CHƯƠNG 100 - GIAO DỊCH TRIỀN MIÊN: CÔ VỢ NUÔI TỪ BÉ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC - TRUYỆN NGÔN TÌNH

GIAO DỊCH TRIỀN MIÊN: CÔ VỢ NUÔI TỪ BÉ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC


Tác giả: Tả Nhi Thiến
Thể loại: Ngôn tình


CHƯƠNG 100: NGOẠI TRUYỆN 2


Triển Dĩ Mặc bị kinh sợ khiến thân thể cứng đờ, còn không đợi anh làm ra động tác tránh né bảo vệ mình, viên đạn đã đâm vào bàn làm việc gần tay trái anh, chỉ lưu lại một lỗ thủng thật sâu!

Vết đạn chỉ cách tay anh không tới 20 cm, viên đạn bắn ra cứ vậy lún sâu vào bàn đọc, còn bốc lên một trận khói trắng, lưu lại uy lực của nó!

Trong nháy mắt, ánh mắt Triển Dĩ Mặc nheo lại độ cong cực kỳ nguy hiểm, anh tránh né dưới chỗ chắn, nhanh chóng núp xuống phía dưới góc bàn.

Mắt anh tràn ngập đề phòng, bắp thịt toàn thân khẩn trương cao độ, lấy thái độ nghiêm cẩn nhất, mỗi phút phòng bị trong phòng có thể xảy ra bất kỳ nguy hiểm nào.

Anh mới vừa nhìn liếc qua một chút, cũng đã nhìn ra phương hướng. Từ quỹ đạo bắn ra, nó là do sân thượng tòa nhà đối diện bắn ra, mà người bắn ra viên đạn này, tuyệt đối là một cao thủ cực kỳ lợi hại!

Trước không nói từ tòa đối diện cách phòng làm việc của anh chừng hơn 2000 mét, cũng không nói tất cả kính thủy tinh của phòng làm việc Triển thị đều là thủy tinh chống đạn cao cấp nhất, anh thật sự bội phục, người cầm súng bắn tỉa ở đối diện kia thật sự thành thạo!

Từ nhỏ lấy súng ra chơi, Triển Dĩ Mặc hết sức hiểu rõ, từ cự ly xa như vậy, lại có thể bắn chính xác đến bàn đọc của anh, đây là điều khó khăn thế nào!

Chỉ cần tay súng bắn tỉa kia chếch đi một chút, viên đạn bắn ra cũng không chỉ bắn vào bàn của anh, nó hoàn toàn có năng lực khi anh không có phòng bị, cứ bắn thủng thân thể của anh như vậy!

Nhưng hình như tay súng bắn tỉa không phải muốn mạng của anh, cho nên viên đạn này mới bắn ra cạnh bàn, đây càng giống như một sự cảnh báo, tỏ rõ, còn có nhiều nguy hiểm đánh bất ngờ hơn. . . . . .

Ánh mắt Triển Dĩ Mặc lấp lánh, khóe môi anh nâng lên nụ cười như hồ ly, thú vị, cho tới bây giờ anh cũng không có nghĩ tới, mình ngoan ngoãn sống ở trong phòng làm việc, cũng có thể gặp phải sự kiện đấu súng!

Anh không khỏi âm thầm kêu may mắn, cũng may mấy ngày trước anh đã ra lệnh cho mấy quản lý và thư ký trên tầng, chỉ cần không có anh gọi, bất ai cũng không được chủ động tiến vào phòng làm việc của mình, cho dù bên trong xảy ra hoả hoạn nổ tung.

Vì vậy, cho dù viên đạn vừa rồi bắn ra tạo thành tiếng thủy tinh vỡ, cũng sẽ không có người bỏ qua mệnh lệnh của anh tự tiện xông vào, sẽ không phá hư trò chơi tiếp theo của anh.

Người kia dám can đảm động súng bắn tỉa lên đầu anh, tốt nhất người này nên có chuẩn bị, anh cũng muốn gặp qua sát thủ chuyên nghiệp, cùng người kia thương lượng ký thuật bắn súng!

Nhìn qua khe hở chỗ bàn đọc sách, Triển Dĩ Mặc híp mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, cửa sổ bị bể tan sẽ tạo thành lối hở, mà người bắn súng bắn tỉa kia cũng có thể tiến vào, triển khai một vòng tập kích.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của anh, chỗ cửa sổ bị bể tan tành, nhanh chóng xuất hiện khác thường.

Một dây thừng gần như trong suốt khảm vào bên vách tường cửa sổ, tiếp đó, một người mặc đồ bó sát nhanh nhẹn leo trên dây thừng, nhanh chóng đi qua từ đối diện.

Tốc độ người kia cực nhanh, cách tòa nhà Triển thị càng ngày càng gần, mà ở trong mắt Triển Dĩ Mặc, thân hình cũng chầm chậm phóng đại.
Chờ Triển Dĩ Mặc thấy rõ bộ dạng của người bắn tỉa, không khỏi cả kinh!

Người dũng cảm không sợ treo ngược dây thừng kéo dài qua hai tòa tòa nhà đồ sộ, lại là một thiếu nữ xinh đẹp động lòng người!

Thiếu nữ chỉ là mười bảy tuổi, gương mặt xinh đẹp còn là mang theo nét thời thanh xuân, tóc đen mắt màu xanh dương, có ưu thế vượt trội xuất sắc nhất. Cô một thân đồ bó sát bao quanh vóc người đẹp đẽ, tỷ lệ hoàn mỹ không cần sửa chữa cái gì.

Đây là một cô gái trẻ tuổi, một vị thiếu nữ xinh đẹp khiến cho tất cả mọi người kinh diễm!

Chỉ là, nếu như lúc này tay cô không cầm hai khẩu súng, trên mặt không có cất dấu lửa giận, bên hông và trên lưng không những mang theo một đống vũ khí, thì như vậy, nhất định Triển Dĩ Mặc sẽ cho cô điểm số rất cao, sẽ càng thương tiếc người đẹp này.

Nhưng vừa nghĩ tới viên đạn vừa rồi là do thành quả của cô gái này bắn ra, nghĩ đến cô mới vừa lơ lửng đi giữa qua hai tòa nhà, nghĩ đến tay cô đang nắm khẩu súng số lượng có hạn khiến anh thèm thuồng không dứt, Triển Dĩ Mặc chỉ có thể cẩn thận vạn phần.

Cô gái xinh đẹp, nhưng càng có tính lừa gạt và lực sát thương!

Lúc này thiếu nữ đã đáp hoàn mỹ trên sàng nhà gỗ của phòng làm việc, cô nhấn một cái bên hông, cái dây thừng trong xuốt lại thu vào một máy móc, không để lại một chút dấu vết.

Cô đá đá thủy tinh vỡ dưới chân, không sợ hãi quét mắt một phòng làm việc, không có một bóng người khiến lông mày cô hơi nhíu lại, hiển nhiên, cô hoàn toàn không có hài lòng với cảnh tượng này.

Cô nhét khẩu súng lục màu bạc trên tay ra sau hông, sau đó nhẹ nhàng giơ tay lên, nhấn một cái nút trên kính, chiếc kính công nghệ cao cho thấy hình ảnh xen lẫn.

Nhìn trên triếc kính cho thấy hình ảnh dò xét địa đồ, trên gương mặt mỹ lệ của cô cho thấy nụ cười lạnh lùng, sau đó, trực tiếp đi thẳng tới bàn đọc.

Thiếu nữ giơ khuẩu súng màu đen trên tay phải lên, nhắm ngay phía sau bàn sách, cô hung dữ trách mắng: "Tham tài háo sắc, nhát gan sợ chết, quả thật cái gì cũng sai! Anh lăn ra đây cho tôi!"

Khí thế thiếu nữ rào rạt, trên mặt không chút che giấu chán ghét căm hận với Triển Dĩ Mặc, mà khẩu súng lục trên tay cô càng thêm mười phần uy lực, tùy thời có thể lau súng cướp cò!

"Tha mạng -- tôi ra! Sau khi ra ngoài --" Triển Dĩ Mặc trừng mắt nhìn, anh nhanh chóng đổi một bộ mặt kinh sợ quá độ, cố ý run rẩy kêu rên nói, "Đừng bắn, ngàn lần đừng nổ súng--"

"Hừ, tôi còn tưởng rằng anh có khả năng gì, nhưng mà đúng là chỉ dựa vào mỗi gương mặt, cứ như vậy ăn cơm bao (trai bao) quyến rũ nữ nhân khắp nơi!" Thiếu nữ đối với cử chỉ hèn nhát của Triển Dĩ Mặc lại càng căm hận, cô nhìn bộ dạng anh sợ hãi, cố ý giơ súng lục nhích tới gần anh mấy bước, uy hiếp anh nói, "Phát súng vừa rồi là tôi xuống tay lưu tình, nếu một phát đó bắn phải bộ vị quan trong thì không tốt đâu-- a!"

Ngay khi cô chậm rãi tới gần, trong lúc nói chuyện, Triển Dĩ Mặc chợt làm khó dễ!

Anh nhanh như gió vung tay ra, một tay bắt được tay phải giơ súng lục của cô gái, ngăn cô kích động nổ súng bắn phá; một tay kia, thì vung về phía eo của cô gái, lúc cô kinh ngạc thét chói tai, thuận thế sờ đến súng lục màu bạc trên eo cô!

"Tên khốn kiếp này, còn dám phản kháng!" Cô gái phản ứng cực nhanh, mặc dù cô không ngờ rằng người đàn ông yếu đuối này sẽ phản kháng lại, nhưng bản năng của cơ thể cũng đã làm ra động tác tránh né.

Trình độ linh hoạt của cơ thể cô gái có thể so với một con linh miêu, nhanh chóng đáp trả hoàn mỹ nhất!

Eo nhỏ nhắn của cô chớp lóe, tránh khỏi ngón tay tiện tay dắt dê của anh, tiếp theo tay nắm thành quyền, hung hăng tấn công ngực Triển Dĩ Mặc!

Tay phải của cô cũng nhanh nhạy mạnh mẽ, mặc dù tránh không thoát được sự ràng buộc của anh, nhưng cũng quấy nhiễu Triển Dĩ Mặc ở mức độ lớn nhất.

"Phản ứng vẫn còn chậm nha!"

Triễn Dĩ Mặc cũng không chần chừ, anh huýt sáo giống như đùa giỡn, đáp lời với cô gái tấn công đe dọa, bình tĩnh đối phó.

Tay của anh vững vàng bắt được cổ tay trái của cô gái, lòng bàn chân dùng lực, muốn phản công giữ chặt động tác mạnh mẽ của cô.

Cô gái khẽ kêu to một tiếng, gặp chiêu phá chiêu đánh nhau với anh.

Trong mười mấy giây ngắn ngủỉ, hai người đã dùng đủ loại chiêu thức tấn công hoa cả mắt, bọn họ đánh đến hừng hực khí thế, dường như bất phân thắng bại.

Chiêu thức Triển Dĩ Mặc đối phó cô gái kia không ngừng trở nên thâm hiểm, trong mắt hiện lên một vẻ kinh ngạc.

Anh vốn tưởng rằng cô gái này có lẽ chỉ là nghịch súng rất khá, có ai nghĩ đến được bản lĩnh của cô cũng xuất sắc như thế!

Mặc dù bây giờ anh đánh nhau với phụ nữ cũng không có dùng toàn bộ sức lực, nhưng mà, có thể so chiêu mãnh liệt phát huy ra một nửa sức mạnh của anh như vậy, nhưng vẫn không yếu thế, đã đủ để chứng minh cô thật sự không đơn giản!

Trong lòng Triển Dĩ Mặc không khỏi gợi lên một loại cảm giác chí lớn gặp nhau, cho tới bây giờ bên cạnh anh cũng không có ai có thể luyện súng cùng anh, mỹ nhân có thể cùng anh so chiêu, nếu như có thể hóa thù thành bạn với vị thiếu nữ này, về sau chẳng phải nhiều niềm vui hơn!

Anh không nhịn được trong lúc đánh nhau, còn phân tâm hỏi cô: "Tôi hỏi cô, là ai phái cô tới, người đó muốn mạng của tôi sao? Hắn ra bao nhiêu tiền, tôi đưa gấp mười lần cho cô, cô cân nhắc một chút vứt bỏ khoản giao dịch này?"

Nếu chỉ là vấn đề tiền bạc, như vậy thì tuyệt đối không phải vấn đề, anh thân là Nhị thiếu gia nhà họ Triển, mặc dù không có tiền đồ như anh cả, nhưng tiền kiếm được cũng chưa bao giờ thiếu.

Trên mặt cô gái lạnh như băng, cô vừa linh hoạt tránh né đòn tấn công của Triển Dĩ Mặc, vừa cao giọng chê trách: "Gian thương khắp người đầy hơi tiền, anh trừ tiền còn biết cái gì! Hừ, lần này tôi là tới báo thù thay cho chị họ của tôi, thay chị ấy tiêu diệt người đàn ông phụ tình nhà anh! Người đàn ông ngựa đực này, nhất cử nhất động của anh tôi đều thấy được, trở về tôi nhất định vạch trần diện mạo thật của anh với chị ấy, để anh không thể che giấu được nữa!"

"Chị họ của cô? Người đàn ông phụ tình?" Triển Dĩ Mặc hơi sững sốt, chẳng lẽ cô gái này lửa giận ngập trời tấn công anh, không phải giết người vì tiền, mà là giết vì tình?

Anh không khỏi mờ mịt truy hỏi: "Xin hỏi, chị họ của cô là ai, tôi đã làm chuyện gì có lỗi với cô ấy?"

Tiển Dĩ Mặc tự hỏi tuyệt đối chưa từng làm chuyện cặn bã này, mặc dù anh trêu chọc người đẹp nhiều không kể xiết, nhưng tất cả hành động của anh chỉ chọc người đẹp cười, chỉ là vì để các người đẹp vui vẻ, tuyệt đối sẽ không khiến bất kỳ ai đau lòng.

Anh và các người đẹp cũng là phát hồ tình chỉ hồ lễ (Ý nói có tình cảm với người khác phái nhưng vẫn giữ đúng lễ nghĩa), trong cuộc sống và quan hệ tình cảm thân mật, anh nghiêm túc không lạm dụng, chưa bao giờ bội tình bạc nghĩa, lại càng không làm chuyện thay lòng đổi dạ!

"Anh thậm chí ngay cả chị họ tôi là ai cũng không biết? ! Anh rốt cuộc có bao nhiêu phụ nữ! Chị họ tôi chẳng lẽ một chút cũng không quan trọng sao!"

Cô gái gần như phát điên, cô giống như vũ trụ nhỏ bủng nổ, dùng sức liền thoát khỏi tay của Triển Dĩ Mặc.

Tay phải của cô vững vàng giơ lên súng lục màu đen kia, chính xác nhắm ngay anh: "Chịu chết đi!"

"Tôi thật sự không biết cô nói gì!" Tiển Dĩ Mặc tiện thể lui vài bước, tay anh cũng nắm một khẩu súng màu bạc khác, cùng cô gái chỉ súng vào nhau, vững vàng không nhượng bộ chút nào.

Trong nháy mắt cô gái bùng nổ, anh cũng không che dấu thực lực nữa, người nhẹ như yến lấy đồ trong túi, đầu ngón tay nhảy lên, thời điểm cảm xúc của cô gái kích động nhất, không tiếng động từ trên thân thuận tới chiến lợi phẩm anh vẫn mơ ước này.

Nó thiết kế hoàn mỹ cảm giác giữ trong lòng bàn tay quả thực là một sự hưởng thụ, Triển Dĩ Mặc quả thật yêu thích không nỡ rời tay cầm cái chặt khẩu súng lục màu bạc này, anh đã bao lâu chưa gặp loại khuynh hướng cảm xúc này, đây quả nhiên là tác phẩm nghệ thuật trong tay bậc thầy về vũ khí cao cấp nhất mới có thể mài dũa ra!

Chỉ là, nó không khỏi khiến anh sinh ra một loại cảm giác quen thuộc, hơi nhỏ như gió, nảy mầm trong ký ức của anh.

Cô gái vừa nghe anh vẫn còn phủ nhận, cô tức giận lập tức lên nòng khẩu súng, chuẩn bị lập tức khởi động.

Cô quát: "Liên Tĩnh Bạch, chị Mịch Nhi rốt cuộc thích anh ở điểm nào, lại muốn gả cho thứ người như anh! Anh có gan tìm hoa hỏi liễu sau lưng chị họ tôi, đừng không dám thừa nhận!"

Nói xong, cô bóp cò, nhắm ngay Triển Dĩ Mặc liền muốn nổ súng!

"Liên Tĩnh Bạch? Mịch Nhi?" Triển Dĩ Mặc sững sờ, đảo mắt vừa nhìn động tác của cô gái chuẩn bị bắn về phía anh, anh ngay cả súng lục màu bạc kia cũng suýt nữa cầm không vững, cuống quít kêu, "Chờ một chút! Tôi không phải Liên Tĩnh Bạch! Người cô muốn tìm là anh cả của tôi!"

Bùm!

Ngàn cân treo sợi tóc, cô gái cuối cùng nghe được anh kêu to, bắn ra lệch đi 10 cm, dường như sượt qua vạt áo của Triển Dĩ Mặc, cuối cùng bắn vào sàn nhà đắt tiền bằng gỗ.

"Anh không phải là Liên Tĩnh Bạch?" Ánh mắt của cô gái tràn ngập hoài nghi, súng trong tay cô vẫn nhắm ngay Triển Dĩ Mặc, "Nếu như anh không phải là Liên Tĩnh Bạch tổng giám đốc Triển thị, tại sao lại làm việc ở trong phòng làm việc của Tổng giám đốc? Tôi thấy bọn họ vẫn luôn cung kính với anh, anh không cần cố ý giấu giếm tôi, đây là vô dụng!"

"Thật sự của tôi không phải là anh cả của tôi, bây giờ anh ấy ngày ngày đều ở bận bịu chuyện hôn lễ, đâu có lo lắng cho công ty!" Triển Dĩ Mặc nhún nhún vai, giải thích, "Tôi chỉ là số khổ bị anh cả kéo tới làm việc vất vả, cô không nghe thấy bọn họ đều gọi tôi là Triển tổng ư, tôi Triển Dĩ Mặc. . . . . ."

"A, thì ra anh chính là lão Nhị của nhà họ Triển, Tiểu Hắc nha!" Cô gái bừng tỉnh hiểu ra, cô nghiêm túc nhìn Triển Dĩ Mặc, gật đầu nói, "Tôi nghe chị Mịch Nhi nói Liên đại ca rất tuấn tú rất chung tình, anh thật sự không phù hợp! Cái tên Tiểu Hắc này trái lại rất phù hợp với anh!"

Nói xong, cô rốt cuộc chịu thu hồi súng lục, lưu loát nhét khẩu súng vào bao súng trên đùi, tất cả động tác chỉ mất mấy giây, lại đại biểu cho cô hoàn toàn buông xuống cảnh giác với Triển Dĩ Mặc.

truyenhoangdung.blogspot.com







No comments

Powered by Blogger.