TỐT NGHIỆP RỒI KẾT HÔN THÔI - CHƯƠNG 04 - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC

TỐT NGHIỆP RỒI!  KẾT HÔN THÔI

TRUYENHOANGDUNG - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC
Tác giả: Thuấn Gian Khuynh Thành
Thể loại: Ngôn Tình, Hiện Đại

CHƯƠNG 04: ĐI LÀM 2


“Cô thuộc bộ phận nào?”. 

Anh nheo nheo mắt nhìn cô, có vẻ như trước đây, anh đã từng gặp cô ở đâu rồi. 
 
“Tổng giám đốc Lang, có lẽ cô ấy ở tầng tám”.

 Có người bỗng nhớ ra cô gái bé nhỏ, gầy gò này. Bất cứ ai đã từng đi qua phòng Hành chính tầng tám đều không thể quên được hai cái lúm đồng tiền trên má mỗi khi cô cười và cả chiếc răng khểnh xinh xắn thu hút ánh nhìn người khác. 

Tổng giám đốc Lang? Oa Oa lặng người, hóa ra chú này chính là Tổng giám đốc Lang - nhân vật chính trong bao nhiêu scandal đồn thổi gần đây? Và hình như Tổng giám đốc Lang trong truyền thuyết ấy đang đích thân hỏi về thân phận của cô. 

Trời ạ! 

Không đợi Oa Oa hoàn hồn, Lang Hách Viễn đã đưa tay về phía bọc văn kiện cô đang ôm trong lòng. Vẫn còn chưa rõ tình thế Oa Oa liền né người theo bản năng, vẻ mặt vô tội vẫn ở trong trạng thái đờ đẫn. 

Mà không, cô đang suy nghĩ, chính xác là đang trong trạng thái suy nghĩ! 

Chết thật, bao nhiêu câu hỏi nghi hoặc còn đang chất chứa trong lòng tự nhiên biến mất tiêu, nên bắt đầu hỏi từ nữ minh tinh Sơn Tây hay từ nam chủ nhiệm, hay là xen kẽ loạn xạ mà hỏi đây? 

Làm thế nào bây giờ, sao đầu óc chẳng nghĩ được gì thế này? Người trong cuộc - ông vua của các tin đồn đang ở ngay trước mắt, Dương Oa Oa, mày nhất định phải tranh thủ cơ hội này! 

“Đưa văn kiện cho tôi là được rồi, cô có thể về làm việc”. 

Lang Hách Viễn thấy càng lúc điệu bộ đờ đẫn của cô càng khó coi, lạnh nhạt buông một câu, định cầm văn kiện rồi mau mau thoát khỏi cô ta, quay lại phòng họp. 

Những tia nắng rọi qua từ phía cửa sổ sau lưng Lang Hách Viễn, trùm lên dáng người cao lớn ấy, phủ xuống đôi mắt sâu hút với ánh nhìn quyết đoán, mạnh mẽ, môi mím chặt kiên nghị, tất cả những hình ảnh ấy đi sâu vào tâm khảm Oa Oa, cô chỉ nghe thấy tiếng tim mình đang đập càng lúc càng lớn, như tiếng búa hơi gò mạnh vào đệm da… 

Sau một hồi thật lâu, khó khăn lắm cô mới hiểu rõ lời của Lang Hách Viễn, hóa ra ngài Tổng giám đốc đang muốn lấy tập văn kiện của cô. Vừa rồi, cô chỉ chăm chăm tính xem nên hỏi chuyện gì trước tiên nên không hề nhớ đến vụ văn kiện. Tới khi thấy ánh mắt Lang Hách Viền dần dần trở nên lạnh lùng, cô đành thu hết dũng khí nói ra những lời đã chất chứa trong lòng bao lâu nay: 

“Tổng giám đốc Lang, anh, anh…” 

Lang Hách Viễn nghiêng đầu nhìn đôi môi hồng đang ấp úng, dường như không nghe ra tiếng lúng búng ấy là cái gì, anh nhíu mày. 

“Cô nói gì? Nói to lên xem!” 

Xin hãy tha thứ cho Oa Oa vì không thể khống chế bản thân, cô đã hoàn toàn bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của ngài giám đốc... 

Cuối cùng, Oa Oa cũng dứt được ánh mắt nhìn chăm chăm vào khuôn mặt anh, lấy hết dũng khí kiên định thốt ra lời khen: 

“Tổng giám đốc Lang, anh... sao anh lại có thể đẹp trai như thế?!” 

“Cái gì?”.

 Giọng Lang Hách Viễn đột nhiên chùng xuống, chầm chậm tiến về phía cô. Những người đứng phía sau vừa rồi cũng nghe rõ mồn một lời gan ruột của Oa Oa, đồng loạt hít vài hơi mạnh. Oa Oa bị anh chàng đẹp trai tiến lại gần, đến hít thở cũng cảm thấy khó nhọc, gấp gáp, cảm giác quay cuồng khiến cô dường như thấy ù cả tai. 

Đừng, đừng tiến lại gần như thế, sếp ơi, tôi đây không có ưu điểm gì khác, mà sức miễn dịch với đàn ông trưởng thành lại rất kém, đừng tiếp tục tiến sát như thế, không chừng tôi sẽ xông lên đấy! Tận sâu trong trái tim Oa Oa đang giãy giụa đau khổ. 

“Tôi, tôi nói Tổng giám đốc Lang, anh đẹp trai thật đấy!”.

 Oa Oa cắn chặt răng, cung kính dùng cả hai tay đưa tập văn kiện lên phía trước, thấy anh không nhận, liền liều nhét cả vào Lang Hách Viễn, trước mặt bao nhiêu người ba chân bốn cẳng chạy toé khói. 

Trái lại, Lang Hách Viễn đang rối mù không hiểu ra sao hết nhìn tập văn kiện trong tay lại nhìn về hướng Dương Oa Oa vừa biến mất, liền sau đó, mọi người đều nghe “binh” một tiếng - hình như có người chạy nhanh quá mà đâm phải cửa thang máy, rồi lại “ây da” một tiếng rõ to. Hách Viễn bừng tỉnh nhận ra ánh mắt có chút đờ đẫn của mình, quay lại liếc nhìn đám cấp dưới tất thảy đều đang dài cổ há hốc mồm nghe ngóng nội tình, lạnh nhạt hỏi: 

“Sao? Các vị đã nghĩ ra cách nào ứng phó với khủng hoảng tài chính hay chưa?” 

“Nghĩ ra rồi... à không... vẫn chưa ạ!”.

 Còn đang thẫn thờ, nhận ra ánh mắt Tổng giám đốc Lang đã trở lại vẻ lãnh đạm như lúc dầu, mấy người liền đua nhau mở miệng bày tỏ suy nghĩ chân thật của mình. 

Nguy hiểm quá, may mà dạo này do khủng hoảng kinh tế, không đủ kinh phí nên lâu nay không ra ngoài làm bữa lớn nào, nếu không lại bị mỡ lợn làm cho mê muội đầu óc, trả lời nhầm Tổng giám đốc Lang thì coi như chết chắc. 

Chỉ duy nhất giám đốc bán hàng Lâm Lang không kịp thu lại lời.

 “Cô gái này thật là, thật là…” 

“Thật là cái gì?”. 

Tổng giám đốc Lang nghe được câu nói của Lâm Lang, mặt lập tức lạnh băng, cơ hồ có thể cạo ra đến cân rưỡi băng là ít. 

“Thật là sáng tạo!”.

 Lâm Lang bị ánh mắt đáng sợ của Tổng giám đốc Lang làm cho kinh hãi, nuốt nước bọt mấy lần mới sửa được hai chữ “thú vị” thành “sáng tạo”, rồi với vẻ mặt đầy nịnh bợ mở cửa phòng họp cho Lang Hách Viễn, cung kính nói một câu: 

“Tổng giám đốc Lang, xin mời!” 

Lang Hách Viễn sầm mặt, quay người đi. Trong khoảnh khắc bước qua cửa phòng họp, anh bỗng liếc về phía thang máy một cái, ánh mắt không giấu nổi nụ cười, rồi nhân lúc mọi người chưa kịp chú ý đã lập tức lấy lại vẻ mặt lạnh lùng như cũ. 

Quả thật là hết sức thú vị. Nhưng cũng không thể không nói, tố chất của nhân viên được tuyển dụng vào Hoa Hạo hai năm trở lại đây càng ngày càng kém, sao một cô bé còn đang mơ mộng như thế lại có thể được tuyển cơ chứ? 

Xem ra hôm nào phải gọi Lão Từ trưởng phòng Nhân sự lên văn phòng uống cà phê mới được... 

*** 

Oa Oa tuyệt đối không dám làm chuyện xấu, còn một khi đã làm chuyện xấu thì chẳng cần đợi người đến bắt ngay tại trận, cô đã tồ tồ chạy ra đầu thú rồi. Ví dụ như sau khi chạy đứt hơi về chỗ ngồi của mình, việc đầu tiên cô làm chính là gọi điện cho Nám Nám. Nám Nám vừa nhấc máy, cô đã kêu lên thảm thiết:

 “Chết rồi, Nám Nám ơi, chị vừa làm một chuyện cực kì mất mặt.” 

Đầu dây bên kia vọng lại tiếng lép chép, hình như Nám Nám đang ăn quà vặt, nghĩ những ngày trong tổ thể dục của họ thật vui quá là vui, thế rồi, cái miệng nhồm nhà nhồm nhoàm như thường lệ cất lên tiếng giễu cợt:

 “Bạn nhỏ Dương Oa Oa, có ngày nào chị không làm mấy chuyện mất mặt chứ?” 

“Lần này thì khác, hôm nay, chị đúng là bị chập dây thần kinh rồi, dám tỏ tình với cả sếp lớn”.

 Giọng điệu kích động của Oa Oa lập tức truyền khắp phòng Hành chính. 

“Sếp lớn? Là nam hay nữ thế?”.

 Đầu óc Nám Nám vẫn chưa nhận thức được mức độ nguy cấp của vấn đề. 

“Đương nhiên là nam rồi, nữ thì chị tỏ tình làm cái khỉ gì chứ? Chẳng trách em mười bốn tuổi mà vẫn còn học cấp hai chị thì khác...”. 

Oa Oa còn đang định tiếp tục bài diễn văn của mình thì Nám Nám đã nhanh chóng chặn đứng:

 “Nếu là nam giới tỏ tình thì cũng đã tỏ tình rồi, còn nếu là nữ giới mà chị dám tỏ tình thì em mới thất kinh ấy chứ!” 

“Hả?!” 

“Cũng đúng”.

 Oa Oa đờ người, tỉ mẩn ngẫm nghĩ, thấy cực kì tâm đắc với những lời chí lí của bạn nhỏ Nám Nám. Chỉ cần đối phương không phải là nữ thì còn gì mà phải sợ chứ? 

Trở lại tâm trạng phơi phới, Oa Oa nói một mạch vào ống nghe:

 “Ổn rồi, chị lại bình thường rồi, không sao nữa. Mà em nhớ để dành cho chị một túi ô mai nhé! Dập máy đây!” 

Nám Nám đã quá quen với kiểu quấy nhiễu bất ngờ này của chị nên chỉ “ờ ờ...” mấy tiếng, bỏ tọt quả táo vào miệng rồi mới gác máy. 

Bên này, Oa Oa mỉm cười bỏ điện thoại xuống, trở lại vẻ điềm nhiên như thường. Nhưng các đồng nghiệp xung quanh đều từ từ quay đầu lại, mặt mày kinh ngạc hỏi:

 “Oa Oa, em nói em tỏ tình với Tổng giám đốc Lang ấy hả?” 

Dương Oa Oa vẫn chưa ngốc đến nỗi tự tiến cử mình vào vai nữ chính của mấy scandal nên lập tức trả lời một cách cực kì thông minh:

 “Không phải anh ta ạ.” 

Kết quả của sự giải thích vội vàng là mọi người đều giữ vững vẻ quan tâm của mùa xuân, tiếp tục xây dựng một câu chuyện tầm phào của mùa thu:

 “Vậy người đó là...” 

Oa Oa dùng đầu ngón chân nghĩ một hồi lâu mới trả lời:

 “Là giám đốc Lâm”. 

Vừa rồi có phải là anh ta không nhỉ? Hình như có thấy giám đốc Lâm đứng bên cạnh anh sếp đẹp trai ấy mà! 

Lời giải thích của Oa Oa kết thúc, mọi người đều như bừng tỉnh, trong lòng không khỏi thương thay cho cô. Cô bé này điểm nào cũng tốt, chỉ có điều tuổi còn nhỏ quá, vẫn chưa nhìn nhận chính xác được thế giới, chỉ một chức giám đốc bán hàng nhỏ nhoi đã coi như sếp lớn rồi, cái chức ấy phải nhảy thêm mấy tầng nữa mới được bằng sếp lớn cơ. 

Oa Oa thấy mọi người chẳng nói năng gì nữa thì tự cho rằng lời lấp liếm của mình hoàn mĩ không chê vào đâu được, dù gì thì cũng chẳng ai có thể tới chỗ giám đốc Lâm kiểm chứng xem có thật là cô, Dương Oa Oa đã tỏ tình với anh ta hay không. Oa Oa cảm thấy cực kì tự hào vì sự cấp trí [5] của mình. 

[5] Sự cấp trí là sự nhanh trí 

Nhưng niềm tự hào mới được một ngày rưỡi thì cô nhận ra rằng cấp trí còn có ý nghĩa khác, đấy là trí tuệ suy kém lúc cấp bách.
truyenhoangdung.blogspot.com





No comments

Powered by Blogger.