CHƯƠNG 14 - ÔM ĐƯỢC VƯƠNG GIA VỀ - LỤC HÀ TỬ - TRUYỆN XUYÊN KHÔNG
ÔM ĐƯỢC VƯƠNG GIA VỀ
Tác giả: Lục Hà Tử
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Hài
CHƯƠNG 14:
Thẩm Hoài Bích ngồi ở trên
cây hòe lớn ngẩn người.
Gần đầy, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của hắn quả thật khó nắm bắt. Cho dù là hắn tránh mặt nàng thì cũng không thể làm loạn thời gian sinh hoạt của mình như vậy chứ!
Đêm qua, nàng trèo lên cây hòe lớn đợi đến nửa đêm cũng không thấy hắn xuất hiện. Sau đó, nàng hỏi thăm được rằng, buổi chiều hắn đã trở về Vương Phủ. Nàng, chính mình đã chờ đợi vô vọng một hồi.
Mà hôm nay, nàng lại lên cây hòe đợi hắn, đến nửa đêm, tưởng rằng hắn lại đã về phủ vào một thời gian khác thì trước vương phủ liền xuất hiện một chiếc xe ngựa.
Tim nàng nhảy lên một cái, vội vàng cầm lấy ống nhòm, thiết nghĩ muốn nhìn hắn một cái.
Mới chỉ có hai ngày không thấy hắn, tại sao nàng lại cảm thấy thời gian đã qua rất lâu rồi?
Một ngày không gặp, dài tựa ba năm. Câu tục ngữ này quả đúng như vậy.
Hình ảnh hiện lên qua ống nhòm, đúng là Lý Văn Chinh, hắn từ trong xe ngựa đi ra.
Nàng chăm chú nhìn hắn. Ừ, cũng không có gì thay đổi so với hai ngày trước.
Lưu luyến nhìn hắn, lông mi dài, mũi thẳng tắp, khóe miệng hơn nhếch lên…
A, hắn cười với ai?
Nàng thấy hắn quay người lại, giống như đang chờ ai đó trên xe ngựa.
Tim Thẩm Hoài Bích như ngừng đập, kịch liệt co rút, tầm mắt chuyển về bên cạnh hắn.
Đứng cạnh hắn là một cô gái rất đẹp, mắt như thu thủy (xanh trong như nước mùa thu), dáng người uyển chuyển.
Thẩm Hoài Bích biết mình không nên nhìn tiếp, nhìn tiếp chính là nhìn trộm đời tư của hắn.
Nhưng mà, chính nàng hoàn toàn không nghe đại não chỉ huy, tay đưa ống nhòm đi theo bước chân của họ. Nàng nhìn bọn họ từ cửa vương phủ, đi qua ba cái đình viện, lại xuyên qua hàng lang chín khúc.
Lý Văn Chinh dừng bước, quay người nói với cô gái gì đó. Mĩ nhân cười một cái, tiến lên hai bước, đem tay mình đặt vào tay hắn.
Hắn đẩy cánh cửa viện.
Nơi kia là chủ viện của hắn, thường ngày hắn vẫn nghỉ ngơi ở đây.
Thẩm Hoài Bích tay cầm ống nhòm, trong lòng ngày càng căng thẳng.
Phong tục tập quán của Thiên triều vẫn còn rất truyền thống. Nữ nhân đàng hoàng nửa đêm tuyệt sẽ không chạy đến trong phòng nam nhân. Chẳng lẽ nữ nhân này… Chính là cái mà người ta gọi là kỹ nữ?
Vậy, hắn đây là đang… bao kỹ?
Đêm đen như mực, Thẩm Hoài Bích yên lặng ngồi đến nửa đêm mới hồn siêu phách lạc đi xuống cây hòe, trở lại khuê phòng, chôn mặt vào giữa hai đầu gối.
Gần đầy, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của hắn quả thật khó nắm bắt. Cho dù là hắn tránh mặt nàng thì cũng không thể làm loạn thời gian sinh hoạt của mình như vậy chứ!
Đêm qua, nàng trèo lên cây hòe lớn đợi đến nửa đêm cũng không thấy hắn xuất hiện. Sau đó, nàng hỏi thăm được rằng, buổi chiều hắn đã trở về Vương Phủ. Nàng, chính mình đã chờ đợi vô vọng một hồi.
Mà hôm nay, nàng lại lên cây hòe đợi hắn, đến nửa đêm, tưởng rằng hắn lại đã về phủ vào một thời gian khác thì trước vương phủ liền xuất hiện một chiếc xe ngựa.
Tim nàng nhảy lên một cái, vội vàng cầm lấy ống nhòm, thiết nghĩ muốn nhìn hắn một cái.
Mới chỉ có hai ngày không thấy hắn, tại sao nàng lại cảm thấy thời gian đã qua rất lâu rồi?
Một ngày không gặp, dài tựa ba năm. Câu tục ngữ này quả đúng như vậy.
Hình ảnh hiện lên qua ống nhòm, đúng là Lý Văn Chinh, hắn từ trong xe ngựa đi ra.
Nàng chăm chú nhìn hắn. Ừ, cũng không có gì thay đổi so với hai ngày trước.
Lưu luyến nhìn hắn, lông mi dài, mũi thẳng tắp, khóe miệng hơn nhếch lên…
A, hắn cười với ai?
Nàng thấy hắn quay người lại, giống như đang chờ ai đó trên xe ngựa.
Tim Thẩm Hoài Bích như ngừng đập, kịch liệt co rút, tầm mắt chuyển về bên cạnh hắn.
Đứng cạnh hắn là một cô gái rất đẹp, mắt như thu thủy (xanh trong như nước mùa thu), dáng người uyển chuyển.
Thẩm Hoài Bích biết mình không nên nhìn tiếp, nhìn tiếp chính là nhìn trộm đời tư của hắn.
Nhưng mà, chính nàng hoàn toàn không nghe đại não chỉ huy, tay đưa ống nhòm đi theo bước chân của họ. Nàng nhìn bọn họ từ cửa vương phủ, đi qua ba cái đình viện, lại xuyên qua hàng lang chín khúc.
Lý Văn Chinh dừng bước, quay người nói với cô gái gì đó. Mĩ nhân cười một cái, tiến lên hai bước, đem tay mình đặt vào tay hắn.
Hắn đẩy cánh cửa viện.
Nơi kia là chủ viện của hắn, thường ngày hắn vẫn nghỉ ngơi ở đây.
Thẩm Hoài Bích tay cầm ống nhòm, trong lòng ngày càng căng thẳng.
Phong tục tập quán của Thiên triều vẫn còn rất truyền thống. Nữ nhân đàng hoàng nửa đêm tuyệt sẽ không chạy đến trong phòng nam nhân. Chẳng lẽ nữ nhân này… Chính là cái mà người ta gọi là kỹ nữ?
Vậy, hắn đây là đang… bao kỹ?
Đêm đen như mực, Thẩm Hoài Bích yên lặng ngồi đến nửa đêm mới hồn siêu phách lạc đi xuống cây hòe, trở lại khuê phòng, chôn mặt vào giữa hai đầu gối.
Lý Văn Chinh kéo thiếu nữ vào
phòng thì lập tức buông tay. Thiếu nữ nhẹ nhàng theo sát phía sau hắn, đóng cửa
phòng xong, quan tâm lấy ly trà ôn nhu gọi: ''Vương gia uống ly trà đi!!'' Hắn
lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng, thấy vậy nàng chợt rùng mình một cái, đặt ly trà
xuống rồi đứng sang bên.
''Ngồi bên kia đi.'' Hắn đưa tay chỉ hướng đến cái ghế bên cạnh, thiếu nữ liền nghe lời ngồi xuống...
"Trên án thư có vài quyển sách ngươi tùy tiện cầm một cuốn đọc cho bổn vương nghe.'' Thiếu nữ cầm lên một quyển lật xem hai trang “A, Vương gia, đây là 'Đạo Đức Kinh'!”...
Lý Văn Chinh giọng điệu bình thường nói ''Đọc.''.
Thiếu nữ méo miệng muốn khóc lên.
Nàng là ai a, nàng là Đệ nhất kĩ nữ nổi tiếng nhất kinh thành, qua lại không biết bao nhiêu vương công quý tộc. Chỉ cần liếc mắt một cái liền có vô số nam nhân quỳ dưới váy của nàng...
Khang Vương gia ít đặt chân vào nơi trăng gió, vậy mà hôm nay lại cho người mời nàng vào phủ. Liễu Phiên Phiên vừa mừng vừa sợ, cho là câu được con cá lớn nên tỉ mỉ ăn mặc và trang điểm suốt cả buổi chiều!
Vốn là tất cả đều thật tốt, ai biết khi vào tới tẩm phòng hắn liền không để ý đến nàng, ánh mắt của nàng như ai oán nhìn Lý Văn Chinh nhưng ngay cả liếc mắt hắn cũng không thèm nhìn nàng lấy một cái.
Bất đắc dĩ nàng không thề làm gì khác là ủy khuất đọc “Đạo Đức Kinh”: ''Đạo khả đạo, phi thường đạo*, Danh khả danh, phi thường danh**''…
*đạo khả đạo, phi thường đạo: nói đúng là, quy luật cuộc sống là có khả năng nhận thức, là có thể nắm giữ, nhưng tuyệt đối không phải như chúng ta nhận thức bình thường.
**danh khả danh, phi thường danh: là nói, danh cùng lợi đích thực là có khả năng cầu được, nhưng không phải cái loại "Hư danh" bình thường; Hai câu này là nói cho chúng ta biết một đạo lý. Nếu chúng ta muốn chính xác nhận thức quy luật cuộc sống, chỉ có sống lâu trong quy luật thì mới có thể cầu được hoàn toàn danh cùng lợi thật sự.
Nàng vừa đọc nhưng trong lòng vô cùng tức giận. Nàng làm sai cái gì sao? Nàng cái gì cũng chưa làm, tại sao Vương gia đột nhiên không để ý tới nàng chứ??
Mới đọc có ba trang mà nàng đã cảm thấy buồn ngủ. Nàng gượng gạo ngước mắt lên nhìn Lý Văn Chinh một chút, lập tức thiếu chút nữa là thổ huyết. Vậy là trong lúc nàng đọc kinh thì hắn nằm ngủ!!...
''Thế này, thế này! Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!!?
...
Lý Văn Chinh gần đây công vụ nhiều nên tinh thần không tốt và mệt mỏi, vừa ngủ là một giấc thẳng tới sáng sớm. Cho đến lúc Nghênh Thuần ở bên ngoài thúc giục hắn vào triều, lúc này mới tỉnh lại.
Mở mắt thì nhớ lại trong phòng còn có một nữ tử vội vẫy tay sai người đưa Liễu Phiên Phiên trở về.
Hôm nay vào triều nói cái gì, chính hắn đều không nhớ, trong lòng chỉ nghĩ đêm qua cho người rước Liễu Phiên Phiên vào phủ không biết Thẩm Hoài Bích có thể là biết chuyện này hay không.
Không biết tức là nàng không cho người theo giám thị hắn!
Đã biết thì hắn sẽ không để cho nàng lại nói dối...
Bãi triều xong, hắn phải đi tới Đại Lý Tự Tam Đường hội thẩm, thẩm án một ngày, đến tối mới hồi phủ.
Đi lên bậc thang Bạch Ngọc, bước chân dừng lại theo thói quen nhìn phải nhìn trái một chút.
Ơ, hôm nay sao không có người hầu của Thẩm phủ đứng ở đại môn.
Sau khi nhìn một chút bên phải lại nhìn bên trái, cuối cùng ánh mắt rơi trên người của lính gác cổng. Người gác cổng rùng mình một cái nơm nớp lo sợ mở miệng:
''Vương gia, Thẩm phủ hôm nay không có phái người qua đây...!''
Lý Văn Chinh sắc mặt bỗng trầm xuống: ''Bổn Vương có hỏi ngươi sao? Thật to gan!!''
Người gác cổng sợ đến mức lập tức quỳ trên mặt đất: ''Tiểu nhân biết sai rồi, vương gia tha tội!''. Trong lòng hắn khóc không ra nước mắt, không phải ánh mắt vương gia nhìn hắn như vậy là muốn hắn nói chuyện sao!!??
Lý Văn Chinh sầm mặt bước qua đại môn đi vào vương phủ.
Hơn một tháng tới nay, lần đầu tiên không được ăn điểm tâm ngon lành, mà cũng không có nhận được bức thư gấp hình hạc giấy nào.
Ngày hôm sau cũng không có.
Ngày thứ ba cũng không nhận được!!
Trên mặt của hắn mây đen cuồng cuộn. Quả nhiên nàng đã biết, không ngờ nàng cho người giám thị hắn!!
Bọn hạ nhân Khang Vương phủ trong ba ngày này kêu khổ thấu trời. Bọn họ hầu hạ trong vương phủ cũng đã mười lăm hai mươi năm, nhưng chưa từng thấy tính tình Vương gia âm trầm khó dò giống như hiện tại.
Hậu viện của vương phủ có nuôi một đôi Bạch Hạc, Vương gia vô cùng thích bọn nó. Nhưng hôm qua không biết vì sao đột nhiên ra lệnh cho người bắt bọn nó đóng gói ném ra khỏi phủ phủ.
Thật thương cảm một đôi bạch hạc tiên phong đạo cốt, bị ném ra bên ngoài tiếng kêu so sánh với vịt còn thảm thiết hơn.
Buổi tối lúc về đến vương phủ, Lý Văn Chinh vừa đi lên bậc thang, người gác cửa theo như thường lệ cúi đầu hành lễ. Hắn nhìn bọn họ vài lần đột nhiên sắc mặt trầm xuống, hạ lệnh quản gia đuổi toàn bộ bọn họ, đổi người khác thay thế!
Nguyên nhân nhìn bọn hắn giống hung thần ác sát, không biết đã dọa chạy biết bao nhiêu người, không ai dám tiếp cận đại môn của Vương phủ!
Mấy ngày nay bầu không khí ở Vương phủ vô cùng căng thẳng, mà ở Tam Đường Hội Thẩm trong Đại Lý Tự cũng không ngoại lệ. Hắn phụ trách hội thẩm phạm nhân, nhắc tới chất vấn mà phàm là trả lời chậm hoặc không khai nhận, hắn lập tức cho người trực tiếp kéo xuống đánh bằng roi, đánh cho các phạm nhân thấy Khang Vương đều sợ đến phát run!!
Đại Lý Tự Khanh và Hình Bộ Thượng Thư hiệp đồng xét án đều co lại đứng ở một bên không dám nhiều lời, Khang Vương gia mấy ngày nay làm sao vậy? Quả thực là đằng đằng sát khí a!!
Đến ngày thứ tư, ban đêm khi Lý Văn Chinh trở lại vương phủ rốt cuộc tại cửa nhận được hộp lễ vật của Thẩm phủ đưa tới.
Hôm nay cái hộp so sánh với trước đây thì muốn lớn hơn nhiều, cũng nặng nhiều hơn. Ngón tay hắn khẽ chạm vào cái nơ hình con bướm, rốt cuộc không nhịn được bên trong chứa thứ gì hắn liền đi qua tiền đình sau đó mở ra...
A, không có điểm tâm chỉ có một quyển sách và một con hạc giấy..
Khó trách nặng như vậy.
Cái hộp kia gói quyển sách cũng thật là kỳ quái, chỉ dùng bìa sách màu lam bọc lại, ngoài bìa lại không có tên. Lý Văn Chinh đưa tay mở ra trang đầu, hử, nhìn đến tên viết bên trong trang sách.
Thấy rõ bên trong một hàng chữ thật lớn, hắn mở to trừng hai mắt, lại lấy tay dụi dụi mắt vài lần.
''Không nhìn lầm, thật sự không nhìn lầm!''
Khí nóng bốc lên, trong lòng như bị cái gì làm cho nghẹn, lại khó chịu đến mức thiếu chút nữa thổ huyết.
Bên trong trang sách nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh viết...
''Bệnh hoa liễu và cùng với phương thuốc bách khoa toàn thư.''
Hắn miễng cưỡng nhịn xuống tức giận, đọc xong nội dung trong sách.
Thật sự là... Nội dung rất đầy đủ một quyển sách.
Hắn cắn răng ném quyển sách sang một bên, cầm hạc giấy lên mở ra xem, hắn
muốn nhìn xem nàng giải thích thế nào!
Nhìn chữ viết quen thuộc được viết trên giấy màu xiên xẹo nằm thành hai hàng.
Chữ phía sau chính là một chuỗi dấu hiệu kỳ quái, hắn mặt dù xem không hiểu nhưng cũng đoán được là dùng cho biểu đạt tâm tình sục sôi mãnh liệt.
Trên giấy màu viết....
''Là nguy hiểm!''
"Triệu kỹ nữ là đáng xấu hổ!"
Nghênh Thuần đi theo chủ tử, ở phía sau thiếu chút nữa bị phản ứng của hắn hù chết.
Từ lúc mở cái hộp kia ra, sắc mặt của Vương gia lúc đỏ lúc trắng. Phải biết từ nhỏ hắn đã theo Vương gia, hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy Vương gia như vậy. Từ trước đến giờ Vương gia luôn là một bộ dáng thong dong, đâu có như bây giờ, một bụng hỏa nghiến răng nghiến lợi, hai mắt cũng sắp phun ra lửa rồi!
Lý Văn Chinh nén xuống nóng giận, hai hàng mi phát run. Tại đình viện thổi qua một hồi gió lạnh, hắn đột nhiên nở nụ cười lạnh: “Nàng nếu là muốn trách cứ thì đến đây đi! Nghênh Thuần đi xem một chút, người hầu của Thẩm phủ đã đi chưa. Nếu chưa có đi xa thì bảo người đưa hắn đến đây!”
Sau khi người hầu của Thẩm phủ hành lể với Vương gia, trong lòng vô cùng run sợ. Không biết Vương gia gọi hắn trở lại làm cái gì...?
''Ngồi bên kia đi.'' Hắn đưa tay chỉ hướng đến cái ghế bên cạnh, thiếu nữ liền nghe lời ngồi xuống...
"Trên án thư có vài quyển sách ngươi tùy tiện cầm một cuốn đọc cho bổn vương nghe.'' Thiếu nữ cầm lên một quyển lật xem hai trang “A, Vương gia, đây là 'Đạo Đức Kinh'!”...
Lý Văn Chinh giọng điệu bình thường nói ''Đọc.''.
Thiếu nữ méo miệng muốn khóc lên.
Nàng là ai a, nàng là Đệ nhất kĩ nữ nổi tiếng nhất kinh thành, qua lại không biết bao nhiêu vương công quý tộc. Chỉ cần liếc mắt một cái liền có vô số nam nhân quỳ dưới váy của nàng...
Khang Vương gia ít đặt chân vào nơi trăng gió, vậy mà hôm nay lại cho người mời nàng vào phủ. Liễu Phiên Phiên vừa mừng vừa sợ, cho là câu được con cá lớn nên tỉ mỉ ăn mặc và trang điểm suốt cả buổi chiều!
Vốn là tất cả đều thật tốt, ai biết khi vào tới tẩm phòng hắn liền không để ý đến nàng, ánh mắt của nàng như ai oán nhìn Lý Văn Chinh nhưng ngay cả liếc mắt hắn cũng không thèm nhìn nàng lấy một cái.
Bất đắc dĩ nàng không thề làm gì khác là ủy khuất đọc “Đạo Đức Kinh”: ''Đạo khả đạo, phi thường đạo*, Danh khả danh, phi thường danh**''…
*đạo khả đạo, phi thường đạo: nói đúng là, quy luật cuộc sống là có khả năng nhận thức, là có thể nắm giữ, nhưng tuyệt đối không phải như chúng ta nhận thức bình thường.
**danh khả danh, phi thường danh: là nói, danh cùng lợi đích thực là có khả năng cầu được, nhưng không phải cái loại "Hư danh" bình thường; Hai câu này là nói cho chúng ta biết một đạo lý. Nếu chúng ta muốn chính xác nhận thức quy luật cuộc sống, chỉ có sống lâu trong quy luật thì mới có thể cầu được hoàn toàn danh cùng lợi thật sự.
Nàng vừa đọc nhưng trong lòng vô cùng tức giận. Nàng làm sai cái gì sao? Nàng cái gì cũng chưa làm, tại sao Vương gia đột nhiên không để ý tới nàng chứ??
Mới đọc có ba trang mà nàng đã cảm thấy buồn ngủ. Nàng gượng gạo ngước mắt lên nhìn Lý Văn Chinh một chút, lập tức thiếu chút nữa là thổ huyết. Vậy là trong lúc nàng đọc kinh thì hắn nằm ngủ!!...
''Thế này, thế này! Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!!?
...
Lý Văn Chinh gần đây công vụ nhiều nên tinh thần không tốt và mệt mỏi, vừa ngủ là một giấc thẳng tới sáng sớm. Cho đến lúc Nghênh Thuần ở bên ngoài thúc giục hắn vào triều, lúc này mới tỉnh lại.
Mở mắt thì nhớ lại trong phòng còn có một nữ tử vội vẫy tay sai người đưa Liễu Phiên Phiên trở về.
Hôm nay vào triều nói cái gì, chính hắn đều không nhớ, trong lòng chỉ nghĩ đêm qua cho người rước Liễu Phiên Phiên vào phủ không biết Thẩm Hoài Bích có thể là biết chuyện này hay không.
Không biết tức là nàng không cho người theo giám thị hắn!
Đã biết thì hắn sẽ không để cho nàng lại nói dối...
Bãi triều xong, hắn phải đi tới Đại Lý Tự Tam Đường hội thẩm, thẩm án một ngày, đến tối mới hồi phủ.
Đi lên bậc thang Bạch Ngọc, bước chân dừng lại theo thói quen nhìn phải nhìn trái một chút.
Ơ, hôm nay sao không có người hầu của Thẩm phủ đứng ở đại môn.
Sau khi nhìn một chút bên phải lại nhìn bên trái, cuối cùng ánh mắt rơi trên người của lính gác cổng. Người gác cổng rùng mình một cái nơm nớp lo sợ mở miệng:
''Vương gia, Thẩm phủ hôm nay không có phái người qua đây...!''
Lý Văn Chinh sắc mặt bỗng trầm xuống: ''Bổn Vương có hỏi ngươi sao? Thật to gan!!''
Người gác cổng sợ đến mức lập tức quỳ trên mặt đất: ''Tiểu nhân biết sai rồi, vương gia tha tội!''. Trong lòng hắn khóc không ra nước mắt, không phải ánh mắt vương gia nhìn hắn như vậy là muốn hắn nói chuyện sao!!??
Lý Văn Chinh sầm mặt bước qua đại môn đi vào vương phủ.
Hơn một tháng tới nay, lần đầu tiên không được ăn điểm tâm ngon lành, mà cũng không có nhận được bức thư gấp hình hạc giấy nào.
Ngày hôm sau cũng không có.
Ngày thứ ba cũng không nhận được!!
Trên mặt của hắn mây đen cuồng cuộn. Quả nhiên nàng đã biết, không ngờ nàng cho người giám thị hắn!!
Bọn hạ nhân Khang Vương phủ trong ba ngày này kêu khổ thấu trời. Bọn họ hầu hạ trong vương phủ cũng đã mười lăm hai mươi năm, nhưng chưa từng thấy tính tình Vương gia âm trầm khó dò giống như hiện tại.
Hậu viện của vương phủ có nuôi một đôi Bạch Hạc, Vương gia vô cùng thích bọn nó. Nhưng hôm qua không biết vì sao đột nhiên ra lệnh cho người bắt bọn nó đóng gói ném ra khỏi phủ phủ.
Thật thương cảm một đôi bạch hạc tiên phong đạo cốt, bị ném ra bên ngoài tiếng kêu so sánh với vịt còn thảm thiết hơn.
Buổi tối lúc về đến vương phủ, Lý Văn Chinh vừa đi lên bậc thang, người gác cửa theo như thường lệ cúi đầu hành lễ. Hắn nhìn bọn họ vài lần đột nhiên sắc mặt trầm xuống, hạ lệnh quản gia đuổi toàn bộ bọn họ, đổi người khác thay thế!
Nguyên nhân nhìn bọn hắn giống hung thần ác sát, không biết đã dọa chạy biết bao nhiêu người, không ai dám tiếp cận đại môn của Vương phủ!
Mấy ngày nay bầu không khí ở Vương phủ vô cùng căng thẳng, mà ở Tam Đường Hội Thẩm trong Đại Lý Tự cũng không ngoại lệ. Hắn phụ trách hội thẩm phạm nhân, nhắc tới chất vấn mà phàm là trả lời chậm hoặc không khai nhận, hắn lập tức cho người trực tiếp kéo xuống đánh bằng roi, đánh cho các phạm nhân thấy Khang Vương đều sợ đến phát run!!
Đại Lý Tự Khanh và Hình Bộ Thượng Thư hiệp đồng xét án đều co lại đứng ở một bên không dám nhiều lời, Khang Vương gia mấy ngày nay làm sao vậy? Quả thực là đằng đằng sát khí a!!
Đến ngày thứ tư, ban đêm khi Lý Văn Chinh trở lại vương phủ rốt cuộc tại cửa nhận được hộp lễ vật của Thẩm phủ đưa tới.
Hôm nay cái hộp so sánh với trước đây thì muốn lớn hơn nhiều, cũng nặng nhiều hơn. Ngón tay hắn khẽ chạm vào cái nơ hình con bướm, rốt cuộc không nhịn được bên trong chứa thứ gì hắn liền đi qua tiền đình sau đó mở ra...
A, không có điểm tâm chỉ có một quyển sách và một con hạc giấy..
Khó trách nặng như vậy.
Cái hộp kia gói quyển sách cũng thật là kỳ quái, chỉ dùng bìa sách màu lam bọc lại, ngoài bìa lại không có tên. Lý Văn Chinh đưa tay mở ra trang đầu, hử, nhìn đến tên viết bên trong trang sách.
Thấy rõ bên trong một hàng chữ thật lớn, hắn mở to trừng hai mắt, lại lấy tay dụi dụi mắt vài lần.
''Không nhìn lầm, thật sự không nhìn lầm!''
Khí nóng bốc lên, trong lòng như bị cái gì làm cho nghẹn, lại khó chịu đến mức thiếu chút nữa thổ huyết.
Bên trong trang sách nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh viết...
''Bệnh hoa liễu và cùng với phương thuốc bách khoa toàn thư.''
Hắn miễng cưỡng nhịn xuống tức giận, đọc xong nội dung trong sách.
Thật sự là... Nội dung rất đầy đủ một quyển sách.
Hắn cắn răng ném quyển sách sang một bên, cầm hạc giấy lên mở ra xem, hắn
muốn nhìn xem nàng giải thích thế nào!
Nhìn chữ viết quen thuộc được viết trên giấy màu xiên xẹo nằm thành hai hàng.
Chữ phía sau chính là một chuỗi dấu hiệu kỳ quái, hắn mặt dù xem không hiểu nhưng cũng đoán được là dùng cho biểu đạt tâm tình sục sôi mãnh liệt.
Trên giấy màu viết....
''Là nguy hiểm!''
"Triệu kỹ nữ là đáng xấu hổ!"
Nghênh Thuần đi theo chủ tử, ở phía sau thiếu chút nữa bị phản ứng của hắn hù chết.
Từ lúc mở cái hộp kia ra, sắc mặt của Vương gia lúc đỏ lúc trắng. Phải biết từ nhỏ hắn đã theo Vương gia, hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy Vương gia như vậy. Từ trước đến giờ Vương gia luôn là một bộ dáng thong dong, đâu có như bây giờ, một bụng hỏa nghiến răng nghiến lợi, hai mắt cũng sắp phun ra lửa rồi!
Lý Văn Chinh nén xuống nóng giận, hai hàng mi phát run. Tại đình viện thổi qua một hồi gió lạnh, hắn đột nhiên nở nụ cười lạnh: “Nàng nếu là muốn trách cứ thì đến đây đi! Nghênh Thuần đi xem một chút, người hầu của Thẩm phủ đã đi chưa. Nếu chưa có đi xa thì bảo người đưa hắn đến đây!”
Sau khi người hầu của Thẩm phủ hành lể với Vương gia, trong lòng vô cùng run sợ. Không biết Vương gia gọi hắn trở lại làm cái gì...?
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment