KHÔNG PHẢI LÀ CỔ TÍCH - CHƯƠNG 41- KAWI - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM - TRUYENHOANGDUNG
KHÔNG PHẢI LÀ CỔ TÍCH
Tác giả : Kawi
Thể loại: Truyện teen
3
tháng sau…
-Này
! Em chảnh vừa thôi ! Vì sao anh theo đuổi em 3 tháng rồi mà em vẫn chưa đồng ý
làm bạn gái anh hả ???
Tăng Tiến vừa gặm ổ bánh mỳ vừa cằn nhằn trong khi
Linh Như vẫn chúi đầu vào cuốn sách hay mới mượn được ở thư viện.
-Anh
ăn thì lo mà ăn đi ! Coi chừng nói nhiều quá nhai luôn lưỡi bây giờ.
-Bức
xúc thì phải nói chứ ! Bộ em muốn ngày nào anh cũng phải đứng dưới cửa sổ phòng
em và đưa tấm bảng I Love U, sau đó hét ầm lên lời tỏ tình củ chuối ấy à ??? Riết
rồi cả xóm nhà em biết mặt biết tên anh luôn. Hix
Tăng Tiến mặt nhăn như khỉ
ăn ớt tiếp tục điệp khúc ca cẩm.
-Anh
mà cũng biết lời tỏ tình của mình chuối à ? Có tiến bộ đó !
-Thế
nếu đổi lời tỏ tình thì em đồng ý hả ???
-Không
!
-Thế
thì phải như thế nào em mới đồng ý ???
-Như
thế này nè !
Linh Như gấp sách lại và tinh nghịch kiss một phát lên trán của
Tăng Tiến làm anh chàng thả luôn ổ mỳ trên tay.
Sau
vài giây bần thần, Tăng Tiến bắt đầu nổi quạu. Hành động vừa rồi của Linh Như
chẳng khác nào khẳng định muốn làm bạn trai của cô thì trước tiên Tăng Tiến phải
làm…em trai hoặc thậm chí là…con của mình trước đã. Điều này hiển nhiên xúc phạm
đến lòng tự tôn cao ngất của Huỳnh Tăng Tiến nhà ta.
-Này
! Hơi quá rồi nhé ! Anh mà giận thì em đừng hòng dỗ luôn nhé !
Tăng Tiến mặt
đỏ phừng nhìn Linh Như, trong khi cô vẫn đang bận cười nghiêng ngả.
-Mới
trở thành bạn trai của người ta mà đã giở trò giận dỗi ra rồi à ??? Haha !!! Mất
mặt quá ! Haha !!!
Linh Như lại tiếp tục công việc cười như một con đười ươi
của mình trước sự ngáo ộp của Tăng Tiến.
-Là
sao nhỉ ??? A ! Anh biết rồi ! Anh biết rồi !!! Linh Như “ma bư” của anh đúng
là number one !!!
Và
rồi hai người cùng nhau cười. Có lẽ vì họ tưng tưng giống nhau nên mới là một
đôi hoàn hảo. Có lẽ vậy…
…………………………………….
1
năm sau…
-Chúng
ta đính hôn nhé !
-Hả
???
-Gì
mà ngạc nhiên thế ! Chỉ đính hôn thôi mà !
-Anh
muốn khi nào ?
-Ngay
bây giờ !
-Điên
!
-Anh
nói cái này em đừng buồn. Chứ thật ra những người hay nói người khác điên thì mới
đúng là người điên.
-Anh
dám…
-Dám
chứ ! Có gì mà không dám !
-Anh
đeo vào tay em cái gì thế này ???
-Nhìn
mà không biết à ???
-Sợi
dây mấy nghìn vậy ? Em đoán không vượt quá hàng chục đâu.
-Em
nghĩ sao cũng được. Có ai hiểu em bằng anh đâu. Haiz. Nói chung là anh đã đeo
vào tay rồi thì đừng có tháo ra là được.
-Mà
anh cũng có à ?
-Uh
! Vòng đôi mà ! Nhìn chúng khi để gần nhau rất lạ phải không ? Lạ như anh, như
em, như tình yêu của chúng ta !
Phải…
Lạ
như anh…
Lạ
như em…
Lạ
như tình yêu của chúng ta…
Số
phận kéo anh tới gần em, rồi lại đẩy em ra xa anh. Số phận cho ta trùng phùng,
rồi lại bắt ta phải ly biệt. Như bây giờ đây, em không còn nhìn thấy anh nữa.
Em chỉ thấy ảo ảnh. Ảo ảnh về một ngày xa xưa, có anh, có em, có kỷ vật tình
yêu của chúng ta…
…………………………………
Tôi
thấy đầu mình nhức như bị búa đè. Hai mí mắt nặng trĩu. Dường như nó đã không
làm việc một thời gian rồi thì phải. Nhưng cũng không thể nhắm lại như thế này
mãi được. Phải mở ra thôi…
Cuối
cùng tôi cũng kéo được hai mí mắt lên và để mình cảm nhận được cái gọi là ánh
sáng. Thực ra tôi vẫn đang trong tình trạng gần như vô thức. Miệng tôi lẩm bẩm
cái gì thì phải ???
-Nguyên
! Nguyên ! Con tỉnh rồi hả ??? Con ơi ! Con ơi !!!
Tiếng
ai mà quen vậy nhỉ ??? Hình như là tiếng của ba…Ba…Con nhớ ba quá !!! Huhu !!!
Sau
một vài phút trấn tĩnh, tôi mới lấy lại được đôi chút tinh thần. Theo những gì
tôi suy đoán thì tôi đang ở bệnh viện. Có vẻ như tôi bị thương không hề nhẹ. Bằng
chứng là đầu tôi quấn một lớp băng màu trắng bóc. Cảm giác thật nặng nề. Tôi thấy
ba, thấy bác Hai, bác Ba, bác Tư, bác Năm, chú Bảy và chú Tám đang nhìn chằm chằm
vào mặt mình. Mọi người ai cũng trông rất nghiêm túc và đầy vẻ lo lắng. Chỉ đến
khi tôi cất tiếng nói đầu tiên thì tất cả mới thở phào mỉm cười mãn nguyện.
-Mọi
người đừng nhìn con như thế…Hờ hờ…
-Con
à ! Con có biết cả tuần qua con làm cho chúng ta lo lắng biết bao nhiêu không
??? Vết thương trên đầu con không hề nhẹ, ba cứ tưởng con không qua khỏi nữa chứ
! Ba…ba…
-Thôi
mà chú ! Cháu nó đã tai qua nạn khỏi rồi mà !
Bác Ba vỗ vai ba tôi động viên
khi thấy ba đã giọt ngắn giọt dài.
Phải
mất hết 30 phút tôi mới định hình lại được những chuyện gì đã xảy ra. Lý do tôi
vào đây nằm là vì đỡ thay cho tên tóc vàng cục gạch cỡ bự do antifan của anh ta
"trao tặng ". Nói dông nói dài rồi nói tóm lại là tôi đã tai qua nạn khỏi. Mọi
người cứ xúm xít hỏi han và thử xem trí nhớ của tôi có bị ảnh hưởng gì không. Tất
nhiên là tôi vẫn chưa mất mảng kí ức nào trong đầu cả. Thậm chí là có thêm nhiều
mảng kí ức mới nữa. Nhưng tôi không nói cho ai biết cả, vì thực sự tôi vẫn còn
ngờ ngợ nhiều điều lắm. Mà nói ra chắc sẽ chẳng ai tin, nhiều khi còn nghĩ rằng
tôi có vấn đề về thần kinh cũng nên. Hix.
-
Mà con này ! Sao lúc nãy lúc sắp tỉnh con cứ luôn miệng gọi tên “Huỳnh Tăng Tiến”
thế??? Bạn của con à ???
Bác Tư nhìn tôi thắc mắc.
-Dạ
??? Con có gọi cái tên đó ạ ???
Tôi giật mình.
-Uhm
! Gọi liên hồi luôn !
-Hơ…dạ…bạn…bạn…con
!
Tôi cuống quýt trả lời cho qua chuyện. Đầu ong ong không biết vì sao mình lại
lảm nhảm tên của con người ấy.
Ngồi
thêm một hồi lâu nữa thì mọi người đi ra ngoài cho tôi nghỉ ngơi. Thế cũng tốt.
Tôi cần có thời gian để suy nghĩ về những gì tôi vừa trải qua. Nó là một giấc
mơ hay sao nhỉ ??? Không giống là mơ cho lắm vì thực tình là tôi nhớ y nguyên
những gì đã xảy ra. Tôi nhớ mình trong giấc mơ có tên là Linh Như. Tôi nhớ Tăng
Tiến. Tôi nhớ Phước Khánh. Nhưng tôi lại không hiểu vì sao lại có giấc mơ đó.
Thoáng giật mình, tôi nhìn xuống cổ tay, đây chẳng phải là vòng đeo tay mà Tăng
Tiến đã tặng tôi trong giấc mơ đây sao ??? Nhức đầu quá !!!
Đang
cố gắng sắp xếp lại từng mảng ký ức trong đầu, tôi giật bắn mình khi chú Bảy
đùng đùng xuất hiện, nắm chặt lấy tay tôi, đôi mắt sắc lên đầy giận dữ. Ánh mắt
này…nhìn sao quen quá !!!
-Chú
! Chú làm gì thế ??? Đau !!!
-Tại
sao ? Tại sao ??? Tại sao chỉ gọi tên Tăng Tiến ??? Tại sao lại gọi tên thằng
đó ??? Tại sao ???
Tôi
ngỡ ngàng. Trước mặt tôi lúc này…là chú Bảy hay là Phước Khánh ??? Số phận đang
trêu đùa tôi hay sao ???
Sự
giận dữ của chú Bảy đang càng lúc khiến tôi nghẹt thở. Tôi vừa thấy sợ, vừa thấy
nghi ngờ. Tôi không biết mình đang nằm mơ hay đang tỉnh giấc nữa. Nhưng ánh mắt
đó quá giống ánh mắt lúc Phước Khánh nhìn thấy Linh Như (tức là tôi ấy +_+) đi
cùng Tăng Tiến. Hay chăng là do tôi hoang tưởng nhỉ ???
-Sao
không trả lời đi ??? Sao cứ im lặng vậy hả ??? Anh ghét sự im lặng và lạnh lùng
của em ! Anh ghét !!!
Chú Bảy cứ thế hét dựng lên làm tôi cũng hoảng theo.
-Nhưng
mà…nhưng mà…trả lời cái gì ??? Chú đừng làm cháu sợ ! Huhu
Không hiểu sao tôi
bật khóc, trước đây khó khăn lắm tôi mới rơi nước mắt. Vậy mà lúc này đây tôi cảm
giác nước mắt đang thường trực trên mi, chỉ cần tôi muốn là nó tuôn ra ngay lập
tức.
Lúc
nào cũng thế, nước mắt của tôi luôn làm chú Bảy khó chịu. Ông dừng lại cái hành
động lôi kéo, đôi mắt cũng dịu đi và ngẩn ra nhìn tôi. Nhiều lúc tôi nghĩ rằng
nước mắt của mình chính là nỗi ám ảnh của chú ấy. Bằng chứng là ánh mắt chú Bảy
cứ run run và nháy nháy liên tục.
-Này
anh kia ! Đang làm gì thế ? Mời anh ra ngoài cho bệnh nhân nghỉ ngơi !
Tôi
mừng rơn khi nhìn thấy sự xuất hiện của cô y tá. Chú Bảy lúng túng trong vài
giây rồi vội vàng bỏ ra ngoài. Tôi thở phù phù. Cứ mỗi lúc ổng lên cơn là tim
tôi lại văng ra ngoài. Mà sao hễ khi nào chú Bảy nổi đóa lên là lại xưng anh em
với tôi nhỉ ??? Đáng lẽ phải xưng mày tao chứ ??? Thật là hết biết với ông chú
quái dị này. Haiz…
Nhìn
lại thì đã thấy cô y tá lù lù trước mặt. Tự nhiên tôi thấy sợ. Có khi nào cô ấy
vào đây để tiêm thuốc không ??? Gì chứ tôi sợ cái màn đó nhất trần đời. Cho dù
chỉ đau như kiến cắn nhưng đối với tôi cũng là cả một nỗi ám ảnh. Theo phản xạ,
mặt tôi nhăn lại, người cứ có xu hướng nhích nhích về phía đằng sau.
Nhưng
kì lạ là cô y tá cứ đứng như tượng, không đụng đậy, không nói năng, chỉ nhìn và
nhìn mà thôi. Tôi cũng ngơ ngơ nhìn lại. Khuôn mặt cô y tá bị che đi bởi cái khẩu
trang y tế màu trắng nhưng đôi mắt thì đem lại cho tôi một cảm giác rất gần
gũi…
-Đúng
là em của anh đây rồi !!!
Câu
nói kết thúc cũng là lúc tôi bị ôm chầm lấy. Vốn thuộc diện phản xạ khá nhanh
nên ngay lập tức tôi đẩy mạnh cô y tá ra khỏi người mình, đồng thời thủ sẵn tư
thế sẵn sàng chiến đấu !
-Đừng
manh động ! Là anh đây ! Phước Nguyên của em đây !!!
Cô
y tá khổ sở đứng dậy, tháo khẩu trang và để lộ khuôn mặt quen thuộc mà đã lâu rồi
tôi không được gặp ( đó là tôi cảm nhận như thế !). Phước Nguyên của tôi đây rồi
! Hix. Sao mà tim tôi đập nhanh dữ vậy nè ! Và đột ngột nước mắt tôi chảy !
o_0. Cái quái gì thế này ??? Tôi lại khóc nữa sao ???
-Em
sao thế ??? Anh làm em đau chỗ nào sao ??? Anh xin lỗi mà ! Anh không cố ý !
Anh không cố ý !!!
Phước
Nguyên hoảng hốt chạy lại gần, miệng anh ta rối rít còn người anh ta cứ xoắn
xít cả lên. Thực lòng tôi có muốn như thế này đâu.
-Bình
tĩnh ! Bình tĩnh ! Để tôi nín !
Tôi vừa lấy tay lau nước mắt vừa lắp bắp giải
thích cho Phước Nguyên hiểu.
10
phút trôi qua trong yên lặng. Anh ta chẳng nói câu nào còn tôi thì cứ ngơ ngẩn
ngồi thừ ra nhìn. Lâu quá rồi mới gặp lại gương mặt này. Thực sự là nhớ quá đi.
Và không hiểu sao nhìn một lúc tôi lại nghĩ tới Tăng Tiến. Xấu hổ thật ! Trong
giấc mơ tôi với người ấy là một đôi đấy ! ( đỏ mặt).
-Cả
tuần qua anh không hề ngủ đấy ! Đã thế còn không được nhìn thấy em. Người ta
không cho anh tới gần em !
Phước Khánh cất tiếng phá tan bầu không khí im lặng.
-Hả
??? Sao thế ???
Tôi ngạc nhiên.
-Vì
nhà em nghĩ rằng chính anh là nguyên nhân khiến em bị như vậy.
-Thì
đúng rồi…
Tôi lẩm bẩm.
-May
là em không sao…
Phước Nguyên nói nhẹ rồi ôm lấy tôi trìu mến.
-Anh
hay nhỉ? Cứ thích ôm tôi là ôm vậy hả???
Miệng tôi thì nói thế nhưng trong
lòng lại thấy ấm áp lạ thường.
-Anh
cứ sợ lúc tỉnh dậy em sẽ không còn nhớ anh nữa chứ! Nhưng lúc nãy nhìn thấy ánh
mắt của em thì anh biết bầu trời của em vẫn chính là anh!
Phước Nguyên tự tin
khẳng định. Cái con người này, sao lại luôn tự tin rung rinh như thế chứ! (
Ngay cả tính cách cũng giống Tăng Tiến y hệt!)
-Nhưng
mà…Tăng Tiến…
Vô thức tôi bật ra cái tên đó. Mà tôi cũng có ý muốn nói với
anh ta về những gì tôi mơ thấy.
-Cái
gì cơ??? Em vừa nói cái gì??? Tăng Tiến??? Em nhớ ra rồi sao???
Phước
Nguyên nhảy dựng lên sau khi nghe hai từ “Tăng Tiến” phát ra từ miệng tôi. Anh
ta cầm chặt lấy hai tay tôi lay lay như rung cây hái quả. Sự vui mừng xen lẫn
lo lắng hiện rõ trên gương mặt Phước Nguyên làm tôi cũng hồi hộp theo. Chẳng lẽ
mọi thứ từ trước đến nay Phước Nguyên nói với tôi đều là sự thật??? Chẳng lẽ
Linh Như chính là…kiếp trước của tôi??? Vậy thì chuyện gì đã xảy ra để khiến
chúng tôi phải ra nông nổi này chứ??? Càng nghĩ càng nhức đầu. Càng nghĩ càng
thấy rối rắm.
-Tôi…tôi
không biết! Tôi chỉ biết trong giấc mơ tôi là Linh Như, đầu tiên tôi yêu một
người tên Phước Khánh, sau đó vì Phước Khánh lăng nhăng ích kỷ nên tôi…đá anh
ta và được một người tên Tăng Tiến theo đuổi. Sau đó thì…
-Sau
đó thì sao???
Phước Khánh hỏi dồn.
-Thì…thì
tôi yêu…à không…Linh Như yêu Tăng Tiến. Đến lúc người tên Tăng Tiến đeo chiếc
vòng trên tay tôi thì tôi tỉnh. Thế đó!
Tôi ngây ngô trả lời.
-Chỉ
ngang đó thôi sao???
Phước Nguyên thở dài đầy vẻ thất vọng.
-Ý
anh là sao??? Mà anh là Tăng Tiến à???
Tôi tò mò hỏi. Vì thật sự là tôi thấy
giống lắm.
-Anh…
Chưa
kịp nghe trọn câu trả lời của Phước Nguyên thì cánh cửa phòng bệnh đột ngột mở
toang ra. Vô vàn chiếc máy ảnh nhấp nháy liên tục làm tôi lóa cả mắt. Lại là
đám phóng viên !!!
-Khỉ
thật ! Sao anh cải trang đến mức này rồi mà họ cũng tìm ra được chứ ???
Phước
Nguyên bất lực đứng hẳn dậy úp mặt tôi vào người để che đi ánh sáng của những
chiếc máy ảnh đang bấm bấm liên tục. Tự nhiên thấy thương cho Phước Nguyên quá.
Cuộc sống của anh ta dường như chẳng có được nỗi một phút giây riêng tư nào cả.
Bỗng tai tôi văng vẳng lên một giọng nói vừa lạ vừa quen.
" Hãy thả Phước Nguyên ra…Thả anh ấy ra…"
Tôi
vội vã nhìn lên…
Bóng
ma mỹ nhân và tôi lại hội ngộ…
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment