CHƯƠNG 99 - GIAO DỊCH TRIỀN MIÊN: CÔ VỢ NUÔI TỪ BÉ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC - TRUYỆN NGÔN TÌNH

GIAO DỊCH TRIỀN MIÊN: CÔ VỢ NUÔI TỪ BÉ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC


Tác giả: Tả Nhi Thiến
Thể loại: Ngôn tình


CHƯƠNG 98: NGOẠI TRUYỆN 1


Địa điểm, cao ốc Triển thị.

Thời gian, khoảng ba giờ.

Lúc này, chính là thời gian Triển thị có được ngày rỗi, mỗi ngày vào đúng lúc này, đều thưởng thức trà chiều và nghỉ ngơi chốc lát, là hưởng thụ của nhân viên sau một ngày bận rộn làm việc tại Triển thị.

Nhưng mà, ở tầng chót cao ốc Triển thị, trong phòng giải khát của tổng giám đốc, vốn là nên vui sướng trong giờ trà chiều, không khí lại không khỏi căng thẳng.

"A, tiểu thư xinh đẹp, tại sao cho tới bây giờ tôi lại không biết, cao ốc Triển thị luôn luôn cất dấu một vị mỹ nữ động lòng người như vậy!" Một người đàn ông vịn tay vào tường, chắn giữ một cô gái ăn mặc đẹp đẽ, lấy giọng điệu than thở mà cười nỉ non, "Đây đúng là sai lầm của tôi, khiến một viên Minh Châu bị che đậy, vẫn luôn không thể khen ngợi xuất sắc của cô. . . . . . Tiểu thư xinh đẹp, có thể xin hỏi danh tính của cô không? Tối nay cô có rảnh không, có thể cho tôi cơ hội được mời cô chứ? Chúng ta có thể đi thưởng thức cảnh đêm, cũng cho tôi được thưởng thức vẻ đẹp của cô. . . . . ."

Tuổi người đàn ông cũng chẳng qua chừng hai mươi tuổi, trên mặt có một đôi mắt đào hoa nhếch lên không giây phút nào không câu phóng điện người khác, anh ta có ngũ quan hoàn mỹ và tỷ lệ vóc người hoàng kim cường tráng cao lớn, giống như tác phẩm xuất sắc nhất của Thượng Đế, từng cử động, cũng tản ra hoàn toàn phong cách quý tộc.Di!end!anle!quy!don-Mèo Hoang

Mặc dù anh ta anh tuấn đẹp trai trên mặt còn mang theo sự bất cần của người trẻ tuổi, mặc dù khóe môi dắt theo nụ cười xấu xa đủ để khiến cho một đám nữ sinh nhỏ thét chói tai, mặc dù anh ta đang lấy dáng vẻ bá đạo đến gần vị mỹ nữ kia, nhưng mà, chính là không khiến người ta cảm thấy chán ghét.

Hình như người đàn ông này có một loại sức quyến rũ, giống như ác bá bắt chuyện khiến cho người ta cảm thấy anh phong lưu mà không hạ lưu, những lời ngon tiếng ngọt đó được người khác nói ra kinh tởm, một khi nói ra từ miệng anh, sẽ chỉ làm người khác hoàn toàn tin tưởng nó tràn ngập tình cảm chân thực.

"Triển tổng, tôi là ai cũng không quan trọng. . . . . ." Người nữ bị anh lôi kéo cũng không hưởng thụ diễm ngộ mà những người phụ nữ khác ước ao ghen tị, cô tránh né rụt người ra khỏi góc tường, nhìn người đàn ông trước mặt cố ý đùa bỡn phóng điện, trên trán trợt xuống mấy đạo vạch đen.

Sự thành thục trên mặt xinh đẹp của cô hiển lộ ra sự bất đắc dĩ và khổ não, than thở nói: "Xin anh đừng nói giỡn với tôi, tôi không phải là nhóm thư ký bên ngoài, thật không thể hưởng thụ nổi lời ca ngợi của anh! Triển tổng, anh là người thay mặt tổng giám đốc Triển thị, xin mời anh không nên nói chuyện với tôi khi có các nhân viên cấp cao, những người lớn tuổi sẽ có chút hiểu lầm, sẽ tạo thành rất nhiều quấy nhiễu. . . . . ."

Cái người đàn ông trẻ tuổi này, chính là Nhị thiếu gia Triển Dĩ Mặc của nhà họ Triển, anh nghe nhận xét của người phụ nữ, lại cười quỷ dị lắc đầu, cự tuyệt tiếp nhận lời khuyên của cô.

Anh cũng thở dài, đối với việc mình luân lạc tới tình cảnh không thôi này.

Vốn, thân là con thứ của gia tộc, trên có anh cả vạn năng Liên Tĩnh Bạch thừa kế gia nghiệp, dưới có em gái nuông chiều đáng yêu Triển Liên Tranh rời đi chú ý, Triển Dĩ Mặc luôn luôn tùy ý làm bậy, cho dù lúc mười mấy tuổi bị anh cả bức ép bắt đầu phục vụ cho công ty gia tộc, nhưng ngày đó anh còn tự do tự tại, chưa từng bị trói buộc.

Nhưng kể từ khi người anh cả thương Mịch Nhi mất tích năm năm trở lại, cái người anh cả cuồng công việc liền thay đổi tính tình, anh căn bản không có nghĩ đến, anh cả lại mang Mịch Nhi cùng đi nghỉ ngơi nhàn hạ, đem tất cả công việc củaTriển thị và FL đẩy lên trên người anh!

Phải đối mặt với ngọn núi đã trồng trước mắt, Triển Dĩ Mặc cũng không thể không gánh vác tránh nhiệm xí nghiệp gia tộc nhà họ Liên, mỗi ngày anh bận rộn hận không một ngày không thể có 48 giờ, thật sự là mệt như chó chết . . . . . .
Vốn, anh vẫn thông cảm cho anh cả khi được gặp lại người thương, bọn họ chàng chàng thiếp thiếp phải qua thế giới hai người, anh tạm thay mặt chức vụ tổng giám đốc, mệt nhọc một chút cũng không có gì, dù sao, anh cả yêu công việc sẽ không nghỉ phép quá lâu, anh có thể đợi đến trả vị trí tổng giám đốc cho anh cả.

Nhưng anh chờ và chờ, cuối cùng đợi đến khi anh cả hoàn thành xong nghi thức đính hôn, đợi đến khi Liên Tĩnh Bạch quyết định trở về cương vị làm việc, anh đã xách hết hành lễ chuẩn bị muốn đi nghỉ phép, nhưng ai biết, sau khi đại ca và Mịch Nhi đính hôn chưa được vài ngày, liền lập tức chuẩn bị muốn kết hôn!

Đây quả thực khiến Triển Dĩ Mặc không kịp trở tay! Di!end!anle!quy!don-Mèo Hoang

Anh chuẩn bị tất cả kế hoạch ngày nghỉ toàn bộ ngâm nước không nói, càng bi thảm hơn chính là, thay mặt vị trí của tổng giám đốc, không biết anh phải ngồi đến bao lâu!

Lần này nhà họ Triển cưới dâu cả cần có buổi lễ xa hoa chuẩn bị tỉ mỉ gần một hai tháng, đợi sau khi anh cả kết hôn còn nhất định phải đi hưởng tuần trăng mật với Mịch Nhi, vậy thời gian sẽ khá dài, nói không chừng hai người này cũng không có quản đến sống chết của người em trai này, chỉ cần hưởng thụ chuẩn bị du lịch vòng quanh thế giới. . . . . .

Triển Dĩ Mặc len lén thở dài ở trong lòng, nghĩ tới những chuyện này, anh chỉ cảm thấy tiền đồ ảm đạm! Trong thời gian dài tương lai, anh cũng đừng nghĩ được rảnh rỗi tự đắc như trước kia!

Mà đây chính là việc thả lỏng duy nhất trong công việc bận rộn, trong lúc nhàn rỗi ở công ty, luôn trêu đùa một vài nhân viên nữ như vậy, soi mói nam quản lý.

Trêu đùa phụ nữ xinh đẹp, vẫn luôn là hứng thú tệ hại của anh.

Tuân theo nếp sống tốt đẹp của nhà họ Triển, sống dưới sự chú ý của cả gia đình, Triển Dĩ Mặc năm nay gần hai mươi tuổi tuyệt đối không dám túng dục háo sắc, cũng không dám lưu luyến bụi hoa, anh chỉ là ưa thích dùng ngôn ngữ để ca ngợi đủ loại người đẹp, miệng ba hoa hiển thị rõ sự phong lưu, nhưng thực chất tiếng triển của anh với phụ nữ, gần như bằng không.

Chêu đùa các nhân viên, là công việc để anh giải tỏa căng thẳng ở trong công việc. Nhìn những nhân viên tầng lớp quản lý được anh cả huấn luyện nghiêm túc, bây giờ bị anh đùa giỡn mất đi ý trí, trong lòng thoáng ghét đại ca mới có thể cảm thấy thăng bằng một chút.

Người nữ thấy Triển DĨ Mặc đang thất thần nghĩ cái gì, lại tìm đúng thời cơ nhẹ nhàng đi khập khiễng, chuẩn bị lặng lẽ chạy trốn. Giọng nói cô tạm biệt gần như không thể nghe thấy: "Triển tổng, anh bận rộn, tôi đi trước đây. . . . . ."

Triển Dĩ Mặc thu hồi suy nghĩ nặng nề, ánh mắt anh thoáng nhìn, đôi cánh tay mạnh mẽ lại vòng người nữ định chạy vào trong vách tường, không cho cô một chút đường sống tránh né.

"Tôi biết rõ cô là ai, là Phó giám đốc của bộ phận tổng hợp, năm nay hai mươi bảy tuổi, Hàn Tập, cô có một cái tên hết sức dễ nghe--" Triển Dĩ Mặc cúi thân thể xuống, giống như là muốn hôn cô ta, khiến gương mặt tuấn tú càng thêm rõ ràng hiện ở trước mắt người nữ.

Cùng lúc đó, ở sân thượng tòa nhà đối diện Triển thị, một thiếu nữ đeo kính, mặc đồ ngụy trang, hung hăng dậm chân: "Hạ lưu! Vô sỉ! Ngựa đực đáng chết! Anh lại dám trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơit! Anh nhất định phải chết!"

Triển Dĩ Mặc hoàn toàn không biết nơi xa có người thăm dò, anh giống như hải yêu, dùng âm thanh trầm thấp ** mê hoặc người phụ nữ: "Đừng vội cự tuyệt tôi, tuổi tác cho tới bây giờ đều không phải là vấn đề, huống chi. . . . . . Cô rất trẻ tuổi, ai cho cô tự tiện xếp mình vào loại lớn tuổi! Cô không thua bất kỳ thiếu nữ mười mấy tuổi nào, trong mắt của tôi, cô xinh đẹp không gì sánh bằng ——"

Hàn Tập nhìn khuôn mặt yêu nghiệt không ngừng phóng đại trước mắt cái này, bất tri bất giác đỏ mặt.

Mặc dù cô đã thành thục chững chạc rèn luyện tại trường kinh doanh, đã sớm không trông mặt mà bắt hình dong; mặc dù cô từ lúc tiến vào Triển thị dường như mỗi ngày đều thấy khuôn mặt hoàn mỹ của tổng giám đốc Liên Tĩnh Bạch, đã sớm học được bình tĩnh, nhưng xét đến cùng, vẫn chỉ là phụ nữ, đối với một số chuyện, vĩnh viễn sẽ không miễn dịch.

Cho dù cô lớn hơn Triển Dĩ Mặc bảy tuổi, nhưng khi khuôn mặt đẹp trai vô song này của Triễn Dĩ Mặc đến gần, khi anh hếch đôi mắt đào hoa lên phóng điện điện với cô, cô hoàn toàn không có cách nào kháng cự!

"Hàn Tập, tôi đã thay vị trí của đại ca được một thời gian rồi, nhưng vẫn chưa nhìn thấy mấy vị tinh anh của phòng tổng hợp, có phải phòng tổng hợp đều xinh đẹp giống như cô không. . . . . ." Triển Dĩ Mặc toàn lực gia tăng công lực phóng điện, anh thậm chí vươn ngón tay khớp xương rõ ràng ra, không nghiêm túc nâng cằm Hàn Tập, giống như tình nhân bộc lộ tâm sự nói, "Hôm nay chúng ta cũng gặp nhau ở phòng giải khát, đây chính là duyên phận trong truyền thuyết! Cô không cần kháng cự ý chỉ của trời, không nên nghĩ tôi thành người xấu —— nha!"

"Triển tổng, xin tự trọng!" Hàn Tập lại chợt ngẩng đầu lên, khuỷu tay cô vung lên, hung hăng đánh bụng của Triển Dĩ Mặc, khiến anh đau đến khom người xuống.

Mắt cô đâu còn một chút cô gái e lệ và mảnh mai, chỉ còn lại tức giận và tức giận, vừa rồi ngượng ngùng chỉ là ảo giác chợt lóe lên, cô rất nhanh sẽ tỉnh lại từ ảo giác, phân rõ hiện thực.

Cô nhìn Triển Dĩ Mặc không ngừng kêu đau trước mắt, nhớ lại những lời nói hành động quấy rầy vừa rồi có thể tạo thành tính của anh kia, chỉ có thể cắn răng hoài nghi.

Anh thật sự là em trai ruột cùng cha cùng mẹ của Liên tổng sao? ! Tại sao anh một chút cũng không có thành thục chững chạc lãnh khốc của Liên tổng, mà tính cách hoa hoa công tử (playboy) như vậy!

"Còn dám trêu chọc tôi, tôi thật sự sẽ không khách khí với anh đâu!" Hàn Tập ôm ngực tức giận hừ nói, "Triển tổng, anh vẫn chưa thấy qua người của phòng tổng hợp, là bởi vì trước khi Liên tổng nghĩ phép đã bảo chúng tôi, cố dắng ít đến gần anh, có thể không lộ diện liền tuyệt đối không lộ diện! Sớm biết anh có tính cách này, sớm biết Liên tổng nói chính là ý này, hôm nay tôi cũng không nên tốt bụng đi tới tầng chót, chuẩn bị giúp anh bổ sung và thay đổi các loại cà phê trà bánh trong phòng giải khát!"

"Cô ——" Đôi mắt đen của Triển Dĩ Mặc chớp động, anh nhìn xuống và sẵng giọngvới Hàn Tập, kéo dài âm thanh lời nói mang theo uy hiếp hỏi, "Cô thật to gan, dám nói chuyện với toi như vậy, có phải hiện tại liền muốn cuốn gói về nhà hay không!"

"Thật xin lỗi, bổ nhiệm và sa thải tôi chỉ có thể do Liên tổng tự mình quyết định!" Hàn Tập không sợ hãi gì hừ lạnh, "Chờ Liên tổng trở lại, Triển tổng anh tự nhiên phải về bộ phận PR, dù thế nào cũng không quản được trên đầu tất cả chi tiết hoạt động của cao ốc Triển thị sở hữu của bộ phận tổng hợp! Hàn Băng Tâm dien<dan>le<quy>don

Hàn Tập nói xong, liền đẩy Triển Dĩ Mặc ra, sải bước đi về phía trước, đi tới trước cửa phòng giải khát, cô bỗng nhiên xoay người lại, uy hiếp Triển Dĩ Mặc nói: "Triển tổng, quên nói cho anh biết, trước khi Liên tổng nghỉ phép dặn dò chúng tôi ghi chép công việc hàng ngày của công ty, tôi sẽ nhớ đem tất cả biểu hiện của anh lúc ở công ty thay mặt tổng giám đốc báo lại cho Liên tổng! Hi vọng Liên tổng sẽ không quá mức thất vọng với biểu hiện của anh, cũng hi vọng anh có thể thản nhiên đón nhận lửa giận của ngài ấy. . . . . ."

Nói xong, Hàn Tập phịch một tiếng khép cửa phòng lại, hoàn toàn đi xa.

Triển Dĩ Mặc đưa mắt nhìn Hàn tập đi ra khỏi phòng giải khát, khẽ cười nhún nhún vai, ngón tay nâng cằm lên, nụ cười phong lưu ác bá không nghiêm túc trên mặt anh cũng biến mất trong nháy mắt.

"Hàn Tập, Phó giám đốc của bộ phận tống hợp được anh cả đánh giá cao, tôi hi vọng cô có thể mau sớm báo chuyện của tôi cho anh cả, cành nhanh càng tốt. . . . . ."

Triển Dĩ Mặc nhẹ nhàng thì thầm với không khí, anh hi vọng biểu hiện xấu của mình ở Triển thị có thể mau sớm truyền đến tai anh cả, để cho anh ấy có vợ liền quên em trai như vậy trở lại công ty sớm một chút!

Anh ước gì anh cả cho rằng anh coi Triển thị là món đồ chơi, cho rằng anh là con sâu làm rầu nồi canh, trêu chọc mọi người quấy rối trật tự, chỉ có như vậy, anh cả mới có thể trở lại sớm một chút!

Biểu hiện của anh càng không biết điều, anh cả càng không thể yên tâm giao Triển thị và FL cơ nghiệp lớn như vậy vào tay anh, kết hôn cũng đừng hưởng tuần trăng mật, anh cả phải nhanh một chút tới cứu công ty mới đúng. . . . . .

Bộ phận tống hợp đã trêu chọc rồi, kế tiếp đó, anh còn có thể khiêu khích ai nha? Còn có nhân viên cao cấp nào có thể ảnh hưởng đến ý kiến của anh cả, có thể khiến Liên Tĩnh Bạch trở về sớm chút đây?

Đôi mắt đen như vì sao của Triển Dĩ Mặc tràn đầy tính toán, khóe môi anh nâng lên nụ cười gian xảo như hồ ly, cũng chầm chậm ra khỏi phòng giải khát.

Đi tới cửa phòng, anh chợt bất giác xoay người liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, mơ hồ, anh hình như cảm nhận một chút nguy hiểm. Truyện chỉ edit tại diendanlequydon.com

Nhưng xuyên qua cửa sổ sát đất trong phòng giải khát, nhìn cao ốc đối diện không sót gì, nơi đó không có bất kỳ người nào đang nhìn qua Triển thị, không tồn tại bất kỳ đáng nghi.

Triển Dĩ Mặc sờ sờ mũi, có thể, do anh cảm giác sai thôi.

Anh yên lặng trở về phòng làm việc của tổng giám đốc, giờ đã qua nửa buổi chiều, anh thông qua phương thức này giàm bớt mệt nhọc, thời gian kế tiếp, vẫn phải tiếp tục quay lại làm việc.

Mặc dù không thích làm các chuyện rườm rà trong công ty, mặc dù không cam tâm mất đi tự do bị trói ở trong phòng làm việc, mặc dù đang trong cao ốc trêu ghẹo nhân viên, nhưng Triển Dĩ Mặc tuyệt đối sẽ không không phân rõ chuyện nặng nhẹ, sẽ không không có trách nhiệm làm bậy ở công ty.

Khi anh đang xử lý công việc luôn có đầy đủ chuyên tâm và năng lực, lật một phần văn kiện, anh chăm chỉ đưa ra quyết sách hoàn mỹ cho từng vấn đề.

"Ầm! Rầm ——"

Chợt, một viên đạn bay nhanh phá vỡ kính trong phòng làm việc của tổng giám đốc, nghe thấy âm thanh rạn nứt lớn, ngàn cân treo sợi tóc!

truyenhoangdung.blogspot.com









No comments

Powered by Blogger.