Ngân Hồ - Kiết Dữ 2 - CHƯƠNG 34 - TRUYỆN LỊCH SỬ
NGÂN HỒ
Tác giả : Kiết Dữ 2
Thể loại : Kiếm Hiệp, lịch sử
Dịch: lạ
CHƯƠNG 34: LỪA ÂU DƯƠNG VĨNH THÚC
- Điều này… không thể!
Sau khi bên đỏ chỉ còn một xe một
tướng, bên đen còn lại ba tốt và một tướng một sĩ, cờ hòa là điều không thể
thay đổi rồi…
Trên tay Thiết Tâm Nguyên lại có
thêm một nén bạc vụn…
Cuộc cờ vẫn tiếp diễn, sau khi vắt
óc suy tư thì y vẫn không chịu thua, bắt đầu cuộc mới. Thiết Tâm Nguyên lại đi
nước hậu pháo bình bốn.
Chẳng hiểu vì sao, sau khi đối thủ
quan sát tử tế cuộc cờ thì đột nhiên nở một nụ cười, điều này khiến Thiết Tâm
Nguyên vô cùng khẩn trương. Vừa rồi, thông qua nghe lén người khác trao đổi thì
hắn mới biết vị ngồi trước mặt mình chính là Âu Dương Tu đại danh đỉnh đỉnh.
Âu Dương Tu năm nay mới được triệu
về Đông Kinh, đảm nhiệm học sĩ viện, thụ phong chức Tuyên Đức Lang. Hai mươi
tám tuổi, Âu Dương Tu về kinh đảm nhiệm Quán Các khảo đính, tham gia tu soạn
‘Sùng Văn mục lục’.
Hôm nay đến trường Thái học bái kiến
thầy dạy cũ của mình, Đồng Song Hòa tiên sinh, không ngờ lại thấy Thiết Tâm
Nguyên đang bày hàng gạt tiền.
Y vốn đam mê tượng hí*. Hiện giờ lại
nghe Thiết Tâm Nguyên ăn to nói lớn nên ôm lòng chơi một phen, tiện thể trêu
đùa đứa trẻ này. Bất luận thế nào, y cũng không ngờ được bên đen đang chiếm ưu
thế, nhưng chỉ sau mấy chục nước đã bị nghịch chuyển tình thế một cách phi thường.
Hao tổn biết bao nhiêu binh tướng, cuộc cờ bất đắc dĩ phải chịu cầm hòa.
(*Tượng hí: một loại cờ tướng cổ của
Khựa)
Bất quá, điều này lại khơi dậy lòng
háo thắng của Âu Dương Tu. Y cố bình tâm tĩnh trí, chuẩn bị đối diện với với
tàn cuộc quái dị đang bày ra trước mắt.
Sở dĩ có tên là tàn cuộc vì nó
chính là cuộc cờ rất khó phá giải, sau khi được trải qua vô số lần nghiệm chứng.
Thiết Tâm Nguyên thừa nhận trên đời này có một số người phi nhân loại, mà sự tồn
tại của đám yêu nghiệt ấy vốn dành để tôn vinh cho phần lớn những kẻ vô năng
còn lại.
Thiết Tâm Nguyên rất lo, sợ bản
thân mình sẽ trở thành vật tế cho đám yêu nghiệt đó. Chí ít ra, vị đang ngồi vò
đầu bứt tai trước mặt mình, vẻ mặt lúc dữ tợn, lúc như được tắm trong gió xuân,
chính là một trong số những yêu nghiệt hiếm hoi trong lịch sử Trung Quốc.
Cũng may, thằng cha yêu nghiệt này
hiện giờ đang rất thất thố. Hễ thái học sinh nào mách nước, y sẽ lập tức quát mắng
thẳng vào mặt ngay.
Rất tốt!
Sự quái thai của người này không nằm
trong môn cờ tướng!
Thiết Tâm Nguyên rất muốn châm một
điếu thuốc hút, sau đó lại ngồi quan sát túi tiền của Âu Dương Tu đã móc ra
nhưng vẫn chưa cất vào. Nhìn độ căng của nó, theo đánh giá của hắn thì người
này chỉ còn chơi được ba ván nữa là tối đa.
Sau khi lặng lẽ tiêu sái hạ nốt nước
cuối cùng tướng bốn tiến một, Thiết Tâm Nguyên lại cười híp mắt rồi xòe tay ra
lần nữa…
- Quái thật!
Âu Dương Tu bực dọc giằng mạnh một
nén bạc nữa xuống trước mặt Thiết Tâm Nguyên, một lần nữa bắt đầu bày lại cuộc
mới, vỗ quân cờ mạnh đến độ kêu chan chát.
Khá lo về nhân phẩm của người này
khi đánh cuộc, có điều sau khi thấy y đưa tiền vô cùng dứt khoát thì Thiết Tâm
Nguyên bèn ngáp một cái, đợi sau khi Âu Dương Tu bày cờ xong, lại bắt đầu đi
quân pháo vào nơi vốn nó phải đến. Bởi đang bị chiếu tướng, Âu Dương Tu không cần
suy nghĩ liền đi xe bốn lùi một, dứt khoát ăn ngay con pháo đỏ…
- Ôi dào, Vĩnh Thúc à, chúng ta chờ
đã lâu mà sao ngươi vẫn còn ngồi đây trêu thằng bé này thế hả? Mau cùng ta đi uống
rượu!
Một hán tử cao gầy len vào đám người,
gọi lớn giục Âu Dương Tu đi.
Âu Dương Tu cười khổ mà đáp:
- Uyển Lăng tiên sinh, mỗ ở đây đã
thua dưới tay đứa trẻ này liền hai cuộc. Giờ này sao có thể buông tay mà đi dễ
như vậy được?
Hán tử cao gầy tên là Uyển Lăng tiên
sinh thoáng nhìn tàn cuộc mà cả cười:
- Hiện giờ ngươi đã chiếm hết ưu thế,
coi như thắng rồi. Thôi, đi theo ta!
- Mai huynh, ngài nên quan sát cho
kỹ. Mặc dù trước mắt ta đã chiếm hết ưu thế nhưng sau mười nước thì ta lại sa lầy,
chôn vùi toàn quân. Nếu tàn cuộc có thể thành cờ hòa thì xem như trời cao chiếu
cố rồi!
- Chuyện này không thể!
- Thực sự là thế!
Vì thế, vị Mai huynh kia cũng đứng
bên canh nhìn diễn biến của cuộc cờ… Mà lúc này, Thiết Tâm Nguyên lại đang đánh
giá xem trong ngực cha ngực lép này có được bao nhiêu bạc.
Cuộc cờ quả nhiên diễn ra một bước
ngoặt mang tính biến hóa, giống như lời Âu Dương Tu tiên đoán. Mai huynh vậy mà
đứng chết trân, không thể động đậy.
Thân là cao thủ tượng hí, làm sao y
chịu nổi chuyện quái đản như vậy diễn ra trước mắt mình. Mai huynh đầy bụng
không phục, lập tức thay chỗ Âu Dương Tu ngồi đối diện với Thiết Tâm Nguyên.
Sau khi lừa được Âu Dương Tu hai nửa
nén bạc, Thiết Tâm Nguyên đã định thu cờ. Không phải hắn không muốn lấy thêm tiền
của hai người này, mà bởi vì nhóm Tiểu Linh nhi đang bị một đám khác rượt đuổi
để lột đồ giễu phố nãy giờ.
Mặc dù bị lộ hàng nhưng mấy đứa trẻ
vẫn kiên trì chịu đựng, không kêu một tiếng. Điều này đã khiến lửa giận trong
lòng Thiết Tâm Nguyên bộc phát như núi lửa.
Khinh người quá đáng!
Cơn lửa giận ấy hầu như đã khiến hắn
quên mất vị thiên cổ danh nhân Âu Dương Tu đang ngồi bên cạnh, cũng khiến cho hắn
quên nốt ý tưởng nghiên cứu thằng cha ngực lép kia rốt cuộc là vị nào.
Đúng lúc ngực lép định xếp lại cuộc
cờ lần nữa, Thiết Tâm Nguyên bắt đầu gom cờ lại, không hề quan tâm đến vị Mai
huynh đang phản đối ầm ĩ.
Âu Dương Tu cả giận hỏi:
- Tiểu tử, ngươi tính qua cầu rút
ván hả? Hôm nay nhất định phải phân thắng bại, bây giờ không thể thu tràng!
Thiết Tâm Nguyên cười đáp:
- Có thử thêm một ngàn lần nữa thì
ngài cũng thua thôi. Đấy là nhất định!
Ngực lép cũng từ từ ngâm nga:
- Không có gì là nhất định! Bất luận
là minh nguyệt hay thái dương đều có lúc tròn lúc khuyết. Thái sơn bất biến, ai
biết ngàn năm sau có sụp hay không!
- Tượng hí thoát thai từ thuật quân
trận, binh vô thường thế, nước cũng không có hình dạng nhất quán nên cuộc cờ của
ngươi cũng không có ngoại lệ, vĩnh viễn bất biến. Bọn lão phu có thể bị vây khốn
nhất thời nhưng chỉ cần thử thêm một chút, lão phu không tin không có cách phá
giải!
Thiết Tâm Nguyên rất thích nghe đối
thủ nói câu này, điều đó đồng nghĩa với việc y muốn tặng mình thêm tiền. Đánh cờ
bình thường là để nghiên cứu cách dụng quân, còn tàn cuộc, lại chính là cách dễ
nhất để gạt tiền người khác.
Thủy Châu nhi đã bắt đầu thút thít,
bởi vì nó nhìn thấy đám người đứng vây quanh Phúc ca nhi đang dắt một con chó
ra. Nó sợ điều tương tự cũng sẽ xuất hiện trên người mình, đối với Thủy Ca nhi
thì chó chính là một cơn ác mộng đáng sợ.
Mai huynh không hiểu vì sao Thiết
Tâm Nguyên lùi bước, cười khẩy:
- Chẳng lẽ ngươi sợ chúng ta sẽ thắng
ngươi? Đã vậy, lão phu nói thẳng, ta không cần tiền của ngươi. Nếu chúng ta
thua thì sẽ lại cho ngươi tiền. Thằng nhóc tham tiền, ngươi chịu không?
Thiết Tâm Nguyên không thèm để ý tới
Mai huynh, đưa tay lên miệng huýt sáo một tiếng. Từ xa, hồ ly nhanh chóng chạy
tới, bất quá khi nó vừa nhìn thấy con chó liền co giò quay đầu chạy trốn.
Con chó của đám người đó như phát
điên lên, nó với hồ ly vốn là thiên địch, bây giờ nhìn thấy hồ ly thì không còn
nghĩ ngợi gì nữa. Chỉ nghe nó sủa to một tiếng sau đó giật dây khỏi tay chủ,
điên cuồng đuổi theo hồ ly.
Con chó chạy đi làm đám người phía
sau cũng lục tục đuổi theo. Thiết Tâm Nguyên lạnh lùng nhìn những tên ngày thường
chỉ biết diễu võ dương oai, trong lòng đang đoán xem không biết bọn chúng có bị
tên nỏ trên hoàng thành bắn chết không…
Hồ ly hoảng sợ chạy thẳng về nhà,
nó thường ra vào hoàng thành, đương nhiên biết chỉ có ở đó mới có thể an toàn.
Thị vệ trên hoàng thành đều biết hồ
ly, một khi hồ ly bị chó đuổi tới hoàng thành thì bọn họ rất sẵn lòng thêm món
thịt chó vào thực đơn nhắm rượu.
Còn những tên kia, nếu không cẩn thận
bước vào cấm khu thì có trời mới biết đám thị vệ sẽ làm gì. Tuy lũ triều thần bất
mãn lệnh cấm của hoàng gia nhưng không ai dám đứng ra đề nghị không cho thị về
trên hoàng thành giết người. Việc này rất quan trọng, nếu lỡ thật có kẻ xấu mò
đến gần hoàng thành mưu đồ bất chính mà lại không cho họ giết người, nếu hoàng
thành xảy ra việc gì thì không ai gánh nổi trách nhiệm này.
Việc có thể làm trước mắt là xin
hoàng đế hạn chế đám thị vệ trên tường thành một chút, đừng để họ ngang ngược
quá mức. Trường hợp của Dương Hoài Ngọc lúc trước chính là như vậy.
- Hôm nay kiếm đủ tiền rồi, nếu tiếp
tục thì thầy sẽ chê cười ta tham lam, thần linh cũng không phù hộ ta nữa. Hôm
nay dừng lại ở đây, ngày mai lại tái chiến.
- Tiên sinh hỏi bạn mình thì biết,
ta nói không sai đâu.
Mai huynh nhìn Âu Dương Tu cười:
- Ha ha, không ngờ là một học đồ,
cũng không biết thầy nó là ai mà có thể dạy ra một đứa trẻ gian xảo như vậy.
- Hừm, ngày mai đám người chúng ta
lên thử, việc làm ăn của nó lại tăng lên tám phần. Một khi chúng ta thua thì nó
sẽ dương danh thành Đông Kinh. Ha ha, còn nhỏ mà có thể hiểu thấu lòng người, đứa
nhỏ này thật ra không cần đi học.
Âu Dương Tu cười:
- Là chúng ta tự nguyện chui vào
tròng, không trách được ai. Ngươi xem, chiêu bài của người ta khí phách nhường
nào: Trường Thái Học ngu đần, ai dám cùng ta đánh một trận!
- Ha ha, lão tử cũng đã sớm muốn mắng
đám người ở trường Thái Học là một lũ ngu, nhưng nhiều năm rồi vẫn không dám
nói. Bây giờ nhìn thấy người khác nói, con mẹ nó sướng!
Mai huynh lắc lắc nửa túi tiền của
mình, cười to:
- Người của trường Thái Học có phải
ngu hay không còn phải xem đã, chứ hôm nay hai người chúng ta đúng là ngu một lần
rồi đấy.
Âu Dương Tu ôm bụng cười to:
- Mai huynh, chuyện vui như thế lúc
về không nên lộ ra, ngày mai liều mạng đưa theo Đông Thần, Hoàn Dược đến phân
cao thấp.
Mai huynh cười đến chảy cả nước mắt,
chỉ vào Âu Dương Tu:
- Lúc đó tứ đại ngu đần Đông Ly tựu
họp đông đủ. Ha ha ha… đây đúng là một chuyện đáng mừng của đời người.
Sau khi cười xong, y liền hướng về
phía Thiết Tâm Nguyên xa xa đang giúp Tiểu Linh nhi tháo dây trói ra, hét lớn:
- Tiểu tử, ngày mai không gặp không
về!
Thiết Tâm Nguyên cũng không sợ, hét
lại:
- Quân tử nhất ngôn, khoái mã nan
truy!
Mai huynh mặt đen lại, quát:
- Ngươi chỉ là đứa nhóc ranh ma,
quân tử khỉ gì. Ngày mai nếu ngươi không tới, lão phu sẽ tìm đến tận nhà mách
cha mẹ ngươi cho ngươi bị phạt.
Thiết Tâm Nguyên nghe thế liền cười,
vừa lúc giải cứu ba đồng bạn ra, hắn lại muốn chờ ở đây xem kết quả của mấy tên
dắt chó kia. Nhưng Tiểu Linh nhi đã quá run sợ rồi, đành phải cùng cả bọn nhanh
chóng rời khỏi trường Thái Học.
Khi Thiết Tâm Nguyên dẫn ba tên này
tìm đến Phùng bà bà may y phục thì hồ ly không biết từ đâu chui ra. Thiết Tâm
Nguyên cẩn thận xem xét hồ ly, thấy lông nó vẫn trắng sáng như thường, không có
bất kỳ thương tổn nào thì mới yên tâm.
Nổi danh nhất Mã Hành Nhai chính là
bánh thịt, tính cả Thiết Tâm Nguyên là năm đứa nhỏ ăn chung một cái bánh thịt,
vừa ăn vừa cười nói vui vẻ. Mặc dù có ba đứa vẫn cởi truồng nhưng điều đó vẫn
không ảnh hưởng đến việc tận hưởng món ngon của bọn chúng.
Có điều, ba đứa nhỏ nhìn áo mình, vẫn
có chút đau lòng. Hồi đó, chúng phải lừa gạt các kiểu mới đủ tiền mua một bộ đồ
mới này…
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment