CHƯƠNG 15 - CỤC CƯNG TỪ TRÊN TRỜI RƠI XUỐNG MẸ LƠ MƠ BA LẠNH LÙNG - TRUYỆN NGÔN TÌNH

CỤC CƯNG TỪ TRÊN TRỜI RƠI XUỐNG 
MẸ LƠ MƠ BA LẠNH LÙNG

Tác giả: Nguyệt Ảnh Đăng
Thể loại: Ngôn tình

CHƯƠNG 15:

Chủ nhiệm cảm thấy kỳ lạ: "Vậy sao được? Cô là nhân viên mà bị thương thì nhất định phải báo với cấp trên."

"Không, không," Cố Bảo Bảo gấp gáp, "Chủ nhiệm, tôi xin cô, nghìn vạn lần đừng nói cho anh ấy, đừng nói cho anh ấy!"

Cô lúc này mới phát hiện ra chân mình cũng bị thương, cơn đau từ hai nơi dần lan ra, cô nhíu chặt mày, trên mũi cũng hiện ra từng giọt mồ hôi rịn.

"Trước đừng nói, "Chủ nhiệm đỡ cô dậy: "Tôi đưa cô đi bệnh viện đã!"

Người nọ ra tay thật độc ác, vết thương của Cố Bảo Bảo phải khâu hai mươi mũi, cầm máu cũng mất hơn một giờ.

"Vết thương cô rất sâu, tốt nhất nên nằm viện quan sát hai ngày đi." Y tá vừa băng bó kỹ cho cô, vừa lặp lại ý kiến của bác sĩ.

"Ở lại đi!" Chủ nhiệm thư ký nói mau, "Chỉ cần cô không sao là tốt rồi."

"Chủ nhiệm, tôi..." Cô không thể nằm viện được a, ai sẽ chăm sóc Nhạc Nhạc đây?

"Đừng nói nữa," Chủ nhiệm cắt ngang lời cô, "Muốn tôi giữ bí mật thì ngoan ngoãn nằm viện đi!"

Cố Bảo Bảo sửng sốt, đành phải mỉm cười không nói cái gì nữa.


Chỉ cần hắn không biết là được!

Không muốn cho hắn biết, không muốn hắn tưởng cô lại đang chơi trò đùa gì nữa.

Chủ nhiệm có phần áy náy: "Đều tại tôi bảo cô tăng ca sớm như thế, cô mới bị thương!"

Cô lắc đầu, nhịn không được khó hiểu: "Chủ nhiệm, rốt cuộc là chuyện gì vậy?"

"Không phải vì chuyện bản giá sàn đó sao!" Chủ nhiệm nhún vai, "Nghe nói trong nhà tổng giám đốc từng bị "lục soát", có thể là không tìm được mới tới phòng làm việc."

"A?" Cố Bảo Bảo kinh hãi, không chút nghĩ ngợi hỏi: "Vậy Hoan Hoan không có sao chứ?"

Chủ nhiệm sững sờ, mặc dù thấy kỳ lạ trước sự lo lắng của cô nhưng vẫn trả lời: "Bình thường thái tử gia đều ở nhà ông nội, không ở nhà tổng giám đốc, hơn nữa đối phương là muốn bản giá sàn, cũng chẳng muốn làm bị thương người khác. Vừa rồi cô nhất định là quá anh dũng mới bị thương hả?"

"A..." Cô vội cúi đầu che dấu sự hoảng loạn của mình, "Đúng vậy, đúng vậy."

Chủ nhiệm thư ký cười: "Cô nghỉ ngơi cho tốt, bên phía tổng giám đốc tôi biết nói thế nào, tôi về trước sắp xếp văn kiện khẩn cấp đây."

Cô quay lại công ty, Mục Tư Viễn nhận được điện thoại liền chạy tới.

"Văn kiện trong két tại sao không bị trộm đi?" Không nghĩ tới vừa vào hắn đã nói một câu như thế.

Cô kinh ngạc: "Tổng giám đốc, cái này...?"

Mục Tư Viễn cũng nghi hoặc: "Tôi cố ý để bộ hậu cần rạng sáng đã chuyên chở hàng hóa chính là vì để cho người trà trộn vào lấy đi văn kiện này, hơn nữa người đã vào, văn kiện lại không có bị lấy đi? !"

Đây tuyệt đối là điều chủ nhiệm thư ký không có nghĩ tới, cô cũng không biết nên nói cái gì.

"Có chuyện gì?" Mục Tư Viễn nhìn sắc mặt khác thường của cô: "Cô tới sớm như thế, có đụng phải người kia?"

Chủ nhiệm gật đầu, lại lắc đầu, "Ai," Cô còn đang kinh ngạc, không khỏi lẩm bẩm: "Xem ra cô Cố nhận một nhát đâm vô ích rồi."

"Cô nói gì?"

Tiếng kinh sợ của Mục Tư Viễn gọi cô lại, "Tôi... Không nói gì cả!"

Cô vội lắc đầu, chuyển chủ đề: "Tổng giám đốc, vậy làm sao bây giờ?"

Mục Tư Viễn há bị dắt mũi dễ như vậy: "Cô vừa nói gì mà cô Cố?"

Bọn họ đều biết cô Cố có lẽ chỉ có một mình Cố Bảo Bảo!

"Nói rõ ràng!" Hắn ra lệnh.

Chủ nhiệm bất đắc dĩ, đành phải đem chuyện xảy ra lúc sáng nói lại, còn nói cho hắn biết Cố Bảo Bảo xin cô nhất định không được nói chuyện này ra.

Mục Tư Viễn trầm mặt nghe, trong đôi mắt sâu thẳm không có một gợn sóng khiến người ta không nhìn ra được hắn đang nghĩ gì, chủ nhiệm thư ký đành phải ra ngoài trước.

Hồi lâu, hắn mới ngẩng lên, nhìn bình hoa thủy tinh đặt trên giá sách.

Toàn bộ bình được làm từ ngọc bích, dùng hai loại bảo thạch hai màu hồng lam tô điểm, mặc dù trông vẻ xinh xắn nhưng lại có giá trị liên thành.

Năm đó vì có thể mua nó ở buổi đấu giá, Cố Bảo Bảo ba ngày ba đêm không nghỉ, thu thập tài liệu, phân tích giá cả, thăm dò giá người mua mới thuận lợi đem nó về.

Mà mọi thứ chỉ vì hắn từng nhìn thấy vật đấy trên sách đấu giá rồi thuận miệng nói một câu: Cái này không tồi!

Cho nên, hắn có thể tưởng tượng, Cố Bảo Bảo nhất định tưởng tên trộm xông vào phòng làm việc của hắn, muốn lấy đi những món đồ cổ mà hắn "thích" này.


Hắn đi ra cầm bình hoa trên tay, thích không? Dường như không, nhưng vì sao kể từ lúc cô mua cho hắn, hắn vẫn để bên cạnh?

Là thói quen ư? Có lẽ.

******************************

Rời khỏi văn phòng thì đã sáu giờ chiều, trời đông giá rét nên đêm tới sớm, bên ngoài đã tối om.

Xe Mục Tư Viễn dừng lại ở đèn đỏ ngã tư đường, bên trái là về biệt thự, bên phải là đường đi bệnh viện.

Chốc lát, đèn đỏ tắt, đèn xanh sáng lên, chiếc Porche của hắn như một con quái vật lớn đứng chắn giữa đường.

"Tin tin..." Tiếng còi nổi lên bốn phía, hắn ngẩn ngơ, cơ hồ là không do dự đi sang bên phải.

Trên đường tới bệnh viện, bao giờ cũng có rất nhiều cửa hàng hoa tươi, từng cơn gió mát thổi tới làm hương hoa bách hợp lọt vào mũi.

"Anh Tư Viễn, anh có biết hoa bách hợp màu hồng không?"

"Không biết."


"Vậy để em nói cho anh biết, đó là giống hoa mới, cánh hoa có màu hồng, có hương thơm của bách hợp. Anh có thể mua tặng em không?"

"Không thể!"

"Vì sao?"

"Anh chỉ mua hoa tặng người anh yêu. Nhưng em không phải!"

"... Anh Tư Viễn, kỳ thực... Kỳ thực giữa bạn bè cũng có thể tặng hoa mà!"

Như thế phải không? Hắn dừng xe ở ven đường, quay cửa kính xe xuống nói với em gái trong tiệm hoa: "Có phấn (hồng nhạt) bách hợp không?"

"Có, anh muốn mua mấy đóa?"

Hắn trầm ngâm, "Tám mươi tám."

Cố Bảo Bảo, trước đây không có tặng em, lần này bổ túc cho em vậy.

"Em sao lại vậy?" Công Tôn Diệp vội vã vào phòng bệnh, lo lắng hỏi.

Vừa rồi nghe cô ấp a ấp úng nói đang ở bệnh viện, vốn đang cùng khách hàng ăn cơm hắn lập tức chạy tới.

"Em không sao," Cố Bảo Bảo rất áy náy, "Chỉ trẹo chân thôi mà, anh không cần chạy tới đâu."

Công Tôn Diệp tức giận trợn mắt nhìn cô, chỉ về phía cánh tay cô: "Vậy đây là gì?"

"Thật sự không sao mà," Cô kéo tay hắn bảo hắn ngồi xuống, "Chỉ bị thương một chút thôi."

Công Tôn Diệp ngồi xuống, sắc mặt vẫn âm trầm như trước, cô ấy có hiểu hay không, hắn tức là vì lúc cô ấy bị thương không có gọi cho hắn trước tiên.

Người cô muốn dựa vào nhất là tên kia, không phải hắn!

Nhưng mà sau khi thấy cô, cơn tức của hắn lại tiêu tan nhanh chóng.

Cố Bảo Bảo chính là có bản lãnh vậy đấy, thật làm hắn dở khóc dở cười!

"Bây giờ vết thương sao rồi?" Hắn cau mày nhìn điểm đỏ tươi thấm qua vải trắng, dường như vết thương còn đang chảy máu.

"Không đau nữa," Cố Bảo Bảo cười, chuyển chủ đề: "Em để Nhạc Nhạc ở trong trường, không muốn bé tới bệnh viện."

Thấy hắn nhướng mày, cô lập tức nói: "Anh cũng biết, Nhạc Nhạc ở cạnh anh tối không chịu ngủ mà."

Thực sự rất kỳ quái, từ nhỏ Nhạc Nhạc đã vậy, mặc dù bình thường bé và Công Tôn Diệp hay gặp nhau, nhưng vẫn không cách nào sống chung được.

"Nhạc Nhạc ghi hận anh đấy mà!" Công Tôn Diệp hừ một tiếng, "Đừng nhìn bé chỉ là một đứa bé, lúc mới sinh anh đã làm gì, bé đều rõ ràng, chỉ là không nói mà thôi."

"A Diệp, anh đừng nói vậy!"

Cô cắt ngang lời hắn, "Trước đây nếu không phải anh giúp em giữ lại Nhạc Nhạc, em chắc là... Đã không chịu nổi năm năm này."

"A?" Hắn chợt the thé giọng, liếc cô, "Em chịu đựng nổi? Anh còn tưởng em đã chịu đựng thành hoàng kiểm bà (thiếu phụ luống tuổi có chồng) rồi chứ!"

"Cái gì, anh mới là hoàng kiểm bà!" Cố Bảo Bảo đoạt lấy kính, tức giận hét lên.

Từ nhỏ cô đã sợ nhất là bị người ta nói thành hoàng kiểm bà.

"Xấu hổ quá, cả đời này anh cũng không thể làm hoàng kiểm bà được, nhiều lắm thì anh làm hoàng kiểm công thôi!"

"Ha ha!" Thì ra hắn cố ý chọc cô cười!

Bầu không khí thương tâm cứ vậy tiêu tan, khi Mục Tư Viễn đi tới cửa, nghe được chính là tiếng cười vui sướng trong trẻo của Cố Bảo Bảo!

Hắn ngây người dừng chân, tiếp đó là giọng Công Tôn Diệp: "Mà hôm nay em đi làm sớm vậy, có phải là bị thương ở công ty? Bảo Bảo, em có cần vì anh ta mà liều mạng vậy không hả?"

Nghe vậy, đôi mắt Cố Bảo Bảo rũ xuống, chốc sau lại ngước lên, ánh mắt trở nên kiên định: "A Diệp... Không phải vì anh ấy. Năm năm, còn chưa đủ để em quên đi quá khứ ư? Cố Bảo Bảo trước kia đã biến mất rồi."

"Bảo Bảo...!" Công Tôn Diệp hi vọng cô thật lòng quên đi mà không phải ép buộc bản thân như thế.

Liền thấy cô cười thư thái: "Một mình ngu ngốc mấy chục năm, chẳng lẽ còn chưa học được thông minh sao? A Diệp, anh đừng coi thường tình cảm của em!"

Cước bộ ngoài cửa có chút mất trật tự, lại nhanh chóng bỏ đi.

Mục Tư Viễn đi thẳng tới cửa bệnh viện, ném bó hoa vào thùng rác, cô không ngu ngốc nữa? Lẽ nào người ngu ngốc lại là hắn?

Hắn mở cửa xe rồi lao đi.

truyenhoangdung.blogspot.com

No comments

Powered by Blogger.