DẾ MÈN PHIÊU LƯU KÝ - CHƯƠNG 05 - TÔ HOÀI - TRUYỆN THIẾU NHI
DẾ MÈN PHIÊU LƯU KÝ
Tác Giả: Tô Hoài
Thể loại: Truyện Thiếu Nhi
CHƯƠNG 05 :MỘT SỰ VÔ Ý RẤT NGUY HIỂM
Trũi rối rít tạ ơn. Tôi khuyên Trũi
nên ở lại hang tôi mà chữa bệnh cho tới khi khỏi hẳn mới về.
Được ít lâu, các vết thương của
Trũi lành dần.
Mấy hôm trò truyện cũng Trũi, tôi
biết tính Trũi rấy vui, hay nói pha trò và yêu đời. Nhưng tôi thích nhất Trũi
cũng ưa sự đi đây đi đó, Trũi thường khoe rằng tuy Trũi còn ít tuổi nhưng đã từng
đi xa. Tôi ngỏ ý rủ Trũi sẽ cùng đi du lịch. Tôi bảo rằng ở phía chân trời xa
kia chắc có nhiều cái lạ, không nên về đồng cỏ cũ nữa. Trũi reo lên, nhận lời
ngay.
Chúng tôi kết làm anh em.
Từ hôm ấy, Trũi ở luôn hang tôi và
Trũi tôn tôi là anh. Còn tôi gọi Trũi là em. Thề rằng từ đây sinh tử có nhau.
Chúng tôi sửa soạn.
Một ngày cuối thu, tôi và Trũi lên
đường. Hôm ấy nước đầm trong xanh. Những áng cỏ mượt rời rợi. Trời đầy mây trắng.
Gió hiu hiu thổi như giục lòng kẻ ra đi. Thế là tôi rời quê hương lần thứ hai.
Đi lùi về phía sau hang tôi, có một
cánh đồng lớn. Trèo lên ngọn cỏ lau cao nhất, ngước mắt trông chỉ thấy xa tít tắp
mà chẳng thấy chân trời. Khởi đầu, chúng tôi định đi suốt cánh đồng và bãi
hoang.
Chúng tôi, ngày đi đêm nghỉ, cùng
nhau say ngắm dọc đường. Non sông và phong tục, mỗi nơi mỗi lạ, mỗi bước rời
chân mỗi thấy tuyệt vời. Nhìn không biết chán. Mỏi chẳng muốn dừng. Bạn đọc yêu
quý, thật có đi, có trải, còn như ro ró cái thân sớm chiều ngơ ngẩn góc bãi cửa
hang thì sao hiểu được trời đất, bến bờ là đâu.
Ngày kia, chúng tôi mê mải đi, tối
lúc nào không biết. Một lúc, mặt trăng trắng bạch từ từ nhô lên.
Đêm ấy, trăng sáng lắm. Tôi bàn với
Trũi, nhân đêm sáng trăng, trời đẹp và mát, ta cứ đi, không cần ngủ đỡ. Nhưng nửa
đêm, nổi cơn mưa lớn. Chúng tôi ẩn lại dưới tàu lá chuối, cả đêm nghe mưa rơi
như đánh trống trên đầu. Sáng hôm sau, bừng mắt dậy, trời đã tạnh hẳn. Tôi nhìn
ra trước mặt, thấy một làn nước mưa mới chảy veo veo giữa đôi bờ cỏ. Đây là con
sông mà đêm qua chúng tôi không rõ.
Tôi bảo Trũi:
"Xem như dòng
sông này chảy ngoặt về phía bên kia, tức là cũng dọc theo đường mà chúng ta định
đi. Mấy hôm chúng mình quốc bộ đã nhiều, bây giờ ta thử xuống sông đi thuỷ một
chuyến. Trũi nghĩ thế nào? Cũng phải tập cho quen sông nước chứ!"
Trũi nghe ngay. Trũi bàn mỗi đứa
nên đi một chiếc thuyền bằng lá sen thật khô. Mùa nước lớn muộn này cái giống
sen nhật trôi lang thang mặt nước vẩn vơ như chim vỡ tổ. Mỗi chiếc lá có một bầu
phao khô to như quả trứng, cưỡi lên thì nhẹ và êm lắm. Tôi cũng nghĩ thế. Nhưng
tôi bàn thêm: lấy vài lá sen nhật ghép lại đóng thành bè đi chung, tiện lợi hơn
nhiều. Chúng tôi bèn ghép ba bốn cánh sen nhật lại, làm một chiếc bè.
Bè chúng tôi theo dòng trôi băng
băng.
Mùa thu mới chớm nhưng nước đã
trong vắt. Trông thấy cả hòn cuội trắng tinh nằm dưới đáy. Nhìn hai bên ven
sông, phong cảnh thay đổi đủ điều ngoạn mục. Cỏ cây và những làng xa gần, núi
xa luôn luôn mới. Những anh Gọng Vó đen xạm, gầy và cao, nghênh cặp chân gọng
vó đứng trên bãi lầy nhìn theo hai tôi, ra lối bái phục. Những ả Cua Kềnh cũng
giương đôi mắt lồi, tình tứ và âu yếm ngó theo hai tôi với muôn vẻ quý mến. Đàn
Săn Sắt và cá Thầu Dầu thoáng gặp đâu cũng lăng xăng cố bơi theo bè hai tôi
hoan nghênh váng cả mặt nước.
Cứ đi chứng gần nửa buổi, Trũi lại
lái bè vào bờ để tìm cỏ ăn. Cái lối vừa đi vừa nghỉ ấy mất thì giờ quá. Chúng
tôi định đi một thôi nhiều ngày mới lại tạt vào bờ. Nên một lần, Trũi ghé bên một
bụi cỏ thật tốt hái xuống đầy một bè cỏ non. Chúng tôi yên trí. Sang đêm thứ
ba, trời tối đem như mực. Tôi ngồi phục vị, nghe nước óc ách chảy dưới gậm bè
mà ngủ quên lúc nào không biết. Khi trở dậy trời đã sáng.
Chao ôi! Nhìn ra xung quanh, tôi sợ
không biết để đâu cho hết! Quay sang bên cạnh, thấy Trũi cũng đứng đờ ra: hai
râu hắn hơi đụng đậy, chắc cu cậu đứng run. Cái nơi mà bè chúng tôi đang trôi,
không phải là dòng sông hôm qua nữa, dòng hôm qua có hai bờ cỏ non. Chỗ này
không biết phía nào là bờ nữa! Nó mênh mang như bể. Nghĩa là chúng tôi từ sông
nhỏ mà thoát ra ngoài hồ lớn từ đêm hôm qua. Tôi sục sạo tìm trong bè, xem có một
vật gì khả dĩ dùng làm bơi chèo được, chẳng có chi. Trừ mấy cái sống lá cỏ và một
ít cỏ, đủ ăn một ngày. Trũi ra vẻ tuyệt vọng. Bây giờ lênh đênh giữa nước, chỉ
đành nhờ gió đưa vào bờ thôi. Đưa vào bờ còn phúc, nếu gió cứ mãi đẩy bè ra
khơi, thì thật chết ngáp mất. Chúng tôi đành nằm yên, chờ sự may rủi. Sóng hồ
đánh quá cao. Bè chúng tôi rậo rềnh đưa từ ngọn sóng đến cuối sóng, nhiều lúc
tưởng như đã ngụp vào trong nước. May mà được cái bè nó rất nhẹ, nên tuy nước dữ,
song cũng không làm chết nổi chúng tôi. Nhưng có một điều mà tôi quên chưa nói
cùng bạn đọc. ấy là cái dạ dày của chúng tôi, và thú thật nó chóng lép ghê lắm.
Một ngày chúng tôi phải dùng tới ba bữa là ít. Nếu chỉ để sớm ngày hôm sau nữa
thì trong bè tận nhẵn cả cỏ. Mà xung quanh tôi vẫn mênh mang những nước, chưa
trông thấy bến bờ nào hết. Trũi nhìn tôi, thở dài. Tôi phải làm ra mặt vui để hắn
yên lòng.Tôi vũ cánh, múa càng. Vừa khiêu vũ vừa hát nghêu ngao.
Qua ngày sáng thứ hai thì tôi hết cả
hơi. Mỗi khi há mồm, ruột đói như muốn co lên. Trũi tìm cách ngậm nhấm những
mép lá sen Nhật khô. Nhưng ăn những thức đó, khác gì ăn gỗ, không thể chịu được.Vừa
đói vừa mệt, mà chúng tôi không dám nhắm mắt ngủ, sợ rằng nếu chợp mắt đi, ngộ
nhỡ có con cá lớn nào phá bè thì nguy lớn.
Ngày thứ ba, vẫn một màu trắng.
Ngày thứ tư, vẫn một màu trắng.
Sang ngày thứ năm chúng tôi không
thể nào đứng lên được nữa. Cái đói ghê gớm là cho chúng tôi bại hẳn sức. Muốn từ
chỗ này qua chỗ khác, chúng tôi phải lê nhích từng tý một. Bấy giờ Trũi mới khẽ
nói:
"Chết mất, anh ạ!"
Tôi cười:
"Chú đừng lo. Tôi xem đêm nay
có hy vọng đổi gió lắm. Gió mà đưa ta về cái bờ xanh xanh kia là sống rồi!"
Đến chiều hôm ấy, muốn nói với nhau đôi câu chuyện, chúng tôi phải ghé sát
nhau, mới đủ nghe tiếng.
Trũi băn khoăn. Trũi hay nhìn trộm
tôi, tôi đoán thế, tôi hỏi luôn:
- Chú sắp có mưu gì bàn cùng anh?
Trũi lắc đầu. Nhưng lát sau, Trũi
nói:
- Thưa anh, em nghĩ anh em mình khó
lòng thoát chết.
Tôi gạt:
- Chú đừng nghĩ thế mà nản lòng anh
em ta.
Trũi tiếp:
- Anh mắng thì em cũng nói. Em tuyệt
vọng rồi, mắt em mờ đi rồi đây này.
Trũi im một lát rồi lại thều thào:
- Em trộm nghĩ chết thì đành chết.
Nhưng không nên chết cả, vô ích, ta phải tìm cách...
Tôi hỏi:
- Chú nói như vậy nghĩa là sao?
Trũi ngập ngừng:
- Nghĩa là...Nghĩa là...ta tìm thứ
gì tạm ăn cho sống được. Em có đôi càng...anh...
Tôi ngắt lời:
- Thôi anh hiểu bụng chú rồi. Chú cứ
nghĩ rằng không nhẽ anh em ta lại chịu chết lênh đênh cả như thế này, mà phải cứu
sống lấy một. Chú định để anh ăn thịt chú, chú chịu hy sinh cho anh sống. Ta
khen chú điều thủy chung. Nhưng em ơi! Tử sinh là lẽ thường mà mạng em cũng như
mạng anh, đều quý cả. Huống chi, chẳng lẽ chúng ta chịu nằm chết đói trên mặt
nước này? Dù thế nào cũng không bao giờ nản chí...
Trũi cứ khẩn khoản rồi chìa càng
lên mời tôi ăn. Trũi gượng cười bảo rằng Trũi cụt cả hai càng cũng không sao,
không thể chết, vẫn khoẻ như thường. Trũi đã thấy có anh dế cụt càng như thế.
Tôi gạt phắt đi và mắng Trũi. Sau cùng anh em tôi ôm nhau mà khóc. Những giọt
nước mắt thương nhau ấy đã làm Trũi yên tâm và bình tĩnh trở lại.
Đêm ấy, trời trở gió, chơ vơ giữa
trời nước, gió lại thổi nhiều, lạnh quá. Chúng tôi nằm co quắp vào nhau. Trũi
ngửa mặt lên trời, gần như ngất đi. Họ dế chúng tôi, ai cũng vậy, chỉ có khi sắp
chết thì mới chịu phải nằm ngửa. Bây giờ thấy Trũi như thế, tôi đã lo lo. Tôi sờ
lên mặt Trũi xem còn thở không, rồi lay gọi, mãi Trũi mới ú ớ tỉnh. Trời nghe
trở gió ầm ầm trên mặt nước. Tôi chợt nảy cái mừng vu vơ:
" Có lẽ gió này
đưa chúng tôi vào bờ. Có lẽ thế...Có lẽ..."
Tôi chợp mắt, cũng chiêm bao
thấy thế. Tới nửa đêm, tôi cũng mệt quá, thiếp đi.
Sớm sau, nghe đầu bè có tiếng động
rền như tiếng sấm. Tôi thức dậy, hé cặp mắt nặng nề.
Nhưng mắt vừa hé đã bị chói đầy ánh
sáng mặt trời. Tôi nhích đầu lên - cổ đây như bị ai cứa - tôi thấy ngợp mắt một
bờ cỏ xanh rì. Thì ra bè chúng tôi, từ lúc nào đã trôi vào gần một bờ cỏ, cái
tiếng sấm đằng kia vang lại chỉ là những tiếng động quen thuộc của làng xóm đằng
ấy đương rộn rã trong một ngày nắng.
Tôi bò đến lay Trũi. Trũi vẫn nằm
nhuôi như chết. Tôi phải nghe và đập vào ngực xem còn thở không. Vẫn còn. Tôi
cúi xuống ngậm nước phun vào mặt Trũi. Chốc Trũi hắt xì hơi liền ba cái. Vừa tỉnh,
mắt còn nhắm, Trũi đã rền rĩ kêu. Tôi trỏ vào bờ xanh xanh. Trũi nghển cổ nhìn
rồi rú lên. Trông thấy sống. Thế là tự nhiên chúng tôi khỏe hẳn hơn lúc nãy.
Nhưng cũng phải đến chiều, bè chúng
tôi mới giạt vào và bấy giờ chúng tôi mới lên được bờ. Bè vào sát bụi cỏ, tôi
túm lấy leo. Trũi cũng làm như tôi, không đến nỗi rơi xuống nước.
Chúng tôi lên bờ, để lại đằng sau
chiếc bè trống không nhẹ bỗng, vụt cái, trôi vèo vèo vào gió nước. Bè ơi bè, từ
nay giã biệt mày.
Tôi cúi xuồng gặm miếng cỏ. Bên cạnh,
Trũi húc đầu hi húi ngồm ngoàm ngốn tự lúc nào. Thứ cỏ đó, cỏ nước. Lá cứng nhiều
gân và ngăm ngăm đắng. Phải như mọi ngày, tôi chẳng thèm ghé răng. ấy vậy mà
lúc đó chén ngon đáo để. Thế mới biết, đã đói, nuốt đất cũng thấy được.
Ăn xong, trời đổ tối. Cẩn thận,
chúng tôi chạy một mạch vào trong đề phòng nếu đêm có mưa, nước lớn không cuốn
chúng tôi đi được. Đến bãi cỏ trên mô đất cao, chúng tôi lăn ra đánh giấc say
sưa.
Sáng hôm sau, tôi trèo lên ngọn hoa
cỏ xước, ngắm địa thế chỗ chúng tôi bạt phong vào. Đó là khoảng bãi rộng, lầy lội
bùm tum toàn giống cỏ nước. Quá phía trên, đất hơi ráo, nhưng cũng chỉ độc một
thứ cây ké hoa vàng rượi. Xóm ấy xưa rày sống vất cả trong bùn lầy nước đọng.
Dân cư chỉ có vài nhà Cóc, mấy anh ễnh Uơng, Chẫu Chàng, Nhái Bén, một ếch Cốm
và một chú Rắn Mòng. Hoặc giả cũng có thêm một vài giống nữa, nhưng cả cái xóm
bùn lội đen ngòm với da dẻ chân tay loài ở bùn cũng om như thế, ít ai mới nhìn
đã mới nhìn đã phân biệt ngay ra được.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment