CHƯƠNG 13 - ÔM ĐƯỢC VƯƠNG GIA VỀ - LỤC HÀ TỬ - TRUYỆN XUYÊN KHÔNG

ÔM ĐƯỢC VƯƠNG GIA VỀ

TRUYENHOANGDUNG - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC
Tác giả: Lục Hà Tử
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Hài


CHƯƠNG 13:



Đoạn thời gian giấy hạc truyền tin kia tưởng như chỉ là một giấc mơ. Cũng bắt đầu từ ngày đó, Lý Văn Chinh lại đột nhiên ngừng lui tới, còn không có viết cho nàng một chữ.

Sầu muộn của nàng ngày càng rõ ràng, bất an cùng ngẩn người đã trở thành thói quen.

Tình trạng này làm cho Lý Văn Chinh không ngừng cắn phải nguyên liệu đặc biệt ở trong nhân các món điểm tâm.Có khi một viên quả hạch, có lúc một mảnh rau dưa, nghiêm trọng nhất là có một lần hắn nuốt vào một vốc lớn muối hạt, ước chừng uống năm cốc nước lớn mới tiêu hóa nổi.

Tình huống có xu hướng nghiêm trọng dần lên, nên là về sau, vào lúc ăn điểm tâm hắn tuyệt đối ăn chậm nhai kĩ, thong thả nhấm nháp, xác nhận vô hại mới nuốt vào yết hầu.

Đối với loại hiện tượng này, đám người hầu bên cạnh hắn phẫn nộ không thôi. Bọn họ cho rằng, hành độngđưa điểm tâm của Thẩm tiểu thư là có mục đích khác. Nói không chừng chính là nàng muốn làm nghẹn chết Vương gia nhà mình, mặn chết Vương gia nhà mình, sặc chết Vương gia nhà mình!!!

Bọn họ cũng thấy thật kỳ quái. Nếu trình độ món ăn không được đảm bảo, tại sao Vương gia còn muốn kiên trì ăn điểm tâm đưa tới mỗi ngày!

Đáp án thì ngay cả chính Lý Văn Chinh cũng không biết.

Từ sau khi Hoàng thái hậu răn dạy hắn, hắn cũng không còn thư từ lui tới cùng Thẩm Hoài Bích.

Thân là người hoàng gia, tuân theo quy tắc là chuyện đương nhiên, cho dù người khác không đề cập tới, nhưng trong lòng hắn cũng rõ ràng.

Liền nói ví dụ như, xuất phát sự lo lắng cho thể diện của hoàng gia, thân thể mập ú củaThẩm Hoài Bích tuyệt đối không thể trở thành Vương phi.

Chính hắn cũng ý thức được điều này, cho nên đối với với sự dạy bảo của mẫu hậu, hắn cũng liền tuân thủ, không hề vượt qúa quy củ.

Nhưng tại sao hắn lại có cái cảm giác bức bối này?

Hiếm khihắn thấy phiền não, phiền não đến đứng ngồi không yên.Cho nên hắn vùi đầu vào công việc, từ sớm đến muộn, tập trung vào đám hồ sơ vụ án phức tạp để tìm kiếm sự yên bình.



Thẩm Hoài Bích lại đang ngồi ở trên cành cây hòe lớn.

Nàng bắt đầu cảm thấy hành động mỗi ngày đều trèo cây của mình không hề có ý nghĩa.

Nhưng mà việc đã làm lâu, rất dễ biến thành thói quen.

Tựa như hiện tại, mỗi ngày trèo cây hai lần vào sáng sớm và ban đêm đã biến thành thói quen của nàng.

Cho dù biết rằng hắn cố ý tránh mặt nàng, vào thời điểm đáng ra nên xuất hiện thì không xuất hiện, thì nàng vẫn đúng thời gian đó mà trèo lên cây, nhìn về phía tây chờ đợi một chút.

Cho dù không thấy được người thì nàng ngắm phong cảnh, ngắm ngã tư đường, nhìn ngắm phương xa một chút cũng chẳng có gì xấu.

Gần đây, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của nàng đềurất bất thường. Ngày thì ngẩn người, đêm tối lại không ngủ được.

Tựa như lúc này, đêm hôm khuya khoắt, yên tĩnh không một tiếng động, tất cả mọi người đều đang ngủ say, nàng lại mất ngủ. Vì vậy đành phảinửa đêm trèo lên cây hòe lớn giải sầu.Nàng theo thói quen định nhìn một chút về phía tây. Bây giờ là lúc bóng đêm đang che phủ khắp nơi, phần lớn kiến trúc của Khang Vương phủ đang được màn đêm che giấu, thi thoảng có lấm chấm vài ngọn đèn dầu nhấp nháy rồi lóe sáng, đó là hộ vệ tuần tra ban đêm của vương phủ.

Ơ, chậm đã, hình như còn một gian trong phủ đang còn sáng đèn.

Nàng cầm ống nhòm, tò mò nhìn đến gian phòng kia một chút. Hóa ra cũng có người giống nàng, khuya như vậy cũng đều không ngủ được!

Suy nghĩ trong đầu còn chưa dứt, nàng liền thấy có người mở cửa phòng đi ra.

Thẩm Hoài Bích ngẩn ngơ, nhìn qua đầu ống nhòm kỹ vài lần. Là Lý Văn Chinh!

Hắn chỉ mặc một chiếc áo mỏng, ở trong sân nhỏ buồn bực dạo qua một vòng, rồi lại nhanh chóng trở về phòng.

Nàng để ống nhòm xuống, chỉ cảm thấy chân tay đều phấn chấn.

Thì ra hắn ở nơi đó!

Cả đêm, phòng ngủ của hắn đèn đuốc sáng choang, còn nàng ở trên cây hòe lớn kia nhìn theo hắn một đêm.

Đến canh tư, sao mai lấp ló ở chân trời, Lý Văn Chinh cùng tùy tùng xuất môn vào triều.

Thẩm Hoài Bích sờ sờ giấy hạc trong tay, viết xuống một ít chữ, lập tức đi xuống cây hòe.

Đến xế chiều, như thường phái người hầu tặng lễ hộp đến Khang Vương phủ.

Người hầu mặt mày đau khổ đứng ở trước đại môn Khang Vương phủ, chờ đợi đến vài canh giờ, cuối cùng hôm nay hắn cũng có vận khí tốt, mới vào lúc sẩm tối, Khang vương gia đã trở lại.

Lý Văn Chinh dụi dụi ánh mắt khô khốc, tiện tay tiếp nhận lễ hộp, bước vào Khang Vương phủ.

Mấy ngày nay, vụ án Hộ Bộ bán chức quan làm rối kỉ cươngcũng đã điều tra đến giai đoạn mấu chốt. Vì xét duyệt lời khai của mười bảy nghi phạm chủ yếu, mấy người quan chủ thẩm bọn họ đều luân phiên ra trận.Thẩm vấn cho tới hôm nay, vụ án rốt cục đã có đột phá, hắn cũng có thể sớm quay về vương phủ ngủ một giấc thật tốt.

Ngón tay của hắn sờ sờ lễ hộp tinh xảo trong tay áo. Hôm nay điểm tâm bên trong sẽ có mỹ vị gì đây?

Hắn lại bắt đầu mong đợi.

Vào thư phòng, vẫn đuổi hết mọi người đi, hắn mở ra lễ hộp, đẩy ra gói giấy đóng hai bên.

Ơ, hôm nay món điểm tâm này sao lại có màu sắc kỳ quái như vậy? Cư nhiên lại là tro bụi màu nâu, trên mặt vẫn còn đang rải rác vài vật thể vụn vặt tựa như bột phấn.

Hắn không nhịn được ý nghĩ rằng, hôm nay có phải là nàng không cẩn thận đụng đổ bụi lò, hất lên trên điểm tâm?

Quan sát hồi lâu, hắn cố lấy dũng khí, cắn vào rồi nhấm nháp một chút.

Hương vị ngọt ngào thơm phức, xôm xốp mềm mại ngon miệng, để lại hương thơm trong miệng.

Hắn rốt cục xác định được điểm tâm hôm nay không có vấn đề, vì vậy thỏa mãn ăn sạch sẽ, rửa tay vào chậu nước, rồi mở ra hạc thư.

"Thí nghiệm thật lâu, rốt cục tìm được nguyên liệu thích hợp, làm ra bánh ngọt Tiramisu (là một loại bánh ngọt tráng miệng rất nổi tiếng của nước Ý), hy vọng ngươi thích."

"Phụ chú: rải trên mặt bánh ngọt không phải là bụi lò, yên tâm ăn đi! Còn nữa, công vụ tuy gấp gáp nhưng cũng phải chú ý thân thể! Thức đêm đối với cơ thể không tốt, cố gắng đừng như thế nữa."

Phần lạc khoản (kí tên) vẫn là một con heo nhỏ.

Hắn xem xong hạc thư, cười cười, đang muốn thu cái hộp vào, thì động tác tay đột nhiên đình chỉ.

Hắn đêm qua quả thật là đã thức đêm.

Vì xét duyệt ghi lại cả lời khai của mười bảy nghi phạm, cả đêm không ngủ.

Nhưng vấn đề là, tại sao hắn đêm qua một đêm không ngủ, nàng hôm nay đã biết tin tức, lại còn viết thư tới khuyên hắn bảo trọng thân thể?

Hắn làm việc và nghỉ ngơi, từ bao giờ lại bị người khác quan sát được rõ ràng như vậy?

Hắn buồn bực đưa tay đè lên thái dương. Có lẽ là trùng hợp đi! Thẩm Hoài Bích thân là thiên kim tướng phủ, tiểu thư khuê các, làm sao có thể phái người đi giám thị hắn?

Hẳn là không thể nào!
truyenhoangdung.blogspot.com

No comments

Powered by Blogger.