CHỈ CÓ THỂ LÀ YÊU - CHƯƠNG 06 - PHẦN 2 - YÊU KHÔNG HỐI TIẾC - HÂN NHƯ
YÊU KHÔNG HỐI TIẾC
Tác giả : Hân Như
Thể loại: Truyện Teen
CHƯƠNG 06:
- Vết
thương trên tay anh thế nào rồi ?
Cô chợt nhớ ra.
- Mọi
vết thương đều có thể lành lại mà. Chúng ta sẽ đợi họ hay em muốn ăn trước ?
-
Ai ạ ?
Cô ngơ ngác nhìn anh không hiểu.
- Một
số người mà tôi nghĩ họ rất mong gặp em, và em cũng vậy.
-
Chị Linh và anh Khánh ạ? Họ ở đây sao?
-
Có lẽ sắp đến rồi.
- Sắp
có một cuộc đua xe ở đây ạ?
-
Phải.
-
Sao em không nghe chị Linh nói gì nhỉ?
-
Vì Linh đâu có biết sẽ có bão.
Lời
giải thích của Long chẳng làm rõ gì hơn mà càng làm cô cảm thấy mình ngu ngốc dần
đi. Nhưng cô không kịp thắc mắc vì có tiếng xe ô tô, không phải là một chiếc mà
là rất nhiều chiếc đang đến. Cả hai quay ra phía đường, hơn chục chiếc xe đang
nối nhau chạy về phía họ, dẫn đầu là chiếc xe màu hồng của Tú Linh, ngay sau đó
là Prince Sun.
Đoàn
xe nối đuôi nhau tiến vào và đậu thành một hàng song song với xe của Long.
Một
tiếng reo đầy phấn khích ngay sau khi cửa chiếc xe màu hồng mở ra.
-
Chị không ngờ em đã ở đây rồi.
Tú Linh ôm chầm lấy cô.
- Hôm qua chị gọi cho em
mãi mà không được.
Thái
độ hồ hởi của Linh làm những người xuống xe sau có vẻ ngạc nhiên. Họ tươi cười
tiến về phía Long, Nhi, Khánh và Linh đang đứng, nhưng vẫn không dấu nổi sự tò
mò về Nhi. Long lần lượt bắt tay họ và cả nhóm tiến về khách sạn chính. Họ nhận
chìa khóa và đi lên phòng ngay. Long hẹn gặp họ ở nhà ăn rồi ra hiệu cho Nhi đi
theo mình.
Hai
người đi dọc hành lang sạch sẽ và sáng bóng, được lát bởi một loại gạch men cao
cấp, tiến về phía nhà hàng Paradise 1, một nơi sang trọng có thể vừa thưởng thức
các món hải sản vừa ngắm cảnh biển.Có đến 5 nhà hàng Paradise ở đây, và
Paradise một là nơi cao cấp nhất. Cạnh nhà hàng là 2 siêu thị lớn, nơi du khách
có thể mua quà lưu niệm, các loại hải sản tươi sống và những đồ hàng hiệu hàng
đầu thế giới.
Long
vẫn sải những bước dài làm cô phải gần như chạy mới theo kịp anh.
Rồi bất ngờ
anh dừng lại khiến cô đâm sầm vào anh.
-
Em không vui khi gặp họ à?- Anh quay lại nhìn cô hỏi.
-
Không ạ ! Dĩ nhiên là em vui mà.
- Nếu
em không thích ở đây, chúng ta có thể đi.
-
Đi đâu ạ ?
- Đến
nơi nào làm em thấy thoải mái.
-
Em không sao thật mà.
Hai
người đi đến một bàn ăn đã được sắp sẵn, có lẽ là đã được đặt trước. Những chai
rượu ngoại, những đĩa hoa quả trải dọc bàn. Anh kéo ghế cho cô ngồi rồi vẫy tay
gọi người quản lý, nhắc có thể chuẩn bị mang món khai vị lên được rồi.
-
Những người bạn của anh đều rất cởi mở, rồi họ sẽ quý em và em sẽ quý họ ngay
thôi.
-
Em chỉ hơi hồi hộp. Hội đua xe của anh chỉ có 12 người thôi ạ?
- Ừ,
trước đây là 13, nhưng một người đã mất rồi.
-
Vì tai nạn ạ?
- Ừ,
anh ấy bị tai nạn khi cố lái xe vào trong núi thăm một gia đình nghèo. Trận bão
khiến con đường bị sạt lở và chiếc xe đã lao xuống vực. Cũng hai năm rồi. Cuộc
đua xe này chính là vì anh ấy đấy.
Thảo
Nhi tròn mắt kinh ngạc. Long tiếp:
- Từ
sau tai nạn của anh ấy, bọn anh có một thỏa thuận, sau mỗi trận bão, chúng tôi
sẽ tổ chức đua xe quyên góp cho những gia đình nghèo ở đây. Nó như một việc làm
từ thiện để nhớ tới tấm lòng của anh ấy trước kia.
-
Ra vậy.
-
Còn một điều nữa. Người đó có tên là Bạch Thiên Anh, chính là anh trai ruột của
Tú Linh.
Lần
này thì cô há hốc mồm thật sự. Hóa ra Tú Linh còn có một người anh trai đã qua
đời nữa. Họ đều có sở thích về xe giống nhau.
Đúng
lúc đó, có tiếng con trai, giọng miền trong vang lên:
-
Trời ơi, mới bão xong mà phòng ở đây đã được đặt kín hết trơn rồi. Năm nay chắc
quyên được nhiều lắm đây anh Hai ha?
Người
đó vỗ vai Long rồi ngồi xuống cạnh anh. Anh chàng này còn trẻ, tóc nhuộm đỏ
hoe, da trắng, một bên tai đeo chiếc khuyên nạm kim cương. Ngoại trừ chiếc
khuyên đó ra thì phong cách và vẻ bề ngoài của anh ta giống Long đến kì lạ.
-
Cô bé này là ai vậy anh?
Anh chàng khều vai Long hỏi.
Long
không đáp chỉ đưa tay xẹt ngang cổ và cười.
-
Ai da, vậy là bảo bối rồi.
Anh chàng bắng nhắng nháy mắt cười với cô.
-
Thế nên anh cứ liệu hồn anh đấy, Khang.
Giọng Tú Linh chen vào.
Linh
ngồi xuống cạnh Nhi, tiếp:
-
Anh đừng có giở thói trăng hoa với em gái tôi không là chết với tôi nghe chưa?
-
Hix, làm gì mà bày đặt dữ thế cô em?
Khang nhăn nhó.
-
Mà em chưa hỏi tội anh đâu đấy nhé, anh Long. Anh dám bắt cóc em gái em đi
riêng với anh à? Nhi này, em có bị bắt nạt gì không?
-
Chị lái xe mệt không?
Cô lắc đầu cười hỏi lại Linh.
- Mệt
gì, quen rồi em ơi.
Mọi
người đã đến và lần lượt ngồi vào bàn ăn.
- Ủa,
anh Tuấn.
Khang nhanh nhảu hỏi anh chàng ngồi cạnh mình
- Nghe nói anh mới lấy
vợ mà, sao đã để vợ ở nhà rồi?
-
Chú đùa anh à?
Người tên Tuấn cười sằng sặc.
- Đàn bà xúi quẩy lắm, cho nó theo
đâu làm ăn được gì. Mỗi lần thế này mấy em chân dài kéo nhau ra cả đàn, lo gì
không có hơi đàn bà mà phải dẫn mụ vợ la sát theo. Anh khuyên các chú chớ có dại
mà động vào cái giống ấy, vợ là nỗi ân hận lớn nhất trong đời của những người
đàn ông yêu tự do đấy. Không phải anh bị nó úp rọ rồi đến bù lu với hai ông bà
già thì còn lâu anh mới lấy. Khổ nỗi hai cụ cứ thèm có cháu bế… Ơ kìa Long, anh
em có mặt đầy đủ rồi, giới thiệu cô bé kia đi rồi còn ăn chứ. Thấy hai đứa bên
nhau kè kè nãy giờ mờ ám lắm đấy nhé!
Mọi
người quay vào nhìn Long và Nhi, nhưng Tú Linh đã nhanh nhảu nói:
-
Đây là em gái em, tên Thảo Nhi.
-
Em bao nhiêu tuổi thế? Trẻ vậy chắc khoảng 18, 19 thôi nhỉ?
-
Em cũng ở Hà Nội à? Biết đua xe không?
-
Ngày mai nhớ đến cổ vũ cho anh nhé !
Vài
người cười ồ lên và bắt đầu trêu chọc cô. Lúc này Long mới lên tiếng :
-
Xin lỗi đã để mọi người thất vọng rồi. Cô ấy...
Anh đặt tay lên vai cô
- ... là
bạn gái tôi.
- Ớ...
Khang đang nhấp một ngụm rượu, chỉ nghe thấy thế mà suýt sặc.
-
Ha ha...
Tuấn cười phá lên
- Thằng này mày giấu cũng kĩ quá nhỉ? Suýt nữa thì
anh đắc tội với em dâu rồi.
-
Ôi...
Lần này là một giọng nam không ra nam, nữ chẳng ra nữ đập vào tai Nhi.
-
Buồn quá ! Em buồn quá ! Hu hu. Sao anh Long lại nỡ đối xử với em như vậy? Lâu
nay em vẫn chỉ chung tình với anh thôi mà.
- Lại
bắt đầu kìa.
Linh cười
- Đã nói kiếm mục tiêu khác đi mà em.
Người
đang tấm tức khóc ngồi đối diện với Long, ăn mặc khá lập dị. Anh ta mặc nguyên
bộ đồ dành cho nữ, cổ thắt một chiếc khăn mỏng điệu đà, môi tô son hồng, móng
tay thi được vẽ rất cầu kì. Trông anh ta có vẻ đồng bóng với lối ăn mặc khác
người đó.
-
Không chịu đâu...
Anh ta khóc rống lên giữa tiếng cười ồ của mọi người.
- Em
yêu anh Long cơ... Sao anh lại đi yêu người khác? Quay về với em đi anh.
-
Cái thằng dại trai này...
Tuấn lườm.
- Mày có đẻ được con cho nó không mà suốt
ngày cứ bám lấy nó hả? Thôi ăn đi anh em, kệ nó.
Long
buông tay ra khỏi vai cô, tập trung vào bữa ăn. Nhi không ăn được gì nhiều, vì
cô mải nghĩ đến những lời Long vừa nói.
- Lần
này em có dám chắc hạng 1 không Linh.
Người ngồi kế bên Tuấn, có vẻ chững chạc
nhất hỏi.
- Nếu
anh Khánh chịu nhường em.
Tú Linh nháy mắt với Khánh, đang ngồi ngay cạnh cô.
-
Thế thì em phải thắng bằng sức mình rồi.
Khánh đáp lại, từ đầu đến giờ anh chưa
nói câu gì.
- Ơ
cái anh này... Thế không nhường thật à?
-
Mà cũng đừng coi thường 007 và Bolide của em chứ, anh Hai nhỉ?
Khang chen vào.
Hóa
ra Khang là chủ xe Bolide, chiếc xe đang đứng hạng 6 trong top 7. Còn ai là chủ
xe 007? Cô đảo mắt một vòng và tự hỏi.
-
Tháng sau sẽ có cuộc hội ngộ với Windy ở Đà Lạt, Long nhỉ?
Tuấn chợt nhớ ra.
-
Hay là chú định vẫn đem theo 007 đấy? Nghe nói dạo này chú để Silver Wings ở
gara hoài hả?
“007
là xe của anh ấy.”
Thảo Nhi sửng sốt nghĩ đến chiếc xe màu xanh xám mà gần đây
Long vẫn dùng. Nó thật sự là một tin shock đối với cô.
********
-
Nó chính là 007 ạ?
Cô hỏi thế sau bữa ăn sáng, khi Long đưa cô đến một quán
cafe nhỏ cách khách sạn Paradise không xa.
- Hả?
Long ngước nhìn cô tỏ ý không hiểu.
-
Cái xe anh vẫn đi đó, 007 hả?
- Ừ.
- Vậy
mà anh Khánh không nói cho em biết. Mấy anh trong đội của anh vui tính nhỉ? Cả
cái anh chàng mặt đánh phấn nữa, ngộ thật đấy.
- Cậu
ta tên là Vũ, em út của nhóm. Cậu ta bị gay đấy.
-
Em cũng đoán thế.
Cô bật cười
- Anh cũng hay nhỉ, không chỉ có phái nữ ngưỡng mộ
mà cả giới tính thứ ba cũng mê anh nữa.
-
Chiều mai em đua cùng anh chứ?
-
Là sao ạ?
-
Là ngồi cạnh anh lúc đua xe ấy.
-
Ôi thôi ạ.
Cô kêu lên
- Em sợ lắm.
- Ừ.
-
Mà anh cũng cẩn thận nhé, lần trước may mà không sao đấy.
-
Chỉ là tai nạn hy hữu thôi mà.
-
Mai em phải về giỗ ông nội rồi.
-
Đi cùng thằng đó à?
Long nghĩ tới Bình.
-
Có Lâm đi cùng em nữa ạ!
-
Thằng đó với em có quan hệ thế nào?
-
Là con riêng của dượng em. Bố em mất khi em 2 tuổi. Mẹ đi bước nữa với dượng.
-
Nói với nó, nếu còn dám quấy rối em một lần nữa, anh sẽ tìm cách đưa nó vào tù
đấy.
-
Anh ta không làm gì được em đâu mà.
-
Em nói đơn giản nhỉ? Đến việc kêu lên em còn chẳng kêu nổi. Ngày mai cuộc đua kết
thúc, anh sẽ về Hà Nội.
-
Em còn phải giúp dì hết tháng này nữa.
- Vậy
sang tháng anh sẽ ra đón em. Cứ quyết định thế đi.
Long lạnh lùng kết thúc chủ
đề mà không cho cô thêm một cơ hội nào phản kháng lại.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment