HẢI YÊU - CHƯƠNG 02 - PHẠN TẠP - TRUYỆN VÕNG DU

HẢI YÊU

Tác giả: Phan Tạp
Thể loại: Phiêu lưu, Võng Du

CHƯƠNG 02: HẢI TẶC TUYỂN NGƯỜI 2


Cậu thiếu niên có chút cuống cuồng: 

"Tôi thật sự đã trưởng thành, chuyện gì cũng có thể làm được!"

Hank thấy cậu bé vô cùng cương quyết nhưng vẫn lắc đầu: 

"Trên thuyền đều là người thô lỗ, mày thì dẹp đi, đợi lớn thêm một chút thì quay lại đây xin tuyển."

"Tôi biết chữ, biết đọc biết viết!" 

Cậu thiếu niên lại báo thêm khả năng của mình. Tiếng cười nhạo bên dưới tức thì liền biến mất, cả trăm ngàn người ở đây, được bao nhiêu người có thể viết ra được tên họ của mình? Biết đọc biết viết có thể xem là một người tài giỏi rồi.

Hank gật đầu:

 "Hóa ra là một thằng nhóc có văn hóa. Mày đến phía tây quảng trường đi, xem bên đó có ai chịu nhận mày không?"

Thái độ của người ta đã kiên quyết như vậy, cậu thiếu niên kia chỉ có thể nhảy khỏi lồng sắt, đạp lên vai những người bên dưới, chạy về hướng tây. Tuy lần này đã có chuẩn bị nhưng không có người nào bị cậu ta đạp lên vai mà có thể tóm lấy chân cậu nhóc ấy được.

"Con mẹ nó chứ, thật là quái dị, thằng nhóc chết tiệt đó nhìn gầy như quy củi không ngờ lại nặng như con bò." 

Một người bị cậu đạp lên vai oán hận chửi to, thực không biết cậu bé kia lấy đâu ra sức nặng như thế.

Những người trên quảng trường sau vài giây gián đoạn lại điên cuồng tranh giành, ngược lại, khu vực tuyển chọn ở phía tây lại yên ắng hơn rất nhiều. Các lều trại tuyển người đều có mái che nắng và bàn ghế gỗ, giám khảo tuyển người mặt mũi cũng hiền lành hơn, nhưng chẳng hiểu sao lại không có mấy người đến tuyển. Cậu bé vừa đến liền đi lướt ngang từng bàn, lúc này mới hiểu tại sao không có ai ứng tuyển.

Tuyển Hoa Tiêu (3): yêu cầu biết xem bản đồ hàng hải, sẽ cầm lái, biết xem tinh tượng, thủy triều, địa hình đá ngầm.

(3) Hoa Tiêu: là người cố vấn và giúp đỡ cho thuyền trưởng điều khiển tàu. Hoa Tiêu cần phải biết tỉ mỉ những kênh biển, và những nguy hiểm có thể có trong khu vực mình chịu trách nhiệm.

Tuyển Thợ Mộc: yêu cầu biết xem bản vẽ thiết kế, sẽ tu sửa, vá thuyền, pha sơn, làm đồ dùng trong nhà.

Tuyển Pháo Thủ: yêu cầu khả năng bắn chính xác, mười trúng chín, biết bảo vệ và sửa chữa các loại vũ khí, súng kíp (2), và các loại pháo.

(2)Súng kíp: là một loại súng cổ, nạp đạn hằng đầu và thường không có đạn đóng sẵn, khi bắn phải tọng thuốc vào súng.

Tuyển người làm súng.

Cậu thiếu niên càng xem càng lắc đầu, chẳng trách. ở thời này, tìm người chuyên về một mặt kỹ thuật nào đó còn khó hơn tìm người biết đọc viết chữ. Cậu đi hết dãy lều liền thấy một chàng trai hào hoa phong nhã ngồi trong bóng râm đọc sách. Người thanh niên này đeo một chiếc kính thủy tinh cao cấp, trông không hề giống cướp biển mà lại giống những học giả kiêu căng lạnh lùng hơn. Trước mặt người đó là một cái túi da đầy các dụng cụ, có hơn chục lưỡi đao nho nhỏ lấp lánh ánh sáng, vừa nhìn đã biết là những thứ vô cùng sắt bén rồi.

Trên bàn có một biển nhỏ viết: Bác Sĩ. Yêu cầu: trừ người đần độn.

Cậu bé lại thất vọng.

"Y Học, Avicenna (*)." 

 (*)Avicenna (980 - 1037): là một học giả người Turk và cũng là thầy thuốc và nhà triết học đầu tiên ở thời ấy.

Trước khi bỏ đi, cậu bé lẩm bẩm đọc những hàng chữ ở bìa ngoài của quyển sách trên tay người thanh niên kia.

Vị bác sĩ kia ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua cậu bé, hỏi: 

"Biết tiếng Latin?"

Cậu bé đáp: 

"Một chút."

"Còn biết gì nữa?"

"Tiếng Tây Ban Nha, tiếng Ý, một chút tiếng Pháp và Ả rập."

Ở một nơi loạn lạc như vùng Địa Trung Hải này, người mù chữ nhưng vẫn biết nói ba bốn thứ tiếng là chuyện bình thường, rất nhiều người bán hàng rong bình thường nhưng số lượng ngôn ngữ họ biết còn nhiều hơn những học giả uyên bác gấp mấy lần. Vị bác sĩ ấy không chút để ý, tiếp tục hỏi:

"Có biết viết không?"

"Biết, tôi còn thường giúp mọi người viết thư."

Vị bác sĩ mỉm cười thân thiện, nụ cười ấm áp như gió mùa xuân: 

"Ồ, đúng là một người hiếm thấy, cậu tên gì?"

"Nick."

 Cậu bé thấy có một tia hi vọng, vội vàng đáp.

Vị bác sĩ tức thì liền nói: 

"Hì, tôi không cần người viết bệnh án, tránh ra."

 Nói xong, anh ta liền lộ ra biểu cảm thành công trêu đùa người khác, rồi lại tiếp tục đọc sách. Thiếu niên bị chơi xỏ ngẩn ngơ tại chỗ, lão đầu bếp béo ú ở lều bên cạnh thấy thế lên giọng châm biếm: 

"Cho người ta hi vọng rồi từ chối, Victor à, cậu đúng là đồ xấu xa."

"Gì, tôi là người tốt, đồng ý mới là hỏng bét."

 Vị bác sĩ đặt quyển sách y học của mình lên bàn, nhìn cậu thiếu niên trước mặt một lượt từ trên xuống dưới, ánh mắt của anh ta sắc bén như đang nhìn vật thể trên bàn phẫu thuật, thậm chí còn muốn xuyên qua da thịt nhìn đến tận bộ xương bên trong.

"Ta nói này cậu bé, cậu còn quá nhỏ. Thuyền cướp biển là nơi thế nào? Người Moor (1) hung ác, con buôn Do Thái tham lam, đám người bị giáo đồ cơ đốc trục xuất, lừa đảo trộm cắp, lính đào ngũ, kẻ bị truy nã đầy rẫy khắp khoan thuyền, trong đó không có một người phụ nữ nào, không phải là nơi tốt đẹp đâu."

(1) Moor là từ dùng để mô tả nhóm dân số trong lịch sử bao gồm người Berber, người châu Phi da đen, người Ả Rập có nguồn gốc Bắc Phi, những nhóm người này đã chinh phục và xâm chiếm bán đảo Iberia trong gần 800 năm. Tại thời điểm đó, họ là những người Hồi giáo, trước đó thì người Moor theo tôn giáo khác. Họ gọi lãnh thổ này là Al Andalus, bao gồm phần lớn Tây Ban Nhà và Bồ Đào Nha ngày nay.

Nick giật mình hiểu ý của vị bác sĩ nhưng vật kiên quyết nói:

 "Dáng vẻ anh cũng không tệ, không phải cũng làm việc ở trên thuyền sao?"

"À à, câu này cậu nói đúng, tôi đẹp trai, cậu cũng không tệ nhưng vấn đề là cậu không có cái này." 

Victor cười cười, tay vuốt ve mấy con dao phẫu thuật, 

"Chỉ có kẻ muốn chết mới đi đắc tội với bác sĩ trên thuyền."

Nick nghe thấy thế cũng không nói thêm gì nữa. Mình không giỏi bằng người ta, sở trường người ta có mình cũng không có. Người đầu bếp béo ú ngồi bên cạnh không nhịn được nữa, lên tiếng chỉ bảo: 

"Đi tiếp về phía Tây đi, bên đó khu vực bốc vác của lão Rumman chắc còn thiếu người."

Lần thứ hai bị từ chối, lại còn bị người ta trêu đùa nên lần này cậu bé không ôm nhiều hi vọng lắm.

Đừng quá giật mình, buôn bán của cướp biển là vậy đó. Cướp được hành hóa liền quy đổi thành tiền. Đội thuyền của Hayreddin có đến hơn mười chiếc thuyền lớn, ở thời điểm không tìm được nhiều dê béo thì lượng dầu oliu, bông, quả chà là mà bọn họ có cũng kiếm được con số không nhỏ.

Khu vực này nhộn nhịp người làm việc, hàng chục người không ngừng khiên hàng hóa lên xe ngựa, ở cái thời tiết khô hạn, đất không mọc nổi một ngọn cỏ, chắc hẳn là lương thực rồi. Rumman là một người đàn ông trung niên thân hình khá cường tráng, hơn nữa với thời gian sinh sống lâu năm ở Địa Trung Hải, có thể xem lão là một thương nhân dày dặn kinh nghiệm. Lão vừa ngậm một tẩu thuốc đắt tiền được chuyển đến từ đại lục mới (ý chỉ Châu Mỹ), một bên không ngừng chỉ huy vận chuyển hàng hóa.

"Muốn khuân vác hàng sao?"

 Rumman cuối đầu nhìn cậu bé gầy gò trước mặt, 

"Không được đâu cậu bé à, công việc này vất vả lắm, ở đây chỉ tuyển người khỏe mạnh."

Nick cũng không nói nhiều, cậu bước đến nâng mấy bao lúa mạch, vác lên lưng, rồi chạy quanh xe ngựa hai vòng.

"Chà, nhìn không ra cậu nhóc gầy gò thế này cũng có chút sức lực." 

Một cái bao này đã nặng 50 pound, người bình thường vác một bao đã chịu không nổi rồi. Ramman cắn tẩu thuốc, cười to nói: 

"Được, vừa may còn thiếu một người, cậu trúng tuyển. Sau này cứ ở đây vác hàng, mấy tháng này chúng ta chỉ dỡ hàng đi đường bộ thôi."

"Sao không đi thuyền?"

 Cậu bé thả bao lúa mạch xuống, nhìn về hướng biển hỏi.

"Cậu bé, tuy đi thuyền sẽ kiếm được nhiều hơn, nhưng tánh mạng có thể ra đi bất cứ lúc nào. Cậu không thấy bên ngoài quảng trường có hàng tá người còn ở chỗ tuyển thợ, bác sĩ và chỗ ta lại ít người hơn sao?" 

Rumman từ tốn phun ra một ngụm khói trắng, 

"Vì lên thuyền là phải liều mạng, bao nhiêu người chết, tuyển thêm bấy nhiêu người."

"Tôi muốn lên thuyền."

 Nick kiên quyết nói.

Ông lão lắc đầu, đúng là tuổi trẻ không biết trời cao biển rộng. Lão vỗ vai Nick rồi cho cậu bé mấy đồng bạc: 

"Đi ăn cơm cho no rồi nghĩ lại, trên thuyền không nhận con nít và phụ nữ, đây là quy tắc."

Nếu không phải bước đến bước không có đủ cơm ăn thì sẽ không có ai vì công việc mà liều mạng. Mấy đồng bạc này tuy không nhiều lắm nhưng ở thành Algirers này cũng đủ mua một miếng thịt lớn và mấy vạc bia. Cậu bé cúi đầu cảm ơn rồi cầm tiền chạy đi.

Biết nhiều thứ tiếng thì có lợi gì, cuối cùng cậu bé cũng không được tuyển. Từ đại lục đến hải hương, những nơi có lợi đều luôn chật kín người. Cướp biển, cũng vậy.

Dưới cái nắng nóng như thiêu như đốt của vùng đất Bắc Phi, cậu bé bị từ chối bỏ chạy như bay, thoát cái chỉ còn lại một chấm đen nho nhỏ.

"Lưng nó là cái quái gì thế này"

Rumman xoa xoa bàn tay mình, ban nãy lão vỗ vào lưng cậu bé mà cứ như vừa đập phải một tấm kim loại cứng rắn vậy.
truyenhoangdung.blogspot.com




No comments

Powered by Blogger.