MỐI LƯƠNG DUYÊN TRỜI ĐÁNH - CHƯƠNG 06 - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC
MỐI LƯƠNG DUYÊN TRỜI ĐÁNH
Tác giả : Hoa Thanh Thần
Thể loại: Ngôn Tình, hài hước, hiện đại
CHƯƠNG 06: OAN GIA 1
Viên Nhuận Chi hồi phục trạng thái đơn thân, tiếp tục tích
lũy tền xu, đồng thời đặt toàn bộ tâm trí vào công việc. Cuộc sống thậm trí còn
tươi đẹp, vui vẻ hơn trước đó nhiều.
Vào buổi yến tiệc mừng công một tháng trước, cuối cùng cô
cũng hiểu được sư tỷ Tang Du đối xử với mình tốt đến độ nào. Tang Du không tiếc
tiền bạc tiến hành cuộc đại cải tạo từ đầu đến chân cho Viên Nhuận Chi, để cho
tên Dương Vĩ chết tiệt kia biết được cô không phải là không xinh đẹp quyến rũ,
mà chẳng qua trước đó không hề ăn vận, trang điểm như chiếc màn thầu thủ công
vùng Đông Bắc kia thôi. Lúc trước, cô đã mù mắt nên mới chịu hẹn hò cùng một loại
đàn ông như thế.
Bây giờ Viên Nhuận Chi ăn no, ngủ ngon. Một tháng trở lại
đây, vòng eo đã tăng thêm ba phân. Những chiếc quần mua trước kia đều không
ních nổi nữa, điều này đã rung lên hồi chuông cảnh tỉnh trong lòng cô. Vòng một
vốn dĩ đã không lớn, nếu như để bụng vượt ngực thành một chiếc hồ lô, thì cho
dù không có lời nguyện quần sịp kia, cả đời này đừng mong có người đàn ông tử tế
nào ngó đến cô.
Mỗi hôm, sau khi xong bữa trưa, ngay trong phòng làm việc, co
vừa nhảy trên thảm điện tử - một trò chơi rất hot vào mười năm trước, vừa hát
những khúc nhanjc khiến tâm trí con người phải đắm đuối.
Đột nhiên, thư ký Chu Tiểu Hiền vội vã xông vào phòng làm việc
nói:
“Viên tỷ, Viên tỷ, đừng nhảy, đừng hét nữa!”
“Có chuyện gì thế?”
“Lúc nãy em nghe được một tin ở phòng nhân sự, nói rằng chị sắp
bị điều động làm Trợ lý cho Tổng giám thị trường rồi đấy!”
Viên Nhuận Chi dọn dẹp bãi chiến trường của mình rồi ngồi vào
vị trí cũ nói:
“Tiểu Hiền, Giám đóc Dương bộ phận Thị trường được điều chuyển
làm Tổng giám đốc chi nhánh bây giờ vị trí còn trống ở bộ phận thị trường do một
mình Tang tổng phụ trách. Chị làm trợ lý cho chị ấy, cũng coi như làm Trợ lý thị
trường rồi”.
“Không phải đâu. Lúc nãy em nghe người bên Bộ phận nhân sự
nói, bây giờ bộ phận thị trường không còn giám đốc nữa, thay vào đó là chức Tổng
giám thị trường, cho nên Tang tổng điều chị qua bên đó. Chị có biết không, như
vậy chẳng khác nào chị bị giáng chức”.
“Giáng chức…”
Viên Nhuận Chi cau chặt đôi mày, vừa nghĩ tới
Tang Du sư tỷ hổ báo của mình, cả người toát đẫm mồ hôi.
Sư tỷ lại đang chơi trò gì chứ? Gần đây cô đã rất an phận thủ
thường.Biết rằng bây giờ sư tỷ đang trong thời kỳ đơn côi, một lòng muốn tìm bạn
đơi, cô đã dùng mọi nỗ lực không xuất hiện vào lúc sư tỷ có mặt.
Nói Tào Tháo, Tào Tháo liền xuất hiện.
“Chi Chi, em đến phòng làm việc của chị một lát!”
Vị sư tỷ
nho nhã, xinh đẹp của Viên Nhuận Chi bất thình lình xuất hiện.
“Dạ..”
Cô nhanh chóng đáp lại một tiếng, xuất hiện trong
phòng làm việc cua sư tỷ với tốc độ nhanh nhất có thể.
Tang Du chống tay lên mặt bàn, nhìn trái nhìn phải, liếc lên
liếc xuống, ngắm ngía Viên Nhuận Chi tổng thể một lần.
“Chi Chi à, kể từ khi tốt nghiệp, em vẫn luôn đi theo chị,
cũng được 2 – 3 năm rồi nhỉ?”
Giọng nói của Tang Du có một sức hút thân thiện,
gần gũi khó tả bằng lời.
“Tang tổng, có gì thì chị cứ nói thẳng vào vấn đề đi!”
Theo kinh nghiệm của bản thân, cứ hễ sư tỷ nói chuyện với cô
bằng giọng nói dịu dàng, thân thiện thì cô lại sắp sửa gặp chuyện gì đó
không may.
“À, chuyện đó, em cũng biết mà, Giám đốc Dương đã trở thành Tổng
giám đốc của chi nhánh công ty thành phố X rồi. Còn bộ phận thị trường cứ để
mình chị phụ trách cúng không phải là kế hoạch lâu dài được. Mấy hôm trước, chị
đã lôi kéo được một nhân tài hiếm có. Trước mắt, có lẽ anh ta sẽ không hiểu
tình hình trong công ty, cho nên chị muốn điều em sang làm trợ lý cho Tổng giám
thị trường tân nhiệm, giúp người ta nhé!”
Tiểu Hiền nói không sai chút nào, quả nhiên cô bị giáng chức.
“Chị đã suy đi tính lại rồi, điều em qua bên đó cũng bởi vì
em là người có thể uống rượu. Còn về vấn đề tiền lương, em cũng không cần phải
lo lắng, số lương trước đây vẫn giữ nguyên không đổi. Sau khi đến làm việc ở Bộ
phận thị trường, dựa vào thành tích làm việc của cả bộ phận, em sẽ nhận được phần
trăm doanh thu thích đáng. Còn về các chi tiết cụ thể khác, đợi chị với Tổng
giám thị trường tân nhiệm bàn bạc xong sẽ thông báo lại cho em sau nhé!”
Lương cũ không đổi lại còn được thêm phần trăm doanh thu, sư
tỷ không hổ danh là sư tỷ, hiểu rằng đánh rắn thì cũng phải biết trừng mực, chỉ
cần có tiền, bảo cô dập đầu nhận mẹ cũng được hết.
“Ấy, sao hôm nay em cứ đứng im đó không nói lời nào thế? Phải
chăng là không muốn bị điều chuyển? chị biết rằng bất cứ người nào bị điều chuyển
kiểu này đều sẽ ít nhiều cho rằng, đang bị điều từ cao xuống thấp, khó lòng chấp
nhận được, huống hồ chi còn bị biết bao đồng nghiệp khác nhìn vào. Chị hoàn
toàn có thể hiểu tâm trạng em lúc này. Nếu như em thực sự không muốn đi, chị sẽ
nghĩ đến việc điều chuyển người khác cũng được”.
Tang Du bày tỏ thái độ vô cùng
thấu hiểu tâm tư đàn em.
Viên Nhuận Chi chưa nói gì là vì không muốn bộc lộ niềm vui
sướng thẳm sâu trong lòng. Vừa nghe thấy sư tỷ bảo điều chuyển người khác, mường
tượng số tiền sắp đến tay lại bay đi mất, cô liền vội vã đáp:
“Tang tổng, chị đừng
hiểu lầm, em tuyệt đối không có suy nghĩ đó đâu. Viên Nhuận Chi em đã từng thề
với trời rằng, cả cuộc đời này sẽ cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi vì Tập
đoàn Tang thị. Làm việc ở đâu cũng không thành vấn đề, điều quan trọng chính là
có thể dốc sức cho Tang tổng, cho tập đoàn Tang thị là được rồi. Chỗ nào cần đến
thì em sẽ tiến về chỗ ấy thôi!”.
Nói xong, cô còn tạo dáng kiểu chiến sỹ anh
dũng, hết lòng vì tương lai tươi sáng của thế giới.
Tang Du không dấu được vui mừng, khẽ ho một tiếng, nói:
“ Được
thôi, đợi chút nữa em bàn giao lại công việc rồi sang báo cáo ở bên bộ phận thị
trường. Chị tin chắc rằng, Giám đốc Kỷ nhìn thấy dáng vẻ oai dũng, kiêu hùng của
em nhất định sẽ vui mừng lắm đấy!”
Giám đốc Kỷ?!
Viên Nhuận Chi vừa nghe thấy cái họ “Kỷ”, toàn khuôn mặt
đều bắt đầu co giật!
Lúc nãy sư tỷ có nói, đây là vị Tổng giám thị trường mà khó
khăn lắm chị mới lôi kéo về được. Theo những gì cô nắm được trong ngành hàng nội
thất, nhân tài họ Kỷ đáng được lôi kéo trong ngành tiêu thụ nội thất gần như chỉ
có một, chính là tên tiện dâm tặc – Kỷ Ngôn Tắc kia.
“Xin hỏi Tang tổng, vị giám đốc họ Kỷ đó là vị giám đốc nào
thế? Tên đầy đủ là gì?”
Viên Nhuận Chi cảm thấy bản thân cần phải làm rõ xem vị
tổng giám họ Kỷ kia liệu có phải là tên tiện dâm tặc đáng khinh bỉ hay không.
Tang Du vỗ nhẹ vào đầu rồi nói:
“Đấy, chị bận quá quên không
nói với em. Vị giám đốc Kỷ này em cũng quen đấy, cũng giống như chị em mình, tốt
nghiệp từ đại học H, dưới chị 1 khóa, trên em 1 khóa. Nói ra thì em còn phải gọi
cậu ta 1 tiếng sư huynh, cậu ta ên là Kỷ Ngôn Tắc”.
Ngay sau khi câu nói bình thản như không của Tang Du vang
lên, trái tim Viên Nhuận Chi đã bắt đầu run lên lập cập, mãi đến khi nghe thấy
3 chữ cuối cùng, trái tim cô quặn thắt lại, sau đó mới bắt đầu tỉnh ngộ, thì ra
là hắn!
Cô nhanh chóng xông đến trước mặt Tang Du vội vã than:
“Sư tỷ,
sư tỷ, em đột nhiên cảm thấy năng lực mình không thích hợp lắm với vị trí Trợ
lý tổng giám thị trường kia lắm. Cho nên, sư tỷ, chị cứ cho em đi theo chị đi,
dù cho chị dày vò em thế nào cũng được, liệu có thể thu hồi quyết định điều
chuyển kia được không?”
Lúc này, cô phải dùng đến tình cảm, không thể nào gọi Tang tổng
được nữa, chỉ hi vọng vị sư tỷ đáng yêu kia có thể thu hồi mệnh lệnh, như vậy
cô mới không pải làm việc dưới trướng của tên tiện dâm tặc kia.
“Hả? tại sao lại dở quẻ nhanh thế? Không phải em đã từng nói
yêu nhất là tiền sao? Sang bên đó còn thêm phần trăm doanh thu nữa, em cũng biết
mà, người bên bộ phận thị trường, có lúc lương 1 tháng bằng 3, 4 lần lương
tháng của em đấy!”
Tang Du mỉm cười ra sức mê hoặc cô.
Sư tỷ đúng là đáng ghét, lại dùng cách này để mê hoặc cô. Cô
đâu phải con bé ngốc nghếch trông vườn nho chứ:
“ Sư tỷ, em quyết định từ hôm
nay trở đi coi tiền bạc không khác gì phân bón”.
“Em thật sự không muốn suy nghĩ thêm? Trước đó, chị đã hỏi
qua ý kiến của giám đốc Kỷ rồi, cậu ấy dường như rất hài lòng về em!”
“Hài lòng cái đầu hắn…”
Viên Nhuận Chi chợt nhận ra lời nói của mình có phần hơi thô
lỗ, vội vàng lấy tay che miệng lại, nhanh chóng bước ra phía sau lưng Tang Du,
vừa đấm lưng lại xoa bóp, vô cùng mềm mỏng, nhún nhường lên tiếng:
“Sư tỷ, người
ta không nỡ rời xa chị mà, điều chỉnh sang bộ phận thị trường, chắc là
không thích nghi được, hơn nữa, công ty còn biết bao tinh anh khác năng lực giỏi
hơn em gấp ngàn lần”.
Tang Du nghiêng người nhìn Viên Nhuận Chi, đột nhiên mỉm cười
đầy quái dị:
“ Đươc, muốn quay lại chỗ cũ cũng được, nhưng lương tháng giảm
30%”.
“30%? Tại sao đang yên đang lành lại giảm nhiều thế chứ?”
Viên Nhuận Chi thét lên đầy đau đớn, cô không muốn tăng
lương, không ngờ lại còn bị giảm những 30%.
“Lúc nãy chị nói sang bộ phận thị trường có phần trăm doanh
thu, em đồng ý rồi. Người bên bộ phận thị trường muốn quay về, đương nhiên phải
giảm lương rồi. Chị mới tính sơ qua, chắc phải giảm tầm 30%”.
Rõ ràng đươc tăng thêm lương, bây giờ đột nhiên lại bị giảm
xuống… thật quá độc ác, cho dù là sư tỷ thì cũng là một gian thương đáng ghét,
sao lại có thể tính toán như vậy được chứ
“Sư tỷ, liệu có thể giữ nguyên mức lương cũ được không?”
Viên
Nhuận Chi thì thầm khẽ hỏi.
Tang Du lắc đầu 1 cách vô tình:
“Không phải lúc nãy em quyết
định coi tiền bạc không khác gì phân bón sao?”
Quả nhiên là tự bê đá đập chân mình!
Viên Nhuận Chi ngước mắt nhìn vào đôi mắt mỉm cười gian giảo
của Tang Du, đột nhiên hiểu ra, cái bẫy này sư tỷ đã đào từ trước chỉ đợi cô nhảy
vào mà thôi. Vụ việc hổ thẹn thời đại học có liên quan đến chiếc quần sịp kia,
chỉ cần là người đã từng ở Đại học H, không ai là không biết chuyện này. Nhất định
sư tỷ vì việc trước đó cô đã thông báo cho Thẩm Tiên Phi sư huynh mọi việc về
sư tỷ, cho lên lần này đã cố tình chọc cô 1 trận.
Trương Sinh với Thôi Oanh Oanh đa tạ Hồng Nương còn chưa hết,
bây giờ Viên Nhuận Chi cô tại sao lại gặp phải 1 vị sư tỷ thù giai, vô tình như
thế chứ? Rõ ràng trong lòng sư tỷ yêu Thẩm sư huynh đến mức chết đi sống lại, lại
còn e thẹn nói không cần. Tại sao phải làm thế chứ? Mỗi lần đàm phán chuyện gì
động chạm đến nhân dân tệ là trái tim cô lại đau nhói, thậm chí còn đau khổ hơn
cả khi thất tình…
Tang Du nhếch mắt lên nói:
“Em đã nghĩ kĩ chưa? Phần trăm
doanh thu hoặc giảm 30% lương?”
Dù là kẻ ngốc cũng phải biết chọn % doanh thu rồi. Cho nên mới
nói, càng biết nhiều chuyện của sếp thì bản thân mình lại càng nguy hiểm. Viên
Nhuận Chi là người biết tiến biết lui, chẳng qua là làm trợ lý cho tên tiện dâm
tặc kia thôi, có gì to tát đáng sợ chứ? So với việc ngày ngày phải đối mặt với
hắn, thì nỗi đau giảm 30% lương còn nhức nhối hơn nhiều.
Dì cô thường nói, có tiền mới là vương giả.
Sinh mạng là đáng quý, tiền bạc càng giá trị hơn, vì nhân dân
tệ, ngay cả lòng tự tôn cũng có thể vứt qua 1 bên. Cho nên đành phải liều mạng
thôi.
Kết quả sau một hồi đàm phán, Viên Nhuận Chi kiên định lên tiếng:
“Em cần phần trăm doanh thu, ai bảo em thấm nhuần 1 câu, phân bón càng nhiều,
hoa càng diễm lệ chứ?”
Cùng lúc đó, di động của Tang Du vang lên. Nhìn thấy sắc mặt
sư tỷ ửng hồng dập di động rồi đứng dậy, sau đó nói với Viên Nhuận Chi:
“Bây giờ
em đi bàn giao công việc, làm xong sang bộ phận thị trường báo cáo ngay, giám đốc
Kỷ đang đợi em đấy. Bây giờ chị có chút việc, em ra ngoài trước đi!”
Nói xong
chị liền cầm theo túi sách, vội vã chạy ra ngoài.
Viên Nhuận Chi cau chặt đôi mày. Vừa nhìn thấy dáng vẻ xuân
tươi phơi phới của sư tỷ là biết ngay người nhắn tin là Thẩm sư huynh. Cô đành
nhún vai, chấp nhận số phận, ra khỏi phòng làm việc của sư tỷ.
Viên Nhuận Chi quay về chỗ ngồi của mình, 3 cô bé thư kí khác
liền vây quanh hỏi han.
“Viên tỷ, chị đúng là tốt số, bọn em nghe nói cả rồi, chị sắp
sửa được điều chuyển qua bộ phận thị trường, nghe nói tổng giám thị trường tân
nhiệm đó đẹp trai vô cùng. Em ngưỡng mộ chị quá đi, không ngờ lại có thể làm việc
cùng 1 anh chàng đẹp trai!”
Vương Viện Viện nói đầy kích động.
“Ha ha, vậy em chuyển qua đó đi”
Cô nhoẻn miệng lên, mỉm cười
tươi roi rói.
“Được đấy, được đấy!”
Vương Viện Viện hứng khởi đáp lời.
“Em cũng muốn chuyển qua đó”
“Em cũng muốn đổi qua đó”
Chu Tiểu Hiền và Mã Hồng Diễm tranh nhau đòi hỏi.
“Chị cũng được thôi, vậy thì đưa 1 nửa số lương của các em
cho chị có được không?”
Viên Nhuận Chi chớp chớp mắt.
“Hừ”
Cả 3 đứa đồng thanh lên tiếng.
“Hừ cái đầu mấy đứa, các em tưởng chị thích thú sang đó lắm
sao? Bây giờ chị qua đó làm trợ lý, chịu khổ chịu nạn đây”
Thật ra cô không nỡ
từ bỏ 30% nhân dân tệ kia mà thôi.
Bàn giao hết lại công việc cho 3 tiểu nha đầu kia, thu dọn lại
mọi đồ đạc của bản thân, cô nhìn lại vị trí mình đã ngồi gần 3 năm nay, lưu luyến
cáo biệt 3 đứa nhóc kia rồi rời khỏi phòng Tổng giám đốc.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment