KHÔNG PHẢI LÀ CỔ TÍCH - CHƯƠNG 45 - KAWI - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM - TRUYENHOANGDUNG
KHÔNG PHẢI LÀ CỔ TÍCH
Tác giả : Kawi
Thể loại: Truyện teen
Linh
Như đã câm lặng. Thực sự trở nên câm lặng. Cô quá phẫn uất đến mức không còn muốn
nói ra bất cứ điều gì nữa. Trong khi Phước Khánh đang cố gắng khơi nguồn nỗi
đau hoảng loạn trong tâm tưởng của Linh Như để những mong cô phát điên lên và
chấp nhận lại mình thì Linh Như đã đứng dậy, lau nước mắt và bước đi. Bước theo
hướng ngược lại. Cô cảm giác mọi thứ đã quay lưng lại với mình, và cô nghĩ rằng
đã đến lúc mình phải quay lưng lại để khỏi phải đập mặt vào những thứ đã chối bỏ
cô, chối bỏ những cố gắng kiếm tìm hạnh phúc mà bấy lâu nay cô tạo dựng…
Biển
dậy sóng…Gió thồi tới tấp…Nước mắt rớt từng giọt dài tạo thành những đường lằn
đầy đau thương trên cát…
Quay
về với hiện tại…
-Sao
thế em? Em lại nhớ về cái hồi ức chết tiệt đó à? Mà cũng đúng thôi. Em đáng phải
chịu những điều đó. Em đáng phải chịu. Haha…
Chú
Bảy trở về nguyên dạng của một Phước Khánh ích kỷ, nhẫn tâm và luôn yêu theo một
cách cuồng loạn. Thục Nguyên tái mặt. Cô cứ tưởng bây giờ mình đã không còn biết
sợ là gì, nhưng thực chất là không phải, chưa bao giờ nỗi sợ trong lòng cô
nguôi ngoai, có chăng nó chỉ lặng xuống tận đáy sâu tâm hồn và chờ đợi một mồi
lửa để làm bùng nổ…
-Anh
nói anh yêu cô ấy nhưng tại sao anh luôn muốn người anh yêu phải đau khổ vậy chứ???
Năm năm trước anh đã tạo nên bi kịch khiến tất cả phải cùng chết chung trong
oan ức, bây giờ anh lại muốn dựng thêm một tấn bi kịch hãi hùng nữa hay sao???
Phước Nguyên – Tăng Tiến ngày xưa không thể im lặng thêm được nữa, anh hét
lên với gương mặt đầy giận dữ và căm phẫn.
-Sao
anh lại phải nóng giận thế?
Một
giọng nói thánh thót đầy man rợ vang lên. Đồng thời một cánh tay trong suốt
cũng nhẹ nhàng quàng lấy cổ Ryo từ phía sau.
Cả
Phước Nguyên lẫn Thục Nguyên đều ngạc nhiên khựng lại. Ryo vội vàng quay đầu lại
nhìn.
Một
cô gái rất quen…
Với
màu son cam ấn tượng…
Người
con gái ấy như một mảng màu tối đầy bí ẩn, cứ ngỡ là vai phụ nhưng cuối cùng lại
là nút thắt cho bi kịch của cả 4 con người…
…………………..
Năm
năm trước…
Trong
mắt Tăng Tiến, chàng sinh viên trường Y bảnh bao giỏi giang lúc đó chỉ có Linh
Như…
Nhưng
anh không biết rằng mình cũng chính là một nửa trong mơ của vô vàn những cô gái
khác, những cô gái mà thậm chí anh không biết tên và biết mặt. Một trong số đó
chính là Mỹ Hân, cô bé chỉ mới là học sinh cấp 3 con của nhà hàng xóm cạnh bên
nhà anh.
-Anh
à !
Mỹ Hân lí nhí, tay chìa ra hộp quà nhỏ xinh.
-Nhóc
à ! Gì vậy ?
Tăng Tiến mỉm cười hiền lành, anh luôn xem cô bé như em gái của
mình.
-Em
mới tập đan len, em đan cái này tặng anh đó !
Cô bé cười duyên giúi hộp quà
vào tay anh rồi chạy vù về nhà.
Một
lần như thế…
Hai
lần như thế…
Ba
lần như thế…
Và
n lần như thế…
Tăng
Tiến nhiều lúc cũng cảm thấy khó xử khi cứ phải nhận quà của cô bé hàng xóm một
cách liên tục và đều đặn như thế. Anh cũng thấy ngại mỗi khi đọc được những mảnh
giấy nhỏ nằm lẫn trong hộp quà với những lời yêu thương kiểu con nít ngây ngô của
Mỹ Hân. Anh biết cô bé có cảm tình với mình, nhưng cho rằng đó chỉ là tình cảm
vu vơ của tuổi mới lớn, rồi cũng sẽ qua nhanh. Ấy vậy mà có nằm mơ Tăng Tiến
cũng không ngờ rằng, tình cảm mà anh cho là con nít, là ngây thơ ấy lại là quả
bom làm nổ tung cuộc đời của mình…
Một
ngày đông tháng 12…
Khi
cuộc hôn nhân của Tăng Tiến và Linh Như đang đến hồi sắp sửa hàn gắn lại, khi
anh đã đủ tự tin để bỏ qua tất cả và làm lại từ đầu với người vợ mà anh luôn yêu
thương, luôn mong chờ được che chở thì sự xuất hiện đột ngột của Mỹ Hân trong
nhà Tăng Tiến đã chấm dứt mọi thứ…
-Thế
này là thế nào ?
Anh ngạc nhiên khi nhìn thấy cô bé hàng xóm giọt ngắn giọt
dài ngồi bên cạnh bố mẹ của mình, đối diện là ba mẹ của Mỹ Hân với khuôn mặt đầy
sự tức giận.
-Thằng
k.h.ố.n n.ạ.n, sao mày dám làm hỏng cuộc đời con tao ???????????????????
Một
tiếng hét vang lên từ phía ba của Mỹ Hân và kèm theo đó là cái tát như trời
giáng khiến Tăng Tiến ngỡ ngàng. Anh không đau. Nhưng anh không hiểu. Anh không
hiểu vì lý do gì mà mình lại phải chịu sự xúc phạm này.
-Bác…bác
đang nói gì thế ạ ? Cháu…cháu…không hiểu.
Anh dường như không thể nói trọn
câu.
-Định
phủi tay cho qua chuyện hả thằng đốn mạt ? Mang tiếng là kẻ có học thức à lại đi
làm cái trò đó hả ??? Mày…mày…
Có
lẽ một cái tát nữa sẽ tiếp tục được ném vào mặt Tăng Tiến nếu như không sự ngăn
cản của những người còn lại…
Và
sau một hồi ngồi im lặng để cố gắng nghe thử xem bản thân đã làm gì nên tội đến
mức bị người ta xỉ vả không thương tiếc thì Tăng Tiến gần như muốn ngất đi khi
biết rằng…
Anh
đã phá hỏng đời con gái của một cô bé chỉ mới tròn 18 tuổi…
Tự
nhiên được lên chức cha mà không hiểu vì sao lại thế…
Tự
nhiên bị cả thiên hạ ném đá vào mặt vì đã làm chuyện đáng xấu hổ mà không hiểu
mình đã làm việc đó như thế nào…
Và
tự nhiên bị bắt chịu trách nhiệm với một người con gái mà mình không hề có cảm
tình và cũng chưa hề nắm tay dù chỉ một lần…
Anh
ngồi thừ ra…
Một
vài giây…
Và
rồi bật cười trong đau khổ…
Từ trước
tới giờ anh luôn nghĩ rằng mình là một người rất thông minh, có thể không phải
là kẻ thông minh nhất nhưng cũng đủ để điều khiển và làm chủ được cuộc sống của
mình. Tuy nhiên giờ đây Tăng Tiến mới ngậm ngùi nhận ra rằng, anh còn quá khờ dại,
anh đã bị một kẻ tiểu nhân dắt mũi hết lần này đến lần khác mà không hề hay biết.
Tăng
Tiến đã từng đau khổ rất nhiều, tự trách bản thân rất nhiều khi biết rằng những
bức ảnh tố cáo vợ anh ngoại tình với người yêu cũ là trò phá hoại vô sỉ của Phước
Khánh. Anh đã phải quỳ xuống trước mặt vợ mình để cầu xin sự tha thứ, phải thức
cả đêm đứng trước cửa nhà Linh Như những mong cô chấp nhận lời hối lỗi của anh
và trở về với anh.
Mọi
sự cứ ngỡ đã êm xuôi, Linh Như dù đã từng rất hận anh nhưng vì tình nghĩa vợ chồng
đã chịu quay về hàn gắn cuộc hôn nhân vốn vẫn chất chứa một tình yêu nồng cháy,
vậy mà…
……………………
Quay
trở lại với hiện tại…
-Cô
gái này là ai ???
Thục
Nguyên hỏi trong vô thức.
Đáp
trả câu hỏi đó là sự im lặng…
-Em
không biết cô bé đáng yêu này sao ? Đó là người cùng chung cảnh ngộ với anh. Bị
những kẻ như em và tên nhãi đó cướp đi tình yêu. Cướp đi tất cả hạnh
phúc.
Phước
Khánh – chú Bảy lại mỉm cười đểu cáng thay Ryo trả lời.
-Rồi
anh sẽ nói cho em sau. Bây giờ chuyện của Phước Nghi mới quan trọng.
Phước
Nguyên vội vàng cắt ngang sự tò mò của vợ mình. Vì thực sự anh rất sợ. Anh sợ
Thục Nguyên biết được sự thật đau lòng đó. Anh sợ cô sẽ không còn coi anh ra gì
nữa. Chừng ấy khổ đau anh gây ra cho cô đã quá nhiều và quá bi thương rồi…
-Còn
cô, tại sao cô lại có mặt ở đây? Tại sao cô cũng nhúng tay vào việc này?
Ryo
hất đôi tay trong suốt của Mỹ Hân – con ma có đôi môi màu cam đã năm lần bảy lượt
gây nguy hiểm của Thục Nguyên và gằn giọng hỏi.
-Vì
sao em lại có mặt ở đây à? Anh hỏi nghe hay quá. Haha…
Một
tiếng cười lớn vang lên, gương mặt Mỹ Hân vẫn còn vương lại những nét trẻ con
ngây ngô của một teengirl chưa trưởng thành nhưng đã quá mụ mị vì tình yêu mù
quáng.
-Tất
cả im đi! Con tôi đâu??? Con tôi đâu???
dường
như đã mất hết bình tĩnh, Thục Nguyên túm cổ áo chú Bảy hét lên. Có lẽ cô sẽ
phát điên nếu như những tiếng cười điên loạn đó lại vang lên lần nữa.
-Bây
giờ nó đang rất an toàn. Nhưng chỉ cần em làm tôi đau thêm một lần nữa thì sự
an toàn đó sẽ không còn đâu.
Chú
Bảy đã gỡ bỏ gương mặt nửa đùa nửa thật của mình để trở về với hình hài của một
con quỷ dữ, suốt đời chỉ đi tìm kiếm sự trả thù.
- Ý
anh là sao?
Thục Nguyên ngờ ngờ.
- Đây là cái gì em biết không?
- Đây là cái gì em biết không?
Phước Khánh chìa ra một thứ.
- Con…dao…
- Cầm lấy.
- …
- Và đâm thằng đó!
- …
- Sao em lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó? Không hay chút nào đâu!
- Con…dao…
- Cầm lấy.
- …
- Và đâm thằng đó!
- …
- Sao em lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó? Không hay chút nào đâu!
Phước Khánh lại
cười, nụ cười đã từng gây ra một bi kịch phũ phàng của ngày trước.
- Anh điên rồi Phước Khánh! Anh hứa với tôi là chỉ cần tôi dẫn dụ nhóc Nghi ra ngoài và giao cho anh thì anh sẽ giúp tôi được ở bên cạnh Tăng Tiến. Tại sao bây giờ anh lại như vậy hả???
- Anh điên rồi Phước Khánh! Anh hứa với tôi là chỉ cần tôi dẫn dụ nhóc Nghi ra ngoài và giao cho anh thì anh sẽ giúp tôi được ở bên cạnh Tăng Tiến. Tại sao bây giờ anh lại như vậy hả???
Bóng ma Mỹ Nhân hốt hoảng hét lên, đôi mắt sáng
rực vì kinh hãi.
- Nhóc! 5 năm trước cũng chính vì sự dại khờ này của mày mà mày mới phải trở thành một con ma như hôm nay. Vậy thì hà cớ gì tao phải giữ lời với một đứa không bao giờ biết lý trí là gì như mày chứ??? Mày ngu thì ráng chịu. Đừng trách tao! Muốn có hạnh phúc thì phải dùng mọi thủ đoạn để giành lấy. Không nên tin và cũng không được tin bất kỳ ai. Thế giới này gian xảo lắm…gian xảo lắm…Haha…
Một lần nữa nụ cười của Phước Khánh làm tất cả phải rùng mình…
- Là sao? Sao cô lại có thể dụ được nhóc Nghi? Nó là đứa không bao giờ đi theo người lạ mà. Hay là…
Ryo bật ra câu hỏi và để lửng giữa chừng. Vì anh đã kịp nhớ ra một chi tiết quan trọng…
Thỏi son màu cam nằm trên ghế của Tuấn Tú…
Một sự đổ vỡ xen lẫn kinh ngạc như dòng điện xuyên qua người Phước Nguyên. Anh bàng hoàng nhìn vào gương mặt đã tái ngắt đi của Mỹ Hân:
- Chẳng lẽ người quản lý Tuấn Tú bấy lâu nay đi theo tôi chính là cô hóa thân vào ??? Không…không thể…
- Em…chưa bao giờ em thôi được ý nghĩ là được bên cạnh và chăm sóc anh…Dù kiếp trước và kiếp này không được làm vợ anh…Nhưng em vẫn muốn yêu anh bằng tất cả những gì em có…Cho dù là phải hoán đổi giới tính và bên cạnh anh trong hình hài của một người đàn ông…Cho dù phải chịu đau đớn khi mỗi lúc đêm xuống phải trở lại làm một con ma không nơi nương tựa…Anh! Một lần thôi! Anh hãy hiểu cho tình yêu này của em…
Mỹ Hân nói trong nghẹn ngào rồi bật khóc. Những giọt nước mắt vô hình lăn trên gương mặt trong suốt, thấm ướt đôi môi màu cam đã nhạt dần vì gió biển và vị đời chua chát. Thục Nguyên không nói gì. Cô chỉ lặng im và tự chiêm nghiệm ra rằng. Hóa ra, cô không phải là người duy nhất có thể hy sinh mọi thứ vì Tăng Tiến. Và nhiều khi, tình yêu của cô còn không mãnh liệt bằng tình yêu của một trái tim chỉ mới tròn 18 tuổi.
Một thoáng nào đó trong suy nghĩ, Thục Nguyên mới nhận ra sự logic và liên kết của những chi tiết vốn rất nhỏ nhưng quy lại thì sẽ thấy việc ông anh tiền xu và bóng ma mỹ nhân chỉ là một. Khi nào bóng ma mỹ nhân biến mất thì Tuấn Tú sẽ xuất hiện và ngược lại. Không bao giờ thấy họ xuất hiện đồng thời với nhau. Và cô chợt nhớ có lần Phước Nguyên nhập viện vì bị fan hành hung, Tuấn Tú đã khóc nức nở vì lo lắng. Hồi đó, Thục Nguyên đã từng thắc mắc tại sao con trai mà có thể mau nước mắt đến như thế…
Hóa ra là vì dù thân xác là một tên con trai, nhưng lại mang trái tim của một người con gái…
- Nào Như! Em còn chần chờ gì nữa? Em đã bắt tôi chờ đợi hết cả một kiếp người rồi. Bây giờ thì tôi không đủ kiên nhẫn để đợi em nữa đâu…Em biết đấy…Tôi đã mỏi mệt lắm rồi…
- Nhóc! 5 năm trước cũng chính vì sự dại khờ này của mày mà mày mới phải trở thành một con ma như hôm nay. Vậy thì hà cớ gì tao phải giữ lời với một đứa không bao giờ biết lý trí là gì như mày chứ??? Mày ngu thì ráng chịu. Đừng trách tao! Muốn có hạnh phúc thì phải dùng mọi thủ đoạn để giành lấy. Không nên tin và cũng không được tin bất kỳ ai. Thế giới này gian xảo lắm…gian xảo lắm…Haha…
Một lần nữa nụ cười của Phước Khánh làm tất cả phải rùng mình…
- Là sao? Sao cô lại có thể dụ được nhóc Nghi? Nó là đứa không bao giờ đi theo người lạ mà. Hay là…
Ryo bật ra câu hỏi và để lửng giữa chừng. Vì anh đã kịp nhớ ra một chi tiết quan trọng…
Thỏi son màu cam nằm trên ghế của Tuấn Tú…
Một sự đổ vỡ xen lẫn kinh ngạc như dòng điện xuyên qua người Phước Nguyên. Anh bàng hoàng nhìn vào gương mặt đã tái ngắt đi của Mỹ Hân:
- Chẳng lẽ người quản lý Tuấn Tú bấy lâu nay đi theo tôi chính là cô hóa thân vào ??? Không…không thể…
- Em…chưa bao giờ em thôi được ý nghĩ là được bên cạnh và chăm sóc anh…Dù kiếp trước và kiếp này không được làm vợ anh…Nhưng em vẫn muốn yêu anh bằng tất cả những gì em có…Cho dù là phải hoán đổi giới tính và bên cạnh anh trong hình hài của một người đàn ông…Cho dù phải chịu đau đớn khi mỗi lúc đêm xuống phải trở lại làm một con ma không nơi nương tựa…Anh! Một lần thôi! Anh hãy hiểu cho tình yêu này của em…
Mỹ Hân nói trong nghẹn ngào rồi bật khóc. Những giọt nước mắt vô hình lăn trên gương mặt trong suốt, thấm ướt đôi môi màu cam đã nhạt dần vì gió biển và vị đời chua chát. Thục Nguyên không nói gì. Cô chỉ lặng im và tự chiêm nghiệm ra rằng. Hóa ra, cô không phải là người duy nhất có thể hy sinh mọi thứ vì Tăng Tiến. Và nhiều khi, tình yêu của cô còn không mãnh liệt bằng tình yêu của một trái tim chỉ mới tròn 18 tuổi.
Một thoáng nào đó trong suy nghĩ, Thục Nguyên mới nhận ra sự logic và liên kết của những chi tiết vốn rất nhỏ nhưng quy lại thì sẽ thấy việc ông anh tiền xu và bóng ma mỹ nhân chỉ là một. Khi nào bóng ma mỹ nhân biến mất thì Tuấn Tú sẽ xuất hiện và ngược lại. Không bao giờ thấy họ xuất hiện đồng thời với nhau. Và cô chợt nhớ có lần Phước Nguyên nhập viện vì bị fan hành hung, Tuấn Tú đã khóc nức nở vì lo lắng. Hồi đó, Thục Nguyên đã từng thắc mắc tại sao con trai mà có thể mau nước mắt đến như thế…
Hóa ra là vì dù thân xác là một tên con trai, nhưng lại mang trái tim của một người con gái…
- Nào Như! Em còn chần chờ gì nữa? Em đã bắt tôi chờ đợi hết cả một kiếp người rồi. Bây giờ thì tôi không đủ kiên nhẫn để đợi em nữa đâu…Em biết đấy…Tôi đã mỏi mệt lắm rồi…
Phước Khánh thở những hơi dài, nói ra những lời đầy trách móc
nhưng lại đầy vẻ ra lạnh và hăm dọa.
-
Anh điên rồi! Anh thực sự điên rồi Phước Khánh!
Mỹ Hân càng lúc càng bấn loạn
cực độ. Cô chưa bao giờ muốn làm đau Tăng Tiến, dù chỉ là làm đứt một sợi tóc của
anh, vì thế yêu cầu đáng sợ của Phước Khánh đã khiến cho cô bé không thể nào
bình tĩnh được nữa.
Mọi thứ cứ như một cơn cuồng phong cuốn cả bốn con người vào vòng xoáy của quá khứ và hiện tại, của tình yêu và thù hận, của mặt tối và mặt sáng của lương tâm con người. Người đáng thương nhất lúc này chính là Thục Nguyên. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có lúc mình phải lựa chọn giữa đứa con bé bỏng và người chồng mà cô vẫn hằng yêu thương. Tất cả cứ như thử thách sự chịu đựng của một người phụ nữ trẻ đã quá hao gầy vì phong ba bão táp cuộc đời…
- Tôi cho em 10 giây. Nếu sau 10 giây em vẫn đứng trơ ra như thế thì mãi mãi em sẽ không bao giờ được gặp con mình nữa. Em hiểu ý tôi chứ???
Mọi thứ cứ như một cơn cuồng phong cuốn cả bốn con người vào vòng xoáy của quá khứ và hiện tại, của tình yêu và thù hận, của mặt tối và mặt sáng của lương tâm con người. Người đáng thương nhất lúc này chính là Thục Nguyên. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có lúc mình phải lựa chọn giữa đứa con bé bỏng và người chồng mà cô vẫn hằng yêu thương. Tất cả cứ như thử thách sự chịu đựng của một người phụ nữ trẻ đã quá hao gầy vì phong ba bão táp cuộc đời…
- Tôi cho em 10 giây. Nếu sau 10 giây em vẫn đứng trơ ra như thế thì mãi mãi em sẽ không bao giờ được gặp con mình nữa. Em hiểu ý tôi chứ???
Phước Khánh bỗng
dưng cau có. Bản chất của một con người không bao giờ biết kiên nhẫn đã hiển hiện.
Thục Nguyên đứng như mất hồn. Cô quá sợ hãi và lo lắng đến mức không ý thức được mình còn đang đứng trên mặt đất. Con dao trên tay như lạnh đi vì nỗi hoảng sợ và vì những trận gió vô tình quét qua…
- Hãy làm như lời hắn nói. Hãy kết thúc mọi chuyện ở đây! Anh là người có lỗi. Sự ngu ngốc của anh đã khiến cho chúng ta phải thành ra như thế này. Xin lỗi em vì chưa một lần anh cho em được hạnh phúc kể từ ngày lấy anh. Hãy để một mình anh đền tội. Hãy để anh được một lần làm người cha tốt và người chồng tốt !!!
Thục Nguyên đứng như mất hồn. Cô quá sợ hãi và lo lắng đến mức không ý thức được mình còn đang đứng trên mặt đất. Con dao trên tay như lạnh đi vì nỗi hoảng sợ và vì những trận gió vô tình quét qua…
- Hãy làm như lời hắn nói. Hãy kết thúc mọi chuyện ở đây! Anh là người có lỗi. Sự ngu ngốc của anh đã khiến cho chúng ta phải thành ra như thế này. Xin lỗi em vì chưa một lần anh cho em được hạnh phúc kể từ ngày lấy anh. Hãy để một mình anh đền tội. Hãy để anh được một lần làm người cha tốt và người chồng tốt !!!
Phước Nguyên cố gắng tỏ ra mạnh mẽ và bình thản, cầm tay Thục Nguyên và nói
rành mạch. Hơn ai hết anh là người sợ hãi nhất, anh sợ niềm ao ước được chuộc lại
lỗi lầm với vợ không thành, anh sợ nỗi mong mỏi được một lần ôm đứa con gái
thân yêu vào lòng và nói câu " Ba xin lỗi " sẽ không bao giờ trở thành
hiện thực. Anh sợ…sợ lắm…
Nhưng chỉ cần giải thoát cho gia đình của mình thì ngàn vạn nỗi sợ cũng chỉ là những hạt cát nhỏ bé của biển khơi rộng lớn này mà thôi…
Có lẽ anh không phải là người dũng cảm…
Có lẽ anh không phải là một thằng con trai tốt…
Nhưng anh muốn một lần được làm người trụ cột vững vàng của gia đình…Được che chở và bảo vệ cho những người anh yêu thương…
Và được hy sinh vì họ…
- Không…không…em…em không làm được…em không thể….
Thục Nguyên đã bắt đầu không kiềm chế được nữa. Cô run rẩy và cố gắng hất tay Ryo ra khỏi tay mình. Cô không muốn một lần nữa lại phải nhìn anh rời xa cô. Cô không muốn mọi thứ lại trở về với lối mòn cũ. Để rồi tất cả cùng đau khổ…Và tất cả lại lạc mất nhau…Lạc mất cả bản thân mình…
Dường như không ai còn chú ý đến bóng ma mỹ nhân. Nhưng hình bóng trong suốt ấy vẫn cứ hét lên trong vô vọng và cố gắng giựt lấy con dao ra khỏi tay Thục Nguyên. Nhưng, khi cô bé đã trong suốt thì mọi thứ đều có thể xuyên qua người cô. Và tất nhiên, cô không còn khả năng để nắm lấy hay níu giữ bất kỳ một thứ gì nữa cả…
Và rồi cái gì đến cũng phải đến…
Phước Khánh bình thản đếm tới giây thứ 9…
Phước Nguyên nở một nụ cười chất chứa cả trời yêu thương dành tặng cho vợ mình…
Và anh cũng vội vàng cầm lấy tay Thục Nguyên, bàn tay đang cầm con dao định mệnh và ấn mạnh nó về phía mình…
Mỹ Hân hét lên trong vô vọng…
Mọi thứ có chăng đã chấm dứt ???...
Nhưng chỉ cần giải thoát cho gia đình của mình thì ngàn vạn nỗi sợ cũng chỉ là những hạt cát nhỏ bé của biển khơi rộng lớn này mà thôi…
Có lẽ anh không phải là người dũng cảm…
Có lẽ anh không phải là một thằng con trai tốt…
Nhưng anh muốn một lần được làm người trụ cột vững vàng của gia đình…Được che chở và bảo vệ cho những người anh yêu thương…
Và được hy sinh vì họ…
- Không…không…em…em không làm được…em không thể….
Thục Nguyên đã bắt đầu không kiềm chế được nữa. Cô run rẩy và cố gắng hất tay Ryo ra khỏi tay mình. Cô không muốn một lần nữa lại phải nhìn anh rời xa cô. Cô không muốn mọi thứ lại trở về với lối mòn cũ. Để rồi tất cả cùng đau khổ…Và tất cả lại lạc mất nhau…Lạc mất cả bản thân mình…
Dường như không ai còn chú ý đến bóng ma mỹ nhân. Nhưng hình bóng trong suốt ấy vẫn cứ hét lên trong vô vọng và cố gắng giựt lấy con dao ra khỏi tay Thục Nguyên. Nhưng, khi cô bé đã trong suốt thì mọi thứ đều có thể xuyên qua người cô. Và tất nhiên, cô không còn khả năng để nắm lấy hay níu giữ bất kỳ một thứ gì nữa cả…
Và rồi cái gì đến cũng phải đến…
Phước Khánh bình thản đếm tới giây thứ 9…
Phước Nguyên nở một nụ cười chất chứa cả trời yêu thương dành tặng cho vợ mình…
Và anh cũng vội vàng cầm lấy tay Thục Nguyên, bàn tay đang cầm con dao định mệnh và ấn mạnh nó về phía mình…
Mỹ Hân hét lên trong vô vọng…
Mọi thứ có chăng đã chấm dứt ???...
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment