CHƯƠNG 64 - NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI - TRUYỆN XUYÊN KHÔNG
NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI
Tác giả: Vệ Sơ Lãng
Thể loại: Xuyên không, Ngôn tình cổ đại
Chương 64:
Đại tiểu thư cùng tam tiểu
thư.
Hai người lúc thấy nàng đều giống như thấy quỷ.
Đại tiểu thư sắc mặt trắng bệch, ánh mắt cũng sáng ngời, lập tức, nước mắt cuồn cuộn chảy.
Tam tiểu thư không dám tin nhìn nàng, vẻ mặt oán độc, cả người run run, bộ dạng tê điếng.
Quế Ngọc xông lên, giải thích thân phận Tô Mạt.
Đại tiểu thư trong mắt hiện lên một tia thất vọng, ánh mắt trong trẻo lập tức ảm đạm, lẳng lặng ngồi ở ghế lan can, ngơ ngác không nói được lời nào.
Tam tiểu thư lại càng oán hận, nhất là xem Tô Mạt được lão phu nhân yêu thương như thế, nàng đem miệng thoáng nhìn, hừ một tiếng, cũng không nói lời nào.
Tô Mạt âm thầm quan sát, phỏng đoán tâm tư lão phu nhân.
Nếu là gặp khách, tam tiểu thư cùng đại tiểu thư đã thất lễ, lão phu nhân hẳn là xấu hổ mới đúng, cũng sẽ không kêu các nàng đến mới đúng, không biết vì sao nàng cố tình thong dong mỉm cười?
Hai người lúc thấy nàng đều giống như thấy quỷ.
Đại tiểu thư sắc mặt trắng bệch, ánh mắt cũng sáng ngời, lập tức, nước mắt cuồn cuộn chảy.
Tam tiểu thư không dám tin nhìn nàng, vẻ mặt oán độc, cả người run run, bộ dạng tê điếng.
Quế Ngọc xông lên, giải thích thân phận Tô Mạt.
Đại tiểu thư trong mắt hiện lên một tia thất vọng, ánh mắt trong trẻo lập tức ảm đạm, lẳng lặng ngồi ở ghế lan can, ngơ ngác không nói được lời nào.
Tam tiểu thư lại càng oán hận, nhất là xem Tô Mạt được lão phu nhân yêu thương như thế, nàng đem miệng thoáng nhìn, hừ một tiếng, cũng không nói lời nào.
Tô Mạt âm thầm quan sát, phỏng đoán tâm tư lão phu nhân.
Nếu là gặp khách, tam tiểu thư cùng đại tiểu thư đã thất lễ, lão phu nhân hẳn là xấu hổ mới đúng, cũng sẽ không kêu các nàng đến mới đúng, không biết vì sao nàng cố tình thong dong mỉm cười?
Chẳng lẽ nàng hoài nghi cái gì?
Tô Mạt cười thầm, nàng mới không sợ hoài nghi.
Nàng căn bản không cho rằng mình là người Tô gia, cho nên cũng sẽ không lộ ra dấu vết gì, không có gì lưu luyến, cũng vốn không có gì thất vọng .
Chính là đại tiểu thư...... Nàng cảm thấy không đành lòng, đại tiểu thư thật vì tốt cho nàng , nay quang cảnh như vậy.
Lòng của nàng có điểm chua xót, bởi vì đại tỷ tỷ càng hao gầy, nay khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng càng phát ra mãnh liệt, thậm chí mang theo một loại đoạn tuyệt.
Nàng nhìn trộm đại tiểu thư, ánh mắt lại chống lại tam tiểu thư.
Tam tiểu thư nay chân khập khiễng, nguyên bản cái loại này vẻ mặt kiêu căng càng phát ra âm trầm , càng vài phần lạnh lẽo.
Tô Mạt khiêu khích trừng mắt nhìn nàng liếc một cái, quả nhiên, tam tiểu thư lập tức tức giận.
Tô Mạt cười thầm, thoạt nhìn Tô Hinh Nhi vĩnh viễn cũng không bớt phóng túng được.
Trong hoa viên bướm tung bay, Tô Mạt cao hứng nói:“Chúng ta đi bắt bướm đi.”
Nàng không cần ngồi ở chỗ này trừng đôi mắt nhỏ dối trá, nàng chỉ cần đạt tới mục đích của mình.
Không đợi lão phu nhân đồng ý nàng đã nhảy dựng lên, chạy đi bắt bướm, Quế Ngọc đành phải đuổi theo.
Nhị tiểu thư đứng dậy,“Tổ mẫu, ta đi đây.”
Nàng nói ra rồi đi xuống cùng Tô Mạt chơi đùa,“Dư tiểu thư, ngươi chậm một chút, kẻo ngã!”
Tô Mạt lại cố đuổi theo bướm,
một chút cũng không để ý tới nàng.
Trong đình đại tiểu thư suy nghĩ xuất thần, nghe âm thanh của Tô Mạt tim như bị đao cắt.
Nếu nhắm mắt lại, cơ hồ là không kém bao nhiêu, chính là tứ muội muội từ trước đến nay thật cẩn thận, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, chưa bao giờ bừa bãi cười như vậy.
Nàng cúi đầu lau lệ, sau đó đứng dậy, hành lễ nói:“Tổ mẫu, ta đi về trước .”
Thanh âm của nàng lạnh lùng , không có một chút tình cảm, mọi người cũng đều đã quen.
Lão phu nhân nhìn nàng một cái, thản nhiên nói:“Nhu nhi, mặc kệ như thế nào, bây giờ hay là sau này. Không ai có thể vì người khác lưng cả đời gánh nặng. Sống chết có số.”
Đại tiểu thư cười lạnh, đã không có hy vọng , chính là thản nhiên nói:“Chính là cháu gái không được yên tam thoải mái.”
Nàng kéo làn váy thật dài, đi rất chậm, lưng thẳng, thân hình nhỏ gầy dường như bị gió thổi đi.
Tam tiểu thư bĩu môi, châm chọc nói:“Giả bộ thanh cao thiện lương, Tô Mạt bị hại chết, chẳng lẽ nàng không có phần? Độc nương trừ bỏ nàng, muốn cho chúng ta đều chết cháy.”
Lão phu nhân mặt mày rùng mình, thản nhiên nói:“Tam nha đầu học đâu ra kiểu nói chuyện không có phép tắc như vậy? Nếu không thích ra ngoài, trở về phòng đi, mấy ngày nay đều không cần xuất môn.”
Tam tiểu thư biết, lão phu nhân lại cấm túc nàng.
Nàng đứng dậy, lạnh lùng nói:“Ta biết ngươi không thích ta, không thích nương ta. Ta cũng không trông cậy ngươi thích. Ngươi không cho ta đi gặp cha, không cho cha đến xem ta, hừ, đừng cho là ta không biết tâm tư của ngươi. Đỗ di nương đắc lực của ngươi cùng tiện chủng của nàng đã chết. Ngươi có tìm người tương tự đến, các nàng cũng đã chết. Sẽ không trở về .”
Lão phu nhân mí mắt nhảy dựng, trên mặt dần dần hiện ra uất giận, nàng lạnh lùng nói:“Các ngươi đó dạy tiểu thư như vậy?”
Vài vị giáo dẫn mụ mụ lập tức ôm tam tiểu thư đi, mặc cho nàng khóc kêu đánh chửi, không có người để ý tới.
Lão phu nhân chìm vào trên ghế, mặt trầm như nước, tựa hồ lâm vào trầm tư thật sâu.
Hương ngọc tiến lên thay cho nàng ly trà nóng,“Lão phu nhân, đừng khổ sở . Gia đình này còn dựa vào ngài. Ngài cũng không thể thương tâm.”
Trong đình đại tiểu thư suy nghĩ xuất thần, nghe âm thanh của Tô Mạt tim như bị đao cắt.
Nếu nhắm mắt lại, cơ hồ là không kém bao nhiêu, chính là tứ muội muội từ trước đến nay thật cẩn thận, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, chưa bao giờ bừa bãi cười như vậy.
Nàng cúi đầu lau lệ, sau đó đứng dậy, hành lễ nói:“Tổ mẫu, ta đi về trước .”
Thanh âm của nàng lạnh lùng , không có một chút tình cảm, mọi người cũng đều đã quen.
Lão phu nhân nhìn nàng một cái, thản nhiên nói:“Nhu nhi, mặc kệ như thế nào, bây giờ hay là sau này. Không ai có thể vì người khác lưng cả đời gánh nặng. Sống chết có số.”
Đại tiểu thư cười lạnh, đã không có hy vọng , chính là thản nhiên nói:“Chính là cháu gái không được yên tam thoải mái.”
Nàng kéo làn váy thật dài, đi rất chậm, lưng thẳng, thân hình nhỏ gầy dường như bị gió thổi đi.
Tam tiểu thư bĩu môi, châm chọc nói:“Giả bộ thanh cao thiện lương, Tô Mạt bị hại chết, chẳng lẽ nàng không có phần? Độc nương trừ bỏ nàng, muốn cho chúng ta đều chết cháy.”
Lão phu nhân mặt mày rùng mình, thản nhiên nói:“Tam nha đầu học đâu ra kiểu nói chuyện không có phép tắc như vậy? Nếu không thích ra ngoài, trở về phòng đi, mấy ngày nay đều không cần xuất môn.”
Tam tiểu thư biết, lão phu nhân lại cấm túc nàng.
Nàng đứng dậy, lạnh lùng nói:“Ta biết ngươi không thích ta, không thích nương ta. Ta cũng không trông cậy ngươi thích. Ngươi không cho ta đi gặp cha, không cho cha đến xem ta, hừ, đừng cho là ta không biết tâm tư của ngươi. Đỗ di nương đắc lực của ngươi cùng tiện chủng của nàng đã chết. Ngươi có tìm người tương tự đến, các nàng cũng đã chết. Sẽ không trở về .”
Lão phu nhân mí mắt nhảy dựng, trên mặt dần dần hiện ra uất giận, nàng lạnh lùng nói:“Các ngươi đó dạy tiểu thư như vậy?”
Vài vị giáo dẫn mụ mụ lập tức ôm tam tiểu thư đi, mặc cho nàng khóc kêu đánh chửi, không có người để ý tới.
Lão phu nhân chìm vào trên ghế, mặt trầm như nước, tựa hồ lâm vào trầm tư thật sâu.
Hương ngọc tiến lên thay cho nàng ly trà nóng,“Lão phu nhân, đừng khổ sở . Gia đình này còn dựa vào ngài. Ngài cũng không thể thương tâm.”
Lão phu nhân nhếch lưng, mặt
mày lạnh lẽo, thản nhiên nói:“Đem rượu và thức ăn, thưởng cho mấy phu nhân.”
Hương ngọc lập tức phân phó.
Bên kia Tô Mạt chạy trốn vui đùa, nàng dẫn theo làn váy đuổi theo con bướm.
Nhị tiểu thư nghiêng ngả lảo đảo đuổi nàng.
Thấm thoắt đã qua mấy cái cửa, nhị tiểu thư thanh âm càng ngày càng xa,“Dư muội muội, đừng chạy về hướng đó.”
Tô Mạt cười lạnh, giương mắt nhìn nhìn, nơi này là sân của Tô Nhân Vũ. Hắn cùng Vương phu nhân một trước một sau ở đó.
Nàng cười hì hì chạy đi vào,“Ầm” Một tiếng, một người mang khay đổ hết mọi thứ xuống đất, ngơ ngác nhìn nàng.
Hai mắt trừng trừng, sắc mặt trắng bệch .
Tô Mạt khẽ mỉm cười, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn, cười nói:“Ngươi không phải cũng nghĩ ta giống tứ tiểu thư của các ngươi chứ?”
Hương ngọc lập tức phân phó.
Bên kia Tô Mạt chạy trốn vui đùa, nàng dẫn theo làn váy đuổi theo con bướm.
Nhị tiểu thư nghiêng ngả lảo đảo đuổi nàng.
Thấm thoắt đã qua mấy cái cửa, nhị tiểu thư thanh âm càng ngày càng xa,“Dư muội muội, đừng chạy về hướng đó.”
Tô Mạt cười lạnh, giương mắt nhìn nhìn, nơi này là sân của Tô Nhân Vũ. Hắn cùng Vương phu nhân một trước một sau ở đó.
Nàng cười hì hì chạy đi vào,“Ầm” Một tiếng, một người mang khay đổ hết mọi thứ xuống đất, ngơ ngác nhìn nàng.
Hai mắt trừng trừng, sắc mặt trắng bệch .
Tô Mạt khẽ mỉm cười, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn, cười nói:“Ngươi không phải cũng nghĩ ta giống tứ tiểu thư của các ngươi chứ?”
Trước mắt người này đúng là Hỉ Thước, nàng nhìn búi tóc, thoạt nhìn là làm di nương.
Nàng cũng gầy, sự cương quyết càng phát ra rõ ràng, kinh ngạc nhìn nàng, rất giống thấy quỷ, sắc mặt biểu tình phi thường phức tạp.
Trong phòng truyền đến thanh âm của Tô Nhân Vũ, trầm thấp khàn khàn, hỗn loạn ho khan,“Hỉ Thước, là ai a?”
Tô Mạt không biết vì sao, cảm thấy đau xót, Tô Nhân Vũ là nam nhân làm bằng sắt, cương mãnh quyết đoán, nam nhân như ngựa chiến, cũng bị bệnh sao?
Là vì sao? Bởi vì Tô Hinh Nhi bị chặt đứt chân?
Bởi vì lão phu nhân đối với Tô Hinh Nhi bài xích?
Hỉ Thước đáp:“Là khách mới tới Dư tiểu thư, nàng từ thương châu đến, cùng một vị Tĩnh thiếu gia, là bằng hữu đại thiếu gia.”
Tô Nhân Vũ à một tiếng, thanh âm lại chìm xuống, giống như muốn chìm vào trong bóng đêm khôn cùng.
Ma xui quỷ khiến , Tô Mạt lớn tiếng nói:“Ta muốn qua bên kia bắt con bướm .”
Nói xong nàng liền chạy đến.
Phía sau truyền đến thanh âm lách cách, nàng cũng không để ý, chỉ để ý một hơi chạy đi, nhị tiểu thư rốt cục đuổi theo,“Dư muội muội, ngươi không có việc gì chứ?”
Tô Mạt lắc đầu, cười nói:“Vừa rồi dọa một vị con dâu, ha ha, chúng ta đi mau.”
Bên kia trong viện Tô Nhân Vũ từng bước chới với, trên người hư nhuyễn vô lực, lập tức ngã sấp xuống ở trước cửa, hắn cũng không để ý ngẩng đầu nhìn người đi qua.
Chỉ nhìn thấy một bóng dáng
nho nhỏ, sôi nổi ......
Như trong trí nhớ, hắn cả người một trận lạnh một trận nóng, ngất đi.
Hỉ Thước hoảng hốt bước lên phía trước dìu hắn, chảy lệ nói:“Lão gia, lão gia, ngài làm sao vậy.”
Nàng thật vất vả đưa hắn vào phòng, cho hắn nằm ở trên tháp mềm mại, hắn lại gắt gao lôi tay nàng, trừng mắt nhìn nàng.
Tô Nhân Vũ thân hình cao lớn, nguyên bản phong thần tuấn lãng, nay lại gầy, sắc mặt sạm đen, Hỉ Thước lòng chua xót rốt cuộc nhịn không được khóc lên.
“Nói, nói......” Hắn cầm lấy tay nàng, nàng đau mồ hôi lạnh chảy ròng.
Hỉ Thước trấn an hắn, xoa ngực cho hắn,“Lão gia, ngài đừng kích động, đừng kích động, thật bộ dạng rất giống tứ tiểu thư, nhưng là, nhưng là không phải tứ tiểu thư . Nàng từ phương bắc thương châu đến, cùng một vị Tĩnh thiếu gia. Trên đường gặp được đại thiếu gia, đại thiếu gia mời hắn đến chơi. Nô tỳ đều hỏi thăm qua.”
Tô Nhân Vũ âm trầm nhìn nàng,“Ngươi hỏi thăm qua, vì sao không nói cho ta biết.”
Hỉ Thước chảy lệ, nức nở nói:“Nô tỳ sợ làm cho lão gia không vui, bất quá là giống như ngày thường thôi.”
Tô Nhân Vũ giống như bị ai lấy mất hồn, ánh mắt trống rỗng, trầm ở trên tháp.
Hỉ Thước nhìn hắn không khí trầm lặng trên mặt giống như mang một tầng bụi, cả người không tức giận, nhất thời trong lòng đau đớn, quỳ gối trước mặt nói:“Lão gia, van cầu ngài, van cầu ngài không buông tha cho.”
Tô Nhân Vũ nhẹ nhàng mà nhắm mắt lại, trước mắt là cố doanh nhi tuyệt sắc khuynh thành, như nước trong veo mắt, sau đó lại là Tô Mạt kia khuôn mặt nhỏ nhắn, trừng mắt đen, vỗ bàn muốn cùng hắn nhất quyết sinh tử.
Một ngày kia, chơi cờ ban đêm, Tô Hinh Nhi quấy khóc, Mạt Mạt từng mãn nhãn khát vọng nhìn hắn, hy vọng hắn có thể lưu lại, cùng nàng trong chốc lát.
Nhưng hắn......
Tô Nhân Vũ ngực quặn đau, gắt gao nắm chặt ngực mình, giống như bị ai lăng trì ra từng mảnh.
Hắn vì sao, vì sao không lưu lại, không đối với nàng tốt một chút, biết vậy đã làm......
Biết vậy đã làm, hắn rơi lệ đầy mặt, tim như bị đao cắt.
Như trong trí nhớ, hắn cả người một trận lạnh một trận nóng, ngất đi.
Hỉ Thước hoảng hốt bước lên phía trước dìu hắn, chảy lệ nói:“Lão gia, lão gia, ngài làm sao vậy.”
Nàng thật vất vả đưa hắn vào phòng, cho hắn nằm ở trên tháp mềm mại, hắn lại gắt gao lôi tay nàng, trừng mắt nhìn nàng.
Tô Nhân Vũ thân hình cao lớn, nguyên bản phong thần tuấn lãng, nay lại gầy, sắc mặt sạm đen, Hỉ Thước lòng chua xót rốt cuộc nhịn không được khóc lên.
“Nói, nói......” Hắn cầm lấy tay nàng, nàng đau mồ hôi lạnh chảy ròng.
Hỉ Thước trấn an hắn, xoa ngực cho hắn,“Lão gia, ngài đừng kích động, đừng kích động, thật bộ dạng rất giống tứ tiểu thư, nhưng là, nhưng là không phải tứ tiểu thư . Nàng từ phương bắc thương châu đến, cùng một vị Tĩnh thiếu gia. Trên đường gặp được đại thiếu gia, đại thiếu gia mời hắn đến chơi. Nô tỳ đều hỏi thăm qua.”
Tô Nhân Vũ âm trầm nhìn nàng,“Ngươi hỏi thăm qua, vì sao không nói cho ta biết.”
Hỉ Thước chảy lệ, nức nở nói:“Nô tỳ sợ làm cho lão gia không vui, bất quá là giống như ngày thường thôi.”
Tô Nhân Vũ giống như bị ai lấy mất hồn, ánh mắt trống rỗng, trầm ở trên tháp.
Hỉ Thước nhìn hắn không khí trầm lặng trên mặt giống như mang một tầng bụi, cả người không tức giận, nhất thời trong lòng đau đớn, quỳ gối trước mặt nói:“Lão gia, van cầu ngài, van cầu ngài không buông tha cho.”
Tô Nhân Vũ nhẹ nhàng mà nhắm mắt lại, trước mắt là cố doanh nhi tuyệt sắc khuynh thành, như nước trong veo mắt, sau đó lại là Tô Mạt kia khuôn mặt nhỏ nhắn, trừng mắt đen, vỗ bàn muốn cùng hắn nhất quyết sinh tử.
Một ngày kia, chơi cờ ban đêm, Tô Hinh Nhi quấy khóc, Mạt Mạt từng mãn nhãn khát vọng nhìn hắn, hy vọng hắn có thể lưu lại, cùng nàng trong chốc lát.
Nhưng hắn......
Tô Nhân Vũ ngực quặn đau, gắt gao nắm chặt ngực mình, giống như bị ai lăng trì ra từng mảnh.
Hắn vì sao, vì sao không lưu lại, không đối với nàng tốt một chút, biết vậy đã làm......
Biết vậy đã làm, hắn rơi lệ đầy mặt, tim như bị đao cắt.
Nay nhớ tới những lời này của
nàng, một câu cũng làm cho hắn sống không bằng chết, thống khổ?
Nàng nói chỉ mong không cần biết vậy chẳng làm, nàng nói......
Tô Nhân Vũ trong mắt đột nhiên sáng ngời, nàng có phải đã sớm biết cái gì?
Hắn đột nhiên thân thể mạnh mẽ, dọa Hỉ Thước nhảy dựng, hắn cầm tay Hỉ Thước, dùng toàn bộ sức,“Đi gọi đại thiếu gia đến, ta có lời hỏi hắn. Còn có, rửa mặt chải đầu, thay quần áo cho ta, ta muốn đi gặp vị Tĩnh thiếu gia kia.”
Hỉ Thước nhìn hắn nguyên bản không khí trầm lặng đột nhiên sức sống bừng bừng, cảm thấy vui mừng, lập tức đáp:“Nô tỳ đi phân phó người đến.”
Tô Nhân Vũ sau khi bị bệnh, trừ Hỉ Thước ai cũng không được tới gần, nay tự nhiên muốn tìm người tới nghe sai bảo.
Bên kia Tô Mạt cùng nhị tiểu thư chơi, trong chốc lát đi tới trước sân bị đốt cháy của đại tiểu thư, nay nơi đó đã thành một ao sen.
Còn chưa làm xong, mơ hồ thấy đá lởm chởm, hoa và cây mọc sum suê.
Tô Mạt hiếu kỳ nói:“Nơi đó là muốn đào ao sen sao? Nhưng trong viện này không phải rất nhiều ao sen sao? Như thế nào còn đào?”
Nhị tiểu thư cười nói:“Là như vậy, nơi này là sân của đại tỷ tỷ của ta, lúc lễ mừng năm mới, tổ mẫu nói, thủy có thể khắc hỏa, nên cho người đào ao này.”
Tô Mạt biểu hiện ra bộ dạng không hiếu kỳ, cười nói:“Đi lấy nước là đáng sợ nhất. Quê ta có một năm bị hỏa thiêu, thiêu một mảnh lớn, đều không nhà để về .”
Nhị tiểu thư thử hỏi:“Nhà Dư muội muội cũng là khi đó suy tàn?”
Tô Mạt lắc đầu,“Không phải, sau khi ông ngoại bà ngoại ta qua đời, cậu mợ ta liền đuổi cha ta nương ta đi. Nguyên bản nhà của ta cũng nghèo, cha ta đã bị mọi người xem thường, ông ngoại bà ngoại không có, liền càng khó lường .”
Nàng cúi đầu lấy tay áo lau nước mắt, nhị tiểu thư xem nàng không giống giả vờ, an ủi nói:“Dư muội muội cũng không cần quá đau buồn. Tĩnh thiếu gia chiếu cố ngươi như vậy.”
Nói đến Tĩnh thiếu gia, nàng không cho phép trái tim mình nhảy lên, mọi người đều nói như đại ca nhị ca là vạn dặm mới tìm được một người, nàng vụng trộm vừa thấy, vị Tĩnh thiếu gia kia quả thực là...... Nhân trung long phượng, thế gian khó gặp người tuấn nhã như vậy.
Nhị tiểu thư vốn là trưởng thành sớm, trong lòng vẫn mưu tính về sau muốn tìm một hôn nhân tốt, nếu không cả đời mình đã bị hủy.
Nàng nói chỉ mong không cần biết vậy chẳng làm, nàng nói......
Tô Nhân Vũ trong mắt đột nhiên sáng ngời, nàng có phải đã sớm biết cái gì?
Hắn đột nhiên thân thể mạnh mẽ, dọa Hỉ Thước nhảy dựng, hắn cầm tay Hỉ Thước, dùng toàn bộ sức,“Đi gọi đại thiếu gia đến, ta có lời hỏi hắn. Còn có, rửa mặt chải đầu, thay quần áo cho ta, ta muốn đi gặp vị Tĩnh thiếu gia kia.”
Hỉ Thước nhìn hắn nguyên bản không khí trầm lặng đột nhiên sức sống bừng bừng, cảm thấy vui mừng, lập tức đáp:“Nô tỳ đi phân phó người đến.”
Tô Nhân Vũ sau khi bị bệnh, trừ Hỉ Thước ai cũng không được tới gần, nay tự nhiên muốn tìm người tới nghe sai bảo.
Bên kia Tô Mạt cùng nhị tiểu thư chơi, trong chốc lát đi tới trước sân bị đốt cháy của đại tiểu thư, nay nơi đó đã thành một ao sen.
Còn chưa làm xong, mơ hồ thấy đá lởm chởm, hoa và cây mọc sum suê.
Tô Mạt hiếu kỳ nói:“Nơi đó là muốn đào ao sen sao? Nhưng trong viện này không phải rất nhiều ao sen sao? Như thế nào còn đào?”
Nhị tiểu thư cười nói:“Là như vậy, nơi này là sân của đại tỷ tỷ của ta, lúc lễ mừng năm mới, tổ mẫu nói, thủy có thể khắc hỏa, nên cho người đào ao này.”
Tô Mạt biểu hiện ra bộ dạng không hiếu kỳ, cười nói:“Đi lấy nước là đáng sợ nhất. Quê ta có một năm bị hỏa thiêu, thiêu một mảnh lớn, đều không nhà để về .”
Nhị tiểu thư thử hỏi:“Nhà Dư muội muội cũng là khi đó suy tàn?”
Tô Mạt lắc đầu,“Không phải, sau khi ông ngoại bà ngoại ta qua đời, cậu mợ ta liền đuổi cha ta nương ta đi. Nguyên bản nhà của ta cũng nghèo, cha ta đã bị mọi người xem thường, ông ngoại bà ngoại không có, liền càng khó lường .”
Nàng cúi đầu lấy tay áo lau nước mắt, nhị tiểu thư xem nàng không giống giả vờ, an ủi nói:“Dư muội muội cũng không cần quá đau buồn. Tĩnh thiếu gia chiếu cố ngươi như vậy.”
Nói đến Tĩnh thiếu gia, nàng không cho phép trái tim mình nhảy lên, mọi người đều nói như đại ca nhị ca là vạn dặm mới tìm được một người, nàng vụng trộm vừa thấy, vị Tĩnh thiếu gia kia quả thực là...... Nhân trung long phượng, thế gian khó gặp người tuấn nhã như vậy.
Nhị tiểu thư vốn là trưởng thành sớm, trong lòng vẫn mưu tính về sau muốn tìm một hôn nhân tốt, nếu không cả đời mình đã bị hủy.
“Tĩnh thiếu gia là bà con xa
biểu ca bên nhà gì ta.”
Tô Mạt cười hì hì nói, dù sao tạm thời nói dối, rời Tô gia liền không sao cả, cũng không sợ cái gì.
Nhị tiểu thư hai mắt sáng ngời, biểu ca? Nàng thân thiện kéo tay Tô Mạt, thân thiết nói:“Muội muội phúc khí tốt, có như vậy mới được biểu ca yêu thương.”
Tô Mạt rũ mắt xuống,“Nhị tỷ tỷ không phải còn có ca ca tỷ tỷ sao, còn có cha mẹ tổ mẫu...... Như thế nào ngược lại đến hâm mộ ta là cô nhi?”
Nhị tiểu thư ngẩn ra, vừa cười.
Tô Mạt cùng nàng đi một lúc sau, hỏi:“ Phu nhân các ngươi không phải thân thể tốt lắm sao? Như thế nào lại không thấy?”
Nhị tiểu thư lắc đầu thấp giọng nói:“Muội muội vẫn là đừng hỏi , phu nhân chúng ta nay tin phật, mỗi ngày ăn chay niệm phật, cực ít gặp người . Người ngoài nếu như đi vào sân của nàng, nàng liền mắng .”
Tô Mạt gật gật đầu,“Ta đây không đi.”
Nàng xoay người, trong mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, làm sao có thể không đi, không cần cố sức nàng cũng có thể nhớ lại sắc mặt ra vẻ đạo mạo của Vương phu nhân kia.
Hết thảy đều là lợi thế của nàng, chẳng lẽ nàng có thể cam tâm bị lão phu nhân nhốt tại hậu viện ăn chay niệm phật?
Muốn nói Vương phu nhân nay một lòng hướng thiện, không bằng tin tưởng cá sấu là thật tình thương tâm rơi lệ.
Tô Trì lần này về nhà, là mang theo ý chỉ của hoàng đế , muốn Tô quốc Công vào kinh thành thành đảm nhiệm chức vị quan trọng.
Quốc Công bị bệnh, trong nhà có lão phu nhân, bọn họ chấp thuận chậm rãi thu xếp, cuối năm có thể đến kinh.
Cho nên Tô Trì cũng không sốt ruột, ngược lại cùng Tĩnh thiếu gia ở Ninh Châu du ngoạn, thuận tiện cùng một số thanh niên tài tuấn, ngâm thi làm phú, rất thích ý.
Tĩnh thiếu gia đối với việc này nguyên bản không có hứng thú, cũng không có cự tuyệt, còn biểu hiện ra rất thích hợp, Tô Trì liền nghĩ biện pháp mượn sức hắn, thầm nghĩ lưu lại một giao tình.
Dù sao mọi người đều biết, vị nhị hoàng tử này là người lạnh lùng, là không dễ dàng cùng người khác kết giao.
Hơn nữa Tô quốc Công thân thể cũng chuyển biến tốt, tiếp kiến khách, còn cùng Tĩnh thiếu gia uống một chút rượu.
Tô Mạt ở chỗ lão phu nhân, cùng đám người nhị tiểu thư mỗi ngày vui chơi giải trí, chơi đùa.
Tô Mạt mặt ngoài thanh sắc bất động, nội tâm lại cảm thấy tốt lắm vui cười...
Tô Mạt cười hì hì nói, dù sao tạm thời nói dối, rời Tô gia liền không sao cả, cũng không sợ cái gì.
Nhị tiểu thư hai mắt sáng ngời, biểu ca? Nàng thân thiện kéo tay Tô Mạt, thân thiết nói:“Muội muội phúc khí tốt, có như vậy mới được biểu ca yêu thương.”
Tô Mạt rũ mắt xuống,“Nhị tỷ tỷ không phải còn có ca ca tỷ tỷ sao, còn có cha mẹ tổ mẫu...... Như thế nào ngược lại đến hâm mộ ta là cô nhi?”
Nhị tiểu thư ngẩn ra, vừa cười.
Tô Mạt cùng nàng đi một lúc sau, hỏi:“ Phu nhân các ngươi không phải thân thể tốt lắm sao? Như thế nào lại không thấy?”
Nhị tiểu thư lắc đầu thấp giọng nói:“Muội muội vẫn là đừng hỏi , phu nhân chúng ta nay tin phật, mỗi ngày ăn chay niệm phật, cực ít gặp người . Người ngoài nếu như đi vào sân của nàng, nàng liền mắng .”
Tô Mạt gật gật đầu,“Ta đây không đi.”
Nàng xoay người, trong mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, làm sao có thể không đi, không cần cố sức nàng cũng có thể nhớ lại sắc mặt ra vẻ đạo mạo của Vương phu nhân kia.
Hết thảy đều là lợi thế của nàng, chẳng lẽ nàng có thể cam tâm bị lão phu nhân nhốt tại hậu viện ăn chay niệm phật?
Muốn nói Vương phu nhân nay một lòng hướng thiện, không bằng tin tưởng cá sấu là thật tình thương tâm rơi lệ.
Tô Trì lần này về nhà, là mang theo ý chỉ của hoàng đế , muốn Tô quốc Công vào kinh thành thành đảm nhiệm chức vị quan trọng.
Quốc Công bị bệnh, trong nhà có lão phu nhân, bọn họ chấp thuận chậm rãi thu xếp, cuối năm có thể đến kinh.
Cho nên Tô Trì cũng không sốt ruột, ngược lại cùng Tĩnh thiếu gia ở Ninh Châu du ngoạn, thuận tiện cùng một số thanh niên tài tuấn, ngâm thi làm phú, rất thích ý.
Tĩnh thiếu gia đối với việc này nguyên bản không có hứng thú, cũng không có cự tuyệt, còn biểu hiện ra rất thích hợp, Tô Trì liền nghĩ biện pháp mượn sức hắn, thầm nghĩ lưu lại một giao tình.
Dù sao mọi người đều biết, vị nhị hoàng tử này là người lạnh lùng, là không dễ dàng cùng người khác kết giao.
Hơn nữa Tô quốc Công thân thể cũng chuyển biến tốt, tiếp kiến khách, còn cùng Tĩnh thiếu gia uống một chút rượu.
Tô Mạt ở chỗ lão phu nhân, cùng đám người nhị tiểu thư mỗi ngày vui chơi giải trí, chơi đùa.
Tô Mạt mặt ngoài thanh sắc bất động, nội tâm lại cảm thấy tốt lắm vui cười...
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment