TỐT NGHIỆP RỒI KẾT HÔN THÔI - CHƯƠNG 03 - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC
TỐT NGHIỆP RỒI! KẾT HÔN THÔI
Tác giả: Thuấn Gian Khuynh Thành
Thể loại: Ngôn Tình, Hiện Đại
CHƯƠNG 03: ĐI LÀM 1
Oa Oa hiểu rõ rằng thân làm một nhân viên thử việc nhỏ nhoi,
non nớt, nhất định phải biết chăm chỉ, chịu khó, không được để cấp trên coi
mình là nam giới, coi nam giới là gia súc mà phải tự giác trực tiếp nhảy lên cấp
bậc gia súc. Dạng thăng hoa này tuy không phải là kiểu biến chất từ bên trong
nhưng ít ra ngoài mặt cũng phải làm ra vẻ cam tâm tình nguyện.
Công việc buổi sáng của Oa Oa là hùng hục thống kê văn kiện,
cái việc có vẻ rất dễ này thực ra lại cực kì rối rắm, lộn xộn. Nhưng dù bận
trăm công nghìn việc, chìm đắm trong tiếng lách cách gõ bàn phím, cô vẫn dành
ra thời gian vểnh tai nghe ngóng được những scandal giật gân như sau:
“Niềm vui mới của Tổng giám đốc Lang dạo này là minh tinh
“tam thê” [1] Hồng Hinh.”
[1] Minh tinh tam thê: Minh tinh có thành tích trong cả ba
lĩnh vực điện ảnh, truyền hình và ca hát.
“Con gái duy nhất của tập đoàn Linh Dương si mê Tổng giám đốc
Lang, sau khi bị từ chối đã chuyển từ yêu thành hận, cuối cùng quyết định bước
vào thương trường, thề rằng sẽ chiến đấu đến cùng với Hoa Hạo.”
“Chủ nhiệm văn phòng vừa bị điều đi chính là vì đem tình yêu
nồng cháy kìm nén trong lòng biết bao lâu nay bày tỏ với Tổng giám đốc mà bị
trách mắng ngay tại trận, đành nhận lỗi rồi từ chức.”
Tiểu Hồ và Tiểu Lục của phòng Hành chính lúc nói chuyện này cứ
thì thà thì thầm làm một người thích mấy chuyện tầm phào như Oa Oa vất vả mãi mới
hóng hết được. Vì vậy trong lúc vừa làm thống kê, cô vừa tiến hành gọt giũa,
phân tích vấn đề:
Sao lại là minh tinh Sơn Tây [2]? Cô nhớ rõ ràng cái cô minh
tinh ngực to này là người Hồng Kông cơ mà?
[2] Minh tinh Sơn Tây: Oa Oa nghe nhầm “tam thê” thành “Sơn
Tây” vì hai chữ có cách đọc gần giống nhau.
Con gái độc nhất của tập đoàn Linh Dương liệu có vì yêu quá
hóa hận mà nhất định phải đấu với Tổng giám đốc đến cùng không? Hay là vì cô ta
đã chán ghét dòng tộc nên mới cố công quyết đấu để mài bớt sừng linh dương [3]
trên đầu?
[3] Oa Oa hiểu nhầm từ “Linh Dương” trong câu nói của Tiểu Hồ
và Tiểu lục thành con linh dương.
Cái cuối cùng mới khó lí giải, đó là vị chủ nhiệm vừa phải rời
đi ấy rõ ràng là đàn ông mà!
Nghĩ mãi không ra, Oa Oa đành tạm ngừng công việc, vào nhà vệ
sinh một chuyến, ngồi trên bệ xí đến mười lăm phút mới hiểu rõ đầu đuôi câu
chuyện tình yêu éo le kinh thiên động địa, ma kêu quỷ khóc ẩn giấu trong những
lời đồn thổi kia: hóa ra có một cô minh tinh người Sơn Tây phải lòng Tổng giám
đốc, làm bạn gái lúc đó của anh ta chỉ còn biết tức tối ra đi. Ngờ đâu Tổng
giám đốc trong lòng chỉ có hình bóng của Chủ nhiệm văn phòng, quyến luyến không
rời, làm cho người bạn gái cũ không thể cam lòng, sẵn sàng đem thân mình quyết
liều với Tổng giám đốc, còn nam chủ nhiệm văn phòng vì quá yêu Tổng giám đốc,
không muốn làm liên lụy tới người yêu nên đành bỏ đi tới một nơi rất xa, bởi vậy
mà đến giờ, Tổng giám đốc Lang vẫn còn độc thân. Trời ạ, quả thật là một chuyện
tình du dương làm rung động cả con người lẫn thánh thần!
Oa Oa cảm động nghẹn ngào, cuối cùng cũng gác bỏ được vướng mắc
trong lòng, trở về chỗ ngồi. Chưa kịp đặt mông xuống ghế đã nghe trưởng phòng
Hành chính từ đầu bên kia phòng gọi cô, Oa Oa đang định làm bộ khom lưng uốn gối
cho phù hợp với thân phận hèn mọn của một sinh viên mới tốt nghiệp, vừa vào công
ty làm nhân viên thử việc, ai ngờ trưởng phòng Hành chính xem ra có vẻ còn lo lắng
hơn cô, e ngại nói:
“Mọi người đều đang bận, nhưng lại có tài liệu phải đưa lên
cho Tổng giám đốc.”
Oa Oa rất muốn vỗ vai trưởng phòng, cười lớn vài tiếng mà hào
sảng nói:
“Việc này không để tôi làm thì còn ai vào đây nữa?”
Nhưng mới nhìn
thấy ánh mắt hoảng sợ của trưởng phòng, cô đã lập tức thay đổi quyết định,
không dọa chị ấy nữa, ngượng ngập giơ móng gà ra cầm lấy tài liệu, cười lỏn lẻn
nói:
“Trưởng phòng, chị yên tâm, việc này cứ để em, em đảm bảo sẽ chuyển tới
nơi trong thời gian nhanh nhất!”
Trưởng phòng rất hài lòng trước sự nhiệt tình không sợ gian
khó của cô, trong ánh mắt hiền từ ấy dường như còn có cả những giọt nước mắt
khi trút được gánh nặng. Thái độ của chị trưởng phòng khiến Oa Oa bỗng nhận ra,
trong một tập đoàn lớn như Hoa Hạo vẫn còn những người thật lương thiện, chỉ vì
phải sai một thiếu nữ xinh đẹp đi đưa tài liệu mà cảm thấy xót xa vô cùng. Điều
này khiến cô cảm động đến nỗi không màng đến việc trưởng phòng vẫn còn đang định
nói gì phía sau liền ba chân bốn cẳng, hùng hục chạy về phía thang máy, phi thẳng
lên tầng hai mươi hai...
Bỏ lại đằng sau bước chạy của Oa Oa là từng tiếng trôi dạt
trong không trung:
“Vì văn kiện này bị gửi muộn, vừa rồi Tổng giám đốc Lang rất
tức giận nên hậu quả có thể rất nghiêm trọng...”
***
Mẹ Mạc Sầu của Oa Oa đã từng nói, ra ngoài làm việc nhất định
phải cẩn thận, nhất là trước một việc đại sự tuyệt đối phải giữ được thần sắc
điềm tĩnh, trời long đất lở trước mặt cũng chỉ như phủi tay qua lớp bụi mà
thôi, phàm là việc gì cũng phải để ý đến diện mạo bản thân, không thể mặt mũi
bơ phờ, tóc tai bù xù mà xuất hiện trước mặt người khác được, những việc này là
đặc biệt cần thiết.
Hồi đó, vì Oa Oa đang vô cùng đau khổ khi phải đối mặt với việc
phá vỡ mối liên kết phân tử nên đầu óc lúc nào quay mòng mòng, nhưng tiểu áo
bông [4] nhất định phải nghe lời mẹ nên cô vẫn phải thực hiện những chỉ đạo
trên. Cũng vì làm quá nhiều thí nghiệm phá vỡ liên kết hạt nhân mà Oa Oa giờ đã
hoàn toàn thấm thía tư tưởng của mẹ, trước khi làm bất kì việc gì cũng đều từ tốn
chỉnh sửa đầu tóc cho đến lúc gọn gàng hết mức có thể mới thôi, mà thời gian chỉnh
sửa thì càng ngày càng dài.
[4] Tiểu áo bông: Ở Trung Quốc, các bà mẹ thường gọi yêu con
gái mình là tiểu áo bông.
Nhân viên mới như Oa Oa vẫn chưa hiểu lắm về bố cục phòng ốc
trên tầng hai mươi hai vốn có tiếng là u ám, đáng sợ nên dĩ nhiên không biết
nhà vệ sinh ở đâu để soi gương. May thay ở chốn sang trọng dát vàng sáng chói
này còn có một bức tường vừa to vừa rộng, đồng thời là một tấm gương thần kì.
Cách bày trí siêu xa hoa ấy khiến Oa Oa trong nháy mắt cảm thấy cuối cùng mình
cũng tìm ra ánh sáng của cuộc đời. Cô lập tức chạy tới chỗ tấm kính, tỉ mỉ
trang điểm lại dung mạo, chỉnh sửa ngay ngắn quần áo rồi nở một nụ cười ngọt
ngào với chính mình qua gương.
Hôm nay, Oa Oa mặc một bộ vest màu đen, đây là đồng phục nhân
viên của Hoa Hạo. Cái màu xưa như diễm này khiến cô đành phải kéo váy lên quá
eo để khoe ra vẻ đẹp đương độ xuân sắc và đi thêm một đôi tất sặc sỡ nữa cho hợp
với đôi giày cao gót đen. Thực ra bên trong bộ vest còn có chiếc áo phông Hello
Kitty, vì không có cổ lật nên cô đành để lộ he hé cái tai con mèo ra ngoài.
***
“Còn có gì chưa hiểu?”.
Ánh mắt sắc nhọn của Lang Hách Viễn quét
qua tất cả những mái đầu đang cúi xuống và nín thinh của các vị được gọi là quản
lí cao cấp Hoa Hạo, hỏi bằng giọng điệu đầy hăm dọa.
Giám đốc bán hàng Lâm Lang khó nhọc mở miệng biện bạch cho bộ
phận của mình:
“Thực ra, thưa Tổng giám đốc Lang...”
“Tôi không muốn nghe bất kì lời xin xỏ nào, sự kiên nhẫn của
tôi rất có hạn”.
Mười ngón tay của anh đan vào nhau, thể hiện sự mất bình tĩnh.
“Ảnh hưởng của khủng hoảng tài chính đối với ngành chúng ta có thể cao hơn rất
nhiều so với dự báo ban đầu. Nếu tôi nhớ không nhầm thì năm ngoái, vào tầm này
các vị còn vỗ ngực bảo đảm với tôi là thành tích công ty sẽ không bị giảm sút,
nhưng hiện nay, mức giảm của chúng ta đã là 50%, thế mà vẫn chưa có sách lược
kinh doanh cứu vãn khủng hoảng nào được đề xuất là sao? Theo bản báo cáo công bố
ngày hôm qua của tập đoàn Vũ Dương, thành tích của công ty họ mới giảm có
21,7%, điều này làm tôi rất không hài lòng. Vũ Dương phương diện nào cũng không
bằng Hoa Hạo chúng ta, vậy mà lại hơn trong khoản biết giảm thiểu tổn thất thông
qua việc mở rộng nhu cầu nội địa. Còn các vị đã làm được những gì?”
“Chúng tôi...”.
Giám đốc bộ phận sản xuất lo lắng đứng dậy đầu
vẫn cúi gằm.
“Không có chúng tôi gì cả! Nếu cứ tiếp tục thế này thì sớm muộn,
hai chữ Hoa Hạo của chúng ta sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ!”.
Nói đến đây,
đột nhiên Lang Hách Viễn phát hiện thấy ánh mắt của mấy vị quản lí vốn dĩ mặt
mày ủ ê nãy giờ dường như đang bị cái gì đó thu hút, đổ dồn về phía sau lưng
mình, anh cũng ngẩng đầu nhìn theo hướng ấy. Gặp phải ánh nắng chói mắt, lông
mày anh bất giác nhíu lại.
Một cô gái mặc đồng phục nhân viên Hoa Hạo, trang điểm lạ
lùng, cổ quái đang đứng trước tấm kính sau lưng họ mà tô mày kẻ mắt, kinh khủng
nhất là trước mặt bao nhiêu người thế này, cô ta còn đang bắt đầu kéo váy lên.
Nộ khí bừng bừng trong lồng ngực, anh bước ra cửa phòng họp,
nhếch mép cười lạnh lùng, hỏi Oa Oa lúc đó còn đang tập cười trước gương:
“Cô
đang định múa thoát y hay sao?”
***
Oa Oa tay trái đang kéo eo váy, cánh tay phải vẫn kẹp văn kiện
do trưởng phòng đưa, nghi hoặc nhìn ông chú vừa xông ra trước mặt rồi thấy một
nhóm người rầm rộ xông ra, ai cũng mặc như các tinh anh của Wall Street, giày
dép áo xống chỉnh tề. Nhanh chóng nhìn ra ý niệm không mấy tốt đẹp từ thái độ
kì lạ của bọn họ, cô liền lùi về phía sau hai bước, tay ôm chặt văn kiện, trừng
mắt cảnh giác nhìn lại.
Nhưng phải công nhận là cái chú trông có vẻ rất quyết đoán dẫn
đầu đám người này đẹp trai thật đấy, dường như trời sinh ra đã có khí chất
ngang tàng của bậc vua chúa, Oa Oa ngước nhìn gương mặt mà cặp mày đang nhíu chặt
lại, có chút ngây người.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment