CHỈ CÓ THỂ LÀ YÊU - CHƯƠNG 05 - PHẦN 2 - YÊU KHÔNG HỐI TIẾC - HÂN NHƯ
YÊU KHÔNG HỐI TIẾC
Tác giả : Hân Như
Thể loại: Truyện Teen
CHƯƠNG 05:
Quán
ăn của bác Vinh gái hiện ra ngay đầu phố. Long không tỏ ra một chút thái độ gì
với cái kiểu quán ăn mà cô đoán trong đời anh chưa một lần bước vào. Đó là một
quán ăn ngoài trời và mở rất khuya. Thỉnh thoảng cô với Lâm thường lén ra đây
nhá ốc của bác. Thấy cô vào cùng Long, bác tươi cười:
- A
con gái, dẫn người yêu đến ăn đấy hả? Hai đứa ăn gì?
-
Anh ăn gì? Bún hay cháo?
-
Gì cũng được.
Anh hờ hững đáp.
-
Bác cho con 2 bát bún cá nhé!
Ở
nhiều nơi, với nhiều người, Long là một người rất đặc biệt và người ta dồn mọi
sự chú ý vào anh. Nhưng ở nơi này, chẳng một ai biết anh là ai, chẳng ai nhìn
anh hay chú tâm đến anh. Sự tồn tại của anh ở đây chẳng là sự bận tâm của ai cả.
Chỉ có tiếng nói chuyện của Nhi với bác Vinh gái, lúc này cô đang giúp bác mang
đồ ăn cho khách. Sau cùng, cô trở lại bàn với hai bát bún nghi ngút khói.
-
Anh ăn đi này.
Cô giục.
- Em cũng đói gần chết rồi đây.
Cô
cười và cúi đầu ăn lấy ăn để bát bún thơm nức. Khi cô ăn xong và ngẩng đầu lên
thì anh mới ăn xong quá nửa.
-
Anh ăn chậm nhỉ?
-
Chứ không phải em ăn nhanh à? Người ta bảo những người ăn uống nhanh như em có
số vất vả lắm đấy.
-
Anh mà cũng mê tín à?
Cô trố mắt kinh ngạc.
-
Là người ta bảo thế.
Anh nhún vai.
- Còn có tin hay không lại là chuyện khác.
-
Nhưng có vẻ đúng đấy. Mấy ông thầy coi tướng đều bảo số em vất vả mấy năm đầu đời.
Cô hào hứng kể.
-
Nói vớ vẩn.
Anh lẩm bẩm.
-
Sao ạ?
-
Xong rồi.
Anh chỉ vào bát bún nói.
- Đi thôi.
-
Ơ, vậy anh cứ về trước đi. Nhà dì em ngay kia rồi, chút em sẽ đi bộ về. Cám ơn
anh đã đưa em về.
- Tự
về được đấy chứ ?
-
Không sao đâu mà.
Long
gật đầu, anh đứng dậy đi thẳng. Cái cách anh đi làm cô có một chút hụt hẫng, cô
đã mong mỏi nhiều hơn nơi thái độ của anh.
Khi
cô về đến nhà, dì Huyền đã đi nghỉ, chỉ còn Lâm và Bình đang ngồi trên ghế xem
ti vi. Cả hai đều đợi cô về với những mục đích khác nhau. Ánh mắt Bình nhìn cô
làm cô thấy muốn nổi điên lên. Cô phát ốm khi nhìn vào cái mặt trâng tráo của hắn.
Lâm cũng có vẻ chẳng thoải mái gì khi ngồi cùng hắn nên khi vừa thấy cô về, Lâm
đứng phắt dậy:
- Về
muộn thế? Ăn gì chưa ?
Nhi
khẽ gật đầu.
-
Anh ra lâu chưa?
Cô hỏi Bình, dù sao thì cô vẫn mang tiếng là em gái hắn.
Không
đáp lại câu hỏi của cô, hắn hỏi :
-
Sao con gái mà đi chơi về muộn thế? Mẹ mà biết thì sao?
Hắn mỉm cười ma mãnh.
-
Thì cứ để mẹ biết.
- Mẹ
bảo ra đảo đón em về. Cuối tuần này giỗ ông nội.
-
Tôi tự về được.
Cái
kiểu nói chuyện gần như là xẵng của Nhi chẳng hề làm hắn phật ý, hoặc hắn đã quá
trơ để có một thái độ khác đi với sự xấc xược ấy.
Khi
Nhi tỉnh giấc thì trời còn chưa sáng hẳn. Mãi một lúc cô mới giải thích được niềm
hân hoan kì lạ trong lòng. Cô nhớ lại từng chuyện của ngày hôm trước. Khi nghĩ
đến Long, hai má cô nóng ran. Vòng tay của anh vẫn còn nguyên vẹn trong tâm trí
cô. Cô băn khoăn tự hỏi đó có phải là giấc mơ không, vì dường như nó quá hoang
đường.
Cô
mở cửa, bước ra đường, những âm thanh đầu tiên của ngày mới đã bắt đầu. Tiếng
những người bán cá đi chợ sớm dường như đã quay trở lại đánh thức bình minh sau
những ngày bão u ám. Nhịp sống lại quay lại với quỹ đạo trước đây.
Cô
đi ra biển. Khi sóng chạm vào chân, cô thấy lạnh, cùng với đó là một cảm giác
vô cùng thích thú. Sóng và cát mơn man vuốt ve bàn chân cô. Thảo Nhi vươn hết
người đón lấy cái không khí buổi sớm, vì chút nữa thôi, khi trời nắng hẳn, cái
không khí này cũng sẽ tan đi. Cô có thói quen ra biển và lúc sáng sớm từ lâu lắm
rồi, và đến giờ vẫn còn giữ thói quen đó.
Cái
se lạnh của buổi sớm làm cô hắt hơi một cái. Nhi bèn quay trở về nhà. Nhưng vừa
về đến trước nhà, cô đứng sững, miệng há hốc khi thấy trong cái mảnh sân con ở
kế bên hông nhà, vốn là nơi đậu xe ô tô của khách du lịch, một chiếc xe màu
xanh xám đang ngủ im lìm. Dụi mắt một lần nữa để chắc chắn mình tỉnh táo, cô chầm
chậm tiến về phía nó. Cô đã không dưới một lần thấy nó, thậm chí còn ngồi trong
đó với chủ nhân của nó. Sau Silver Wings, chiếc xe này là sự lựa chọn mới của
Long. Nhưng sao nó lại ở đây? Bán tín bán nghi, cô chạy nhanh vào trong nhà, bật
điện tìm sổ ghi chép của nhà nghỉ. Cái tên Vũ Hải Long ghi rõ ràng ngay trang
cuối. Anh ở phòng 501, phòng vip nhất của nhà nghỉ, có thể nhìn ra biển. Vậy mà
cô không biết đêm qua anh ở đây, Long và Lâm đều không nói gì.
Nghĩ
đến đây, Thảo Nhi thấy bối rối. Con người anh trước đây luôn làm cô khó xử,
nhưng sự thay đổi cũng chẳng làm cô thấy khá hơn. Tối qua anh đã đến bên cô,
cho cô sự quan tâm và che chở. Nhưng sự hoang mang trong lòng cô vẫn chưa tan hết.
Cô biết quá khứ của anh, cô cũng hiểu thực tại của anh, hiểu hơn hết về thế giới
khác biệt của anh. Lúc này đây, Long đang cố điều chỉnh để hòa hợp với thế giới
của cô. Anh có thể vì cô, chấp nhận bước chân vào một quán ăn anh chưa bao giờ
thấy, chấp nhận ở một nhà nghỉ có lẽ chẳng có gì có thể làm anh hài lòng. Đã
quen cuộc sống của một ông hoàng, luôn đầy rẫy những ánh mắt ngưỡng mộ xung
quanh, liệu rằng Long có thể bước vào thế giới mà cô đang sống hay không?
Thảo
Nhi nghĩ đến đó và buông một tiếng thở dài. Ngay lúc đó, tiếng Bình làm cô giật
bắn.
- Dậy
sớm thế cô em ?
Nghe
giọng cợt nhả của hắn, cô muốn nổi điên lên, thế là mất toi buổi sáng đẹp trời
mất rồi.
-
Lúc nào cũng nhìn nhau như thể muốn đánh nhau thế ?
Hắn tiến lại gần khiến cô
cảm thấy bất an.
Cô
bặm môi định đi lên phòng thì hắn đã nhanh tay chộp lấy vai cô kéo lại.
-
Đi ăn sáng đã chứ? Có ai ăn thịt đâu mà chạy ghê thế?
Nhi
gạt tay hắn ra khỏi vai mình, thừa cơ hội đó, hắn lại vòng tay ôm lấy eo cô. Thảo
Nhi cố vùng thoát ra, nhưng không tài nào thắng nổi hắn. Đến nước này, cô chỉ
có thể la lên mà thôi, dù rằng như thế thì sẽ rất mất mặt. Nhưng âm thanh chưa
kịp thoát ra khỏi cổ họng cô thì có tiếng bước chân đi xuống cầu thang. Cả hai
nhìn lên, thấy Long đang lững thững đi xuống. Bình bất đắc dĩ phải buông tay hắn
ra khỏi eo cô. Long tiến lại gần, nhìn ánh mắt run rẩy của cô rồi lại liếc sang
Bình. Cái liếc ấy làm hắn lạnh sống lưng.
Và
rồi thật bất ngờ, Long vung tay giáng vào giữa mặt hắn một cú đánh như trời
giáng. Bình loạng choạng ngã xuống chiếc ghế dựa mà Nhi hay ngồi ghi chép, kèm
theo đó là một tiếng "huỵch". Một cú đánh ăn điểm trên võ đài quyền Anh. Vừa sợ,
vừa giận điên người lên vì bị làm nhục, Bình đứng dậy định lao vào Long. Nhưng
trước khi làm được điều ấy, hắn đã bị Long túm lấy cổ áo. Mặc dù không hề nhỏ
con hơn Long, nhưng gương mặt lạnh lùng, ánh mắt có uy của anh đã áp đảo và làm
hắn tự nhiên mềm nhũn người ra. Long gằn giọng :
-
Tao nói một lần thôi, nghe cho rõ đây. Tao có thể cho mày ngồi tù rục xương vì
tội danh quấy rối tình dục đấy, hiểu không? Khôn hồn thì cút về nơi mày đến và
nhớ đừng có ngu xuẩn làm lại cái chuyện này thêm bất kì một lần nào nữa.
Rồi
bỏ mặc hắn ngơ ngác giữa phòng, Long quay người, nắm lấy tay Thảo Nhi và dắt cô
ra cửa.
Khi
chiếc xe đã bon bon trên đường đua của trường đua Ngư Long, Long thậm chí chẳng
nói với cô một câu nào, mắt vẫn nhìn thẳng phía trước. Lúc anh giận dữ trông thật
đáng sợ. Chiếc xe ngày càng tăng tốc, đến khi Nhi bắt đầu run lên vì sợ thì chiếc
xe phanh kít lại trong một khoảng sân rộng toàn ô tô. Chiếc xe dừng bất ngờ đến
nỗi cô có cảm tưởng nó sẽ lao ngay xuống biển, và quả thật nó dừng lại khi còn
cách hàng song chắn có không đến nửa mét, qua đó là biển.
Đây
là quần thể khách sạn nhà hàng nổi tiếng nhất Cát Bà, mang tên Paradise. Khách
sạn này nằm ngay trên một vách đá cheo leo, phía trước mặt là biển khơi ngày
đêm sóng vỗ. Chính bởi tọa lạc trên địa điểm đặc biệt nên quần thể khách sạn và
nhà hàng Paradise là chọn lựa đầu tiên của những du khách có tiền. Khu nghỉ mát
5 sao này có đầy đủ tiện nghi, các phương tiện giải trí và mua vui. Nhi cũng chẳng
lấy làm ngạc nhiên khi Long đến đây.
Tiếng
điện thoại cắt đứt sự yên lặng suốt từ đầu đến giờ của cả hai. Là Lâm gọi.
-
Nghe máy đi chứ.
Long nhẹ nhàng nhắc nhở và anh mở cửa bước ra ngoài một cách
tế nhị.
Nhi
nhìn theo anh và đưa máy lên trả lời.
-
Chị đi đâu sớm thế ?
Giọng Lâm vẫn còn ngái ngủ.
-
Đang đi ăn sáng với anh Long.
-
Thế mà em còn sợ Nhi bị tên kia bắt cóc rồi thủ tiêu luôn chứ.
Lâm cười phá
lên
- Biết anh Long ở nhà mình rồi à ? Tối qua mẹ cứ cảm ơn anh ấy rối rít.
- Ừ,
chút nữa về thôi.
- Cứ
đi chơi thoải mái đi. Đằng nào ở nhà cũng có việc gì đâu. Thế nhá.
Chẳng
để cô có cơ hội phản ứng, Lâm cúp máy. Nhi nhìn ra ngoài, Long đang đứng ở chỗ
góc sân, nhìn ra biển. Quả nhiên cảnh biển nhìn từ đây thật đẹp. Cô đến đứng cạnh
anh, nắng sớm làm bóng hai người trải dài về phía sau.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment