PHONG THẦN DIỄN NGHĨA - CHƯƠNG 14 - HỨA TRỌNG LÂM
PHONG THẦN DIỄN NGHĨA
Tác giả : Hứa Trọng Lâm
Thể loại: Truyện Lịch Sử
Thể loại: Truyện Lịch Sử
Ðạo sĩ nói:
- Tôi ở động Ngọc Trụ, thuộc núi Chung Nam tên là Vân Trung Tử,
vì nghe sấm có biết có vì tướng ra đời nên đến đây tìm.
Tây Bá truyền đem hài nhi ra cho Ðạo sĩ xem.
Vân Trung Tử liền bồng xem một hồi rồi nói:
- Tướng tinh đợi đến lúc nầy mới chịu ra mắt.
Rồi nói với Tây Bá:
- Ðể tôi mang nó về núi nuôi dưỡng, chừng Chúa công trở lại
tôi sẽ giao trả.
Tây Bá nói:
- Ðạo sư muốn như thế cũng được. Song tôi muốn đặt cho nó một
cái tên, để sau này tôi dễ dàng gặp lại nó.
Vân Trung Tử nói:
- Do tiếng sấm đó mà sinh ra nó, vậy đặt tên nó là Lôi Chấn Tử
cho tiện.
Tây Bá khen phải, trao đứa bé cho Vân Trung Tử. Vân Trung Tử
từ giã, bồng Lôi Chấn Tử về động.
Còn Tây Bá đi khỏi năm ải qua sông Huỳnh Hà, thẳng đến Triều
Ca, vào trạm Kim Ðình đã thấy ba Trấn chư hầu cùng nhau ngồi uống rượu.
Trông thấy. Tây Bá mọi người đều mừng rỡ đón chào, Khương
Hoàng Sở hỏi:
- Tây Bá Hầu sao đến trễ vậy?
Tây Bá nói:
- Ðường xa quá, tôi lật đật mà vẫn đến sau.
Kế quân dọn tiệc, bốn vị chư hầu ngối lại uống rượu cho đến tối.
Tây Bá nói:
- Chẵng biết có việc chi quan trọng lắm, nên Thiên Tử cho đòi
chúng ta, chớ như giặc Bắc thì đã có Võ Thành Vương thừa sức cán đáng, xếp đặt
trong triều thì có Tỉ Can tài ba lỗi lạc, chúng ta về đây chẳng biết việc gì?
Ba trấn chư hầu kia cũng không ai định được duyên cớ, cứ ngồi
uống rượu mãi.
Bấy giờ rượu đã ngà ngà say, Nam Bá Hầu Ngạt Sùng Võ lâu nay
nghe tiếng Sùng Hầu Hổ bóc lột của dân, tham nhũng nhiều việc, nên ngứa họng
nói:
- Này, Bắc Bá Hầu tôi muốn nói với ngài một lời, chẳng biết
ngài có giận tôi không?
Bắc Bá Hầu Sùng Hầu Hổ cười lớn:
- Có chuyện gì thì cứ nói ra nghe. Chúng ta cùng là chức hầu
cả, chỗ thân tình còn e ngại gì!
Ngạt Sùng Võ nói:
- Nếu thế thì còn gì thân mật bằng. Tôi nghe ông có nhiều tăm
tiếng không tốt, mất thể diện đại thần! Ông bóc lột của dân, chia với Vưu Hồn,
Bí Trọng là hai tên dua mị. Việc ấy có hay không?
Sùng Hầu Hổ đỏ mặt, nói:
- Ai nói với ông như vậy!
Ngạt Sùng Võ cười lớn:
- Ðó là tiếng đồn, cần gì phải có chứng cớ. Tôi nghe ông lúc
làm lầu Trích Tinh đã lấy của nhà giàu, bắt nhà nghèo nai lưng gánh chịu, thật
mất lẽ công bình. Lời xưa nói: chứa lành được phước, chứa dữ gặp họa. Tôi với
ông là chỗ thân tình, không lẽ cứ để ông mang tiếng xấu ấy mãi sao. Ông nên sửa
chữa hành động của mình để chuộc lại tiếng xấu ấy.
Sùng Hầu Hổ ỷ thế Vưu Hồn, Bí Trọng nên tánh tình ngang ngạnh,
khi đã chạm tự ái rồi không còn kể gì phải trái nữa, trợn mắt nhìn Ngạt Sùng Võ
hét lớn:
- Khốn nạn! Mày dám tìm lời bêu xấu ta truớc mặt chư hầu à?
Nói rồi xô ghế đứng đậy cung tay toan đánh Ngạt Sùng Võ.
Tây Bá vội xua tay can:
- Nam Bá Hầu lấy lời phải khuyên nhủ, sao ông lại làm dữ như
vậy. Giữa tiệc có chúng tôi, lẽ nào chúng tôi để ông đánh Nam Bá Hầu. Nếu ông
có lỗi thì ăn năn, bằng không thì cũng nên thanh minh, rồi bỏ qua, nối lại tình
giao hảo với nhau không tốt hơn sao?
Sùng Hầu Hổ muốn đánh Ngạt Sùng Võ, nhưng thấy Tây Bá Hầu can
ngăn, đành rút tay về, toan ngồi xuống, chẳng ngờ Ngạt Sùng Võ đã lẹ tay hơn,
đánh ngay vào mặt Sùng Hầu Hổ một cái đau thấu xuơng.
Sùng Hầu Hổ không còn nhịn được nữa, xốc tới ôm Ngạt Sùng Võ
vật xuống. Hai người bám sát nhau.
Khương Hoàng Sở vội chen vào giữa vẹt hai người ra, nói lớn:
- Ðại thần mà đánh lộn với nhau thì còn gì thể thống nữa! Bắc
Bá Hầu ơi đêm đã khuya, nên đi nghỉ là hơn.
Sùng Hầu Hổ nuốt hận đi ngủ.
Có thơ rằng:
Uống rượu bày lời nói thấp cao
Tôi gian toan kế hại anh hào
Loạn ly từ đấy tràn thiên hạ
Dân ở Triều Ca mấy vạn hao.
Sùng Hầu Hổ đi ngủ, chỉ còn ba vị chư hầu ba trấn ngồi nói
chuyện suốt đêm.
Có một tên quân hầu thấy vậy lén ngâm nhỏ một câu:
Nửa đêm rượu cúc vui canh lụn
Tảng sáng máu hường nhuốm chợ mai.
Vì đêm khuya, giọng ngâm rất nhỏ, nhưng nghe rất rõ ràng.
Tây Bá Hầu bỗng hỏi lớn:
- Ai vừa ngâm câu thơ đó hãy ra đây ta bảo.
Mấy tên quân hầu đều đến quì trước mặt không ai dám nhận cả.
Tây Bá Hầu nói:
- Ta vừa nghe rõ ràng, chúng bay chối sao được. Nếu không có
đứa nào thú nhận ta truyền chém hết.
Bọn quân hầu thất kinh, chỉ vào một tên quân đàng trước nói:
- Tai họa xảy ra thế nầy là tại tên Dao Phước đó.
Tây Bá liền hỏi tên quân gọi là Dao phước:
- Vì đâu mà ngươi lại ngâm hai câu thơ ấy. Hãy nói thiệt, ta
trọng thưởng.
Dao Phước thưa:
- Việc nầy rất trọng đại và bí mật. Tôi là đứa bộ hạ của quan
nội giám nên mới rõ. Sở dĩ Khương Hoàng Hậu thác oan, hai vị Hoàng Tử bị gió thổi
bay mất vì Thiên tử đam mê mỹ sắc, không nghe lời can gián của tôi trung, chế
hình Bào Lạc hại tôi hiền, do đó Thiên tử sợ chư hầu dấy binh nổi loạn, nên
nghe lời kẻ dua nịnh gạt các ngài về đây để chém đầu. Tôi thấy các ngài là những
đại thần không nỡ giấu nên mới tiết lộ điều đó.
Khương Hoàng Sở nghe nói hỏi:
- Khương Hậu phạm tội gì mà bị hành hình đến chết?
Dao Phước kể lại mọi việc vừa xảy ra trong cung cấm và ngoài
triều thần trong giai đoạn vừa rồi.
Khương Hoàng Sở nghe xong ngã lăn ra chết giấc. Tây Bá thương
hại, vội đỡ dậy.
Khương Hoàng Sở quá đau đớn, nói:
- Con tôi bị khoét mắt, đốt tay, thật là một cực hình chưa
bao giờ có đối với một vị Hoàng Hậu.
Tây Bá khuyên:
- Người chết rồi không sống đậy được nữa. Hiền hầu có than
khóc cũng chỉ làm cho kẻ khác tủi lòng. Ðể mai, chúng ta đồng viết sớ vào triều
can gián, may ra Bệ hạ hồi tâm sửa mình, lo việc chánh.
Khương Hoàng Sở nói:
- Trước đây các vị trung thần như Thương Dung, Triệu Khải,
Mai Bá chỉ vì can vua mà bỏ mình. Nay các ngài vì tôi dự vào việc này e không
khỏi họa. Thôi, cứ để mình tôi dâng sớ mà thôi.
Tây Bá Hầu nói:
- Hiền hầu dâng lên một sớ, còn chúng tôi đứng chung một sớ.
Tất cả đều có lời can vua mới phải đạo làm tôi trong lúc quốc biến gia vong
này.
Khương Hoàng Sở vừa khóc vừa ngồi lại viết sớ.
Bấy giờ Vưu Hồn, Bí Trọng thấy các trấn chư hầu đã về đủ mặt
liền vào cung báo cho Trụ Vương hay.
Trụ Vương mừng lắm hỏi Bí Trọng:
- Trẫm phải làm sao bây giờ?
Bí Trọng tâu:
- Ngày mai bốn chư hầu thế nào cũng dâng sớ can gián, xin Bệ
hạ đừng xem đến làm gì, cứ việc truyền đem chém đầu hết.
Vua Trụ nhận lời, sáng hôm sau, Trụ Vương lâm triều Huỳnh Môn
quan vào báo:
- Bốn trấn chư hầu được lệnh bệ hạ xin vào ra mắt.
Vua Trụ cho vào. Bốn chư hầu lạy chúc mừng xong, Khương Hoàng
Sở dâng lá sớ lên.
Tỉ Can tiếp lấy trải trước long sàng.
Vua Trụ không thèm xem, hỏi Khương Hoàng Sở:
- Khanh đã biết tội chưa?
Khương Hoàng Sở tâu:
- Tôi trấn Ðông Lỗ, bình an một cõi, noi theo lề luật nào có
tội gì. Bệ hạ mê sắc, nghe lời nịnh thần không kể đến nghĩa vợ chồng, khoét mắt,
đốt tay Hoàng Hậu hành hình một cách ghê gớm như vậy đâu phải luật Thành Thang.
Ðã vậy còn ra lệnh chém hai vị Ðiện Hạ, làm Bào Lạc đốt tôi trung. Tôi đội ơn
tiên đế không kể mạng sống, liều mình dâng sớ khuyên can. Xin Bệ hạ bỏ tà quy
chánh, giết kẻ nịnh thần, xa rời mỹ sắc lo việc trị dân sửa đức thì người sống
cũng mang ơn, mà người chết cũng cam tâm nhắm mắt.
Trụ Vương nổi giận mắng lớn:
- Lão tặc! Ngươi dám thông đồng với con gái mưu giết Trẫm
soán đoạt ngôi trời. Tội ấy lớn bằng non, không lo chịu tội còn tìm lời mắng Trẫm.
Võ sĩ đâu, hãy bắt tên phản tặc nầy đem phân thây mau.
Võ sĩ áp lại lột hết áo não.
Khương Hoàng Sở mắng vãi vào mặt Trụ Vương không dứt.
Ba trấn chư hầu đều quì xuống tâu:
- Khương Hoàng Sở lòng ngay phò chúa, chẳng có hành động thí
quân, xin Bệ Hạ xem sớ của chúng tôi rồi xét lại.
Vua Trụ quyết tình giết hết bốn Trấn chư hầu nên không thèm
coi sớ.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment