KHÔNG PHẢI LÀ CỔ TÍCH - CHƯƠNG 46 - KAWI - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM - TRUYENHOANGDUNG
KHÔNG PHẢI LÀ CỔ TÍCH
Tác giả : Kawi
Thể loại: Truyện teen
Tất cả bỗng dưng bất động. Một cơn gió lạ thổi qua
khiến mọi vật trở thành tượng đá. Chỉ mình Thục Nguyên là không sao cả. Cô tái
mặt, cả thân người run lên, những giọt nước mắt thi nhau lăn trên gương mặt đã
bạc đi nhiều vì sợ hãi, cô nhìn xuống cánh tay mình, nhìn xuống con dao đã nhuộm
màu đỏ của máu chồng mình và vội vàng ngã quỵ. Một cách rất vất vả, Thục Nguyên
hét lên đầy đau đớn và đứt quãng. Chồng cô cuối cùng lại chết trong tay cô. Như
một sự trả thù của quá khứ tàn nhẫn. Quá khứ mà cô cùng những con người ở đây
và thêm cả những người vô tội khác đã phải đánh mất mạng sống của mình chỉ vì
những hờn ghen vô lý oái oăm.
Những đám cát biển được gió thổi tung lên làm mắt Thục Nguyên mờ dần đi. Cô như bị dẫn dắt vào một cánh cửa nào đó mà chính cô cũng không thể nào biết được. Gió ngày càng mạnh, cát lơ lững giữa trời và rồi tạo thành một tấm màn rộng lớn. Rộng như màn hình chiếu phim trong rạp. Và rồi cô lại thắt lòng khi nhìn thấy hình ảnh những chiếc xe ô tô bốc khói đầy đáng sợ…Một tai nạn khủng khiếp đã cướp đi của cô tuổi trẻ, gia đình, tình yêu và nhất là đứa con vô tội…
Vào cái ngày định mệnh ấy cách đây 5 năm…
Đó sẽ chỉ là một ngày bình thường như bao ngày khác…
Linh Như bế đứa con gái chưa đầy 8 tháng của mình đặt vào trong xe ô tô và chuẩn bị đưa con đi siêu thị. Hôm nay là sinh nhật Tăng Tiến, lần sinh nhật đầu tiên cô được bên cạnh chồng mình sau bao nhiêu khó khăn và đau khổ mà hai người phải trải qua. Bằng tất cả tình yêu thương, cô muốn tổ chức cho chồng một bữa tiệc sinh nhật thật khó quên, cô muốn dùng bữa tiệc này để xóa đi tất cả những rạn nứt trước đây và cùng Tăng Tiến mãi mãi hạnh phúc bên nhau trong những năm tháng còn lại.
Đang định tra ổ khóa vào xe, Linh Như chợt nhớ rằng mình vẫn chưa đem theo túi xách. Thế là cô quay lại phía sau nháy mắt tinh nghịch cùng đứa con gái rồi nói khẽ :
- Con yêu, đợi mẹ chút nhé !
Vội vàng chạy vào nhà, Linh Như quên rằng chìa khóa xe vẫn nằm gọn ghẽ trên xe, mọi chuyện sẽ chẳng có vấn đề gì nếu như không có sự xuất hiện đột ngột của Tăng Tiến.
- Ủa ? Sao anh lại về giờ này ? Anh không phải đang có ca mổ sao ???
Linh Như vô cùng ngạc nhiên khi thấy Tăng Tiến chạy xộc vào nhà trong bộ dạng hoảng hốt xen lẫn tức giận. Có lẽ anh đã bắt taxi về vì hôm nay Linh Như đã chở anh tới bệnh viện, cô cần xe để đi mua vài thứ.
Không trả lời lại câu hỏi của vợ, Tăng Tiến chạy nhanh về phía Linh Như, hai tay bóp chặt vai cô và hỏi bằng giọng điệu đay nghiến :
- Em nói đi. Có phải vụ việc anh bị vu oan lần trước, người ra làm chứng bí mật để giúp anh lấy lại trong sạch là Phước Khánh phải không ?
Những đám cát biển được gió thổi tung lên làm mắt Thục Nguyên mờ dần đi. Cô như bị dẫn dắt vào một cánh cửa nào đó mà chính cô cũng không thể nào biết được. Gió ngày càng mạnh, cát lơ lững giữa trời và rồi tạo thành một tấm màn rộng lớn. Rộng như màn hình chiếu phim trong rạp. Và rồi cô lại thắt lòng khi nhìn thấy hình ảnh những chiếc xe ô tô bốc khói đầy đáng sợ…Một tai nạn khủng khiếp đã cướp đi của cô tuổi trẻ, gia đình, tình yêu và nhất là đứa con vô tội…
Vào cái ngày định mệnh ấy cách đây 5 năm…
Đó sẽ chỉ là một ngày bình thường như bao ngày khác…
Linh Như bế đứa con gái chưa đầy 8 tháng của mình đặt vào trong xe ô tô và chuẩn bị đưa con đi siêu thị. Hôm nay là sinh nhật Tăng Tiến, lần sinh nhật đầu tiên cô được bên cạnh chồng mình sau bao nhiêu khó khăn và đau khổ mà hai người phải trải qua. Bằng tất cả tình yêu thương, cô muốn tổ chức cho chồng một bữa tiệc sinh nhật thật khó quên, cô muốn dùng bữa tiệc này để xóa đi tất cả những rạn nứt trước đây và cùng Tăng Tiến mãi mãi hạnh phúc bên nhau trong những năm tháng còn lại.
Đang định tra ổ khóa vào xe, Linh Như chợt nhớ rằng mình vẫn chưa đem theo túi xách. Thế là cô quay lại phía sau nháy mắt tinh nghịch cùng đứa con gái rồi nói khẽ :
- Con yêu, đợi mẹ chút nhé !
Vội vàng chạy vào nhà, Linh Như quên rằng chìa khóa xe vẫn nằm gọn ghẽ trên xe, mọi chuyện sẽ chẳng có vấn đề gì nếu như không có sự xuất hiện đột ngột của Tăng Tiến.
- Ủa ? Sao anh lại về giờ này ? Anh không phải đang có ca mổ sao ???
Linh Như vô cùng ngạc nhiên khi thấy Tăng Tiến chạy xộc vào nhà trong bộ dạng hoảng hốt xen lẫn tức giận. Có lẽ anh đã bắt taxi về vì hôm nay Linh Như đã chở anh tới bệnh viện, cô cần xe để đi mua vài thứ.
Không trả lời lại câu hỏi của vợ, Tăng Tiến chạy nhanh về phía Linh Như, hai tay bóp chặt vai cô và hỏi bằng giọng điệu đay nghiến :
- Em nói đi. Có phải vụ việc anh bị vu oan lần trước, người ra làm chứng bí mật để giúp anh lấy lại trong sạch là Phước Khánh phải không ?
- Ơ…Em…
- Và người đã quỳ xuống để van xin hắn chính là em đúng không ?
- Anh…hãy…hãy nghe em nói…
Linh Như rụng rời khi nhìn thấy ánh mắt đầy giận dữ của Tăng Tiến. Dù biết rằng nếu anh phát hiện ra sự thật thì sẽ vô cùng tức giận, nhưng với thái độ quá căng thẳng như lúc này thì quả thực là cô không thể nào tưởng tượng nỗi. Linh Như chắc chắn rằng kẻ nói ra điều này không ai khác là Phước Khánh. Anh ta luôn trang bị cho mình những chiêu bài độc ác và bỉ ổi nhất để có thể đánh gục cô và chồng cô bất cứ lúc nào. Vậy mà sao cô vẫn cứ tin vào những lời nói tráo trở của hắn, tin lời hứa sẽ không bao giờ tiết lộ bí mật này của hắn chứ??? Càng nghĩ Linh Như càng hoang mang. Giờ phút này cô không biết mình cần phải làm gì để xoa dịu cơn giận dữ cuồng phong đang cháy ngùn ngụt trong người Tăng Tiến. Là một người vợ, cô cần phải bảo vệ chồng mình. Cô cần phải hy sinh tất cả vì chồng, cho dù có phải quỳ gối trước kẻ mà cô ghê sợ và căm giận nhất. Và Linh Như nghĩ cô đã không làm sai…
- Nói gì đi chứ??? Em nói gì đi chứ??? Sao lúc nào em cũng chỉ biết im lặng và nhìn tôi quằng quại trong những nỗi đau mà em gây ra cho tôi thế???
Tăng Tiến hét lên đầy bất
mãn, sĩ diện của một thằng đàn ông khiến anh không thể bình tĩnh được khi biết
rằng mình được trả lại trong sạch là nhờ sự giúp đỡ của kẻ có tâm địa bẩn thỉu
nhất thế gian. Và giờ đây anh cũng hoàn toàn có thể nhận biết rằng, việc anh bị
vu oan nhận tiền hối lộ của người nhà bệnh nhân với số tiền cực kỳ lớn là màn kịch
ác tâm của con người đáng sợ ấy. Cho anh mang tội và thoát tội cho anh đều là một
tay hắn dàn xếp sắp đặt, chỉ với một mục đích duy nhất là khiến cho anh phải
ngày ngày sống trong tủi nhục, nghi ngờ và thất vọng. Hắn đã quá thành công với
những trò lố của mình, còn anh bây giờ thì đang không thể nào kiềm chế được cơn
thịnh nộ và xấu hổ. Xấu hổ vì sự vô dụng, vì sự khờ khạo của mình.
- Anh…anh bình tĩnh…hãy nghe em nói…
- Anh…anh bình tĩnh…hãy nghe em nói…
Linh Như cố gắng trấn an tinh thần chồng mình. Hơn ai hết
cô hiểu Tăng Tiến là người không thể kiềm chế được bản thân mỗi khi tức giận.
Và những lúc như thế anh thường gây ra những chuyện rất tày đình và đáng sợ. Cô
linh tính có chuyện chẳng lành…
- Làm sao mà tôi có thể bình tĩnh được??? Không thể…Không thể….Bây giờ tôi phải đi giết thằng đó! Tình yêu, gia đình, sự nghiệp của tôi năm lần bảy lượt lung lay gián đoạn vì hắn. Tại sao cứ phải nhún nhường để hắn mặc sức hành hạ như vậy được chứ??? Không! Không! Phải giết hắn! Phải giết hắn!!!!
Tăng Tiến rít lên, và như một con thú hoang, anh chạy ào ra nơi để xe ô tô, leo lên xe và nhấn ga đạp mạnh. Linh Như hoảng loạn chạy theo níu tay chồng nhưng không sao kịp. Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến cô không tài nào xoay sở nỗi. Bỗng chốc cô nhớ ra rằng đứa con gái thân yêu vẫn đang nằm trong nôi ở ghế sau của xe. Bằng tất cả sức lực, Linh Như mở cửa sau, chui vào xe và cố gắng bế con ra càng nhanh càng tốt. Linh tính về một điều gì đó rất tồi tệ càng lúc càng ám ảnh cô. Sự thúc giục duy nhất trong lòng Linh Như lúc này là làm sao bảo vệ được con mình. Cô không muốn phải xa con thêm một lần nào nữa!!!
Nhưng tất cả đã quá muộn, ngay sau khi Linh Như lên xe thì chiếc xe đã lăn bánh, ít giây sau thì đã phóng vù đi với tốc độ không thể nào tưởng tượng được.
Trong mắt Tăng Tiến lúc này, chỉ là sự tức giận và tức giận. Anh không biết rằng vợ và con gái đang ở sau lưng mình, chính anh đã bắt họ cùng mình đi vào hố tử thần… Đó có lẽ là cuộc hành trình cuối cùng của họ…
Trên đường cao tốc, một trong những nơi đã xảy ra biết bao vụ tai nạn thảm khốc đang chứng kiến những chặng đường còn lại của rất rất nhiều người…
Đó là chiếc xe Camry đen đang phóng đi với tốc độ vũ bão mang theo Tăng Tiến cháy bùng trong nỗi thù hận chất ngất, Linh Như trong nỗi lo âu tột độ và đứa con gái bé bỏng ngây thơ chưa hiểu được những gì đang xảy đến với gia đình mình…
Đó là chiếc xe Audi trắng do Phước Khánh cầm lái với nụ cười tự mãn kiêu ngạo và bệnh hoạn , bên cạnh là Mỹ Hân cau mày lại vì băn khoăn, day dứt và lo lắng không biết những lời của Phước Khánh nói với mình là đúng hay sai. Hắn ta đã dặn rằng, chỉ cần khi gặp mặt vợ của Tăng Tiến, cô diễn lại màn kịch có bầu như lúc trước đã diễn trước mặt ba mẹ anh thì mọi việc sau đó sẽ do hắn lo liệu. Và tất nhiên, cô sẽ có được Tăng Tiến, người con trai mà cô bé đã chấp nhận hy sinh cả danh dự để được ở bên cạnh.
Và những chiếc xe chở những người vô tội nhưng rồi đây sẽ phải chịu chung số phận với những Tăng Tiến, những Linh Như, những Phước Khánh…Họ đang chiến đấu với chính mình, chiến đấu giữa cái tốt và cái xấu, sự vị tha và lòng ích kỷ, sự khoan dung và nỗi hận thù…
Con người rồi sẽ không thể tồn tại, sẽ phải trả lại cuộc đời cho tạo hóa để trở về với cát bụi nhỏ nhoi nếu như cứ biến mình thành nô lệ cho thù hận…
Và điều gì đến thì cũng sẽ phải đến…
- Anh à! Dừng xe lại đi! Đừng làm như thế ! Hãy nghĩ cho con của chúng ta. Hãy vì con của chúng ta mà bình tâm lại đi anh…- Linh Như nén đi tiếng nấc cố gắng trấn an vỗ về chồng mình. Đứa con gái bé bỏng không biết chuyện gì xảy ra bắt đầu khóc thét lên vì tốc độ phóng xe quá khủng khiếp của Tăng Tiến.
Nhưng Tăng Tiến cứ như một kẻ điên chỉ đi theo sự dẫn dắt của thù hận và căm phẫn, anh bỏ qua tất cả, chỉ chăm chăm nhìn về phía trước với đôi mắt sắc lạnh, đôi tay cứng như đá và một trái tim đã ngừng hẳn nhịp đập yêu thương trong giờ phút này. Anh vốn là con người không có tính kiên nhẫn và chịu đựng, anh vốn sống quen với cuộc sống không căm go, không khó khăn và hoảng loạn, vậy mà từ khi yêu và lấy Linh Như, anh dường như nổ tung khi phải đối diện liên tiếp nhiều chuyện vô cùng đáng sợ, tất cả đều là sản phẩm do bàn tay tội ác của tên mặt người dạ thú Phước Khánh.
- Làm sao mà tôi có thể bình tĩnh được??? Không thể…Không thể….Bây giờ tôi phải đi giết thằng đó! Tình yêu, gia đình, sự nghiệp của tôi năm lần bảy lượt lung lay gián đoạn vì hắn. Tại sao cứ phải nhún nhường để hắn mặc sức hành hạ như vậy được chứ??? Không! Không! Phải giết hắn! Phải giết hắn!!!!
Tăng Tiến rít lên, và như một con thú hoang, anh chạy ào ra nơi để xe ô tô, leo lên xe và nhấn ga đạp mạnh. Linh Như hoảng loạn chạy theo níu tay chồng nhưng không sao kịp. Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến cô không tài nào xoay sở nỗi. Bỗng chốc cô nhớ ra rằng đứa con gái thân yêu vẫn đang nằm trong nôi ở ghế sau của xe. Bằng tất cả sức lực, Linh Như mở cửa sau, chui vào xe và cố gắng bế con ra càng nhanh càng tốt. Linh tính về một điều gì đó rất tồi tệ càng lúc càng ám ảnh cô. Sự thúc giục duy nhất trong lòng Linh Như lúc này là làm sao bảo vệ được con mình. Cô không muốn phải xa con thêm một lần nào nữa!!!
Nhưng tất cả đã quá muộn, ngay sau khi Linh Như lên xe thì chiếc xe đã lăn bánh, ít giây sau thì đã phóng vù đi với tốc độ không thể nào tưởng tượng được.
Trong mắt Tăng Tiến lúc này, chỉ là sự tức giận và tức giận. Anh không biết rằng vợ và con gái đang ở sau lưng mình, chính anh đã bắt họ cùng mình đi vào hố tử thần… Đó có lẽ là cuộc hành trình cuối cùng của họ…
Trên đường cao tốc, một trong những nơi đã xảy ra biết bao vụ tai nạn thảm khốc đang chứng kiến những chặng đường còn lại của rất rất nhiều người…
Đó là chiếc xe Camry đen đang phóng đi với tốc độ vũ bão mang theo Tăng Tiến cháy bùng trong nỗi thù hận chất ngất, Linh Như trong nỗi lo âu tột độ và đứa con gái bé bỏng ngây thơ chưa hiểu được những gì đang xảy đến với gia đình mình…
Đó là chiếc xe Audi trắng do Phước Khánh cầm lái với nụ cười tự mãn kiêu ngạo và bệnh hoạn , bên cạnh là Mỹ Hân cau mày lại vì băn khoăn, day dứt và lo lắng không biết những lời của Phước Khánh nói với mình là đúng hay sai. Hắn ta đã dặn rằng, chỉ cần khi gặp mặt vợ của Tăng Tiến, cô diễn lại màn kịch có bầu như lúc trước đã diễn trước mặt ba mẹ anh thì mọi việc sau đó sẽ do hắn lo liệu. Và tất nhiên, cô sẽ có được Tăng Tiến, người con trai mà cô bé đã chấp nhận hy sinh cả danh dự để được ở bên cạnh.
Và những chiếc xe chở những người vô tội nhưng rồi đây sẽ phải chịu chung số phận với những Tăng Tiến, những Linh Như, những Phước Khánh…Họ đang chiến đấu với chính mình, chiến đấu giữa cái tốt và cái xấu, sự vị tha và lòng ích kỷ, sự khoan dung và nỗi hận thù…
Con người rồi sẽ không thể tồn tại, sẽ phải trả lại cuộc đời cho tạo hóa để trở về với cát bụi nhỏ nhoi nếu như cứ biến mình thành nô lệ cho thù hận…
Và điều gì đến thì cũng sẽ phải đến…
- Anh à! Dừng xe lại đi! Đừng làm như thế ! Hãy nghĩ cho con của chúng ta. Hãy vì con của chúng ta mà bình tâm lại đi anh…- Linh Như nén đi tiếng nấc cố gắng trấn an vỗ về chồng mình. Đứa con gái bé bỏng không biết chuyện gì xảy ra bắt đầu khóc thét lên vì tốc độ phóng xe quá khủng khiếp của Tăng Tiến.
Nhưng Tăng Tiến cứ như một kẻ điên chỉ đi theo sự dẫn dắt của thù hận và căm phẫn, anh bỏ qua tất cả, chỉ chăm chăm nhìn về phía trước với đôi mắt sắc lạnh, đôi tay cứng như đá và một trái tim đã ngừng hẳn nhịp đập yêu thương trong giờ phút này. Anh vốn là con người không có tính kiên nhẫn và chịu đựng, anh vốn sống quen với cuộc sống không căm go, không khó khăn và hoảng loạn, vậy mà từ khi yêu và lấy Linh Như, anh dường như nổ tung khi phải đối diện liên tiếp nhiều chuyện vô cùng đáng sợ, tất cả đều là sản phẩm do bàn tay tội ác của tên mặt người dạ thú Phước Khánh.
Đã
rất nhiều lần anh tự nhủ rằng, hãy bỏ qua và xem như chưa có chuyện gì xảy ra,
chỉ cần anh có Linh Như bên cạnh thì mọi việc rồi sẽ ổn. Nhưng đời không như mơ
ước, những tai họa không biết từ đâu cứ dồn dập dồn dập đè xuống gia đình nhỏ
bé của anh, đè xuống cả sự nghiệp mà cả đời này anh cố gắng vun đắp và xây dựng.
Và đến lúc này, khi danh dự của anh, danh dự của một bác sĩ với nhiệm vụ cao cả
là cứu chữa con người bị hủy hoại thì anh không thể nào ngồi im và chịu đựng
thêm được nữa. Anh đã quá mệt mỏi rồi…
Mọi chuyện sẽ có thể không tồi tệ như thế, không bi thảm như thế nếu Tăng Tiến không nhìn thấy nụ cười đầy kiêu căng ngạo mạn của Phước Khánh trong chiếc xe ô tô đang đi kế sát mình. Anh dường như mất luôn kiểm soát…
- Ô la la ! Chào mày ! Thật là may khi tao chuẩn bị ghé nhà mày chơi đây !
Mọi chuyện sẽ có thể không tồi tệ như thế, không bi thảm như thế nếu Tăng Tiến không nhìn thấy nụ cười đầy kiêu căng ngạo mạn của Phước Khánh trong chiếc xe ô tô đang đi kế sát mình. Anh dường như mất luôn kiểm soát…
- Ô la la ! Chào mày ! Thật là may khi tao chuẩn bị ghé nhà mày chơi đây !
Phước Khánh hạ kính xe và
cất giọng khiêu khích.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment