MỐI LƯƠNG DUYÊN TRỜI ĐÁNH - CHƯƠNG 05 - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC

MỐI LƯƠNG DUYÊN TRỜI ĐÁNH

truyenhoangdung TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC
Tác giả : Hoa Thanh Thần
Thể loại: Ngôn Tình, hài hước, hiện đại

CHƯƠNG 05: THẤT TÌNH 4


Khi thi đỗ vào trường Đại học H, đúng vào ngày lên đường nhập học, bà dì đã dặn dò cô kĩ lưỡng, trong thị trấn Đào Hoa có một truyền thuyết: Các hoàng hoa khuê nữ thân còn trinh trắng, cấm kị không được động đến quần sịp của đàn ông, nếu không người con gái đó cả đời đừng mong tìm được đàn ông, cho dù là tìm được thì đó cũng không phải là một người tốt lành gì.

Quần sịp! Quần sịp tam giác! Không ngờ chính là quần sịp tam giác của con trai!

Cô, Viên Nhuận Chi, một hoàng hoa đại khuê nữ đường đường chính chính, cuộc đời tươi đẹp, tiền đồ vô lượng, không ngờ lại chạm vào quần sịp tam giác của bọn con trai thối tha sao? Điều này đồng nghĩa với việc cả cuộc đời này cô đừng mong tìm được đàn ông tử tế, cứ đợi đó mà làm bà cô già!

Chiếc quần sịp đáng nguyền rủa này rốt cuộc là của thằng khốn kiếp nào? Ngay việc phơi quần cũng mẹ nhà nó, phơi không có trình độ chút nào!

Đôi mày của cô nhíu chặt, nhìn thấy một dáng nam sinh lén la lén lút ở tầng ba đang co rúm người lại, sau đó là một tên nam sinh thò đầu ra do thám rồi lại rụt vào trong.

302, chiếc quần sịp này đích thị là của phòng 302.

Chẳng để tâm đến mùi vị hôi hám trong kí túc nam sinh, cô nhất định phải đem chiếc quần sịp đáng nguyền rủa này chụp lên đầu tên nam sinh đáng chết kia.

Á … thật sự là quá đáng, tại sao lại có thể bị một chiếc quần sịp nam chụp lên mặt đúng vào lúc cuộc đời đang huy hoàng nhất, sáng chói nhất chứ?

Viên Nhuận Chi mặt mày sầm sì, nộ khí đùng đùng xông thẳng vào kí túc nam.

“Á ….”

“Á ….”

Tiếng thét của nam sinh liên tiếp vang lên đầy thảng thốt, hoảng sợ, thẹn thùng.

Trời đã vào thu, mấy tên nam sinh biến thái này tại sao vẫn còn dâm đãng đến mức tên nào tên nấy trên người chỉ mặc đúng chiếc quần sịp rồi lông nhông khắp nơi thế này chứ? 

Viên Nhuận Chi đùng đùng sát khí xông thẳng lên tầng ba, đi vào phòng 302. Cô giơ cao bàn tay đang cầm chiếc quần sịp CK, xông thẳng vào căn phòng đang có đám nam sinh ngồi đánh bài, thét như sư tử gầm:

 “Chiếc quần sịp này là của ai làm rơi?” 

Mấy người nam sinh đang đánh bài chết lặng trong vài giây, sau đó đồng loạt, nhất quán chỉ về hướng cửa sổ. Một nam sinh đang dùng sách che mặt để ngủ, tư thế vô cùng nho nhã. 

Cô nắm chặt chiếc quần sịp CK, xông lại gần rồi thét lớn vào mặt tên nam sinh kia:

 “Này, chiếc quần sịp màu đen này có phải của anh đánh rơi không?” 

Kỷ Ngôn Tắc nghe thấy tiếng rống ầm ĩ, cau mày đầy bực bội, lúc nãy chẳng qua mượn cuốn sách che mặt để ngủ đôi lát, còn chưa kịp ngon giấc thì đã bị giọng thét kinh hoàng này làm tỉnh dậy. 

Anh bỏ cuốn sách che mặt xuống, mở to mắt nhìn thấy một nữ sinh đang đứng bên giường, cắt quả đầu ngắn trông bù rù, rối rắm. Chỉ nhìn thấy người nữ sinh ấy giơ cao chiếc quần sịp hiệu CK, mặt mũi sầm sì, thái độ hung dữ, bặm trợn đứng ngay ở đầu giường anh chất vấn. 

Anh nheo mắt lại, chiếc đầu tổ chim bù rù, loạn xạ này hình như đã gặp ở đâu rồi. A, anh đã nhớ lại, chính là người hôm trước ngớ nga ngớ ngẩn ôm lấy đùi anh chỉ vì một đồng xu lẻ. 

Anh lại đưa mắt nhìn chiếc quần sịp hiệu CK kia, trông rất quen thuộc, hình như chính là một trong những chiếc quần sịp của mình.

Chỉ vừa mới nhìn qua, Viên Nhuận Chi gần như đã bị ngộ sát.  

Hơi thở của cô bắt đầu gấp gáp, nhịp tim đập loạn, máu huyết trong người đang dâng trào. 

Dưới đôi mày đen rậm của anh là một đôi mắt tuyệt đẹp có màu hổ phách lấp la lấp lánh, ngũ quan hài hòa, đôi môi mỏng quyến rũ, chiếc cằm gợi cảm, tất cả kết hợp lại thành một khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, hoàn mỹ vô cùng. 

Không ngờ chủ nhân của chiếc quần sịp này lại đẹp trai tới mức cả người và thần cùng phẫn nộ! 

Thế nhưng dì cô đã nói, đàn ông trông càng đẹp trai thì lại càng chẳng phải thứ tốt lành gì. Dựa vào mấy phần nhan sắc thế mà anh có thể vứt quần sịp loạn xạ khắp nơi, thật đúng là vô đạo đức. Viên Nhuận Chi nhớ đến khuôn mặt trắng trẻo mịn màng đã bị chiếc quần sịp thối tha của tên này chụp lên, cảm thấy vô cùng tức giận. 

Kỷ Ngôn Tắc nheo mắt nhìn cô, cất tiếng hỏi đầy nghi hoặc: 

“Cô cầm chiếc quần sịp của tôi làm cái gì?” 

Viên Nhuận Chi hoàn toàn chết lặng trước câu hỏi của anh ta, giọng điệu đó làm cứ như thể cô cố tình trộm chiếc quần sịp vậy. Viên Nhuận Chi phẫn nộ thét lớn: 

“Ai thèm cầm chiếc quần sịp của anh làm cái gì?” 

“Vậy tay cô đang cầm thứ gì hả?” 

“Là cái … của anh …”. 

Viên Nhuận Chi thét thêm vài từ nữa mới phát hiện rằng mình đã hoàn toàn bị tên biến thái kia xỏ mũi dắt đi. 

“Này, rõ ràng anh vứt quần sịp lung tung, bây giờ còn bảo là tôi cầm quần của anh à? Anh đúng là một tên biến thái điên loạn! Anh có biết không? Bởi vì chiếc quần chết tiệt của anh mà có người sẽ xui xẻo cả cuộc đời không?” 

“Có người xui xẻo cả đời thì có liên quan gì đến tôi? Đâu phải là tôi xui xẻo chứ?” 

Giọng nói của anh bình thản như không, vô cùng bất cần. 

“Anh … anh … anh … cái tên khốn kiếp này …”. 

Viên Nhuận Chi tức giận giơ cao chiếc quần sịp, nhanh chóng nhảy lên giường, xông về phía anh ta. 

Viên Nhuận Chi từ xưa đến nay tính cách hòa nhã, bình tĩnh, nhưng dù gì đi nữa thì cũng có giới hạn của nó. Giới hạn của cô chính là một hoàng hoa đại khuê nữ bị chụp chiếc quần sịp của nam sinh lên đầu, lại cộng thêm cái miệng ác độc, vô tình của tên nam sinh mặt mày đào hoa, đa tình này, nhất quyết không chịu cúi đầu nhận lỗi. 

Vẻ ngoài đẹp trai, tuấn tú ghê gớm lắm sao? Đẹp trai tuấn tú thì có quyền vứt quần sịp loạn xạ để rơi lên đầu của người khác sao? 

Cô thề độc, nếu như cô không nhét chiếc quần sịp chết tiệt này vào cái miệng thối của hắn ta thì cô sẽ không theo họ Viên nữa. 

Kỷ Ngôn Tắc đang nằm thảnh thơi trên giường, hoàn toàn không ngờ được nữ sinh đầu tổ quạ kia sẽ xông thẳng về phía mình, dùng cả người ép lên người anh. 

“Này, cô định làm cái gì thế?” 

“Giải quyết anh cho tới chết…” 

Viên Nhuận Chi hoàn toàn mất hết lý trí hét lên tức giận, làm tất cả mọi người có mặt ở đây đều phải kinh hãi. 

Tất cả nam sinh trong phòng đều nhìn cô bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ. 

Thần tượng, một thần tượng tuyệt đối kinh hồn, cũng có thể khiến cho người ta mê hồn. 

Chỉ vì một chiếc quần sịp tam giác mà phòng 302 đợ nhiên gây lên một trấn động lớn. Tất cả mọi người ở ký túc nam đều đổ dồn về phòng 302, chiêm ngưỡng cuộc đại chiến quyết đấu trên giường trước nay chưa từng có ở Đại học H. 

Nam sinh phòng 302 không hổ danh là sinh viên kinh tế, tất cả đều có óc kinh doanh. 

Khi hai người bắt đầu trận quyết đấu, bọn họ cũng bắt đầu bán vé vào cửa, và đánh cược xem rốt cuộc ai “nuốt chửng” ai! 

Cuộc đại chiến diễn ra hơn một phút, hình ảnh chỉ dừng lại khi Kỷ Ngôn Tắc dùng hai tay áp chặt hai tay của Viên Nhuận Chi, dùng hai chân ép chặt hai đùi cô, ép cô nằm xuống phía dưới người mình. 

Ngoại trừ hai người hơi thở gấp gáp, vội vã ra, cả căn phòng truyền lại từng đợt xuýt xoa, ngưỡng mộ. 

Ngày hôm sau, trên bảng thông báo của trường đã xuất hiện hai thứ khiến cho toàn thể giáo viên và sinh iên phải kinh ngạc, chấn động. 

Thứ nhất chính là một loạt các bức ảnh về cuộc đại chiến, quyết đấu trên giường giữa Viên Nhuận Chi và Kỷ Ngôn Tắc. 

Phía trên những tấm ảnh này còn ghi một dòng chữ màu đỏ lớn: Chi Chi, “giải quyết” sư muội, em chính là thần tượng của mọi người! 

Tác giả của loạt ảnh này còn cố tình bôi đạm chữ “giải quyết”, đồng thời còn viết một đoạn tường thuật rõ ràng, rành mạch ở bên dưới, vô cùng sát tình hình của ngày hôm đó. 

Ví dụ như: “Chi Chi, “giải quyết” sư muội mặt mày đỏ lừng, đôi mắt tinh ranh, vốn dĩ để một kiểu tóc ngắn vô cùng nhí nhảnh, sau khi trải qua trận đại chiến kịch liệt đã trở thành một con gà mái hoa lệ” hay như “Nhiếp ảnh gia của chúng ta vô cùng chuyên nghiệp, đầy đủ hết mọi góc độ, “giải quyết” sư muội hiện lên trong những bức ảnh này vô cùng xinh đẹp, quyến rũ, động hồn. 

Còn dưới chiếc áo phông màu trắng kia rốt cuộc là “phong cảnh” đặc sắc thế nào, e là cũng chỉ có trời biết, đất biết, muội biết, Tắc Tắc sư huynh biết mà thôi” hoặc là “Tắc Tắc sư huynh của chúng ta không hổ danh là nhân vật nằm trong top 3 những anh chàng đẹp trai của Đại học H, nhìn đôi mắt quyến rũ chết người của sư huynh đi…” 

Vật thứ hai là một bức thư tình, trong đó có đoạn: 

Em nhìn núi kia đẹp biết mấy

Chắc rằng núi cũng thấy em vậy

Ánh trăng chiếu rọi khắp bốn phương

Chuyện gì khiến người vui giữa thu?

Danh hoa khuynh quốc mùng vui quá

Xinh đẹp khiến vua phải mỉm cười

Để em trao tim tặng cho người

Để người biết được  nỗi tương tư. 

Cuối thư còn chú thích một chữ “Z” lớn. 

Vốn dĩ đây chỉ là một bức thư tình đơn thuần mà thôi, nhưng sau khi được đám người vô tích sự rỗi hơi “buôn bán” luận bàn, mọi người đều hiểu được, đây là một bức thư tình được viết cho Tằng Tử Ngao năm  ba. 

Mỗi năm có không ít người viết thư tình cho Tằng sư huynh, thế nhưng  bức thư tình này lại làm cho Đại học H hoàn toàn chấn động. 

Nguyên nhân không phải do sư huynh, mà chính là do bức thư tình này rơi xuống khi nữ nhân vật chính Viên Nhuận Chi đang quyết sống chết cùng nam nhân vật chính Kỷ Ngôn Tắc trên giường ở loạt ảnh phía trên, lại cộng thêm chữ “Z” to oành được chú thích ở phía cuối. 

Viên Nhuận Chi ở phòng 518 Học viện B, tòa nhà T trong kí túc nữ. Chỉ trong một đêm, “518BT” đã trở thành tâm điểm chú ý của toàn trường. Vụ huyết án vì một chiếc quần sịp đã trở thành đề tài bàn tán rôm rả bao năm không nhạt của Đại học H. 

Sau khi tên của cô trở nên nổi danh khắp các ngóc ngách trong Đại học H thì cô liền chịu đựng sự công kích mãnh liệt của hai tập đoàn người hâm mộ Tằng thị và Kỷ thị. Có một hôm, cô bị mấy nữ sinh say đắm, hâm mộ Tằng sư huynh bao vây nơi phòng tắm công cộng, không thoát ra được. Nếu như không phải Tằng mỹ nhân lạn lùng ra tay tương trợ, e là hôm đó cô phải qua đem trong phòng tắm. 

Tằng Tử Kiều không chỉ là đệ nhất mỹ nữ của Đại học H, mà còn là em ruột của Tằng Tử Ngao. 

Được Tằng mỹ nhân bảo vệ, bốn năm đại học còn lại của Viên Nhuận Chi tuy đày phong ba bão táp, nhưng cũng khá thuận buồm xuôi gió. 

Tuy rằng có thể trành né được sự công kích của đám nữ sinh, nhưng vận đào hoa chết tiệt ẫn luôn bám riết lấy cuộc đời cô, chẳng khác nào một quy luật bất biến… Mỗi lần cô vui vẻ hứng khởi bước vào một đoạn tình cảm mới, không lâu sau đó bị phán quyết một cách vô tình… cô đã bị phản bội. 

Tình trạng này kéo dài liên tục tới nay, đã đi làm hơn hai năm rồi mà lời nguyền xưa vẫn còn nguyên giá trị. 

Lời nguyền quần sịp đáng sợ, không ngờ thực sự ứng nghiệm vào cuộc đời cô. 

“Đừng như vậy mà, thực ra lúc này nhìn rõ được bộ mặt thật của tên Dương Vĩ đó vẫn tốt hơn đến khi kết hôn mới biết. Nói ra thì cũng nên trách mình mới đúng.” 

Nhớ lại chuyện này, Tằng Tử Kiều áy náy đưa lời an ủi Viên Nhuận Chi. Thật ra, nếu như không phải lúc nào Chi Chi cũng quẩn quanh khiến cô đau đầu bức bối, thì cô cũng không nghĩ đến việc nhờ Chi Chi đi đưa bức thư tình đó làm gì. Nếu như truyền thuyết trong thị trấn đào hoa là thật, vậy thì cô, Tằng Tử Kiều đích thực chính là một tên tội nhân. 

“Ây da, đã bao năm rồi, tại sao đến tận bây giờ cậu mới chịu thừa nhận chứ? Ngược lại còn khiến mình cảm thấy áy náy” 

Viên Nhuận Chi bĩu môi. 

“Cũng chẳng có gì to tát lắm, đàn ông mất rồi có thể tìm tên khác. Nếu như muốn trách thì phải trách xã hội nhày nay tha hóa quá độ. Dì mình nói quả không sai chút nào, đàn ông đều là loại động vật thân dưới. Dì nói năm xưa mẹ mình chưa chồng đã chửa, lại còn bị người đàn ông kia ruồng rẫy, đẻ ra mình, cuối cùng mắc bệnh trầm cảm, chán nản rồi qua đời. Bà mất đi để lại mình đã đành, lại còn hại dì mình chịu ảnh hưởng tâm lý nghiêm trọng, cả đời dì mình, mình chưa hề thấy sống cùng người đàn ông nào chính thức cả. Giống như mẹ mình, trước khi kết hôn đã lên giường cùng đàn ông, mình không dũng cảm thế được. Cũng giống như cậu đã nói, sớm nhận ra bộ mặt thật của tên Dương Vĩ khốn kiếp kia, dù gì cũn tốt hơn là sau khi kết hôn mới thấy”. 

Tằng Tử Kiều gật gật đầu nói:

 “Uhm, về nhà ngâm người trong nước nóng, rồi ngủ một giấc cho đã. Ngày mai thức dậy, đầy đường toàn là đàn ông, tùy chọn người nào mà chẳng được!” 

“ Tùy chọn người nào cũng được? cậu nghĩ đang mua rau ở chợ chắc?” 

Tằng Tử Kiều mỉm cười nói: 

“ Đi thôi, dạo phố thôi. Cậu thích chiếc áo nào, mình sẽ mua tặng”. 

“Cậu đang mỉa mai mình không có nhiều tiền bằng cậu hả?” 

“Cậu thôi đi cho mình nhờ, rõ àng nhiều tiền hơn mình, lại còn giả vờ giả vịt. Đúng là đồ hâm!” 

truyenhoangdung.blogspot.com



    

No comments

Powered by Blogger.