TỐT NGHIỆP RỒI KẾT HÔN THÔI - CHƯƠNG 08 - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC
TỐT NGHIỆP RỒI! KẾT HÔN THÔI
Tác giả: Thuấn Gian Khuynh Thành
Thể loại: Ngôn Tình, Hiện Đại
CHƯƠNG 08: THĂNG CHỨC 2
Chỉ thấy cả nhà ăn đang ồn ào bỗng chốc trở nên im lìm, không
còn một tiếng động.
Mấy trăm cập mắt đều tập trung về phía bồn nước, ngay cả những
người ngồi trong góc khuất, không thể nhìn thẳng về phía ấy cũng lũ lượt đứng hẳn
dậy, vượt bao trở ngại trùng trùng, kiên trì phóng ánh mắt thăm dò về hướng bồn
nước.
Oa Oa mắt to tròn hốt hoảng hết nhìn từ trái qua phải rồi lại
nhìn từ phải sang trái, cái cảm giác đột nhiên bị người ta chú ý hoàn toàn
không hay chút nào. Cô cố nuốt nước bọt:
“Thực ra., hức...”
Lang Hách Viễn tiếp tục gắp thịt cho vào miệng, sau đó thờ ơ
nói:
“Lâm Lang, cậu nói tiếp đi!”
Vị giám đốc họ Lâm rõ ràng đã bị hành động Lang Hách Viễn vẫn
điềm nhiên ăn thịt sau khi nghe rõ những gì Oa Oa nói dọa cho mất vía, ngỡ
ngàng hỏi lại:
“Tổng giám đốc, tôi nói đến đâu rồi ạ?”
Lang Hách Viễn ngẩng đầu.
“Tôi cũng không biết.”
“Ơ, vậy ý Tổng giám đốc là...?”.
Lâm Lang thực sự không rõ rốt
cuộc Tổng giám đốc Lang Hách Viễn muốn anh nói gì nữa.
Lang Hách Viễn mặt không chút biểu cảm, khẽ bảo:
“Chẳng lẽ cậu
muốn tất cả nhân viên ở đây tiếp tục dỏng tai lên nghe chuyện hôn gián tiếp này
sao?”
“Cái đấy... thưa Tổng giám đốc Lang... hức... thực ra ý tôi
không phải vậy.... hức... mà là...”.
Oa Oa vẫn chưa hết xấu hổ vì cái họa tự
mình gây ra, lén giật giật tay áo Lang Hách Viễn.
“Tổng giám đốc Lang, hức...
anh phải tin tôi.”
Hành động của cô khiến Lang Hách Viễn quay sang nhìn cô bằng
ánh mắt kì quái mất mấy giây rồi chầm chậm mở miệng:
“Tôi tin cô.”
Oa Oa nghĩ một hồi rồi mới bảo:
“Vậy anh đừng ăn... hức… chỗ thịt
này nữa nhé! Trên đó có nước... hức... nước bọt của tôi.”
Lang Hách Viễn hơi nhếch mép, lại gắp một miếng thịt rán nữa
cho vào miệng trước bao ánh mắt cú vọ của mọi người. Tròn mắt kinh ngạc nhìn
Lang Hách Viễn chầm chậm thưởng thức mùi vị của thịt rồi nhẹ nhàng nuốt, chứng
kiến mỗi động tác trong quy trình tiêu hóa của anh, Oa Oa lại tưởng tượng đến cảnh
mình biến thành miếng thịt đáng thương vô tội kia, bị anh ta cắn xé, nhai nuốt.
Ực, ực... Cô nuốt nước bọt liền mấy cái.
Lang Hách Viễn nghiêng đầu, nghiến răng hạ giọng nói:
“Không
sao, tôi không ngại chuyện hôn gián tiếp cô.”
Ực, ực... Cô lại nuốt nước bọt liền mấy cái.
Thế rồi vị Tổng giám đốc vừa ăn miếng thịt có dính nước bọt của
Oa Oa đột nhiên lạnh lùng hỏi:
“Cô không nấc nữa à?”
Ô?
Hình như đúng thế thật.
Oa Oa thấy mình không còn nấc nữa thì cực kì phấn khích, vung
loạn cánh tay, vui mừng hoan hô:
“Tổng giám đốc Lang, anh thật là hết xảy! Hồi
trước, mẹ tôi lấy việc không cho tôi ăn cơm để làm hết nấc, giờ anh lại lấy việc
hôn tôi, đã vậy còn thành công nữa chứ!”
Do không còn bị tiếng nấc ngắt quãng, giọng nói của Oa Oa lần
này vừa vang xa lại vừa rõ ràng.
Đôi lông mày của Lang Hách Viễn nhanh chóng nhíu lại, đến bây
giờ, anh đã triệt để hiểu rõ một chuyện. Cô bé này không chỉ ít tuổi mà đến đầu
óc cũng khó có thể cải tạo được, có nói gì cũng chỉ phí công mà thôi.
Cuối cùng, giữa bầu không khí càng lúc càng tĩnh mịch trong
nhà ăn, Tổng giám đốc Lang mặt mũi tối sầm nhìn Dương Oa Oa đang ngồi bên cạnh,
nắm chặt nắm đấm, cố gắng kiềm chế ý nghĩ tự mình tóm cổ cô ta ném ra ngoài cửa
kính, sau đó đứng dậy, căm uất bỏ đi, không ngoảnh đầu lại.
Đương nhiên, cái tính từ “căm uất” ấy là do Lâm Lang sau khi
tổng kết đã thêm vào.
Oa Oa thực sự chỉ muốn đâm đầu xuống nước chết cho rồi, bồn
nước bên cạnh chính là một lựa chọn quá hoàn hảo. Cô thề với trời rằng bản thân
cô tuyệt đối không phải một con ngốc, nhưng cứ lần nào gặp anh chàng đẹp trai ấy
là y như rằng cô lại không tự chủ nổi mà gây ra toàn chuyện hỗn loạn, khiến người
ta choáng váng thế này. Cô ai oán nhìn về phía Lâm Lang, mong có thể dùng ánh mắt
để chứng minh cho anh ta thấy những lời vừa rồi thật ra chỉ là do bản thân nhất
thời đi chệch quỹ đạo, mong anh có thể hiểu mà về giải thích lại với sếp.
Đương nhiên là kẻ phàm phu tục tử bình thường không thể nào
hiểu nổi ngôn từ của ánh mắt rồi. Lâm Lang lắc lắc đầu.
“Oa Oa, cô...”
Oa Oa ngậm miệng, uất hận nhìn sang mấy đồng nghiệp chắc chắn
đang không ngừng suy đoán vì sao Tổng giám đốc căm uất ra đi. Thế là hết, những
ngày tiếp theo của cô khó mà sống yên ổn. Cứ nghĩ đến việc mình ngay lập tức sẽ
trở thành cô minh tinh Sơn Tây hay vị chủ nhiệm văn phòng đã rời đi, hoặc cô
Linh Dương được lưu truyền lâu nay mà Oa Oa lại không khỏi đau lòng. Đương nhiên,
tiền đề cho việc cô trở thành nữ chính trong mấy cái scandal này là sếp lớn vẫn
có thể nhẫn nhịn mà không sa thải cô.
Hay là gọi một cú cho Cát Cát, hỏi xem dạo này, thầy hướng dẫn
có còn mong nhớ mình sâu sắc nữa hay không nhỉ? Nếu thực sự bị đuổi việc, cô sẽ
về đầu quân cho thầy, làm công việc nghiên cứu khoa học kiếm cái bằng sau tiến
sĩ, việc này cũng đáng để suy xét đấy chứ! Nếu thực sự không được làm ở đây nữa
thì cứ để cho cô, Dương Oa Oa, chết già trong mấy cái phòng thí nghiệm đấy!
Cuộc điện thoại thân tình của Oa Oa còn chưa gọi tin đồn
scandal cũng chưa cháy đến người cô thì trợ lí đặc biệt Toàn ở Tổng ban đã một
lần nữa xuất hiện trước cửa phòng Hành chính, mỉm cười hỏi:
“Xin hỏi, có cô
Dương Oa Oa ở đây không?”
Biết rằng quãng đời nhân viên duy nhất trong kiếp này của cô
đến đây là kết thúc, Dương Oa Oa trong lòng không khỏi kêu gào. Người ta nói bắt
giặc phải bắt vua trước quả không sai, thà đắc tội với một vạn nhân viên cấp dưới
chứ không thể đắc tội với một vị sếp cấp trên. Một người đã đắc tội với Tổng
giám đốc Lang của công ty như cô mà không bị đuổi cổ, thử hỏi còn đâu là luân
thường đạo lí trong Hoa Hạo? Giết một người, răn trăm người đương nhiên là cần
thiết, thôi thì cứ xem cô như một ví dụ điển hình để đem ra huấn luyện nhân viên
mới vậy.
Oa Oa đau khổ đứng dậy, âm thầm thu dọn đồ đạc của mình trên
bàn làm việc: búp bê sứ be bé, cây xương rồng, khung ảnh có hình cô và Nam Nám,
lọ kem dưỡng da tay, chai nước phun giữ ẩm, cả quyển tạp chí Next Magazine mới
mua nữa…
Trợ lí đặc biệt Toàn mỉm cười nói:
“Cô Dương, Tổng giám đốc
Lang muốn cô thu dọn đồ đạc chuyển lên tầng hai mươi hai.”
“Ớ, tầng hai mươi hai?”.
Oa Oa bất giác há hốc mồm. Thế là ý
gì? Lẽ nào Tổng giám đốc thấy tha cho cô đi thế này vẫn chưa thể rửa hận, định
bắt cô đến trước mắt mình, dùng ghế hổ, nước ớt hành hạ cô chăng?
Chị trưởng phòng Hành chính còn ngạc nhiên hơn cả cô, không
giấu nổi giọng run run hỏi:
“Trợ lí đặc biệt Toàn, ý cô là Oa Oa được điều động
lên Tổng ban sao?”
Những nhân viên hiểu rõ nội tình đấu đá nhân sự trong nội bộ
Hoa Hạo đều biết, trưởng phòng Hành chính từ lâu đã khao khát cuộc sống trên Tổng
ban, kể cả chỉ lên làm chân trợ lí quèn cũng cam tâm tình nguyện, ai ngờ tổ
vàng bay ra chim sẻ, lần này lại không phải chị ta, làm sao mà không ghen tị
cho nổi?
“Không phải Tổng ban mà là trợ lí hành chính đặc biệt của Tổng
giám đốc Lang”.
Đối diện với sự mất kiểm soát của trưởng phòng Hành chính, trợ
lí Toàn vẫn giữ nguyên nụ cười.
“Của riêng Tổng giám đốc? Trợ lí hành chính đặc biệt?”.
Giọng
nói run rẩy lần này là từ bạn nhỏ Oa Oa. Câu nói vừa rồi của trợ lí đặc biệt
Toàn lại càng khiến cô khẳng định suy đoán của mình. Tổng giám đốc Lang quả
nhiên là con người ân oán phân minh, có thù ắt phải báo rõ ràng là một trong những
đặc điểm nổi bật của anh ta. Ra đi lần này e rằng lành ít dữ nhiều. Oa Oa đau
khổ giật giật vạt áo của trợ lí đặc biệt Toàn:
“Chị xinh đẹp ơi, xin hỏi, Tổng
giám đốc liệu có đặc biệt dặn dò gì bảo tôi phải để lại trăn trối cho người nhà
trước khi đi thi hành án hay không?”
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment