KHÔNG PHẢI LÀ CỔ TÍCH - CHƯƠNG 42- KAWI - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM - TRUYENHOANGDUNG
KHÔNG PHẢI LÀ CỔ TÍCH
Tác giả : Kawi
Thể loại: Truyện teen
Người
xưa có câu, "con giun xéo lắm cũng quằn ", tôi trong trường hợp này là như thế
đấy. Thực ra bóng ma đó với Phước Nguyên có mối quan hệ gì mà cứ hễ trông thấy
tôi đi cùng Phước Nguyên là cô ta lại nổi đóa lên. Nhiều khi tôi nghi ngờ mấy vụ
rắc rối tôi gặp phải cũng là do bóng ma quái ác này gây ra. Bây giờ thì tôi tức
lắm rồi. Cô ta càng cấm thì tôi càng lấn tới để xem ai lỳ đòn hơn ai. Nghĩ là
làm, tôi lấy hai tay ôm chặt Phước Nguyên hơn, đưa khuôn mặt đầy thách thức
nhìn về phía bóng ma mỹ nhân như thể muốn nói với cô ta rằng :
“Tôi không tránh
ra đấy! Làm gì nhau nào!”.
Và
đúng thật là cô ta tức giận. Hình như tôi hơi bị ác nhưng không hiểu sao thấy vẻ
mặt bực bội bức rức của bóng ma ấy là lòng tôi cứ…rộn ràng hẳn lên. Bóng ma mỹ
nhân bặm môi như bế tắc nhưng rồi cô ta mỉm cười, nụ cười đầy ma mãnh. Tự nhiên
tôi thấy run run…Hix…
Ui
da !!!
Tiếng
hét thất thanh của một nam phóng viên khi bị ai đó từ đằng sau xô mạnh, ngã vật
ra trước giường bệnh của tôi đã khiến ọi người giật mình. Riêng Phước Nguyên
thì buông tôi ra và ngồi ôm chân đau đớn. Lão phóng viên hình như va vào chân
Phước Nguyên thì phải.Theo linh tính mách bảo, tôi hướng mắt ra phía bóng ma mỹ
nhân. Cô ta nhanh chóng tặng cho tôi một nụ cười ma quái và vụt biến mất. Thật
là…Cô ta sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn để tách Phước Nguyên ra khỏi tôi thì phải.
Người đâu mà nhan sắc tỷ lệ nghịch với đạo đức quá đi !
Sau
một hồi thì đám đông phóng viên bị mấy chục chú bảo vệ lôi đi. Tất cả đều nhờ sự
có mặt kịp thời của ông anh tiền xu. Lâu rồi mới gặp lại ổng. Lúc nào nhìn mặt
lão Tú này cũng lạnh tanh không cảm xúc. Chưa kịp để tôi mỉm cười một cái chào
hỏi thì ổng đã chạy tới xách Phước Nguyên ra ngoài với lý do ở lại đây lâu sẽ
nguy hiểm tới…tính mạng ?!?. Có đến nỗi nghiêm trọng như thế không nhỉ ??? Hix…
Tôi
buồn bã vẫy tay chào tạm biệt Phước Nguyên khi anh ta vẫn đang cố dặn dò tôi điều
gì đó. Nói nhỏ như thế thì ai mà nghe cho được. Anh chàng này kỳ cục quá đi.
Lão Tú kia cũng thật là. Để cho Phước Nguyên nói với tôi vài câu rồi đi không
được sao ?
……………………
Buổi
sáng đầu tiên của tôi ở bệnh viện….
Thường
ngày nếu vào giờ này thì tôi vẫn còn đang êm đềm với những giấc mộng đẹp. Nhưng
không hiểu sao hôm nay tôi lại tỉnh queo, chẳng còn hứng thú ngủ nghỉ gì nữa.
Có lẽ tại tâm trạng đang không được ổn. Trong tôi bây giờ đang tồn tại những thứ
cảm xúc rất nhập nhằng. Tôi thấy bồi hồi mỗi khi nghĩ tới Tăng Tiến, thấy ấm ức
khi nhớ về Phước Khánh, thấy bực mình khi nhớ về chú Bảy và thấy bâng khuâng
khi nghĩ đến Phước Nguyên. Dù bác sĩ nói đầu tôi không sao nhưng tự tôi nhận thấy
rằng sau một tuần mê man thì bây giờ Ngô Nữ Thục Nguyên đã không còn như ngày
xưa nữa. Trong tâm tưởng tôi luôn tồn tại một ý niệm thôi thúc tôi đi tìm kiếm
điều gì đó, tìm kiếm một thứ bí ẩn và quan trọng. Nhưng tôi lại không thể biết
đó là điều gì. Càng nghĩ càng thấy mình khùng. Haiz
-Cô
bé lại được lên báo này ! Ngay trang nhất luôn ! Không ai sướng như em đâu. Suốt
cả tuần nằm viện ngày nào chị cũng nhìn thấy mặt em nằm trên bìa của báo Ngôi
Sao cả đấy !
Tôi
giật mình khi nghe tiếng nói của chị y tá đang thay bịch truyền nước cho tôi.
Gì chứ ??? Lên báo à ??? Tôi có đang nghe nhầm không nhỉ ???
-Chị
đang nói em ạ ???
Tôi ngẩn ngơ hỏi.
-Không
em thì ai ! Mà em không biết cũng phải ! Em mới chỉ tỉnh ngày hôm qua thôi mà.
Đợi đó, chị đem báo cho em xem.
………….
Có
ai như tôi bây giờ không nhỉ ??? Được đăng trên trang nhất của báo Ngôi Sao – tờ
báo hàng đầu trong lĩnh vực giải trí mà lòng cứ buồn rười rượi. Nhìn những cái
tít này. Nghe là choáng luôn :
Số
báo 564, ra ngày 12/3/2011 (ngày đầu tiên nằm viện của tôi): " Người yêu không
rõ giới tính của Ryo đã nhập viện vì bị tình địch ném đá " ( theo như Phước
Nguyên kể thì tôi bị người yêu của một fan cuồng của anh ta ném gạch vì ghen
tuông mù quáng mà @@)
Số
báo 566, ra ngày 14/3/2011 : " Mặc cho người yêu nằm viện, Ryo vẫn tay trong
tay với người con gái khác" ( dù lúc đó tôi vẫn chưa tỉnh nhưng nhìn bức hình
này thì người con gái trong tít bài đề cập là nhóc Phước Nghi mà @@)
Bla…bla…
Riết
tôi chẳng muốn đọc thêm nữa. Toàn tin tức xuyên tạc sự thật thôi. Bây giờ tôi
như con mồi ngon béo bở được dư luận và cánh báo chí “chăm lo” vô cùng tận
tình. Mà không biết người náo dám đưa cho báo chí cái ảnh ngố xịt của tôi thời
cấp 1 vậy nhỉ ??? Bộ hết ảnh rồi sao mà lại đưa cho họ bức ảnh xấu nhất của tôi
chứ ! Hừ…
………………………
Nằm
ngủ một lúc thì tôi trở mình. Hình như có ai đó đang đứng trước mặt tôi thì phải
??? Lấy hai tay dụi dụi mắt, tôi cố gắng căng hai con mắt để nhìn thử xem đó là
ai.
-Tỉnh
rồi hả ? Tỉnh rồi thì ngồi dậy nói chuyện với tôi.
Bằng
tất cả sức lực, tôi bật hẳn dậy như một cái lò xo. Mẹ của Phước Nguyên. Vì sao
bà ấy lại có mặt ở đây nhỉ ???
Tôi
cứ ngồi thừ ra như thế vì chẳng biết phải nói gì. Còn bà Lan Nguyệt
Mẹ Phước
Nguyên thì vẫn chăm chú nhìn tôi từ đầu xuống chân. Càng lúc mồ hôi tôi càng
túa ra. Ánh nhìn của bà ta đáng sợ quá. Vừa dò xét, vừa nghi ngờ lại có chút bí
hiểm. Hai tay tôi cứ đan lại vào nhau như đứa trẻ sắp bị hỏi tội.
-Vào
vấn đề chính nhé !
-Dạ
?
Tôi giật mình khi nghe giọng nói đầy lạnh lùng của mẹ Phước Nguyên.
-Tôi
cho cô 2 sự lựa chọn.
-
???
-Một
là ngay từ bây giờ, hãy cắt đứt mọi quan hệ với Phước Nguyên.
-Sao…sao…ạ
??? Cắt…đứt…đứt là sao ???
Tôi hoảng hồn. Gì chứ ??? Bà mẹ ác độc quyền lực
trong phim Hàn Quốc đang hiện diện trước mặt tôi sao ???
-Hai
là ngay ngày mai, rời khỏi bệnh viện và tới lễ đường làm đám cưới với Phước
Nguyên.
-DẠ
???????????????????
Trong
khi tôi vẫn đang còn giương đôi mắt ngáo ộp để nhìn về phía mẹ Phước Nguyên sau
khi nghe hai từ “đám cưới” thì ba tôi lù lù xuất hiện. Không những thế ba còn
hét dựng lên :
-Đám
cưới đám cò gì đây chứ ??? Mời bà đi ra khỏi phòng bệnh con tôi ngay. Chúng tôi
không muốn thấy mặt bà và con trai bà nữa.
Hiếm
lắm tôi mới thấy ba tôi tức giận như thế. Khuôn mặt ba đỏ phừng, tay chỉ thẳng
về phía mẹ Phước Nguyên. Tình hình có vẻ đã đi quá xa so với suy nghĩ non nớt
thơ dại của tôi rồi.
-Sao
lúc nào ông cũng chỉ biết la hét thế ? Tôi đang nói chuyện một cách nghiêm túc
đấy. Nếu như hai đứa nó thích nhau thì cho chúng làm đám cưới. Có gì đâu mà ông
phải hoảng hốt lên vậy ? Hay ông vẫn còn nhớ tới chuyện chúng ta 20 năm về trước
?
Đúng là mẹ nào thì con nấy, khả năng bình tĩnh trước mọi biến cố của bà ta
giống y hệt Phước Nguyên. Mà nói như bà ta là sao nhỉ ??? 20 năm về trước ?!?
Chưa
kịp để tôi xác định rõ ràng những gì vừa nghe thì một lần nữa ba lại “hát
opera” :
-Bà
thôi đi ! Đừng có dài dòng vô ích ! Tôi đã nói rồi ! Ai cũng có thể làm con rể
tôi trừ con của bà. Còn bây giờ, mời bà đi cho.
-Rồi
sẽ có lúc ông hối hận vì những gì vừa nói.
Cánh
cửa phòng đóng sầm lại cũng là lúc mặt tôi tối đi. Hix. Phước Nguyên nào có tội
tình gì mà ba lại ghét anh ta đến vậy cơ chứ ??? Ba ơi ba !!! Ba nào đâu biết
cái tên con trai mất dịch ấy đã cướp trái tim con gái ba mất rồi ! Mà cho dù ba
có ngăn cản thì con nghĩ rằng cũng sẽ vô tác dụng mà thôi. Vì hình như Phước
Nguyên và con đã bị trời cột duyên từ…kiếp trước rồi. Huhu…
-Ba
sẽ chuyển bệnh viện cho con.
-Gì
nữa vậy ba???
-Con
còn ở đây ngày nào thì cái gia đình quái quỷ ấy vẫn sẽ tiếp tục tới đây quấy rầy
chúng ta.
-Con
không chịu đâu.
-Con
nói sao?
-Con
nói thật cho ba biết nhé! Kiếp trước con với Phước Nguyên đã là một đôi rồi
nên…
-Thôi
thôi. Ba biết rồi.
-Ba
biết rồi ạ??? Sao ba tài thế???
-Bác
sĩ nói những ngày đầu sau khi tỉnh dậy con sẽ có đôi chút kỳ lạ trong thái độ
và suy nghĩ. Rồi dần dần mọi thứ sẽ bình thường. Thôi nghe lời ba, nằm ngủ đi.
Mai ba chuyển viện cho con.
Tôi
ngơ ngác như con tê giác khi thấy ba nói một hồi rồi đứng bật dậy bỏ đi. Cái gì
chứ??? Ba đang nghĩ tôi có vấn đề về thần kinh sau khi bị cục gạch ném trúng đầu
ư??? Bức mình! Bực mình quá đi!!!
Suốt
cả buổi tối hôm đó tôi gọi liên tục cho tên tóc vàng nhưng không hiểu sao tổng
đài cứ báo là không liên lạc được. Nếu ngày mai tới viện mà anh ta không thấy
tôi thì chắc là hoảng lắm đây. Haizzz. Sao mọi chuyện lại trở nên phức tạp như
thế này chứ???
……………………….
Bây
giờ là 6h30 sáng. Chính xác là cả đêm hôm qua tôi không tài nào ngủ được. Cứ nhắm
mắt lại là hình ảnh những chiếc xe ô tô bốc cháy lại hiện ra trong đầu. Càng
lúc tôi càng tin rằng mình đang là một ẩn số. Và không ai khác ngoài tôi phải tự
đi tìm ẩn số của đời mình. Lúc trước tôi cho rằng những lời Phước Nguyên nói
khùng điên bao nhiêu thì bây giờ tôi lại tin vào những điều đó bấy nhiêu. Nhiều
lúc tôi cũng không hiểu nỗi bản thân mình nữa. Hix…
-Chuẩn
bị mà chuyển viện đi mày!
-Cháu
thấy chú có vẻ rất vui khi thấy cháu phải chuyển viện thì phải?
Tôi đanh mặt
lại nhìn chú Bảy.
-Chứ
sao nữa! Mày cứ nhớ một điều là khi mày buồn thì chú lại vui là được.
-Đồ
điên!
Mặc
kệ ông chú biến thái của mình, tôi cầm điện thoại và tiếp tục gọi cho tên tóc
vàng. Tuy nhiên tình hình vẫn chẳng có chút cải thiện hơn. Anh ta làm cái trò
gì mà tắt máy từ hôm qua đến giờ nhỉ??? Quá sức bực bội, tôi nhìn thẳng vào cái
điện thoại và tự nói thầm một mình:
“Là tại anh không chịu mở máy nhé! Đừng
trách tôi đó! Cái đồ củ hành tây! Hừ!”
………………………
Tình
hình là ba chuyển tôi tới một bệnh viện ở tận ngoại ô. Kiểu này thì chắc có lẽ
cả đại gia đình của tôi sẽ thuê luôn khách sạn ở đây chứ chẳng lên về được đâu.
Riêng tiền xăng không thôi cũng đủ sạt nghiệp rồi. Ba đúng là! Tự nhiên đi làm
khổ chính mình.
-Sao
con không thấy chú Tám đâu vậy nhỉ???
Tôi buộc miệng hỏi sau khi đếm đi đếm lại
vẫn chỉ thấy có 8 người kể cả mình.
-Cái
thằng trời đánh đó con nhắc tới làm gì nữa.
Bác Hai bực mình.
-Là
sao ạ???
-Thì
mới tí tuổi đầu mà đã dính vào chuyện yêu đương rồi chứ sao nữa!
Bác Năm thở
dài.
Phụt!!!!!!!!!!!!!!
Tôi
phun toàn bộ đống sữa trong miệng mình ra ngoài khiến mọi người tá hỏa lên.
Nhưng vì tôi bất ngờ quá! Ai chứ chú Tám con nít nhà tôi mà có người yêu thì thật
không tin nỗi.
-Con
gái con lứa mà thế này hả??? Tao nói mày có xác suất ế chồng gần bằng 1 quả
không sai chút nào!
Chú Bảy vừa mắng vừa lấy khăn lau sữa dính trên mặt tôi.
Ai cần ổng lau cơ chứ! Hừ.
-Thôi!
Chú đừng có lợi dụng cơ hội để mắng cháu! Cháu biết tỏng chú rồi!
Tôi
nắm cổ tay chú Bảy ngăn lại. Gì chứ cái kiểu yêu thương roi vọt của chú ấy tôi
đã quá rõ rồi.
Nhưng
mà…
Sao
trước mặt tôi lúc này, không phải là chú Bảy mà lại là Phước Khánh nhỉ???
Cái
quái gì thế này???
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment