VỢ ƠI LÀ VỢ - CHƯƠNG 02 - LẠC HỒNG BẢO
VỢ ƠI LÀ VỢ!
Tác giả : Lạc Hồng Bảo
Thể loại: Truyện Teen
PHẦN 01: CHỒNG ƠI LÀ CHỒNG
CHƯƠNG 02:
-Lạc
Thiên à ? Nghe tên cũng hay đấy ! Chồng mình là Lạc Thiên !
Khả Vy mỉm cười
trước bức ảnh người ta đưa cho và nói rằng cô sẽ kết hôn với chàng trai trẻ
này. Trong bức hình là một khuôn mặt thanh tú, cuốn hút từ mọi góc nhìn. Đôi
môi vẽ lên một sự quyến rũ không thể chối từ và ánh mắt xa xăm.
- Nhìn anh ta cũng ngoan ngoãn thế này mà bắt cưới vợ sớm làm gì nhỉ ? Hay là mắc bệnh nan y đây !?!
- Nhìn anh ta cũng ngoan ngoãn thế này mà bắt cưới vợ sớm làm gì nhỉ ? Hay là mắc bệnh nan y đây !?!
Khả Vy đâu hay rằng bức ảnh này đã bị chỉnh sửa phần nhiều.
Thực tế họ lấy từ bức ảnh Lạc Trung năm hai tư tuổi, người anh trai của Lạc
Thiên và thêm bớt sao cho hao hao giống. Bởi lẽ không thể chụp ảnh xem mặt của
cậu thiếu gia này khi thái độ lúc nào cũng xất xược và coi trời bằng vung. Hơn
nữa cũng không thể ép một cô gái cưới một người mà chưa từng được nhìn mặt.
Bữa tiệc bắt đầu tổ chức từ 19h nhưng để gây sự chú ý, Khả Vy buộc phải đến muộn với cái bụng đói meo vì sợ trật eo váy. Rõ khổ, chỉ cần may nhích thêm một phân thôi thì có phải tốt hơn không, đằng này nhà thiết kế theo lệnh sít soát đến từng đường chỉ. Lão quản gia thúc giục, đã đến lúc để nhân vật chính xuất hiện. Ông dặn dò Khả Vy thêm lần nữa.
Cánh cửa thang máy mở ra, Khả Vy cố gắng bình tĩnh nhất có thể để bước vào.
Đúng như dự đoán, sẽ chẳng có ai ngất ngây trước sự hiện diện của cô, những cô gái ở đây vận đồ thật kiều diễm đã thu hút lấy toàn bộ ánh nhìn của các chàng trai, tuy nhiên hãy cứ an tâm vì có kịch bản rồi. Khả Vy tự nhủ.
Lạc Thiên đang ngó xem chân váy màu thiên thanh hiện đang ở cái xó xỉnh nào, họ dặn anh đứng chiếu tướng cách thang máy chính chừng hai mươi mét đẻ đảm bảo tính khách quan. Mấy người bạn của anh cũng vì thế phải đứng cùng.
-Này Thiên, sao nãy giờ cậu cứ ngó nghiêng đi đâu thế ? Ngóng ai à ?
Bữa tiệc bắt đầu tổ chức từ 19h nhưng để gây sự chú ý, Khả Vy buộc phải đến muộn với cái bụng đói meo vì sợ trật eo váy. Rõ khổ, chỉ cần may nhích thêm một phân thôi thì có phải tốt hơn không, đằng này nhà thiết kế theo lệnh sít soát đến từng đường chỉ. Lão quản gia thúc giục, đã đến lúc để nhân vật chính xuất hiện. Ông dặn dò Khả Vy thêm lần nữa.
Cánh cửa thang máy mở ra, Khả Vy cố gắng bình tĩnh nhất có thể để bước vào.
Đúng như dự đoán, sẽ chẳng có ai ngất ngây trước sự hiện diện của cô, những cô gái ở đây vận đồ thật kiều diễm đã thu hút lấy toàn bộ ánh nhìn của các chàng trai, tuy nhiên hãy cứ an tâm vì có kịch bản rồi. Khả Vy tự nhủ.
Lạc Thiên đang ngó xem chân váy màu thiên thanh hiện đang ở cái xó xỉnh nào, họ dặn anh đứng chiếu tướng cách thang máy chính chừng hai mươi mét đẻ đảm bảo tính khách quan. Mấy người bạn của anh cũng vì thế phải đứng cùng.
-Này Thiên, sao nãy giờ cậu cứ ngó nghiêng đi đâu thế ? Ngóng ai à ?
- Tuấn Kiệt
thắc mắc.
-À không, mình đang luyện mắt ấy mà ! Dạo này ăn chơi nhiều quá, mắt lúc nào cũng mệt mỏi.
Lạc Thiên ngừng việc tìm kiếm, anh đã nhìn thấy một người mặc váy thiên thanh. Là cô gái đó, là người đã làm trái tim anh tan nát. Sao lại có thể như vậy, anh sẽ được lấy cô ấy làm vợ ư ?
-À không, mình đang luyện mắt ấy mà ! Dạo này ăn chơi nhiều quá, mắt lúc nào cũng mệt mỏi.
Lạc Thiên ngừng việc tìm kiếm, anh đã nhìn thấy một người mặc váy thiên thanh. Là cô gái đó, là người đã làm trái tim anh tan nát. Sao lại có thể như vậy, anh sẽ được lấy cô ấy làm vợ ư ?
Khả Vy đang bước, cô bỗng nhận thấy có nhiều ánh mắt dõi theo
mình, chẳng lẽ cô lại xinh đẹp như thế hay sao ? Hãnh diện vì bản thân, cô cười
duyên dáng nhưng nhận ngay ra, cô gái đi trước vài bước mới là tâm điểm của sự
chú ý. Cô ấy cũng mặc một chiếc váy có màu tương đối giống.
Nhìn vào bờ vai trần gợi cảm kia đủ để Khả Vy hình dung được phần nào vẻ đẹp kiêu sa.
-Mọi người làm sao lại cứ nhìn em chằm chằm thế chứ ?!
Nhìn vào bờ vai trần gợi cảm kia đủ để Khả Vy hình dung được phần nào vẻ đẹp kiêu sa.
-Mọi người làm sao lại cứ nhìn em chằm chằm thế chứ ?!
- Nhược Lam tiến thẳng về
phía trước nhanh hơn, cô khẽ cúi đầu chào và tránh ánh mắt của Lạc Thiên.
-Em lúc nào cũng đẹp !
-Em lúc nào cũng đẹp !
Lạc Trung phải thừa nhận điều đó.
Những chàng trai vây xung quanh đều có cơ hội bắt chuyện với một Nhược Lam cởi mở, riêng Lạc Thiên vẫn giữ nguyên ánh nhìn của mình lúc vừa thấy cô, lúc này mắt anh chỉ thấy một khoảng không trống vắng.
-Đấy, cô gái đó, nhớ phải vô tình vào !
Những chàng trai vây xung quanh đều có cơ hội bắt chuyện với một Nhược Lam cởi mở, riêng Lạc Thiên vẫn giữ nguyên ánh nhìn của mình lúc vừa thấy cô, lúc này mắt anh chỉ thấy một khoảng không trống vắng.
-Đấy, cô gái đó, nhớ phải vô tình vào !
Lão quản gia lại tưởng thiếu gia đã
nhìn thấy " con mồi " vội sai người phục vụ đem ly rượu tới.
Khả Vy đứng ở góc nhìn này cũng đã bắt gặp được " chồng tương lai ".
-Thiên, Nhược Lam đang hỏi em đấy !
Khả Vy đứng ở góc nhìn này cũng đã bắt gặp được " chồng tương lai ".
-Thiên, Nhược Lam đang hỏi em đấy !
Lạc Trung huých nhẹ vào tay em trai, anh
cũng nhận ra có chút gì ngượng ngùng trong ánh mắt của hai người chẳng may chạm phải nhau.
Lạc Thiên không trả lời, anh biết đó chỉ là câu xã giao mà Nhược Lam hỏi một vòng mới quay lại anh.
-Ối ! Tôi xin lỗi quý cô, đã làm bẩn bộ váy đắt tiền…
Lạc Thiên không trả lời, anh biết đó chỉ là câu xã giao mà Nhược Lam hỏi một vòng mới quay lại anh.
-Ối ! Tôi xin lỗi quý cô, đã làm bẩn bộ váy đắt tiền…
Nữ phục vụ đã va vào Khả
Vy, ly rượu mới chỉ sóng sánh nhưng đã nhanh nhẹn dùng tay hất đổ vào người cô.
-Không sao ! Cũng là lỗi tại tôi !
-Không sao ! Cũng là lỗi tại tôi !
Khả Vy từ tốn nâng khay cầm giúp, cô đang
đợi nam diễn viên rút chiếc khăn trên ngực đến lau cho mình.
-Tôi xin lỗi, thành thật xin lỗi tiểu thư !
-Tôi xin lỗi, thành thật xin lỗi tiểu thư !
Sợ nam diễn viên không nghe thấy,
phục vụ cố tình nói to.
Nhưng hình như kế hoạch không theo dự kiến. Lạc Thiên cứ đứng trân trân nhìn, tay vẫn trong túi quần.
Nhược Lam thấy vậy, cô lấy khăn tay tiến đến chỗ nạn nhân.
-" Sao tên chồng mình lâu thế ? Hắn ta không thấy nước bẩn trên người mình à ? "
Nhưng hình như kế hoạch không theo dự kiến. Lạc Thiên cứ đứng trân trân nhìn, tay vẫn trong túi quần.
Nhược Lam thấy vậy, cô lấy khăn tay tiến đến chỗ nạn nhân.
-" Sao tên chồng mình lâu thế ? Hắn ta không thấy nước bẩn trên người mình à ? "
Khả Vy đã phải dùng đến ánh mắt để lườm đích danh chàng trai mặc
Vest màu nâu trầm mà vẫn không ăn thua.
Lạc Trung thấy thế cũng đi theo Nhược Lam ra chỗ Khả Vy.
-Cô có sao không ? Để tôi lau cho !
Lạc Trung thấy thế cũng đi theo Nhược Lam ra chỗ Khả Vy.
-Cô có sao không ? Để tôi lau cho !
Nói rồi đôi tay thon thả của Nhược Lam lướt
nhẹ trên tấm váy bị nhọ.
Do chưa gặp mặt lần nào, ngay khi Lạc Trung bước đến, Khả Vy đã tưởng là nhân vật nam, tuy rằng anh không mặc áo Vest như lời mô tả. Nhân lúc Nhược Lam không để ý, Khả Vy ghé sát vào Lạc Trung nói :
-Này anh, cởi áo cho tôi mượn !
Do chưa gặp mặt lần nào, ngay khi Lạc Trung bước đến, Khả Vy đã tưởng là nhân vật nam, tuy rằng anh không mặc áo Vest như lời mô tả. Nhân lúc Nhược Lam không để ý, Khả Vy ghé sát vào Lạc Trung nói :
-Này anh, cởi áo cho tôi mượn !
Cũng theo lời dặn, nếu nhân vật chính không hợp
tác hoặc quên thao tác thì phải hối thúc, Khả Vy nhìn vào mắt Lạc Trung mà đề
nghị.
-Áo ?
Lạc Trung khá bất ngờ, thứ nhất vết bẩn của cô gái này nằm ở chân váy. Thứ hai, anh mặc chiếc áo gile ngắn. Nhưng vì phép lịch sự, anh cởi ra cho cô mượn.
Thế rồi sao nữa, sau khi khoác áo lên người thì nam diễn viên sẽ phải đưa cô đi tới phòng thay đồ đã chuẩn bị sẵn bộ cánh mới. Nhưng chàng thanh niên chỉ hỏi thăm. Đúng hơn chẳng có một ai ở đây chuẩn bị hai cái váy đi tiệc tùng cả vì căn phòng lớn này là của khách sạn chứ không phải buổi party ở nhà.
-Được rồi đấy, chắc sẽ không sao đâu !
-Áo ?
Lạc Trung khá bất ngờ, thứ nhất vết bẩn của cô gái này nằm ở chân váy. Thứ hai, anh mặc chiếc áo gile ngắn. Nhưng vì phép lịch sự, anh cởi ra cho cô mượn.
Thế rồi sao nữa, sau khi khoác áo lên người thì nam diễn viên sẽ phải đưa cô đi tới phòng thay đồ đã chuẩn bị sẵn bộ cánh mới. Nhưng chàng thanh niên chỉ hỏi thăm. Đúng hơn chẳng có một ai ở đây chuẩn bị hai cái váy đi tiệc tùng cả vì căn phòng lớn này là của khách sạn chứ không phải buổi party ở nhà.
-Được rồi đấy, chắc sẽ không sao đâu !
Nhược Lam cười hiền.
-À vâng, cảm ơn cô
-À vâng, cảm ơn cô
Liếc sang Lạc Trung, Khả Vy nói nhỏ
- Đưa tôi đi !
Lạc Trung tò mò về cô gái này, tự dưng lại sai khiến người lạ như mình là sao, theo lẽ thông thường thì cô ta có thể phiền Nhược Lam hay cô phục vụ bàn đưa mình tới nhà vệ sinh nếu không biết lối.
-Ơ kìa cái anh này ! Đưa tôi đi !
Lạc Trung tò mò về cô gái này, tự dưng lại sai khiến người lạ như mình là sao, theo lẽ thông thường thì cô ta có thể phiền Nhược Lam hay cô phục vụ bàn đưa mình tới nhà vệ sinh nếu không biết lối.
-Ơ kìa cái anh này ! Đưa tôi đi !
Khả Vy chỉ đang gắng mình đóng đạt để tránh
bị la mắng.
Thấy vậy anh cũng đồng ý, đặt tay hờ lên bờ vai Khả Vy và bước đi.
-Nhược Lam, để anh dẫn cô ấy đi thay đồ !
Khả Vy hài lòng với anh chàng, một người chồng vâng lời thế này còn gì bằng. Hoàn tất bước một trong giai đoạn gặp gỡ của hai nhân vật, tiếp đến là nảy sinh tình yêu, Khả Vy biết đoạn này không cần diễn.
Lạc Thiên vẫn đứng đấy, có lẽ anh đã quên mất vài chi tiết cần làm lúc vừa rồi, để khi người phục vụ đi tới đánh động mới thức tỉnh.
-Nhưng như thế thì cần gì phải diễn nữa ?
Thấy vậy anh cũng đồng ý, đặt tay hờ lên bờ vai Khả Vy và bước đi.
-Nhược Lam, để anh dẫn cô ấy đi thay đồ !
Khả Vy hài lòng với anh chàng, một người chồng vâng lời thế này còn gì bằng. Hoàn tất bước một trong giai đoạn gặp gỡ của hai nhân vật, tiếp đến là nảy sinh tình yêu, Khả Vy biết đoạn này không cần diễn.
Lạc Thiên vẫn đứng đấy, có lẽ anh đã quên mất vài chi tiết cần làm lúc vừa rồi, để khi người phục vụ đi tới đánh động mới thức tỉnh.
-Nhưng như thế thì cần gì phải diễn nữa ?
Anh suy nghĩ, rồi không muốn ở lại
cùng Nhược Lam, sải bước đuổi theo. Vừa đi tay vừa tháo cúc áo khoác.
-ÚI !
-ÚI !
Khả Vy phút chốc trở thành món hàng để Lạc Thiên kéo xệch và úp vào
lòng.
-Tình yêu, em phải ngã vào lòng anh chứ !
-Tình yêu, em phải ngã vào lòng anh chứ !
-Tình yêu, em phải ngã vào lòng anh chứ !
- Ơ cái anh này ! Bỏ ra !
Ngay lập tức Khả Vy bị Lạc Thiên bịp chặt miệng, anh nở một nụ cười trước Lạc Trung.
Đế giày của Khả Vy liên tiếp bị quay vòng, cô vẫn đang nghĩ Lạc Trung mới là chồng chưa cưới. Hành động quá nhanh và gọn của Lạc Thiên làm cô không kịp để ý mặt huống chi xem xét chiếc khăn hình bông hồng trên ngực áo ai kia.
-Oặm !
- Ơ cái anh này ! Bỏ ra !
Ngay lập tức Khả Vy bị Lạc Thiên bịp chặt miệng, anh nở một nụ cười trước Lạc Trung.
Đế giày của Khả Vy liên tiếp bị quay vòng, cô vẫn đang nghĩ Lạc Trung mới là chồng chưa cưới. Hành động quá nhanh và gọn của Lạc Thiên làm cô không kịp để ý mặt huống chi xem xét chiếc khăn hình bông hồng trên ngực áo ai kia.
-Oặm !
Cắn cho anh một cái, cô lại đi tới chỗ Lạc Trung, cầm tay anh và kéo
đi.
Mọi người nhìn nhưng chẳng ai hiểu, ngay cả người nghĩ ra kịch bản có mặt ở đấy cũng vậy. Vị phu nhân thất vọng phải biết.
-Bạn em à ?
Mọi người nhìn nhưng chẳng ai hiểu, ngay cả người nghĩ ra kịch bản có mặt ở đấy cũng vậy. Vị phu nhân thất vọng phải biết.
-Bạn em à ?
Lạc Trung trả lời cho câu nói của Lạc Thiên lúc nãy, anh cam đoan
chưa từng gặp cô gái này.
Đến lúc này Khả Vy mới phân biệt, minh mẫn ngoái lại nhìn vào các đặc điểm nhận dạng của Lạc Thiên.
-Oh ! I miss you so much !
Đến lúc này Khả Vy mới phân biệt, minh mẫn ngoái lại nhìn vào các đặc điểm nhận dạng của Lạc Thiên.
-Oh ! I miss you so much !
Chuyển sang kế hoạch B, Khả Vy chạy tới Lạc Thiên
ôm chầm.
Nhưng Lạc Thiên đâu đã được phổ biến kế hoạch thứ hai, anh đờ người ra.
-My Honey! I love you!!!!!! How are you?
Khả Vy đóng vai một cô bồ từ nước ngoài về gặp người yêu cũ, Lạc Thiên nhanh chóng ăn nhập.
-Kissing my love!
Nhưng Lạc Thiên đâu đã được phổ biến kế hoạch thứ hai, anh đờ người ra.
-My Honey! I love you!!!!!! How are you?
Khả Vy đóng vai một cô bồ từ nước ngoài về gặp người yêu cũ, Lạc Thiên nhanh chóng ăn nhập.
-Kissing my love!
Anh cũng ôm lại cô đằm thắm như một cảnh chia ly hay hội ngộ
vô tình.
- You and me finally meet again!
Dù không hiểu anh nói gì nhưng Khả Vy vẫn tiếp tục diễn.
-Được rồi đấy, giờ thì cô bỏ tôi ra!
Dù không hiểu anh nói gì nhưng Khả Vy vẫn tiếp tục diễn.
-Được rồi đấy, giờ thì cô bỏ tôi ra!
Lạc Thiên gằn giọng.
-Anh Thiên, anh có tình yêu hồi nào thế?
-Anh Thiên, anh có tình yêu hồi nào thế?
Trần Hùng lên tiếng phá tan những
ánh nhìn kì dị của mọi người.
-Chúng tôi yêu nhau được năm năm rồi!
-Ba năm trước!
Không đồng thời phát ra cùng lúc, Lạc Thiên dù nói sau nhưng anh đã không nghĩ cô gái lại trả lời. Còn Khả Vy, cứ theo kịch bản mà đối đáp.
-À, ý của cô ấy muốn nói tới khoảng thời gian chúng tôi yêu nhau thầm lặng!
-Chúng tôi yêu nhau được năm năm rồi!
-Ba năm trước!
Không đồng thời phát ra cùng lúc, Lạc Thiên dù nói sau nhưng anh đã không nghĩ cô gái lại trả lời. Còn Khả Vy, cứ theo kịch bản mà đối đáp.
-À, ý của cô ấy muốn nói tới khoảng thời gian chúng tôi yêu nhau thầm lặng!
Anh chữa cháy, đôi mắt vẫn đau đáu nhìn Nhược Lam, hy vọng cô sẽ đau.
-À, vậy là em vừa nhầm anh với Lạc Thiên?
-À, vậy là em vừa nhầm anh với Lạc Thiên?
Lạc Trung tiến tới, cũng khá vô lí
khi yêu nhau từng ấy năm trời mà không nhận ra.
-Cô ấy bị cận!
-Em muốn nghẹo anh Lạc Thiên ấy mà!
Thêm một câu bộc phát của hai diễn viên không chuyên, họ không hề ý thức rằng người kia sẽ trả lời.
-Em mới mổ mắt rồi à??? Vui quá!!!
-Cô ấy bị cận!
-Em muốn nghẹo anh Lạc Thiên ấy mà!
Thêm một câu bộc phát của hai diễn viên không chuyên, họ không hề ý thức rằng người kia sẽ trả lời.
-Em mới mổ mắt rồi à??? Vui quá!!!
Lạc Thiên làm bộ ngắm nghía khuôn mặt cô
gái mới gặp nhau lần đầu này.
-Dạ!
Hai người đứng cười với nhau cho tới chán thì mới nhớ ra việc phải làm.
-Mọi người ở lại, tôi dẫn cô ấy đi đằng này chút nhé!!!
- Hai người định cặp kè ngay đấy à!!! Ha ha!
Ngoái lại Nhược Lam, cô có chút phiền lòng vì hành động trẻ con vừa rồi của anh. " Đâu nhất thiết phải tự làm khổ mình như thế, anh Thiên!".
Lạc Thiên buông tay khỏi Khả Vy ngay khi bước ra hành lang.
- Sao mà anh đi nhanh thế! Khổ thân cái chân tôi! Này, anh lại định đi đâu nữa, đứng chờ tôi thay đồ đã!
-Dạ!
Hai người đứng cười với nhau cho tới chán thì mới nhớ ra việc phải làm.
-Mọi người ở lại, tôi dẫn cô ấy đi đằng này chút nhé!!!
- Hai người định cặp kè ngay đấy à!!! Ha ha!
Ngoái lại Nhược Lam, cô có chút phiền lòng vì hành động trẻ con vừa rồi của anh. " Đâu nhất thiết phải tự làm khổ mình như thế, anh Thiên!".
Lạc Thiên buông tay khỏi Khả Vy ngay khi bước ra hành lang.
- Sao mà anh đi nhanh thế! Khổ thân cái chân tôi! Này, anh lại định đi đâu nữa, đứng chờ tôi thay đồ đã!
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment