PHONG THẦN DIỄN NGHĨA - CHƯƠNG 18 - HỨA TRỌNG LÂM

 PHONG THẦN DIỄN NGHĨA

truyenhoangdung.blogspot.com

 Tác giả : Hứa Trọng Lâm
Thể loại: Truyện Lịch Sử

CHƯƠNG 18:NA TRA XUẤT HIỆN ẢI TRẦN ĐƯỜNG 2

Bấy giờ Na Tra đang mải mê đứng xem sóng bủa. Thình lình thấy một con thú từ dưới nước nhảy vọt lên, trên lưng có một chàng trai tay cầm kích, mình mặc giáp, miệng kêu lớn:

- Thằng nhỏ kia. Có phải mầy vừa giết chết tướng Dạ Xoa của tao không?

Na Tra nói:

- Tao giết nó chớ còn ai nữa.

Ngao Bính hỏi:

- Mầy là thằng con nít ở đâu lại hung hăng như vậy?

Na Tra đáp:

- Tao là Lý Na Tra, con ông Lý Tịnh, hiện làm Tổng Trấn nầy.

Ngao Bính nói:

- Con ông gì mặc kệ mầy. Mày giết tướng trời tất phải đền tội.

Na Tra nói:

- Thằng phách lối. Tao đang tắm nơi đây, đâu phải là một khúc gỗ trôi sông mà nó vác búa đến bửa vào người tao? Tao đánh nó chết lại tội vạ gì?

Ngao Bính nói:

- Tao bắt mầy đem vào Thủy điện rồi mầy muốn nói gì thì nói.

Na Tra trợn mắt:

- Thủy điện là đâu? Mầy là thằng nào?

Ngao Bính nói:

- Tao là Ngao Bính, con của Ngao Quảng, Ðông Hải Long Vương.

Na Tra cười:

- A, nói vậy thì bay là loài rồng ở dưới nước. Nhưng đừng làm phách, hễ chọc đến tao, tao lột da cả cha mầy nữa chứ không phải chỉ một mình mầy thôi đâu.

Ngao Bính tức giận quá, cầm kích lướt tới đâm đùa. Na Tra sợ hãi, quăng Hỗn thiên lăng ra trói. Ngao Bính té xuống lưng thú, rồi nhảy xổ đến đạp chân vào cổ, lấy Càn khôn quyện đập đầu chết tốt biện nguyên hình một con rồng nhỏ.
Na Tra nói:

- Ðể tao rút lấy gân mầy đem về cho cha tao buộc giáp chơi, nghe nói gân rồng chắc lắm.

Nói rồi làm y như vậy. Xong mặc quần áo lại, trở về ải.

Tên gia nô nãy giờ chứng kiến cuộc tàn sát, mặt không còn chút máu, không dám đi gần Na Tra, cứ lểnh mểnh theo sau cách một khoảng.

Phu nhân thấy Na Tra về, liền hỏi:

- Con đi chơi đâu đến nửa ngày mới về?

Na Tra thưa:

- Con mải mê ngắm cảnh đẹp nên về trễ.

Nói rồi đi thẳng ra sau vườn.

Bấy giờ, đoàn thủy quân theo Ngao Bính thấy Ngao Bính bị đánh chết lật đật trở về báo với Ngao Quảng.

Ngao Quảng thất kinh, la lớn:

- Con ta là một vị thần làm mưa, sao nó dám giết đi. Vả ta với Lý Tịnh trước kia kết tình bằng hữu, sao va lại để con đánh chết Ngao Thái Tử, rút lấy gân? Việc nầy chẳng những một hận thù mà còn là một nhục nhã nữa.

Nói rồi liền hóa ra một vị tú tài thẳng đến dinh Lý Tịnh.

Bấy giờ Lý Tinh mới điểm quân về, nghe quân báo:

- Có Ngao Quảng xin vào yết kiến.

Lý Tịnh mừng rỡ, vì lâu ngày xa cách, nên lật đật ra rước vào.

Ngao Quảng mặt phừng phừng, nói vói Lý Tịnh:

- Tôi đến đây không còn tình nghĩa gì nữa!

Lý Tịnh ngạc nhiên hỏi:

- Anh em lâu ngày xa cách, được gặp nhau là vui lắm, sao hiền huynh buông lời như vậy?

Ngao Quảng nói:

- Tình nghĩa gì nữa mà anh em. Anh để con anh đánh chết tướng Dạ Xoa của tôi, lại giết con trai tôi rút gân đem về. Con cái hung dữ như vậy anh còn bênh nó à?

Lý Tịnh ngạc nhiên đáp:

- Anh lầm rồi, Tôi chỉ có ba đứa con. Hai đứa lớn đi học chỉ còn thằng nhỏ bảy tuổi không hề ra khỏi cửa, lẽ nào có xảy ra chuyện như vậy!

Ngao Quảng nói:

- Chính là thằng Na Tra, con trai nhỏ của anh. Nó có xưng tên xưng họ rõ ràng, chối làm sao được.

Lý Tịnh nói:

- Thằng Na Tra mới có bảy tuổi mà đánh ai được? Tuy vóc nó lớn thật, song còn nhỏ lắm! Thôi anh chớ giận, để tôi gọi nó ra đây cho anh nhìn mặt.

Lý Tịnh nói dứt lời, để Ngao Quảng ngồi đó, ra hậu phòng gọi vợ hỏi:

- Thằng Na Tra đâu?

Ân phu nhân không rõ chuyện gì, thấy nét mặt chồng có điều quan trọng, liền hỏi:

- Ai ở đằng trước vậy?

Lý Tịnh nói:

- Có Ngao Quảng, bạn của ta đến thăm và trách ta để con giết chết vị Thái Tử, con trai của ông ấy. Ta thiết tưởng rằng con trai ta là Na Tra mới có bảy tuổi, chưa từng ra khỏi cửa, có đâu sanh chuyện với ai, chắc Ngao Quảng lầm, nên ta gọi Na Tra ra cho Ngao Quảng thấy mặt.

Ân phu nhân nghe nói lòng nghi ngại, đứng suy nghĩ, Lý Tịnh hỏi:

- Na Tra ở đâu?

Ân phu nhân đáp:

- Nó chơi đâu ngoài vườn hoa.

Lý Tịnh liền Chạy tuốt ra sau vườn, thấy Na Tra đang thơ thẩn ở đó.

Lý Tịnh hỏi:

- Na Tra con làm gì đó?

Na Tra nói:

- Có mấy sợi gân rồng con mới tìm được, định ôm phơi khô để cha dùng làm dây cột giáp, thứ nầy tốt lắm.

Lý Tình sững sờ, hỏi:

- Gân rồng ở đâu vậy?

Na Tra kể lại chuyện đi tắm sông giết chết thái tử long vương.

Lý Tịnh đứng chết điếng. Giây lâu mới mở miệng mắng:

- Mầy là đồ oan gia nghiệp báo, Ngao Quảng làm chức Ðông Hải Long Vương trước kia là bạn với tao, sao mầy giết con trai người ta rút lấy gân đem về phơi. Nay bác mầy đến đòi thường mạng, mầy tính sao bây giờ?

Na Tra nói:

- Thưa cha, con không biết cha nó là bạn với cha nên lầm lỡ. Vả lại không biết thì chẳng có tội gì, cha đừng lo, gân rồng còn đó, chưa cắt đứt sợi nào, để con lấy đem trả cho lão là yên chuyện.

Na Tra bèn đến trước mặt Ngao Quảng xá một cái và nói:

- Chào bác. Cháu vì không biết nên lầm lỡ xúc phạm đến đại huynh. Nay gân của đại huynh còn nguyên, chưa đứt khúc nào, xin trả lại bác, mong bác tha lỗi.
Ngao Quảng thấy nắm gân rồng càng đau xót dạ, nhớ đến con, liền ngó sang nói với Lý Tịnh:

- Chú sanh con dữ như vậy mà còn đổ lỗi cho tôi xét lầm. Nay tôi không còn tình nghĩa gì hết, quyết đến trước mặt Thượng đế đầu cáo, thử chú tránh khỏi vạ nầy không?

Ngao Quảng nói rồi bước ra ngoài đi thẳng. Lý Tịnh ngồi chết điếng, không nói nên lời. Qua một lúc, Lý Tịnh bỗng khóc oà!

Ân phu nhân bước ra hỏi:

- Chuyện gì vậy?

Lý Tịnh nói:

- Con dại cái mang đó là lẽ thường xưa nay. Chúng ta sanh đặng con dữ, không tránh khỏi tai nạn. Ngao Quảng đến trước cửa trời đầu cáo, vợ chồng chúng ta không thể nào toàn thân.

Nói rồi khóc nữa, phu nhân an ủi:

- Công việc chưa biết thế nào, sao Tướng quân vội bi quan?

Lý Tịnh nói:

- Phu nhân không rõ. Lẽ trời không thể tránh được. Tôi trước kia tu luyện không thành, song đã biết được mọi huyền cơ vũ trụ. Trên thượng giới có cả một triều đình. Thượng Ðế có các vì tiên, phật cai quản chia làm hai nghành Xiển Giáo và Triệt giáo. Luật lệ, phép tắc điều định theo lề lối phân minh.

Ân phu nhân nghe chồng giải thích thất kinh, nói với Na Tra:

- Tao có công cưu mang mầy hơn ba năm, mầy không đền đáp lại gây ra tai họa làm hại đến mẹ cha như vậy thật bất hiếu.

Na Tra thấv mẹ mình than vãn, liền quì thưa:

- Nay con không lẽ giấu mẹ cha, con không phải người phàm tục mà chính là học trò của ông Thái Ất ở động Kim Quang. Con có hai món báu vật không ai đánh lại. Ðể con về động thuật lại việc cho thầy con. Nếu Ngao Quảng có làm gì bất quá mạng thế mạng thôi. Quyết không để liên lụy đến mẹ cha.

Nói rồi hốt một nắm đất vãi lên trời, độn vào đất ấy mà bay đi mất.

Vợ chồng Lý Tịnh trông thấy cũng thất kinh, biết con mình là một bậc tướng tài, Thượng Ðế sai xuống đầu thai. Tuy vậy công lý không thể nào trốn tránh được. Giết người vô cớ phải chịu tội mà thôi.

Na Tra độn thổ về đến động Kim Quang. Thái Ất cho đồng tử đòi vào hỏi.

Na Tra đem mọi việc thuật lại một hồi nhờ thầy cứu mạng.

Thái ất nói:

- Ngao Bính số mạng chỉ đến đó thôi. Ngao Quảng là một vị thần mưa lẽ nào không biết, chuyện gì phải đi kiện?

Liền dặn nhỏ Na Tra bảo phải làm y kế rồi họa bùa trên lưng Na Tra, khiến Na Tra đến cửa trời đón đường Ngao Quảng.

Na Tra lạy tạ lui ra, đằng vân thẳng đến cửa trời đứng trước đền Bửu Ðức đợi Long Vương.

Bởi có bùa ẩn thân nên không ai thấy được. Bấy giờ Ngao Quảng mới lểnh mểnh đến, Na Tra trông thấy nổi xung, xách Càn khôn quyện nhắm trên lưng Ngao Quảng đánh xuống. Ngao Quảng bị đánh lén không đề phòng được, té nhào dưới đất. Na Tra lập tức đạp một chân lên lưng, một chân đạp vào cổ, không cho Ngao Quảng ngóc dậy.

Ngao Quảng la ré om sòm nhưng lúc nầy còn sớm đền Bửu Ðức chưa mở cửa, không một ai can thiệp.
truyenhoangdung.blogspot.com



No comments

Powered by Blogger.