên phản xạ tinh quang, ở trong bóng đêm tựa như sống lại, không còn là xà, mà là long.

Một con rồng trong mưa gió.

Phong Vũ tiên, xếp hạng mười bảy trên Bách Khí bảng.

......

Ma tộc nam tử biến mất, bốn phía tàng thư quán có tiếng gào thét mãnh liệt, ánh đèn bên trong lọt ra như thuyền nhỏ trong sóng lớn, lúc tối lúc sáng, lúc ẩn lúc hiện.

Lạc Lạc cúi đầu đứng yên, Phong Vũ tiên trong tay không ngừng vũ điệu trong làn gió.

Mơ hồ có mưa rơi xuống.

Chợt có khí tức âm hàn phá tan bóng đêm, sẽ bị hạt mưa ngăn cản.

Chợt có lệ quang xé gió mà tới, gió liền trở nên kịch liệt, tạo thành một đạo bình chướng.

Phong Vũ tiên, có thể dẫn dắt phong vũ bát phương, là vũ khí tốt nhất dùng để phòng thân.

Đây cũng chính là lý do tại sao nàng rời nhà, lựa chọn Phong Vũ tiên làm vũ khí.

Nhưng dù sao nàng cũng chỉ là tiểu cô nương, cảnh giới chỉ ở Tọa Chiếu sơ cảnh, chênh lệch quá lớn với Ma tộc nam tử.

Nếu như nàng không dùng răng nanh của Đại Đế đánh lén đối phương thành công, Ma tộc nam tử thậm chí có thể dựa vào chân nguyên hùng hồn trực tiếp đón đỡ uy lực của Phong Vũ tiên, mạnh mẽ oanh kích giết nàng, nhưng tình huống bây giờ cũng không khác biệt chút nào.

Thân pháp của Ma tộc nam tử quá mức quỷ dị, theo quỹ tích nào đó cực kỳ khó hiểu, ở trong bóng đêm lướt qua lại tự nhiên.

Roi của nàng có thể dẫn dắt phong vũ bát phương, đem chính mình bảo vệ gió thổi không lọt, nhưng không thể nắm được ành tung của đối phương, tự nhiên cũng không có cách nào để công kích.

Tấn công không thể kéo dài, vậy thì phòng thủ làm sao có thể kéo dài được chứ?

Phong Vũ tiên mặc dù có linh tính, cuối cùng cũng cần nàng dùng thần hồn ngự sử, mỗi một đạo mưa gió dâng lên, liền tiêu hao một đạo chân nguyên của nàng.

Hô hấp của nàng càng ngày càng dồn dập, không biết có thể chống đỡ tới khi pháp khí cổ quái của đối phương mất đi hiệu lực, chống đỡ được tới khi tộc nhân chạy tới hay không.

Nàng vẫn dùng tĩnh táo cùng nghị lực kiên trì vượt qua số tuổi, đang chờ đợi.

Nàng đang đợi thời khắc đối phương chân chính lộ ra thân hình.

Pháp khí trên người nàng đã dùng hết, vẫn không thể thoát khốn, nhưng nàng còn roi, mấu chốt hơn nữa là nàng còn có thủ đoạn khác.

Chỉ có nàng biết, trong tay nàng mặc dù đang cầm Phong Vũ tiên, nhưng lại đang dùng kiếm pháp.

Bộ kiếm pháp này cũng có hai chữ phong vũ.

Chung Sơn Phong Vũ kiếm.

Điểm đáng sợ nhất của bộ kiếm pháp này, chính là có thể đem mưa gió đầy trời ngưng làm một điểm, công kích điểm yếu hại nhất của đối phương.

Ma tộc nam tử kia đã bị thương nặng, không còn mạnh mẽ như trước, nàng tin tưởng nếu như cho mình một cơ hội, tuyệt đối có thể giết chết đối phương.

Vấn đề là Ma tộc nam tử sau khi bị thương mặc dù tức giận, nhưng vẫn không mất đi lý trí, biểu hiện trở thành kiên nhẫn, trước lúc không tuyệt đối chắc chắn, bằng vào bộ thân pháp quỷ dị kia, du tẩu bên ngoài mưa gió, căn bản không để cho nàng có cơ hội xuất thủ.

Lạc Lạc đột nhiên cảm giác có chút ủy khuất.

Công pháp của Ma tộc cường giả từ trước đến giờ rất thần bí, nắm bắt không được cũng được rồi, nhưng nếu như mình có thể đem kiếm quyết của Chung Sơn Phong Vũ kiếm học xong hoàn toàn, nếu như có thể hiểu được chân nghĩa của phong vũ bát phương, làm sao hiện tại trở nên bị động như vậy?

Tại sao lão sư của Thiên Đạo viện cùng Trích Tinh học viện, cũng không biết dạy mình làm sao? Nếu như mình có thể tìm được người đêm đó, có phải hắn có thể dạy chính mình hay không? Đúng rồi, nếu như không phải vì tìm tên kia, làm sao mình có thể gặp phải ám sát? Làm sao có thể thảm như vậy?

Đúng vậy, tất cả đều do tên kia.

Lạc Lạc rất ủy khuất, cho nên nàng không muốn hào phóng nữa rồi, nàng quyết định sau này nếu như tìm được người kia, chính mình sẽ không tặng hắn nhiều lễ vật như thế...

Hoặc là, đem lễ vật giảm đi một nửa?

Nghĩ tới chuyện này, chiến đấu vẫn đang tiếp tục.

Nguy hiểm vẫn đang gần kề.

Cổ của nàng có một vết máu, đó là lúc trước Ma tộc nam tử nắm được sơ hở của Phong Vũ tiên, mang đến một kích gần như trí mạng.

Lạc Lạc không ngừng ủy khuất, thương tâm cũng dâng lên.

Nàng không muốn chết.

Nàng thủy chung cho là, sống là một chuyện hạnh phúc nhất , là một chuyện xinh đẹp nhất – ngươi nhìn đi, mây phía chân trời rất xinh đẹp, mây ở kinh đô rất đẹp, có đôi khi tóc của một cô nương ở trên đường, mây ở quê hương cũng rất đẹp, có đôi khi giống như mặt mũi của một thiếu niên mã tặc.

Hơn nữa cho dù phải chết, nàng cũng không thể bị chết ở kinh đô của nhân loại.

Bởi vì như vậy sẽ làm cho rất nhiều người vô tội chết đi, tỷ như cô nương trên đường, tỷ như thiếu niên mã tặc.

Máu trên người Lạc Lạc chảy ra càng lúc càng nhiều.

Phong Vũ tiên cũng dần dần trở nên vô lực .

Ma tộc nam tử vẫn ẩn trong bóng đêm, không biết tại nơi nào.

Nàng rất mệt mỏi, sau đó cảm thấy buồn ngủ.

Phong Vũ tiên ở trong bóng đêm vô thanh vô tức, gió cùng mưa cũng không có thanh âm, Ma tộc nam tử cũng không phát sinh bất kỳ thanh âm nào.

Quốc Giáo học viện hoàn toàn an tĩnh, thật sự rất thích hợp để ngủ.

Nàng trừ tu hành, chơi đùa, chuyện nàng thích nhất chinh là ngủ .

Nàng biết lúc này mình không thể ngủ , nhưng thật sự rất buồn ngủ nha.

Đúng lúc này, một giọng nói phá vỡ an tĩnh.

Quốc Giáo học viện trong bóng đêm như tỉnh lại.

Lạc Lạc cũng tỉnh lại.

"Thiên tinh ánh phủ, chân nguyên tùy ý, bình oản huyền kiên, phong vũ liễm."

Lạc Lạc không biết là ai đang nói chuyện.

Nhưng nàng biết đây là nội dung Chung Sơn Phong Vũ kiếm quyết.

Nàng trong vô thức cầm roi chuyển cổ tay, đầu gối trái hơi cong, chân nguyên tùy ý dâng lên, không để ý tới kiếm quyết thảo luận chút ít kinh mạch, trực tiếp theo thân thể, trực tiếp vượt qua tạng phủ, đi tới ngực, sau đó nàng cảm giác mình tay nắm chuôi roi khẽ nóng lên.

Kế tiếp thì sao?

Nàng có chút ngơ ngẩn suy nghĩ .

Bóng đêm vẫn thâm trầm.

Đạo thanh âm kia lần nữa vang lên.

"Đấu chẩn, Khuê liễu."

Đây là hai từ có vẻ cổ quái.

Nhưng nếu như nói ra, mọi người sinh sống trên thế giới này có thể biết rất rõ nó có ý gì.

Đấu chẩn, là hai khỏa tinh thần phân ra ở phương hướng đông tây.

Khuê liễu, là hai khỏa tinh thần phân ra ở phương hướng nam bắc.

Tinh thần muôn đời cố định không đổi, nhất là những vì tinh thần nổi tiếng, người trên thế gian từ trẻ đến già, cũng có thể tinh tường nhớ rõ vị trí của bọn chúng.

Lạc Lạc ngây người, không rõ có ý tứ gì, đây là phương vị sao?

Chẳng lẽ muốn hướng theo vị trí đấu tinh trên bầu trời đâm ra? Sau đó chẩn tinh?

Đột nhiên, nàng giật mình tỉnh lại.

Giữa Đấu chẩn, có thể vẽ ra một đường.

Giữa Khuê liễu, cũng có thể vẽ ra một đường.

Hai đường kia giao cắt địa phương, chính là một điểm duy nhất giữa bầu trời.

Lạc Lạc mở to hai mắt, hướng chỗ kia nhìn lại.

Phong Vũ tiên trong tay nàng, lập tức đâm về chỗ đó.

Phong Vũ tiên tụ tập mưa gió thành một đường, biến thành một thanh kiếm.

Chung Sơn Phong Vũ kiếm.

Quốc Giáo học viện, mưa gió đột nhiên thu liễm, nhưng kiếm ý đại thịnh.

Xuy.

Một đạo máu tươi như nước sơn phun ra trong bóng đêm.

Đồng thời vang lên , là tiếng kêu đau đớn khiếp sợ mà tức giận của Ma tộc cường giả.​

truyenhoangdung.blogspot.com




No comments

Powered by Blogger.