CHƯƠNG 9 - CỤC CƯNG TỪ TRÊN TRỜI RƠI XUỐNG MẸ LƠ MƠ BA LẠNH LÙNG - TRUYỆN NGÔN TÌNH
CỤC CƯNG TỪ TRÊN TRỜI RƠI XUỐNG
MẸ LƠ MƠ BA LẠNH LÙNG
Tác giả: Nguyệt Ảnh Đăng
Thể loại: Ngôn tình
CHƯƠNG 9:
Sáng sớm, trong biệt thự Mục
Tư Viễn.
"Tổng giám đốc tập đoàn Mục thị có tình yêu mới, nữ nhân vật chính là thư kí mới hư hư thực thực..."
"Tiểu thiếu gia, đừng xem..." Người hầu lo lắng nhỏ giọng nói: "Tổng giám đốc sắp xuống rồi."
Sau tờ báo lộ ra một cái đầu nhỏ, nín thở lắng nghe, thật sự là có tiếng bước chân xuống lầu a!
"Mau mau!" Bé vội vàng đưa tờ báo cho người hầu, mình thì ngồi nghiêm chỉnh.
"Ba sớm!" Khi Mục Tư Viễn ngồi xuống bàn ăn, bé liền cao giọng hô.
Mục Tư Viễn khẽ gật đầu, bộ mặt cương nghị dường như trở nên nhu hòa.
"Hôm nay là cuối tuần, con có thu xếp gì không?" Hắn rất khách quan hỏi, đây là một trong những phương thức giáo dục tinh anh của hắn.
Mục Hà Hoan nghiêng đầu nhỏ nhìn hắn: "Sáng hôm nay con muốn tới nhà ông nội, chiều thì đi học toán."
Trong lúc nói, trong đầu có hơi rối ren bởi bé đã lâm thời thay đổi chủ ý, nhưng tuyệt đối sẽ không để ba biết đâu.
Thấy ba gật đầu, bé vội vàng hỏi: "Vậy hôm nay ba có sắp xếp gì không ạ?"
Hắn? Mục Tư Viễn nhếch môi, hắn chắc là sẽ tới văn phòng... Xem kịch vui.
"Tổng giám đốc tập đoàn Mục thị có tình yêu mới, nữ nhân vật chính là thư kí mới hư hư thực thực..."
"Tiểu thiếu gia, đừng xem..." Người hầu lo lắng nhỏ giọng nói: "Tổng giám đốc sắp xuống rồi."
Sau tờ báo lộ ra một cái đầu nhỏ, nín thở lắng nghe, thật sự là có tiếng bước chân xuống lầu a!
"Mau mau!" Bé vội vàng đưa tờ báo cho người hầu, mình thì ngồi nghiêm chỉnh.
"Ba sớm!" Khi Mục Tư Viễn ngồi xuống bàn ăn, bé liền cao giọng hô.
Mục Tư Viễn khẽ gật đầu, bộ mặt cương nghị dường như trở nên nhu hòa.
"Hôm nay là cuối tuần, con có thu xếp gì không?" Hắn rất khách quan hỏi, đây là một trong những phương thức giáo dục tinh anh của hắn.
Mục Hà Hoan nghiêng đầu nhỏ nhìn hắn: "Sáng hôm nay con muốn tới nhà ông nội, chiều thì đi học toán."
Trong lúc nói, trong đầu có hơi rối ren bởi bé đã lâm thời thay đổi chủ ý, nhưng tuyệt đối sẽ không để ba biết đâu.
Thấy ba gật đầu, bé vội vàng hỏi: "Vậy hôm nay ba có sắp xếp gì không ạ?"
Hắn? Mục Tư Viễn nhếch môi, hắn chắc là sẽ tới văn phòng... Xem kịch vui.
**********************
Cố Bảo Bảo rửa mặt cho Nhạc Nhạc, nhìn cậu ăn sáng xong mới nói: "Nhạc Nhạc, hôm nay là cuối tuần, mẹ đưa con đi chơi nhé, được không?"
Nhạc Nhạc nhìn cô, không nói tiếng nào. Bé chính là như thế, không đồng ý mà cũng không tán thành.
Cố Bảo Bảo đau lòng ôm bé, đi ra cửa.
Thế mà vừa mở cửa đã thấy Công Tôn Diệp, giơ tay đang chuẩn bị gõ cửa.
"A Diệp?"
"Tối qua đã xảy ra chuyện gì vậy?" Công Tôn Diệp kín đáo đưa tờ báo trong tay cho cô.
Cô nghi hoặc thả Nhạc Nhạc xuống, mở báo ra xem, trên đó đăng ảnh chụp giữa cô và Mục Tư Viễn, mà trong hình là lúc bọn họ đang môi kề môi...
"Hai người gặp nhau lúc nào, lại còn tình cũ quay lại?" Công Tôn Diệp xem ra rất tức giận, đóng phịch cửa lại ra ngồi trên ghế.
"Không, không phải vậy."
Cố Bảo Bảo gấp gáp lắc đầu, chuyện cũng không giống như báo chí đã viết!
Tối hôm qua hắn đột nhiên hôn cô, đèn huỳnh quang cũng nổi lên bốn phía, dường như tất cả ký giả đều xông tới chụp liên hồi bọn họ.
Cô cứ như bị dọa, thế nhưng mặc kệ cô giãy dụa thế nào thì Mục Tư Viễn cũng không buông tay.
Về sau là Thân Văn Hạo xông lên trước kéo bọn họ ra, mang theo cô chạy khỏi bữa tiệc.
"Mau lên xe, "Thân Văn Hạo dường như rất có kinh nghiệm với những lần như thế này, hắn vội vàng mở cửa xe, lo lắng đám ký giả sẽ đuổi theo. Cố Bảo Bảo gật đầu, mắt nhìn về phía sau.
"Em nhìn gì thế?" Thân Văn Hạo hỏi, nhưng lập tức lại hiểu được, nói nhanh: "Anh ta sẽ không tới đâu."
Cô ngơ ngác nhìn hắn, ngây ngô hỏi: "Vì sao?"
Thân Văn Hạo nhìn cửa chính hoa viên, lông mày nhíu lại nhưng không trả lời, chỉ khởi động xe đưa cô đi.
Sau khi xuống xe, cô đứng dưới
lầu tối om, tiếp tục hỏi: "Văn Hạo, anh vừa rồi nói anh ấy sẽ không tới?"
Vì sao hắn hôn cô nhưng rồi không bảo hộ cô?
"Anh chỉ đoán lung tung thôi," Trong mắt Thân Văn Hạo thoáng hiện tia đau lòng, "Em không nên suy nghĩ nhiều quá, khuya rồi, mau về ngủ đi."
Cô sao có thể ngủ được?
Điện thoại bật cả đêm để chờ cuộc gọi của hắn, vì sợ lỡ mất cho nên chốc chốc lại tỉnh giấc.
Nhưng cả đêm, điện thoại đều yên lặng, không có chút tiếng vang nào.
Nghe cô nói đơn giản chuyện tối qua, Công Tôn Diệp nghi hoặc: "Thì ra anh ta biết mình bị chụp hình, anh ta vì sao không đè chuyện này xuống? Một buổi tối cũng đủ để anh ta tiêu hủy hết tất cả phim ảnh rồi!"
Sắc mặt Cố Bảo Bảo trắng bệch: "A Diệp, lời này của anh... Là ý gì?"
Hắn không nói cô còn chưa nghĩ đến, lúc này đây suy nghĩ của cô mới thanh tỉnh.
Hôm qua trước mặt bao phóng viên Thân Văn Hạo mang cô đi, vì sao báo lại không đăng?
Vì sao khi bọn họ chạy ra hoa viên thì lại không có phóng viên nào tới chụp?
Vì sao Văn Hạo không có nói cho cô biết, Mục Tư Viễn vì sao không đuổi theo ra?
Vì sao hắn hôn cô nhưng rồi không bảo hộ cô?
"Anh chỉ đoán lung tung thôi," Trong mắt Thân Văn Hạo thoáng hiện tia đau lòng, "Em không nên suy nghĩ nhiều quá, khuya rồi, mau về ngủ đi."
Cô sao có thể ngủ được?
Điện thoại bật cả đêm để chờ cuộc gọi của hắn, vì sợ lỡ mất cho nên chốc chốc lại tỉnh giấc.
Nhưng cả đêm, điện thoại đều yên lặng, không có chút tiếng vang nào.
Nghe cô nói đơn giản chuyện tối qua, Công Tôn Diệp nghi hoặc: "Thì ra anh ta biết mình bị chụp hình, anh ta vì sao không đè chuyện này xuống? Một buổi tối cũng đủ để anh ta tiêu hủy hết tất cả phim ảnh rồi!"
Sắc mặt Cố Bảo Bảo trắng bệch: "A Diệp, lời này của anh... Là ý gì?"
Hắn không nói cô còn chưa nghĩ đến, lúc này đây suy nghĩ của cô mới thanh tỉnh.
Hôm qua trước mặt bao phóng viên Thân Văn Hạo mang cô đi, vì sao báo lại không đăng?
Vì sao khi bọn họ chạy ra hoa viên thì lại không có phóng viên nào tới chụp?
Vì sao Văn Hạo không có nói cho cô biết, Mục Tư Viễn vì sao không đuổi theo ra?
Bởi vì hắn mặc dù nhìn thấu mánh khóe lại không đành lòng nói cho cô, mọi chuyện đều là Mục Tư Viễn an bài!
"Bảo Bảo, em có sao không?" Công Tôn Diệp sắc mặt trắng bệch của cô, có hơi hối hận khi cầm báo tới cho cô xem.
Đôi môi Cố Bảo Bảo run rẩy, "A Diệp, giúp em chăm sóc Nhạc Nhạc!"
Nói rồi cô đứng dậy, tay cầm báo gần như vò nát nó.
"Em muốn đi tìm anh ta?" Công Tôn Diệp hỏi.
Cố Bảo Bảo kiên định gật đầu, "Em phải hỏi anh ấy, vì sao phải làm như vậy, em..."
Vành mắt cô đỏ lên, không muốn cho hắn thấy nước mắt của cô, vội vàng chạy ra cửa.
*****************************
Cửa phòng tổng giám đốc mở!
Cố Bảo Bảo hơi sững sờ, nhanh chóng đi vào.
Theo bước chân cô, từng tia sáng càng ngày bớt dần, rèm cửa sổ đã đóng lại một nửa, chị còn lại một khe hở hẹp, mà Mục Tư Viễn đang đứng bên khe hở đó, thưởng thức phong cảnh phía ngoài.
Bầu không khí ngột ngạt làm Cố Bảo Bảo có sự sợ hãi không tên, cô dừng chân trước bàn làm việc, không dám tiến lên nữa.
Bỗng Mục Tư Viễn xoay người lại, tinh quang trong mắt ép thẳng đôi mắt cô: "Sao thế, chỉ có một mình cô tới thôi sao?"
"Anh... Có ý gì?"
Hắn vô vị nhún vai, "Tôi còn tưởng có thể gặp chồng cô chứ, anh ta chí ít nên phải..."
Hắn chỉ vào mặt mình: "Tới đây cho tôi một đấm không phải sao?"
Lòng cô như chìm đáy cốc: "Mọi chuyện, đều là do anh sắp xếp sao?"
"Đúng thì thế nào?"
Cố Bảo Bảo hít sâu một hơi, kiềm chế trái tim đau nhức của mình, "Vì sao? Anh tại sao phải làm vậy chứ?"
Mục Tư Viễn cười nhạt:
"Tôi làm vậy có gì không đúng sao? Ngược lại là cô, cô sợ hãi như thế, chẳng
lẽ cô chưa nói chuyện cô với tôi cho chồng cô biết?"
Ánh mắt cô hỗn loạn cúi đầu, tâm tư xoay chuyển cũng không đoán được ý tứ trong lời hắn nói.
"Cố Bảo Bảo," Miệng hắn nhếch lên tia tiếu ý giễu cợt, "Xem ra cô thật chưa nói cho chồng cô rồi, cũng đúng thôi, nếu nói những chuyện trước đây cô làm cho anh ta biết, cô có lẽ cũng không gả đi được đâu nhỉ!"
"Những chuyện trước đây tôi làm...?"
Mặt cô tái nhợt ngước lên, yết hầu vì những lời hắn nói mà đau đớn không nói nên lời.
Nước mắt từng giọt lăn xuống giống như những bi thương sâu trong lòng thấm ra ngoài.
Trái tim Mục Tư Viễn run lên, nhưng hắn lập tức cương quyết lờ đi.
Vẫn là ánh mắt lạnh lùng nhìn cô: "Cố Bảo Bảo, lẽ nào cô đã quên rồi sao?"
Hắn quay ra, nhìn vào trong căn phòng nghỉ ngơi kia: "Chính chỗ đó, cô cho tôi ăn cái gì? Sau đó cô lại làm gì? Không cần tôi phải nói cặn kẽ cho cô rõ chứ."
"Anh..."
Cố Bảo Bảo hít thở khẩn trương, tay túm lấy áo, "Anh... Biết?"
Ánh mắt cô hỗn loạn cúi đầu, tâm tư xoay chuyển cũng không đoán được ý tứ trong lời hắn nói.
"Cố Bảo Bảo," Miệng hắn nhếch lên tia tiếu ý giễu cợt, "Xem ra cô thật chưa nói cho chồng cô rồi, cũng đúng thôi, nếu nói những chuyện trước đây cô làm cho anh ta biết, cô có lẽ cũng không gả đi được đâu nhỉ!"
"Những chuyện trước đây tôi làm...?"
Mặt cô tái nhợt ngước lên, yết hầu vì những lời hắn nói mà đau đớn không nói nên lời.
Nước mắt từng giọt lăn xuống giống như những bi thương sâu trong lòng thấm ra ngoài.
Trái tim Mục Tư Viễn run lên, nhưng hắn lập tức cương quyết lờ đi.
Vẫn là ánh mắt lạnh lùng nhìn cô: "Cố Bảo Bảo, lẽ nào cô đã quên rồi sao?"
Hắn quay ra, nhìn vào trong căn phòng nghỉ ngơi kia: "Chính chỗ đó, cô cho tôi ăn cái gì? Sau đó cô lại làm gì? Không cần tôi phải nói cặn kẽ cho cô rõ chứ."
"Anh..."
Cố Bảo Bảo hít thở khẩn trương, tay túm lấy áo, "Anh... Biết?"
Đêm đó, đêm đó rõ ràng hắn đã uống say, cô mới cho hắn anh... Sau đó hắn cũng tưởng bọn họ say rượu mất lí trí, vì sao bây giờ hắn lại nói như vậy...?
"Cố Bảo Bảo!"
Bỗng hắn bước tới, vóc dáng to cao bao trùm lấy cô, cô không thấy rõ mặt hắn nhưng lại cảm giác được sự tức giận đang bộc phát trong lòng hắn.
Cô theo bản năng lùi lại song bị hắn giữ chặt cằm.
Giọng nói lạnh lùng văng vẳng bên tai: "Thật ra tôi rất lấy làm lạ, năm đó cô tìm mọi cách leo lên giường tôi, vì sao trong nháy mắt lại có thể đi theo người đàn ông khác?"
Hóa ra đây mới là vấn đề hắn quan tâm ư?
Hắn cảm giác mình bị khuất nhục mới muốn đòi sự thống khoái từ cô sao? !
Hốt nhiên cô thấy trái tim thật đau đớn, nước mắt cũng dần khô kiệt.
"Anh quan tâm ư?" Cô khó khăn nhưng bình tĩnh nói: "Tôi nếu đã biết anh không lấy tôi, lẽ nào tôi phải chờ anh cả đời sao?"
Cằm đau hơn, hắn gào lên tức giận: "Cố Bảo Bảo, những lời cô đã nói thì sao? Đều là lời nói dối cả ư?"
"Đúng thế!"
Cô cắn răng đẩy tay hắn ra: "Nhưng dựa vào cái gì anh hỏi tôi như thế? Tôi là gì của anh đây? Không sai, tôi đã từng hứa hẹn với anh, tôi có thể cam kết cả đời chờ anh, nhưng anh thì sao? Anh có từng nhìn tôi chưa?"
Không, hắn sẽ không, vĩnh viễn không!
Cô đè nén cảm giác run rẩy trong tim: "Mục Tư Viễn, tôi học sự khôn ngoan thôi. Tôi chỉ học... Học cách buông tay. Lẽ nào điều đó cũng không được? Điều đó cũng không được ư?"
"Tôi quấn lấy anh, anh không thích; bây giờ tôi không quấn lấy anh nữa, trong lòng anh cũng không thoải mái sao? Vậy anh bảo tôi phải làm thế nào? Làm thế nào?"
Sắc mặt Mục Tư Viễn xanh mét, không nói được gì.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment